Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý phía đối diện, tuy rằng trên mặt cậu không có biểu tình gì, nhưng hắn có thể cảm giác được cậu không vui.
Lâm Thục Ý quay đầu nhìn Thẩm Phục, rõ ràng chê hắn nói nhiều
Thẩm Phục xì xì nở nụ cười,
“Cậu không hài lòng ông Dương đem nhà bán đi, làm sao lại không nói cho ông biết.”
Lâm Thục Ý in lặng nửa ngày mới nói.
"Đó là nhà của ông”
Thẩm Phục gật gật đầu, cũng hiểu đây là nhà của Lão Dương Đầu, chỉ sợ bọn họ cảm thấy nhà này không nên bán, nhưng Lão Dương Đầu đã quyết như vậy, bọn họ cũng không tiện xen vào.
"Cậu cũng đừng mất hứng,ông tự có tính toán."
Lâm Thục Ý gật gật đầu, cậu biết Lão Dương Đầu tự có tính toán, cũng biết chuyện này không tới phiên cậu nói cái gì, cậu chẳng qua là cảm thấy bất kể là con trai hay cháu trai của Lão Dương Đầu cũng không đáng để ông phải trả giả nhiều như vậy. Cậu kiếp trước không có cha mẹ, chỉ có một ân sư, đến thế giới này cũng không có ba mẹ, chỉ có Lão Dương Đầu, cho nên cậu không thể hiểu rốt cục con trai và cháu trai Lão Dương Đầu là loại người nào, rốt cục là vì cái gì để ông phải hi sinh nhiều như vậy.
Đang nghĩ thì bà nội Tiểu Uyển lại tới nữa rồi, nhìn trong quán ăn không thấy Lão Dương Đầu liền biết ông đi nơi nào.
“Ông ấy đi thành phố rồi à?”
Lâm Thục Ý gật gật đầu, lất ghế ra, mời bà nội Tiểu Uyển ngồi, bà nội Tiểu Uyển vung vung tay.
"Thôi, bà không ngồi đâu. Bà tới xem một chút, không nghĩ ông lại đi thật. Ai! Lão Dương Đầu cũng thật nhẹ dạ"
Nói xong thì điện thoại di động trong túi Lâm Thục Ý vang lên, chuông nửa ngày, Thẩm Phục mới chỉ chỉ túi cậu
"Điện thoại di động vang kìa"
Lâm Thục Ý lúc này mới phản ứng được, có chút kỳ quái đưa điện thoại di động lấy ra, mặt trên hiển thị số lạ không có tên. Điện thoại cậu chỉ lưu ba số, số điện thoại nhà của Lão Dương Đầu, số điện thoại di động của Thẩm Phục, một cái khác là của Tiểu Uyển, Thẩm Phục ở bên cạnh, Lão Dương Đầu không có điện thoại di động, dãy số của Tiểu Uyển thì Lâm Thục Ý có lưu vậy số lạ này của ai?
Lâm Thục Ý đem điện thoại ấn nút nhận.
"Xin hỏi đây có phải con trai của ông Dương Tòng Quân không ạ?”
Điện thoại bên kia truyền tới âm thanh già nua của một người đàn ông, có chút dáng vẻ sốt sắng nóng nảy, "Dương Tòng Quân" Lâm Thục Ý hé mắt, đây không phải là tên đầy đủ của Lão Dương Đầu sao? tâm trạng Lâm Thục Ý có chút cảm giác không thoải mái, hạ thấp cổ họng xuống hỏi.
"Ông ấy làm sao vậy ạ?"
Đối diện thanh âm bên kia đầu tiên là ngẩn người một chút, sau đó nói.
“Cậu là cháu trai của Dương Tòng Quân?”
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút, ừ một tiếng, lại hỏi.
"Ông ấy làm sao vậy?"
Điện thoại bên kia rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nói rằng.
