"Xong chưa?"
Thẩm Phục dựa vào cột đèn ven đường, hai tay đút túi nhìn Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý vóc dáng tựa hồ lại cao hơn một chút, bất quá vẫn chỉ tới cằm hắn, nếu như bây giờ đi lên hai tay vòng lấy eo ôm cậu, vừa vặn đem cằm của hắn đặt ở đỉnh đầu cậu, Thẩm Phục nghĩ như vậy không nhịn được câu lên khoé miệng.
Khí trời dần dần lạnh, hai ngày trước, bọn họ ở trên đường phố mua không ít quần áo, nói đến cái này thì không thể không nói tới cái tủ quần áo thiếu thốn của Lâm Thục Ý, bên trong cư nhiên chỉ có quần áo cũ đã bạc màu, Thẩm Phục không nhịn được hoài nghi rốt cục trước đây cậu sống như thế nào?
Lâm Thục Ý đối với việc lựa chọn quần áo cũng cơ hồ là con số không, bất quá cậu có gương mặt hoàn mĩ, cùng thân hình tỉ lệ vừa vặn có thể tôn lên bất kì quần áo nào, cho nên tùy tiện mặc quần áo lên cũng sẽ không khó coi.
Thẩm Phục rất ít khi tự mình đi mua quần áo, không phải là hắn không tinh mắt, mà ngược lại tại một cửa hàng quần áo bên trong chọn ra vài món khiến Lâm Thục Ý mặc vào đều khiến người ta kinh diễm không thôi.
Nhân viên bán hàng khích lệ không ngớt, khiến Thẩm Phục có một loại “là của tôi…” một cảm giác vừa trưởng thành, vừa vui sướng.
Ví dụ như hiện tại quần áo mặc trên người Lâm Thục Ý đều là do Thẩm Phục chọn.
Áo len cổ tròn màu xám tro nhạt trùm vào bên trong áo sơ mi thuần trắng chất bông, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, quần lam đậm vây lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, phối hợp với đôi giày màu trắng nhàn nhã, phô bày thời kì trưởng thành của một mỹ thiếu niên, Thẩm Phục nở nụ cười làm sao mà càng xem Lâm Thục Ý lại càng thấy dễ nhìn.
Lâm Thục Ý cầm theo hộp giữ ấm quay người liền thấy Thẩm Phục nhìn cậu, ý tứ không rõ.
"Làm sao vậy?"
Thẩm Phục nhún vai.
"Không có gì, không phải muốn mang canh cho ông nội sao”
Lão Dương Đầu mấy ngày nay không đến tiệm cơm Tây Tần, sự kiện kia của Dương Kiến Quốc đến cùng vẫn làm cho ông không thoải mái, vẫn ở nhà suốt nơi nào cũng không đi, Lâm Thục Ý mỗi ngày đều đúng giờ đưa cơm, ngày hôm nay Lâm Thục Ý cố ý rán mấg cái sủi cảo, rán vàng vàng óng ánh, còn cho thêm hành hoa và hạt vừng, sợ Lão Dương Đầu không thấy ngon miệng còn mua ít xương cốt, nấu canh thả rong biển cùng bí đao, mùi vị tươi mới thích hợp.
Thấy Lâm Thục Ý đóng kỹ cửa, Thẩm Phục tiến lên cầm lấy hộp giữ ấm trong tay cậu.
"Thơm quá à!"
Bọn họ buổi tối đã ăn rồi cơm, Lâm Thục Ý làm sủi cảo chiên cùng canh xương, cho nên đại khái là Thẩm Phục không có lộc ăn.
“Trong tủ lạnh còn có sủi cảo, muốn ăn sáng sớm mai làm cho anh ăn”
Thẩm Phục còn chưa nói, Lâm Thục Ý đã biết hắn muốn nói cái gì rồi, Thẩm Phục nở nụ cười đem một cái tay khác xoa xoa đầu Lâm Thục Ý.
“Cậu sao lại hiền lành như vậy?”
Lâm Thục Ý trừng hắn.
"Quân tử xa nhà bếp, tôi chỉ là bởi vì yêu thích."
Nói không chắc cũng là vì cậu từ Đại Yến quốc đến đây, đối với việc nấu ăn này là có một chấp niệm.
“Nếu yêu thích như thế, thì đem tiệm cơm Tây Tần làm lớn chút đi.”
Thẩm Phục cười đề nghị.
“Giống như thịnh đình quốc yến nổi danh ở S thị vậy, làm thành khách sạn bảy sao toàn quốc thế nào?”
