Bất quá vì đau dạ dày nên Lão Dương Đầu ăn cái gì cũng không có khẩu vị, chỉ qua loa ăn vài ngụm rồi để xuống, nhìn một chút trong phòng bệnh, quay sang hỏi Lâm Thục Ý.
“Tiểu Phục đi đâu rồi?”
"Chắc có chuyện đi ra ngoài rồi ạ "
Từ tối hôm qua xem cuộc điện thoại kia, sau đó vẫn không lộ diện, chỉ đi mua đồ ăn trở lại sau đó liền đi luôn, cụ thể đi đâu Lâm Thục Ý cũng không rõ.
Lão Dương Đầu gật gật đầu.
"Tiểu Ý, điện thoại di động của cháu đâu?"
Lâm Thục Ý lấy điện thoại di động ra đưa tới tay Lão Dương Đầu, cũng không hỏi Lão Dương Đầu làm việc gì.
Lão Dương Đầu nhận lấy điện thoại di động liền bắt đầu ấn số gọi điện thoại, gọi cho ai Lâm Thục Ý trong lòng cũng rõ ràng, trừ cậu ra, Lão Dương Đầu cũng chỉ có thể gọi điện thoại nhà Dương Kiến Quốc.
Trong phòng bệnh chỉ có hai người Lão Dương Đầu cùng Lâm Thục Ý, không biết Thẩm Phục bỏ ra bao nhiêu tiền thuê phòng bệnh độc lập này chỉ có một bệnh nhân trong phòng, Lâm Thục Ý xưa nay chưa từng tới nơi như thế này bao giờ tự nhiên không chú ý tới, Lão Dương Đầu mải suy nghĩ chuyện khác nhất thời cũng không có để ý.
Trong phòng quá an tĩnh,
âm thanh điện thoại di động của Lâm Thục Ý vang lên rõ ràng, điện thoại kêu lên rất lâu đều không có dấu hiệu người nhận, thời điểm Lão Dương Đầu cho là điện thoại sẽ không có người tiếp chuẩn bị bỏ xuống, điện thoại lại được kết nối, âm thanh Dương Tiếu truyền tới khàn khàn tựa hồ mới vừa ngủ dậy
"Ai vậy?"
Lão Dương Đầu đáp lại
“Tiếu Tiếu phải không, là ông?"
Dương Tiếu không biết là ai, không phản ứng được liền khó chịu nói.
"Nói tên! Ông là ai? Tôi làm sao biết”
Lão Dương Đầu không nghĩ tới Dương Tiếu không nhận ra thanh âm của mình, bị Dương Tiếu rống lên một tiếng này, nửa ngày không nói gì.
Dương Tiếu không nhịn được.
“Ông có nói hay không, không nói thì tôi cúp đấy”
Lão Dương Đầu giật giật miệng, lúc này mới nói
"Tiếu Tiếu, ông là ông nội cháu.”
Dương Tiếu lúc này mới nghe ra, nhìn một chút máy điện thoại hiển thị dãy số lạ, nếu không phải có máy điện thoại trong nhà, thì ông nội cũng không thể gọi tới, nhớ tới Triệu Tuyết Mai dặn dò nói không được tiếp điện thoại ông nội, Dương Tiếu chần chờ trong chốc lát, cơ mà cũng chỉ là chốc lát, liền nghe Lão Dương Đầu ở đầu dây bên kia ho khan một tiếng.
"Ông nội, ông làm sao vậy?"
Dương Tiếu còn gọi ông là ông nội, vậy có phải hay không lời Triệu Tuyết Mai ngày đó nói quả thực chỉ là lời vô ích, Lão Dương Đầu cảm thấy được mình có chút cao hứng, ngữ khí liền nhanh hơn một chút,
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ba cháu đâu?"
Dương Tiếu rầm rì một tiếng đảo người ở trên ghế sa lon, đầu vẫn là mê man buồn ngủ.
"Đi ra ngoài rồi ạ"
Lão Dương Đầu ừ một tiếng, nghe ra âm thanh Dương Tiếu không có tình thần, lại hỏi gã.
