• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tại sao không được?"

Lâm Thục Ý cau mày, quay đầu lại nhìn cậu bé dưới kia một chút, bất đồng với những đứa trẻ cười đùa bên cạnh, bé tựa hồ rất thích yên tĩnh, không thích cùng mọi người chơi đùa, chỉ là yên lặng cho đứa nhỏ trong xe đẩy uống nước hoa quả, nhưng bé vẫn cười, cười đến híp mắt, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, cực kỳ có sức cuốn hút, đứa trẻ như vậy đặc biệt khiến người ta yêu thích.

Người phụ nữ thở dài,

"Đi thôi, đi xuống xem một chút đi, sau đó sẽ nói cho hai người biết."

Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời cùng người phụ nữ đi xuống.

Đi xuống lầu, quẹo đi, người phụ nữ mang theo Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đứng ở trên hành lang, cách cậu bé không xa, liền ngừng lại.

"Đứng ở đây đi, để Tiểu Ngộ nghe thấy không tốt."

Lâm Thục Ý gật gật đầu, nhìn về phía người phụ nữ, cậu ngược lại cực kỳ muốn biết, cậu nhóc kia tại sao lại không thể nhận nuôi.

"Đứa bé này gọi là Tiểu Ngộ, họ không rõ, tới nơi này thời gian rất lâu, thời điểm đó khoảng chừng chỉ có tám chín tháng, liền bị cha mẹ ruột vứt bỏ, ném vào cửa của một gia đình, sau đó lại bị người ta đưa tới nơi này."

Lâm Thục Ý tâm nhói một cái, mơ hồ từ trên người cậu bé kia nhìn thấy chính mình.

"Tiểu Ngộ kỳ thực rất được người ta yêu thích, cậu cũng có thể nhìn ra, rất hay cười, là một đứa trẻ hiểu chuyện, theo lý thuyết thời điểm nhỏ như vậy, sớm nên được người nhận nuôi rồi."

Người phụ nữ lật qua lật lại danh sách trong tay, đẩy cái kính trên mũi một cái trên mũi, thở dài.

"Xác thực trước cũng được người ta nhận nuôi rồi, bất quá thời gian chỉ có một năm, lại bị người ta đưa trở về, chính là liên quan đến đứa nhỏ ở trọng xe đẩy kia.

Thẩm Phục nhăn lại lông mày.

"Viện mồ côi chẳng lẽ không cần phải nghiêm ngặt điều tra thân phận của người nhận nuôi sao? Đồng thời coi như đã nhận nuôi đi, cũng có thể sẽ kéo dài quan sát một quãng thời gian, làm sao cho phép xảy ra chuyện như vậy? Còn có đứa nhỏ kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!"

Bọn họ cách khá xa không thấy rõ dáng dấp của đứa nhỏ ngồi trong xe đẩy, bất quá xem bộ dạng chín chắn ôn nhu của cậu nhóc hẳn là đối với đứa nhỏ kia rất tốt.

Người phụ nữ há miệng đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên một cô ý tá đi đến chỗ ba người, còn cung kính cúi chào hỏi thăm người phụ nữ một chút.

"Phó viện trưởng."

Người phụ nữ gật gật đầu,

"Đi mang Đào Đào đi ngủ sao?"

Cô y tá quan sát một chút Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, hơi đỏ mặt gật gật đầu.

"Dạ đến thời gian cho bé ngủ rồi ạ, vậy tôi đi trước."

Người phụ nữ đồng ý, cô ý tá đi đến bên người cậu bé, nhỏ giọng cùng cậu bé nói cái gì đó, cậu bé ngoan ngoãn gật gật đầu, lại cười híp mắt,cùng đứa nhỏ trong xe đẩy bắt tay một cái, rồi đem xe đẩy đến, bỏ vào trong tay cô ý tá, cô ý tá đẩy xe đẩy, trong xe có một đứa bé khoảng chừng một tuổi, bị cô y tá đẩy đi, còn không ngừng quay đầu lại xem, âm thanh non nớt gọi anh trai.

Cậu bé lập tức đi theo, trong tay nắm một món đồ chơi nhỏ, vừa đi vừa nói lẩm bẩm cùng đứa nhỏ nói gì đó, đứa nhỏ mừng rỡ khanh khách cười không ngừng.