Dưới ánh đèn lờ mờ, Thẩm Phục hơi vểnh mặt lên, dẫn dụ giống như đang nói chuyện gì rất trọng yếu, tuy rằng lời nói ra lại không có chút nào thiết thực.
Lâm Thục Ý biết đến thịnh đình quốc yến, phải nói là ở Thiên Triều cũng coi như là không ai không biết đến, Lâm Thục Ý lắc đầu một cái.
“Tôi chỉ là yêu thích, cũng chưa hề nghĩ tới sẽ mở nhà hàng nổi tiếng toàn quốc, chỉ cần làm cho người ta ăn thấy yêu thích là tốt rồi.”
Tuy rằng hoàn toàn không giống như mong muốn của hắn, nhưng Thẩm Phục đối với đáp án này rất hài lòng.
Hai người vừa đi vừa nói cuối cùng cũng đến nhà Lão Dương Đầu, Lâm Thục Ý gõ cửa, Lão Dương Đầu ở bên trong nhẹ nhàng đáp một tiếng hai người mới đẩy cửa đi vào.
Trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, không một chút nào giống như là nhà của người già đơn thân.
Nhà này sạch sẽ như vậy lại sinh ra cho người ta một cảm giác bức bối, không biết Lão Dương Đầu một người ở nơi này lâu như vậy tâm lý có khó chịu không.
“Ông nội, ăn cơm đi."
Lão Dương Đầu ngồi ở trên giường, mang cái kính lão cầm trên tay một quyển album, Thẩm Phục đến gần xem, Lão Dương Đầu nở nụ cười, đơn giản mở quyển album cho hai người bọn xem.
Ngón tay khô héo gầy gò chỉ vào một tấm ảnh trắng đen trong đó, bên trong có ba người, một người rất rõ ràng là Lão Dương Đầu lúc trẻ, trên người mặc một bộ quần áo xanh quân đội kiểu cũ, gương mặt hiện ra tinh thần vui vẻ, bên cạnh ôm một cô gái trẻ tuổi, tóc tết hai bên gọn gàng, áo hoa quần dài, nụ cười trên mặt có nét ngượng ngùng, đôi mắt cong lên như hình lưỡi liềm, chắc chắn là vợ Lão Dương Đầu.
Cô gái trong lồng ngực ôm một đứa bé, là một bé trai trong tay cầm cái trống bỏi, cười không thấy răng, một cái tay khác nắm lấy ngón tay của Lão Dương Đầu, ba người quay mắt về phía ống kinh,tâm tình cao hứng lộ rõ trên mặt.
“Đây là mẹ Dương Kiến Quốc, tấm ảnh này là tấm duy nhất chúng ta chụp chung, khi đó chụp ảnh rất mắc, ông phải nói lâu lắm mẹ nó mới cùng ông đi chụp một lần, cũng bởi vì khi đó Dương Kiến Quốc mới tròn một tuổi, cháu nhìn xem khi đó trong miệng nó chỉ có bốn cái răng mới nhú, béo mập ai nhìn cũng đều yêu thích.”
Lão Dương Đầu chìm vào trong trí nhớ, nhếch miệng lên.
Chỉ tiếc chụp tấm hình này xong không đến hai năm sau, vợ Lão Dương Đầu một hồi bệnh nặng, cuối cùng để lại hai cha con bọn họ đi trước.
Một mình ông nuôi lớn Dương Kiến Quốc, ai biết đến già rồi lại phải quyết định kết thúc như vậy.
“Tấm này, là năm đó mẹ nó qua đời chụp, nó mới ba tuổi nhìn thấy ông liền hỏi mẹ đi đâu vậy..”
“Đây là nó chụp hồi tiểu học, sau đó…”
“Năm đó nó thi được đứng đầu, ông vừa vặn trở lại, nó cầm bằng khen muốn khoe ta xem, kết quả trên đường chạy lại bị ngã đem bằng khen xé rách mất, trở về nhìn thấy ông là khóc, dỗ mãi cũng không được.”
“Ông đi đến trước mặt nó, đem nó ôm lên, lúc mới bắt đầu nó nhìn ông có chút sợ, sau đó thì tốt lắm.”
Thời gian quay lại quá khứ từng chút từng chút một, bức ảnh một tấm lại một tấm, Dương Kiến Quốc cũng từ một đứa trẻ mồ côi mẹ biến thành một người đàn ông còn cao hơn cả Lão Dương Đầu, Lão Dương Đầu thương ông ta như vậy cuối cùng lại đem ông ta đuổi thật xa, chua xót này người ngoài làm sao có thể lĩnh hội được.