"Tiếu Tiếu, tối hôm qua ngủ không ngon sao? Làm sao mà bộ dạng hữu khí vô lực vậy”
"Đúng, tối hôm qua đi ra ngoài đánh bài, nửa đêm mới trở về."
Bị thua sạch sành sanh gã còn chưa nói.
Lão Dương Đầu lại nghĩ tới ngày hôm qua đi đến nhà bọn họ không có ai, lại hỏi,
"Ngày hôm qua các người đều không ở nhà? Làm sao trong nhà lại không có ai vậy?"
“Sao ông biết ạ, ngày hôm qua ông tới đây?"
Dương Tiếu lập tức từ trên ghế sa lông ngồi thẳng lên, nhớ tới Triệu Tuyết Mai nói nếu ông nội tới cửa liền gọi điện thoại cho mẹ, lẽ nào thật sự như mẹ gã nói, ông nội chuẩn bị đem bất động sản ra.
“Ông nội, ông tới làm gì vậy ạ?"
Hỏi lời này không khỏi có chút kỳ quái, Lão Dương Đầu cũng không để nói.
"Không có chuyện gì, chính là muốn nhìn các người một chút"
Phút chốc Lão Dương Đầu lại có chút đổi ý, dù sao ông thật sự có một chút không muốn bán đi nhà ở, nếu không bán tự nhiên là tốt nhất, cho nên ông cũng không có trực tiếp nói với Dương Tiếu là mình có đem theo giấy tờ chứng minh bất động sản.
Dương Tiếu thấy ông không nhắc dù chỉ một về bất động sản, cũng có chút buồn bực, nguyên lai không phải như gã suy nghĩ, mà ông nội giờ vẫn chưa chịu xuống nước.
Liền liếc mắt một cái, Dương Tiếu nói.
"Ông cầm điện thoại di động của ai vậy?”
Lão Dương Đầu không có điện thoại di động,gã biết điều đó.
Lão Dương Đầu nhìn cuối giường Lâm Thục Ý yên lặng ngồi gọt hoa quả cho ông, miệng nhếch lên.
“Là của Tiểu Ý”
Ai biết Dương Tiếu vừa nghe thấy cái tên này liền phát hỏa,
"Tiểu Ý Tiểu Ý, ông nội gọi thật thân thiết!!"
Lão Dương Đầu không biết câu nói kia chọc giận Dương Tiếu, còn đang sững sờ, liền nghe đến Dương Tiếu lại nói.
"Tôi xem như là biết đến, nhà ở ông không chịu bán, tiệm cơm để người ta ăn uống bên trong, liên tục nói ông hướng về phía người ngoài, quả thực ngày đó mẹ nói không sai."
Lão Dương Đầu giúp đỡ một người ngoài cũng không thèm giúp mẹ gã, ác khí nguyên bản vẫn xoay quanh trong đầu Dương Tiếu, hơn nữa Lão Dương Đầu vẫn luôn không đồng ý bán nhà, cùng việc tối hôm qua gã đánh bài thua sạch sành sanh, bao nhiêu việc tích tụ lại khiến lửa giận của Dương Tiếu lập tức bị đốt lên, nói ra những lời kia đều không có suy nghĩ xem mình đang nói gì.
Lão Dương Đầu lăng lăng.
"Mẹ cháu nói cái gì?"
Dương Tiếu ngữ khí có chút hung tợn, xuyên thấu qua ống nghe thẳng tắp truyền vào màng tai Lão Dương Đầu.
"Chính là nói ông ở bên ngoài nuôi cháu trai khác”
Lão Dương Đầu mặt lúc xanh lúc trắng tức giận đến khoang ngực đều run rẩy, ông thật sự không nghĩ tới, Triệu Tuyết Mai dĩ nhiên nói ra những lời như vậy, lại nói ngay trước mặt Dương Tiếu, Lão Dương Đầu tức giận tay run run, tiếng nói cũng không khỏi chìm xuống.
"Tiếu Tiếu cháu đừng nghe mẹ cháu nói hưu nói vượn!"
