Đặc biệt là Tiếu Tiếu còn bị thằng sói con kia đả thương, thù mới hận cũ gộp lại, trong lòng Triệu Tuyết Mai lập tức ghi hận Lão Dương Đầu, nếu không phải tại ông ta thu lưu hai thằng nhãi kia thì làm gì có những chuyện này.
Huống chi vừa rồi nhìn thấy tiệm cơm Tây Tần làm ăn phát đạt, thì càng cảm thấy được Lão Dương Đầu có ý định lừa gạt bọn họ, những năm này không biết lén lút tích trữ bao nhiêu tiền, không cho bọn họ một phần, giờ đến căn nhà cũ nát kia cũng không cho.
Nếu như lúc trước Triệu Tuyết Mai còn cảm thấy chính mình nghĩ bậy, vào lúc này lại cảm thấy cô đã đoán trúng.
Nghĩ như vậy hồi lâu, Triệu Tuyết Mai rốt cục cắn răng, đem Dương Tiếu đỡ lên.
"Tôi nhất định không để các người sống yên!!”
Dương Tiếu giờ khắc này cũng đã hoàn toàn không có tâm tư đấu đá cùng bọn họ nữa, gã còn nhớ thời điểm Thẩm Phục âm trầm liếc gã một cái, hiện tại nhớ tới gã vẫn còn cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Mẹ chúng ta trở về đi thôi, nhà này không cần nữa, ngược lại ông nội cũng không muốn cho chúng ta.”
"Hừ, không cần?!"
Triệu Tuyết Mai cười lạnh.
"Không cần nữa thì mẹ cũng sẽ dùng một cây đuốc thiêu hủy không để hai tiểu súc sinh kia được tiện nghi!”
Dương Tiếu chỉ nghĩ mẹ gã tức giận đến điên rồi, lại không nhìn thấy trong mắt Triệu Tuyết Mai điên cuồng ánh lửa.
Lại nói bên này, Thẩm Phục,nhanh chân chạy theo Lâm Thục Ý, nhìn thấy Lâm Thục Ý quay đầu không ngừng nhìn về phía hắn.
Thẩm Phục nghi hoặc.
“Làm sao vậy? Xem tôi làm gì?”
Chẳng lẽ còn muốn hưng binh vấn tội. Hắn cũng không cùng Dương Tiếu động thủ, bất quá chỉ đã gã một cái, không tính là đánh nhau đi?”
"Anh, không có bị thương chứ?"
Thẩm Phục sững sờ, khóe miệng liền câu lên.
“Cậu xem tôi xem”
Lâm Thục Ý nở nụ cười,
"Không giống."
Thẩm Phục liền sững sờ, đột nhiên nghiêm chỉnh mặt,
"Đừng cười!"
Lâm Thục Ý thật vất vả cho hắn một chút hoà nhã, hắn lại nói một câu không giải thích được, Lâm Thục Ý trừng hai mắt, quả thực không cười nữa, quay đầu bước đi.
Thẩm Phục đứng tại chỗ nửa ngày, cuối cùng hận hận lý sự.
"Suýt chút nữa nhịn không được!"
Hai người đồng thời trở về tiệm cơm Tây Tần, không ngờ mới vừa ngủ trưa trong chốc lát, Lão Dương Đầu lại đi tới tiệm cơm, ngồi trong cửa hàng, đối diện ông là Tiểu Uyển, không biết hai người đang nói cái gì,Lão Dương Đầu đưa lưng về phía bọn họ cho nên cũng không thấy thần sắc của ông.
"Anh Tiểu Ý! Anh Tiểu Phục!"
Tiểu Uyển mắt sắc, vừa nhìn thấy hai người liền kêu to, Lão Dương Đầu cũng quay đầu lại.
Trong quán, người mới vừa ăn xong đã đi rồi, hiện tại thay đổi một nhóm người mới, tự nhiên cũng không biết mới vừa trong tiệm xảy ra chuyện gì, Lão Dương Đầu cười híp mắt bắt chuyện bọn họ.