Lão Dương Đầu lấy tay dụi dụi mắt, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đứng ở bên cạnh, lại không biết làm sao mở miệng an ủi, dù sao chuyện như vậy, bất kỳ an ủi nào cũng đều vô lực.
“Thôi chuyện đã qua, đừng nói nữa, làm cho lòng người cũng khó chịu, thời gian cũng không còn sớm, hai người các cháu về ngủ sớm đi, sáng mai còn dậy sớm”
Lão Dương Đầu xoa xoa con mắt nói.
Lâm Thục Ý đem hộp giữ ấm mở ra
"Ông nội, không có chuyện gì, ông ăn đi, ăn xong rồi chúng cháu trở về."
Lão Dương Đầu một mình ở trong nhà, bọn họ cùng ông trò chuyện cũng tốt.
Bầu không khí có chút quá mức thương cảm, Thẩm Phục nhu nhu thái dương, nhớ tới thời điểm hắn không biết ở nơi nào nghe được chuyện cười, liền lấy ghế ra ngồi bên giường Lão Dương Đầu.
"Cháu đột nhiên nhớ tới chuyện cười, để cháu kể cho hai người nghe.”
Kể chuyện liền kể hơn hai giờ, đợi đến Lão Dương Đầu ăn xong rồi ngủ, Thẩm Phục mới dừng lại.
Lâm Thục Ý một bên thu thập bát, một bên khóe môi vểnh lên.
"Ông nội cũng đang ngủ rồi, đi thôi."
Thẩm Phục đứng lên duỗi thắt lưng một cái, mệt mỏi, sau đó dựa vào trên người Lâm Thục Ý.
"Miệng khô lưỡi khô quá."
Lâm Thục Ý chống đỡ Thẩm Phục rón rén đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại mới nói.
"Trong nhà còn có quả lê mua đợt trước, anh đem chưng lên mà làm nước uống.”
Thẩm Phục tiếp tục khoát lên trên người Lâm Thục Ý, đem cậu ôm thật chặt.
"Kỳ thực không cần ăn quả lê."
Thẩm Phục nhìn môi Lâm Thục Ý, lời nói tà ác ám muội, hắn thừa nhận hắn bị mỹ mạo của Lâm Thục Ý mê hoặc tâm hồn, trên thực tế lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn có chút hối hận rồi, dù sao dưới cái nhìn của hắn, Lâm Thục Ý nhỏ tuổi như vậy, hắn không hạ thủ được.
Ai biết Lâm Thục Ý ở phương diện này phá lệ thẳng thắn, sửng sốt một chút nói.
“Anh lười làm chứ gì, vậy thì uống nước trắng là được!”
Thẩm Phục
“….”
Hắn lo lắng vẫn là dư thừa.
Hi vọng từ năm nay đến năm sau trải qua nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa mới tốt.
Về đến nhà tắm rửa mới ngủ, Thẩm Phục như cũ ngủ ở trên ghế sa lon, Lâm Thục Ý ngủ ở bên trong phòng ngủ.
Thời gian hơi trễ, hai người đều không có xem ti vi, mà là rửa mặt một chút liền đi ngủ.
Nguyên bản ngủ luôn theo quy luật, Lâm Thục Ý không biết tại sao hôm nay lại ngủ không được, nghe phía ngoài có tiếng chó sủa, lại cảm thấy mí mắt đang nháy, vì vậy ở trên giường lăn qua lộn lại, cũng không ngủ được.
“Còn chưa ngủ sao?”
Bên ngoài truyền đến Thẩm Phục thanh âm khàn khàn, Lâm Thục Ý "Ừ" một tiếng, sau mười giây đồng hồ, cửa phòng được mở ra, Thẩm Phục mặc áo ngủ lộ xương quai xanh, đứng ở cửa.
"Đang suy nghĩ gì? Có cần tâm sự không?!"
Lâm Thục Ý khó giải thích được cảm thấy được buồn cười.
"Không cần, chính là phía ngoài chó sủa có chút phiền."
Thẩm Phục nghe một chút, xác thực như vậy, vùng ngoại thành đúng là có không ít người ở trong nhà nuôi chó, chỉ là tối hôm nay tại sao lại kêu nhiều như vậy? Mùa xuân không phải đã sớm qua rồi sao?
"Vậy cậu đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm”
Lâm Thục Ý gật gật đầu, rút lại vào trong ổ chăn một lúc lâu, rốt cục không biết vì cái gì, thời điểm bên ngoài yên tĩnh lại, sau đó ngủ thiếp đi.