Dương Tiếu hừ một tiếng,
"Nhà kia ông không nỡ bán, sẽ không phải cũng là muốn để cho người ngoài đi..."
Lão Dương Đầu lần thứ nhất sinh khí hung hăng tắt điện thoại Dương Tiếu
Ông cảm thấy, người cháu này còn nhỏ, tính tình không tốt, sau này dạy dỗ rèn luyện thì sẽ tốt lên, mặc dù nói chuyện còn có chút thiếu xót, nhưng trưởng thành hơn sẽ ổn. Nhưng cho đến ngày hôm nay Lão Dương Đầu mới phát hiện, cháu trai mình đã thành Triệu Tuyết Mai thứ hai, tính tình tương tự nhau, ăn nói ba hoa nói hươu nói vượn còn không biết hối cải.
Lão Dương Đầu run rẩy đưa tay sờ túi đựng giấy tờ chứng minh bất động sản dưới gối, giữ lại cái này trong lòng liền nảy sinh chủ ý, nhà này để lại cho Dương Tiếu không sai nhưng không phải bây giờ, ông không thể để cho Dương Tiếu tự hủy trong tay Triệu Tuyết Mai, cũng không thể làm cho bọn họ cảm thấy cái nhà này nên thuộc về bọn họ.
Lâm Thục Ý đem điện thoại di động cất vào trong túi, Lão Dương Đầu sắc mặt quá kém, kém, cậu không dám hỏi đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Bên kia Dương Tiếu cũng ngây ngẩn cả người, gã lớn như vậy, chưa từng bị Lão Dương Đầu đối xử như thế, kinh ngạc qua đi, trái lại càng tức giận hơn, gã hoàn toàn không ý thức được lời nói của mình đã nói, lại cảm thấy gã nói trúng ý Lão Dương Đầu rồi, cho nên ông nội mới thẹn quá hoá giận.
Nghĩ như vậy thì càng nổi trận lôi đình, đem điện thoại ném vào trên tường, bịch một tiếng vỡ thành mấy khối.
Hai vợ chồng già sát vách nghe thấy trong phòng có động tĩnh, nghĩ là ở nhà đã có người, liền đi qua gõ cửa, gõ nửa ngày, Dương Tiếu mới từ bên trong mở cửa, lão già liền nói
“Dương Tòng Quân là ông nội của cậu phải không?”
Tuy rằng ở cùng một chỗ bất quá ông lão lại chưa từng thấy Dương Tiếu mấy lần, lần trước nghĩ sai rồi, lần này nhất định phải hỏi rõ, không thể lại nhầm lẫn.
Thấy người này nhắc đến ông nội gã, Dương Tiếu tức giận theo tiếng
"Vâng, làm sao vậy?"
Lão già nói
"Ông nội cậu bị bệnh, bây giờ còn đang ở bệnh viện đây, cậu mau đến xem ông ấy đi”
Dương Tiếu cũng không nghĩ tới Lão Dương Đầu cư nhiên ở bệnh viện, đang định nói chuyện, liền nghe lão già còn nói
“Cậu nói xem, câụ là hậu bối mà không biết chuyện gì xảy ra? Ông nội ngã bệnh cũng không biết, vẫn là nhờ hai người ngoài đưa vào bệnh viện, trong nhà không có ai, điện thoại gọi cũng không nhận? Ông nội cậu có cháu ruột còn không bằng người ta là người ngoài đấy”
Nguyên bản là ông lão thay Lão Dương Đầu hả giận, thuận miệng nói như vậy, ai biết câu nói này đạp phải trúng chỗ đau của Dương Tiếu, Dương Tiếu không hỏi ông nội mình làm sao mà bị bệnh, ông lão kia làm sao mà biết, mà là bịch một tiếng đóng cửa lại nói rằng.
“Vậy còn gọi tôi đi nhìn cái gì vậy, người đó không phải ông nội của tôi, có chết cũng đừng bảo tôi”
Hai lão nhân bị nhốt ở ngoài, trơn mắt há mồm không khỏi ngạc nhiên, không biết người một nhà này quan hệ như thế nào, cũng không rõ tại sao Dương Tiếu lại nói như vậy
"Kỳ cục, thực sự là kỳ cục!!"