“Các người mau tới bệnh viện nhân dân đi, ông cậu ngã bất tỉnh rồi”
Lâm Thục Ý đồng tử đột nhiên co rụt lại, âm thanh đều lạnh xuống.
"Bệnh viện nhân dân?”
"Đúng hiện tại đang cấp cứu, các người nhanh lên một chút đến đây đi!..."
Lời còn chưa nói hết, Lâm Thục Ý liền nhấn nút tắt điện thoại di động, sau đó quay người chạy ra ngoài cửa.
Thẩm Phục kéo tay cậu lại.
"Ông làm sao vậy?"
Lâm Thục Ý sắc mặt hơi tái, ánh mắt cũng có chút mê man
"Người đó nói ông ngã bất tỉnh, hiện tại đang ở bệnh viện cấp cứu."
Cậu biết đến cấp cứu là có ý gì, nhưng cậu không nghĩ ra, sáng sớm thời điểm đi Lão Dương Đầu còn rất tốt mà.
Thẩm Phục cũng đổi sắc mặt, bà nội Tiểu Uyển đang chuẩn bị đi, nghe vậy cũng xông tới,
"Lão Dương Đầu làm sao vậy?"
Nói xong không chờ Lâm Thục Ý giải thích, liền lầm bầm lầu bầu nói rằng.
"Thôi, bà cũng không hỏi, hả đứa các cháu mau đi đi, đi cùng nhau tiện chiếu cố lẫn nhau, cửa hàng yên tâm giao cho bà đi, bà giúp các cháu đóng cửa."
Có thể làm cho Lâm Thục Ý bọn họ lộ ra loại vẻ mặt này, bà tuy không biết chuyện gì, nhưng cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc, bây giờ không phải là lúc thắc mắc, bà cũng không thể bát quát vào thời điểm này được.
Lâm Thục Ý không nói lời nào, Thẩm Phục nắm chặt tay cậu, hướng bà nội Tiểu Uyển gật gật đầu.
"Vậy chúng cháu đi trước ạ”
Bà nội Tiểu Uyển nói
"Đi nhanh đi!”
Sau đó Thẩm Phục liền kéo Lâm Thục Ý có chút sững sờ đi ra phía ngoài, vừa đi vừa nói với Lâm Thục Ý
"Không có chuyện gì, ông hiện tại ở bệnh viện rồi sẽ không sao đâu.”
Lâm Thục Ý cuối cùng là phục hồi tinh thần lại.
"Anh biết đường đi bệnh viện chứ?”
Thẩm Phục động viên cười cười
"Không biết, bất quá có thể gọi xe taxi."
Từ phố Triều Dương đến trong thành phố, vẫn có chút khoảng cách, bất quá vào lúc này không phải thời điểm cao tầm, cho nên trên đường đi không bị tắc, taxi đi cũng nhanh rồi nhưng không thể cản Lâm Thục Ý ở trong xe thỉnh thoảng nhìn ra phía ngoài thần sắc nôn nóng.
Ngày cả tài xế cũng bị hành động không tiếng động này cảm giác ngột ngạt làm cho khẩn trương hết cả lên, đài phát thanh trọng xe đều tắt đi, chỉ cầu cho có đèn xanh để nhanh chóng đến nơi.
Cho nên lúc đến bệnh viện thời gian cũng hiếm thấy chỉ có hơn bốn mươi phút, tài xế lau mồ hôi nói rằng.
“Đến nơi rồi”
Lâm Thục Ý xoát một chút liền mở cửa xe đi ra ngoài, tư thế kia, tài xế suýt nữa quên mất nói cho cậu còn chưa trả tiền.
Thẩm Phục từ phía sau đưa lên một tờ tiền màu đỏ, híp mắt cười cười
"Thật không tiện chúng tôi không có thời gian, không cần thối lại."
Tài xế an ủi gật gật đầu, cuối cùng cũng có chuyện để mừng.
Đợi đến khi Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục chạy tới phòng cấp cứu, đèn ngoài cửa vừa vặn tắt, trên ghế phía ngoài có hai lão nhân đang ngồi, nhìn thấy người bị đẩy đi ra nhanh chóng đi lên phía trước.