Nhưng là ngày thứ hai còn chưa đến, không đợi Lâm Thục Ý rời giường, cửa liền bị "Ầm ầm ầm" gõ vang, âm thanh rung trời.
Lâm Thục Ý vẫn chưa rời giường, Thẩm Phục đã đi mở cửa.
"Ai vậy?"
"Mau đi xem một chút đi, Lão Dương Đầu trong nhà xảy ra chuyện lớn!"
Lâm Thục Ý đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, đi dép lê liền ra ngoài.
"Cái gì?!!"
Bên ngoài đứng đầy người, đều là hàng xóm của Lão Dương Đầu, mấy người đứng chung một chỗ thần sắc kinh hoảng, mà Thẩm Phục nguyên bản còn đang buồn ngủ, nghe lời người kia nói, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
"Từ từ nói, chuyện gì xảy ra?!"
Vừa nói vừa xoay đầu lại nhìn Lâm Thục Ý cũng vừa mới đi ra nói.
"Thay quần áo, chúng ta đi nhìn xem. "
Nguyên lai có mấy người ở sát vách tiệm cơm Tây Tần, buổi sáng đi ra tập thể dục, nhìn thấy tiệm cơm Tây Tần cửa mở ra, còn tưởng rằng bọn họ mở cửa sớm muốn đi vào chào hỏi, thời điểm đi vào liền phát hiện bên trong không có ai, bàn ghế đổ ngã một chỗ, mà đồ vật bên trong cửa hàng đồ gì có thể đập đều bị đập vỡ hết, trong quán khắp nơi bừa bộn. Người kia sợ hết hồn còn tưởng rằng tiệm cơm Tây Tần bị trộm, theo bản năng đi đến nhà Lão Dương Đầu, ai biết lại không thấy người đâu, trong nhà cũng giống như quán ăn lung ta lung tung, người kia lúc này mới hoảng hồn, đem mọi người gọi đến đây, xong mới nhớ tới phải nói cho Lâm Thục Ý một tiếng.
Nghe mọi người nói xong, Lâm Thục Ý mặt mũi trắng bệch.
Thẩm Phục cũng mặt lạnh, mấy người bước nhanh đi tới nhà Lão Dương Đầu, quả nhiên giống như người kia nói, trong nhà khắp nơi bừa bộn.
"Báo cảnh sát đi!!"
Mấy người gật gật đầu.
Thẩm Phục nheo mắt lại.
"Cậu chờ tôi, tôi đi một chút sẽ trở lại."
Mặt sau câu này là nói với Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý lung tung gật gật đầu, Thẩm Phục đi rồi, cậu mới nỗ lực tỉnh táo lại, nghĩ tới Dương Tiếu.
Cậu muốn đi đến xem, chuyện này đến cùng, Dương Tiếu có quan hệ hay không.
Nơi này người biết địa chỉ nhà Dương Tiếu cũng chỉ có một người đó là bà nội Tiểu Uyển, mặc dù bây giờ để bà lo lắng cũng không tốt, nhưng ngoại trừ như vậy cũng không có biện pháp khác, Lâm Thục Ý nghĩ xong liền đi gõ cửa nhà bà nội Tiểu Uyển.
Quả nhiên, chờ bà nội Tiểu Uyển với Lâm Thục Ý cùng đi đến nhà Dương Kiến Quốc, thời điểm đến mới phát hiện cửa nhà mở ra, trong nhà rỗng tuếch, không riêng gì Dương Tiếu ngay cả Triệu Tuyết Mai cũng không thấy đâu.
"Chuyện gì thế này?"
Lâm Thục Ý hít sâu một hơi, nói.
“Sợ là chuyện này có liên quan đến Dương Tiếu”
Bà nội Tiểu Uyển không hiểu, Lâm Thục Ý cũng không có thời gian giải thích.
Chỉ là chuyện này cùng Lão Dương Đầu có quan hệ gì? Tại sao trong nhà lại không có bất kì ai?
Mãi đến khi cảnh sát chạy tới tiệm cơm Tây Tần, Lâm Thục Ý mới hiểu được.
Dương Tiếu bị người ta trói đi, Triệu Tuyết Mai thì vẫn luôn ở cục cảnh sát, cô căn bản không biết trong nhà mình biến thành cái bộ dáng kia, tiền bên trong cũng không thấy, chỉ có thể nói rõ, đám người này là có dự mưu phải tìm được Lão Dương Đầu.
Lâm Thục Ý cảm thấy trong lòng cậu có một đám lửa đang hừng hực đốt.
Hết chương 36.