"Bà nội Tiểu Uyển đưa tới móng giò hầm, mau tới ăn đi."
Xem bộ dáng Lão Dương Đầu cũng không biết sự tình, Lâm Thục Ý rốt cục yên lòng.
Ai biết Thẩm Phục vừa mở miệng liền nói.
"Dương Tiếu cùng mẹ mới vừa tới đây ạ."
Lâm Thục Ý.
“…….”
Sau đó quay đầu dùng sức trừng Thẩm Phục.
Lão Dương Đầu quả thực sắc mặt có một chút biến hóa rất nhỏ, hỏi.
"Bọn họ lại tới nữa à? Có gây sự không?”
Thẩm Phục lắc đầu một cái, không gây sự, tuy rằng ban đầu là có ý định muốn nháo.
"Cháu dạy dỗ Dương Tiếu một chút, ông không giận chứ ạ?”
Lâm Thục Ý
“…….”
Tiểu Uyển
“…….”
Lão Dương Đầu không nghĩ Thẩm Phục thẳng thắn nói trắng ra như vậy, ngẩn người một chút, ngược lại nở nụ cười.
“Không có chuyện gì, với cái tính khí của Tiếu Tiếu phải có người chỉnh đốn nó một chút, tức giận đấu đá lung tung như vậy sớm muộn cũng gặp rắc rối, ông biết cháu ra tay có nặng nhẹ.”
Thẩm Phục nheo mắt lại cũng cười.
Lão Dương Đầu nhìn bên ngoài thở ra một hơi dài, mới mở miệng nói rằng.
“Lúc còn nhỏ Kiến Quốc mẹ nó liền qua đời, ông lại vội vàng kiếm tiền khó tránh khỏi sơ sẩy cho nó, nó theo chân bà nội nó lớn lên, ông khi đó quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài căn bản chỉ xem nó vài lần, ông vẫn cảm thấy ông cực khổ kiếm tiền cũng là vì nó, cũng là bất đắc dĩ mới phải vậy. Sau đó ông trở lại thời điểm nhìn thấy nó đứng ở cửa phòng bị bà nội lôi kéo liền khiếp sợ gọi ông, thời điểm đó ông mới biết ông sai rồi, có thể đã chậm, tính tình nó nhát gan đã ăn sâu vào gốc rễ không rút ra được. Lúc nó muốn lấy Triệu Tuyết Mai ông cũng không muốn, Tuyết Mai người đàn bà kia cường thế, Kiến Quốc với tính tình ấy nhất định là cả đời đều bị cô ta nắm ở trong tay, nhưng ông cũng không có cách nào, bởi vì Kiến Quốc yêu thích, ông nghĩ cường thế một chút cũng tốt, miễn cho thời điểm ông mất rồi, Kiến Quốc không bị người ta bắt nạt…Có lúc ông nghĩ đều là bởi vì ông, Kiến Quốc mới có bộ dáng này, đều là bởi vì ông cái nhà này mới ra nông nỗi này, ông trời nhất định là đang trừng phạt ông, trừng phạt ông không chăm sóc cho con mình thật tốt, kết quả mới phá huỷ cái nhà này."
Lâm Thục Ý, Thẩm Phục cùng Tiểu Uyển bọn họ lúc này mới phản ứng được, Lão Dương Đầu là đang nhớ lại, ông tự trách bản thân đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên người mình, như vậy mới có thể làm cho trong lòng ông dễ chịu một chút.
Có thể nói ra những lời đó, rõ ràng là Lão Dương Đầu cũng đã quyết định
Lâm Thục Ý không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể đi tới Lão Dương Đầu bên người nắm lấy vai lọm khọm gầy gò của ông, nhìn về phía Thẩm Phục xin giúp đỡ, nếu bàn về an ủi người khác, Thẩm Phục có sở trường nhất.
Thẩm Phục trầm xuống thở một hơi.
"Ông nội, chuyện này làm sao có thể trách ông, ông đừng ôm đồn hết tất cả như vậy.”