Ngoan ngoãn hiểu chuyện, Lâm Thục Ý hoàn toàn không nhìn ra cậu bé này có chỗ nào không ổn, còn có cái đứa nhỏ cũng như đúc ra từ ngọc, đôi mắt tròn trịa như hai giọt nước trong veo, ngược lại vô cùng đáng yêu.

Thẩm Phục động viên vỗ vỗ vai Lâm Thục Ý, sau đó ra hiệu người phụ nữ nói tiếp.

Người phụ nữ liền theo thói quen nâng lên kính mắt,

“Người nhận nuôi đứa nhỏ là một người gây dựng lại gia đình, người phụ nữ tuổi cũng không nhỏ, sinh con không được, tới thời điểm liếc mắt một cái liền thích Tiểu Ngộ, nói là muốn thu dưỡng nó, khi đó Tiểu Ngộ đã hơn ba tuổi, ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, trong viện mọi người đều rất thích nó, nghe nói có người muốn thu dưỡng nó, tất cả mọi người đều mừng thay cho nó, chính bản thân nó cũng cao hứng vô cùng, người phụ nữ kia trong nhà chúng tôi quả thật cũng đã tỉ mỉ điều tra, điều kiện kinh tế không phải cực kỳ tốt, thế nhưng nhân phẩm thoạt nhìn cũng không tệ lắm, đối Tiểu Ngộ cũng rất tốt, Tiểu Ngộ cũng rất yêu thích bọn họ."

Nói tới chỗ này tựa hồ chuyện kế tiếp cần phải càng tốt hơn mới đúng, Lâm Thục Ý lại cảm thấy lo lắng, nếu như thuận lợi, bọn họ sẽ không bỏ lại đứa nhỏ ở đây.

"Tiểu Ngộ ở trong nhà kia đợi hơn nửa năm, hai vợ chồng kia vừa mới bắt đầu đối tốt với nó, cho đến khi người phụ nữ kia có bầu."

Người phụ nữ nói có chút kích động, trên mặt luôn luôn bình tĩnh giờ lại có chút tức giận biểu tình.

"Tôi chưa từng có gặp qua người bởi vì có con rồi, liền muốn đem đứa nhỏ nhận nuôi trả lại, thiệt thòi người phụ nữ kia đã trải qua giáo dục cao cấp.”

Bởi vì đã mang thai, cho nên hai vợ chồng thu dưỡng Tiểu Ngộ quyết định đem Tiểu Ngộ trả lại, bất quá dù sao gọi ba mẹ lâu như vậy, khoảng chừng vẫn còn có chút không bỏ được, vẫn luôn kéo dài đợi tới đứa con sinh ra, mới cùng viện mồ côi liên lạc, biết mình muốn bị đuổi về, ngày ấy Tiểu Ngộ đem chính mình nhốt ở trong phòng một ngày đều không xuất hiện, sau đó vẫn bị đem về viện mồ côi."

"Ngày hôm đó hai vợ chồng đi, Tiểu Ngộ còn ra tiễn bọn họ, ôm eo người phụ nữ nói, đem nó trả lại không sao cả, chỉ cần về sau bọn họ đối tốt với em trai là được, nó cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.”

Người phụ nữ nói, mắt đã có chút đỏ.

Thẩm Phục chân mày nhíu càng chặt.

"Không phải nói Tiểu Ngộ trở lại thời điểm còn mang theo một đứa nhỏ sao?"

Người phụ nữ gật gật đầu.

"Hai người mới vừa thấy đứa nhỏ kia chính là Đào Đào, em trai của Tiểu Ngộ, cũng là đứa con ruột của gia đình nhận nuôi Tiểu Ngộ, bọn họ đem Tiểu Ngộ trả lại không bao lâu liền phát hiện Đào Đào có bệnh tim bẩm sinh, tuy rằng xem như là có chút nghiêm trọng, bất quá cũng không phải không thể chữa, nhưng hai người kia nguyên bản chính là lập lại gia đình mới, người đàn ông vốn dĩ đã có hai đứa con của vợ trước, không muốn đem tiền trị liệu cho Đào Đào, lại muốn cùng người phụ nữ kia ly hôn.”