Coi như là người ngoài bị bệnh cũng không đến nỗi phải tức giận thù hằn đến như vậy, huống chi đây là ông nội ruột, đây không phải thái độ của người làm cháu nên có.
Lão Dương Đầu không biết Dương Tiếu nói như vậy, nghiêm túc thầm hạ quyết tâm không gọi cho bọn họ nữa. Ông còn đang tức giận Triệu Tuyết Mai nói linh tinh với Dương Tiếu, bọn họ phải tự vấn trong lòng xem, ông thật sự không hề có lỗi với bọn họ, tại sao từng người một lại đối xử với ông như vậy
Nếu là người gỗ, cũng có mấy phần hoả tính, huống chi là ông là người thật.
Nếu còn tiếp tục như vậy, như vậy con trai cháu trai ruột gì đó không muốn cũng được, ngược lại có cũng như không, có khác gì nhau đâu.
Lão Dương Đầu nghĩ, trong lòng không khỏi có chút bi thương, nghĩ đến người vợ quá cố không biết đời này của mình tại sao phải trải qua gian nan như thế, cuối cùng lại nhìn một chút Lâm Thục Ý, cảm thấy đây coi như là ông trời cho ông một phần an ủi.
Mãi cho đến lúc xế chiều Thẩm Phục mới trở về, nghĩ tới Lâm Thục Ý bọn họ còn chưa ăn cơm, thời điểm trở lại, trong tay nhấc theo vài cái hộp không biết từ nơi nào.
"Hai ngươi còn chưa ăn cơm, cháu từ bên ngoài mua thức ăn trở về đây ạ”
Lão Dương Đầu ngồi ở trên giường, miễn cưỡng cười cười nhìn Thẩm Phục nói.
"Ông không muốn ăn, cháu và Tiểu Ý ăn đi."
Thẩm Phục lập tức liền nhìn ra Lão Dương Đầu không đúng, lại nhìn sang Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý lại lắc đầu một cái, Thẩm Phục liền hiểu.
Đem nắp hộp mở ra, bên trọng chứa vài món thức ăn nhìn khá ngon mắt, cá hấp, khoai tây xào, tôm bóc vỏ xào đậu hũ, đều là món ăn đơn giản dễ dàng tiêu hoá, ngoài ra còn có một phần canh xương thanh đạm mùi thơm nức mũi, Thẩm Phục một bên xếp đồ ăn ra, một bên nhìn Lâm Thục Ý một chút, lại nói với Lão Dương Đầu
“Ông ơi ăn một chút đi ạ, cháu mua nhiều như vậy không ăn hết lãng phí lắm ạ.”
Cuối cùng khuyên nhủ thành công, Lão Dương Đầu cũng đồng ý ăn một chút.
Đợi đến lúc thu thập xong, Thẩm Phục mới thấp giọng hỏi Lâm Thục Ý.
"Ông làm sao vậy?"
Lâm Thục Ý nhìn về phía trong phòng bệnh Lão Dương Đầu còn đang ngẩn người thở dài, nói rằng.
"Trừ bọn họ ra, còn có thể là ai có thể làm cho ông tức giận như vậy."
Thẩm Phục híp híp mắt.
"Chà chà! Cháu trai bất hiếu tức chết ông, không biết gã muốn làm cái gì nữa”
Lâm Thục Ý đưa tay che miệng Thẩm Phục
"Lời này không nên để cho ông nghe thấy, ông sẽ thương tâm."
Thẩm Phục cũng nhìn thấy, Lão Dương Đầu cầm trong tay chính là giấy tờ chứng minh bất động sản, nhìn nửa ngày, cuối cùng Thẩm Phục nở nụ cười.
"Yên tâm, ông đã hạ quyết tâm rồi."
Có một số việc, cần quyết đoán, nếu không quyết đoán được tất sẽ loạn.
Hết chương 23.