Lão Dương Đầu ngồi thẳng lên xoa xoa con mắt.
"Thôi, không nói nữa, ông đã già rồi cũng bắt đầu nhớ lại chuyện trước kia."
Ông cũng không cần thiết phải cần người khác an ủi, chỉ là tâm tình ông quá sầu muộn, muốn tìm một chỗ phát tiết một chút, chờ phát tiết xong, ông có thể quyết định.
"Không nói nữa không nói nữa, bọn họ thích tới thì tới đi, Tiểu Phục cháu cũng đừng chống đỡ, chỉ có ngàn ngày làm tặc làm gì có đạo lí ngàn ngày phải đề phòng cướp. Bọn họ muốn nói chuyện cẩn thận ông liền rót nước cùng bọn họ ngồi xuống, nếu không thì mời ra ngoài cũng không muộn.”
Nghe tới làm sao cũng không giống như ngữ khí đối với con cháu.
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý cũng hiểu, chỉ có Tiểu Uyển nghe thấy lại như rơi vào trong sương mù, không biết Lão Dương Đầu nói ai, cũng không biết đến cùng xảy ra chuyện gì.
Chỉ là trở lại Tiểu Uyển đem chuyện này nói cho bà nội, bà nội nghe xong, ngược lại cười ha ha nói,
"Làm tốt lắm, dáng vẻ như vậy là cho cháu trai con dâu bọn họ biết đến, cha mẹ cũng không phải nợ bọn họ, bản thân không hiếu thuận, còn dám đòi hỏi cái gì."
Cười xong liền thở dài
"Lão Dương Đầu hạ quyết tâm như vậy quyết tâm, sợ là mấy đêm đều không ngủ được. Ai! Có con trai con dâu cháu trai như vậy cũng thật khổ cho ông ấy”
Tiểu Uyển cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, tiến lên kéo tay bà nội, lung lay làm nũng
"Vẫn là chúng nhà chúng ta tốt, mọi chuyện mẹ đều nghe theo bà, ba cũng hiếu thuận, cháu thì không phải nói, cháu thích bà nội nhất”
Bà nội Tiểu Uyển rốt cục nhịn không được nở nụ cười, đưa ngón tay nhéo mũi Tiểu Uyển.
"Cháu chỉ được cái dẻo mồm!"
Triệu Tuyết Mai cùng Dương Tiếu rốt cục trở về nhà, Dương Kiến Quốc ở phòng bếp luộc sủi cảo, thấy Dương Tiếu khập khễnh được Triệu Tuyết Mai dìu tiến vào liền thay đổi sắc mặt,
"Đây là thế nào? Hai người đi đâu vậy?"
Triệu Tuyết Mai không nghĩ tới Dương Kiến Quốc lại ở nhà, cô đầy một bụng lửa giận, không có chỗ phát, lần này liền một mạch phát ở trên người Dương Kiến Quốc
"Đi đâu vậy? Làm sao vậy? Dương Kiến Quốc anh còn dám hỏi, đây đều là do cha đẻ anh gây họa!"
Dương Kiến Quốc thấy cô ta đang yên đang lành lại nhắc tới ba mình, sắc mặt cũng khó chịu.
"Cô sao thế nói là được rồi, liền âm dương quái khí mắng cha tôi làm gì?”
Triệu Tuyết Mai thấy ông tranh luận, trên mặt tức giận càng sâu, thân thủ liền đem quần áo Dương Tiếu vén lên, trên bụng liền lộ ra vết ứ máu đọng lại dấu
"Tôi quái gở? Đây đều là do thằng nhãi con được ba anh thu lưu kia đánh, anh còn dám nói tôi quá gở!”
Dương Kiến Quốc liền phản ứng lại, Triệu Tuyết Mai cùng Dương Tiếu đi tìm ba ông, lại còn trốn ông mà đi.
“Cô đi tìm ba tôi?"
Triệu Tuyết Mai trợn mắt trừng trừng.
"Tôi đi thì sao!”
Dương Kiến Quốc sắc mặt đỏ chót.