"Người phụ nữ kia căn bản thu nhập cũng không cao, sau khi ly hôn căn bản không nuôi nổi Đào Đào, liền nghĩ biện pháp cùng viện mồ côi nói là, muốn đem Tiểu Ngộ ở tiếp hai ngày, vốn là chuyện này trong viện kiên quyết không đồng ý, là người phụ nữ kia thừa dịp người trong viện không chú ý, đem Tiểu Ngộ trở lại, sau đó đem Đào Đào giao cho Tiểu Ngộ chỉ có sáu tuổi, chính mình chạy đi, trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, đợi đến khi chúng tôi tìm tới Tiểu Ngộ, hai đứa nhóc bọn nó, đã đói bụng đến lả người ở trong phòng.”

Lâm Thục Ý nắm thật chặt tay, cậu nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái, sau đó nhận được đồng ý trong mắt Thẩm Phục đại khái Thẩm Phục đã biết cậu muốn nói điều gì.

"Hai đứa nhỏ đều bị nhận trở về, ba của Đào Đào, không phải người địa phương, sau đó cũng không có tin tức, coi như là đưa đi, cũng không cho được Đào Đào sinh hoạt tốt, cùng việc trị liệu cho bé. Vì vậy hai đứa nhỏ liền ở lại đây, sau đó cũng có mấy người muốn thu dưỡng Tiểu Ngộ, nhưng Tiểu Ngộ nói, nếu không thể đồng thời thu dưỡng Đào Đào, nó cũng không muốn, Đào Đào đúng là bị bệnh, sau này muốn giải phẫu, cũng cần phải cẩn thẩn chú ý khắp nơi, người đến đây nhận nuôi đều không tình nguyện, hai đứa nhỏ cứ như vậy ở trong bệnh viện tiêu tốn thời gian."

Người phụ nữ rốt cục một hơi đem lời nói xong, lúc này mới nhìn Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý.

"Cho nên tôi mới nói cậu bé này khả năng không được."

Người đến đây nhận nuôi cũng có người có điều kiện cực kỳ tốt, nhận nuôi một đứa trẻ không nói, còn muốn nhận nuôi một đứa nhỏ sinh bệnh cần thiết phải giải phẫu, đại khái dù là ai cũng không muốn.

Lâm Thục Ý rốt cục mở miệng nói chuyện, cậu cảm thấy tâm lý thật sự là khó chịu, có mấy lời muốn nói, lại không biết nói cùng ai.

"Chúng tôi đều biết, có thể mang chúng tôi đi xem, Tiểu Ngộ cùng Đào Đào không?"

Người phụ nữ có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Thục Ý, lại nhìn Thẩm Phục, cô không phải không biết đến thân thế bối cảnh của hai người này Thẩm lão gia tử đại nghiệp lớn, đừng nói thu dưỡng một đứa nhỏ như Đào Đào, cho dù là mười đứa nhỏ, như vậy, bất quá cũng chỉ là đem muối bỏ biển, có thể nói thật ra, không quản là dạng gia đình gì, ai mà không thích nhận nuôi đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời khỏe mạnh, muốn nói quyên tiền đại khái ai cũng có thể làm, nhưng nếu là thu dưỡng, không phải chỉ cần bỏ tiền ra là được.

"Được, cơ mà hai người không có quyết định trước, xin đừng nói chuyện muốn nhận nuôi Tiểu Ngộ, nó tâm tư mẫn cảm nhẵn nhụi, tôi sợ thời điểm đó hai người..."

Người phụ nữ chưa nói câu nói kế tiếp, nhưng Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đều hiểu,

nếu như cho là sẽ thu dưỡng, cuối cùng lại không nuôi nữa, sẽ gây cho đứa nhỏ nhiều thương tâm thất vọng.

"Yên tâm đi, Phó viện trưởng."

Người phụ nữ đưa bọn họ dẫn tới phòng bệnh Đào Đào, chính mình cũng rời đi, nếu như muốn thu nuôi, trước tiên nên xây dựng tình cảm là việc cần thiết, mà chuyện này không cần cô nhúng vào, huống hồ coi như bọn họ đồng ý thu dưỡng, Tiểu Ngộ chính mình cũng cần thời gian thích ứng với hai “Ba ba” mới này.