"Bác sĩ thế nào rồi ạ?"
Bác sĩ sắc mặt có chút không quá tốt, nhìn hai người nói,
"Các người quan hệ thế nào với bệnh nhân”
Hai ông bà lão mặt nhìn nhau, không biết nói thế nào.
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục bước nhanh đi lên phía trước, Thẩm Phục mở miệng nói.
"Chúng tôi là cháu trai bệnh nhân."
Bác sĩ cùng hai lão nhân nghe đến âm thanh mới quay đầu nhìn bọn họ, bác sĩ nghe Thẩm Phục nói như vậy, mới mở miệng nói rằng.
“Bệnh nhân bị loét dạ dày nặng nếu không phải đưa vào bệnh viện sớm e rằng đã xảy ra chuyện lớn rồi, trước kia ông nhất định có triệu chứng, các người là người trong gia đình sao lại bất cẩn không để ý tới”
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đều không nói lời nào, hoàn toàn không nghĩ tới bệnh tình Lão Dương Đầu lại nghiêm trọng như vậy, ngược lại hai lão nhân lúc này mới đi tới quan sát một chút Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, nói rằng,
"Đây không phải cháu trai của ông ấy!”
Bác sĩ sắc mặt lập tức liền khó coi, hiển nhiên là cảm thấy những người này đang đùa giỡn mình
Không đợi Thẩm Phục nói chuyện với Lâm Thục Ý, phía sau liền truyền âm Thanh già nua khàn khàn.
"Tiểu Ý Tiểu Phục, hai cháu làm sao đến."
Được đẩy ra ngoài phòng cấp cứu Lão Dương Đầu đã tỉnh rồi.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn sang, Lão Dương Đầu kéo kéo khoé miệng khô nứt nói rằng
"Hai đứa này, không phải cháu trai tôi, bất quá hơn hẳn cháu trai ruột."
Hiển nhiên là nghe được mọi người mới vừa đối thoại.
Bác sĩ lúc này mới đình chỉ chất vấn ánh mắt.
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục đều đi lên phía trước, Lâm Thục Ý nắm chặt một tay Lão Dương Đầu, tay kia của ông thì vừa mới tiêm xong được băng cố định, cái gì cũng không nói, trong đầu đều là lời của bác sĩ mới vừa nói, sớm đã có triệu chứng, Lão Dương Đầu lúc trước đã bị đau tại sao lại không nói cho cậu.
Thấy Lão Dương Đầu tỉnh rồi, hai vợ chồng già hàng xóm cũng đi lên phía trước
"Lão đầu, ông làm tôi sợ muốn chết, thế nào? hiện tại đỡ hơn chưa?
Lão Dương Đầu thần sắc có chút áy náy, ông cũng không nghĩ tới lần đầu đi vào nhà người ta, liền cho người ta phiền phức lớn như vậy.
"Thực sự là thật không tiện, làm phiền hai người rồi."
Ông lão vung vung tay.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, không phiền phức, chỉ muốn ông khỏe lên, thì chúng tôi mới an tâm được."
Nói xong lại nhìn một chút Lâm Thục Ý, mới vừa Thẩm Phục nói chuyện cũng biết không phải âm thanh mình nghe được trong điện thoại, nếu không phải hắn thì chắc là đứa bé bên cạnh.
"Lão đầu, làm sao không gọi cho gọi con trai ông?"
Dù thế nào ở trong lòng ông lão con trai so với người ngoài đáng tin hơn, ông lão còn tưởng rằng Lão Dương Đầu mơ mơ màng màng nói số điện thoại con trai, ai ngờ lại là hai đứa bé không quan hệ.
Lão Dương Đầu cười cười, không biết nói cái gì, cũng không thể nói ông chỉ nhớ rõ số điện thoại của Lâm Thục Ý, lại nói số điện thoại của con trai thế nào ông căn bản không biết được.