"Nhà kia ba đã nói không bán rồi, cô làm sao không buông tha cho ông ấy.”
Triệu Tuyết Mai cất cao giọng,
“Tôi chính là không tha đấy, một ngôi nhà cũ nát rách rưới lại coi như bảo bối, tôi xem như là đã hiểu, Dương Kiến Quốc ông đây là đang hỏi tội tôi đúng không? Tiếu Tiếu bị người ta đánh, anh không hỏi một tiếng lại còn hỏi tôi đi tìm ba anh làm cái gì? Tôi cho anh biết, tôi chính là đi lấy cái nhà nát kia về đấy.”
Dương Kiến Quốc cũng lên giọng.
"Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu còn không phải bị cô dạy thành thói quen, tính tình này của nó đi ra ngoài sớm muộn cũng bị thiệt thòi!"
Lời kia vừa thốt ra, Dương Tiếu sắc mặt cũng thay đổi.
Dương Kiến Quốc cả đời này cũng không chống đối cô, ngày hôm nay còn nói nhiều lời như vậy, Triệu Tuyết Mai tức giận, cả người run lên, tiến lên cho Dương Kiến Quốc một cái tát, âm thanh mắng.
"Tôi dạy thành thói? Tiếu Tiếu lớn như vậy anh quản qua chưa?! Anh hướng về ba anh đúng không, nhưng đáng tiếc, nhưng đáng tiếc ba anh lại không hướng về anh đâu, căn nhà cũ kia để lại cho hai tên dã chủng, cũng không nỡ để lại cho anh!"
"Triệu Tuyết Mai cô nói cái gì?”
Dương Kiến Quốc thấy cô ta lại một lần nữa nói lời khó nghe như vậy, vẫn là nổi giận, nhưng căn bản không được Triệu Tuyết Mai để ở trong mắt.
"Tôi nói thì làm sao? Dã chủng dã chủng dã chủng! Hai thằng nhãi con kia, ba anh không biết cùng ai làm ra, còn nói cái gì mà đứa trẻ không cha không mẹ. Chuyện cười! Trên đời này trẻ mồ côi nhiều như vậy, sao không thấy ba anh thu lưu, lại cùng hai thằng nhãi con kia, mỗi ngày đều hướng về phía người ngoài, lừa gạt chúng ta, không phải dã chủng thì là cái gì, còn không biết theo ai sinh….”
"Ba!!!!"
Triệu Tuyết Mai lời còn chưa nói hết, liền bị Dương Kiến Quốc vung tay tới tát cho một đánh nghiêng cả mặt, bên trong tai vang lên tiếnc ong ong, Triệu Tuyết Mai trợn to hai mắt, nửa ngày không có phục hồi tinh thần lại.
Dương Kiến Quốc cũng không nghĩ tới chính mình đánh ra một tát này, cả người đều run lên, cuối cùng không có bằng lý trí mà là bằng bản năng của thân thể làm ra lựa chọn, tay vẫn duy trì sau tư thế sau cùng, dùng sức quá lớn, lòng bàn tay cũng hơi ngứa ngáy.
Hai má từ mới bắt đầu tê dại đến đau rát lên, khóe miệng đều thấm ra tơ máu, trở lại trong miệng có vị tanh ngọt, Triệu Tuyết Mai lúc này mới phản ứng được, tóc tai bù xù như người điên hướng Dương Kiến Quốc nhào tới.
"Dương Kiến Quốc! Anh dám đánh tôi! Tôi liều mạng với anh!!!"
Hai người cùng đáng nhau, Dương Tiếu mới từ này rung động tình cảnh bên trong phục hồi tinh thần lại, cha gã đánh mẹ gã một cái tát! Nếu như trở về lúc trước, Dương Tiếu thực sự nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Đây là thế nào? Làm sao từ khi về nhà ông nội đến giờ, nhà này liền không yên ổn?!
Dương Tiếu nheo mắt lại, cuối cùng từ tâm lý đối ông nội gã sinh ra một tia hận ý.
Hết chương 29.