Thấy Lão Dương Đầu không nói lời nào, hai vợ chồng già cũng không nói gì nữa, tạm biệt liền muốn đi, còn nói nếu nhìn thấy sát vách có người nhất định thông báo bọn họ một tiếng.
Dù chỉ gặp mấy lần, hai lão nhân cũng nhìn ra trong này nhất định có chuyện gì đó, bất quá đây là sự tình của người khác, dù sao bọn họ cũng không tiện hỏi, liền tạm biệt rồi rời đi.
Đợi đến lúc hai vợ chồng lão già rời đi, sau đó bác sĩ mới nói cho bọn họ biết, bệnh của Lão Dương Đầu tốt nhất nên nằm viện quan sát một tuần.
Thủ tục nhập viện đều là Thẩm Phục đi làm, sau khi Thẩm Phục làm xong, Lâm Thục Ý mới nhớ tới hỏi hắn cần bao nhiêu tiền, Thẩm Phục cười nói.
"Không bao nhiêu, món tiền nhỏ thôi"
Lâm Thục Ý quả thực sẽ tin, an tâm chăm sóc bên người Lão Dương Đầu, bưng trà rót nước hầu hạ.
Lúc buổi tối gọi điện thoại cho Tiểu Uyển, muốn cô nói cho bà nội không cần lo lắng, bất quá phải ở lại bệnh viện ở mấy ngày mong bà chiếu cố đến quán cơm một chút, bà nội Tiểu Uyển liên tục đáp lại nói không có chuyện gì là tốt rồi không có chuyện gì là tốt rồi.
Loét dạ dày nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ,cơ mà Lão Dương Đầu đã lớn tuổi nhất định phải trị liệu tốt miễn cho sau đó tình trạng nghiêm trọng hơn.
An trí xong phòng bệnh, Lão Dương Đầu liền ngủ thiếp đi, Lâm Thục Ý canh giữ ở bên giường bệnh, Thẩm Phục thì cầm sổ khám bệnh tỉ mỉ quan sát.
Phát hiện đúng lúc, may mà không có tạo thành hậu quả tương đối nghiêm trọng.
Ngày lúc ấy điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, Thẩm Phục hơi nhướng mày, Lâm Thục Ý đã nhìn lại.
Điện thoại di động Thẩm Phục đổ chuông rất ít, phải nói ngoại trừ Lâm Thục Ý gọi, căn bản không có thấy điện thoại Thẩm Phục kêu qua, nói đến cái này lại nhớ đến chuyện Thẩm Phục một thân thương tổn đi đến đây, cái đề tài này Lâm Thục Ý chưa từng đề cập tới, huống chi Thẩm Phục luôn là một bộ dạng có ý định tránh né cũng làm cho Lâm Thục Ý cảm thấy không dễ mở miệng hỏi hắn.
Thẩm Phục mở ra điện thoại di động liếc mắt nhìn liền khép lại, trên mặt biểu tình cũng không có gì thay đổi, hướng Lâm Thục Ý giơ tay lên nói rằng.
"Tôi muốn đi mua bữa tối, cậu muốn ăn cái gì?"
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút.
"Tôi muốn ăn điểm tâm ngọt."
Thẩm Phục sững sờ, sau đó vừa cười.
“Được, tôi đi mua cho cậu."
"Còn có ông, mua chút cháo cho ông là được”
Loét dạ dày không thể ăn đồ ăn quá mức kích thích không tốt cho tiêu hoá, nghĩ tới nghĩ lui hiện tại thích hợp nhất chính là cháo.
Thẩm Phục vừa đi vừa phất tay.
"Nhớ rồi."
Lâm Thục Ý nhìn một chút bàn tay của chính mình, kỳ thực cậu biết Thẩm Phục hẳn là muốn tránh cậu đi làm gì đó, liên quan đến sự tình của Thẩm Phục, hẳn là nên chọn thời điểm nói rõ ràng.
Hết chương 22.