Chính là bởi vì sự tình của Tiểu Ngộ mới để cho cô cảm thấy được, dạng tình cảm quan hệ gì đều không quan trọng, quan trọng là... Đối với đứa nhỏ tình cảm phải xuất phát từ chân tâm.

Lâm Thục Ý đứng ở cửa phòng nhìn lại, Đào Đào đã được y tá cho vào phòng nhỏ, chuẩn bị ngủ trưa, bị y tá cởi hết áo khoác chỉ mặc trang phục mỏng đặt ở giường gỗ nhỏ bên trong, bởi vì liên quan đến bệnh tình, bé bước đi tương đối trễ, hiện tại cũng chỉ có thể đỡ đồ vật mới có thể chập chững đi tới vài bước, nằm nhoài trên giường gỗ nhỏ cười híp mắt, qua tấm kính, hướng Tiểu Ngộ bên ngoài phất tay, một bên phất tay một bên nói chuyện.

Tiểu Ngộ đứng ở phía ngoài cửa kính, cũng cười híp mắt nói chuyện với bé.

"Đào Đào ngoan, mau ngủ đi, ngủ dậy, anh trai cho em ăn bánh ga tô nhỏ."

Rõ ràng cách tấm thủy tinh thật dầy, Đào Đào lại như là nghe hiểu Tiểu Ngộ nói chuyện, híp híp mắt đen, đôi mắt liền ngoan ngoãn nhắm lại, sau đó lăn lộn không tới hai lần, liền ngủ rồi.

Tiểu Ngộ rốt cục thở ra một hơi, sau đó quay người đi ra ngoài, bị hại người đứng ở cửa nhìn hồi lâu làm cho sợ hết hồn.

"Chào anh trai."

Cứ việc cũng không quen biết người ta, nhưng Tiểu Ngộ vẫn lễ phép cùng hai người chào hỏi.

Thấy hai người tựa hồ là đang xem bên trong, Tiểu Ngộ nhếch miệng lên cười, lộ ra hai cái răng khểnh.

"Các anh là đang xem Đào Đào sao?”

Lâm Thục Ý gật gật đầu, liền thấy Tiểu Ngộ đôi mắt lập tức sáng lên,

"Đào Đào rất khả ái, hai con mắt như ngọc lưu ly, vừa đen vừa sáng, sau này lớn rồi nhất định sẽ rất dễ nhìn, nó cũng thật hiểu chuyện, chưa bao giờ khóc náo động lên, tiêm cũng không khóc."

Thẩm Phục hé mắt, ngồi xuống, cùng Tiểu Ngộ tầm mắt đều bằng nhau, lộ ra ít có ôn nhu mỉm cười thân thiện,

"Vậy còn em?"

Tiểu Ngộ sững sờ, trong đôi mắt liền tối lại.

"Em cũng rất nghe lời, nhưng

...Đào Đào tốt hơn em nha, em ấy lớn rồi nhất định sẽ thật hiểu chuyện."

Tại trong viện mồ côi, ra sức khen đứa nhỏ khác, bé đại khái là người đầu tiên.

Viện mồ côi rất tốt, nhưng có thể có một cái nhà của chính mình, có ba mẹ ôn nhu hiền lành đây đại khái là hết thảy tâm nguyện của những đứa nhỏ, so với viện mồ côi mê hoặc lớn hơn rất nhiều.

Đứa nhỏ nào cũng nghĩ phải biểu hiện ngoan ngoãn hiểu chuyện, tranh thủ có thể được người ta yêu thích, sau đó sẽ được nhận nuôi.

Lâm Thục Ý cũng cùng đồng thời ngồi xổm xuống,

"Em thích ăn bánh ga tô nhỏ sao?"

Tiểu Ngộ liền ngẩn người một chút, sau đó dùng sức gật gật đầu.

"Anh cũng thích phải không? Em thích nhất bánh ga tô nhỏ ngọt ngào, Đào Đào cũng rất thích, nhưng bọn em mỗi ngày chỉ được ăn một khối nhỏ."

Lâm Thục Ý cảm thấy, trong lòng tâm chút từng chút ấm lên, cậu đưa tay nhu nhu đầu Tiểu Ngộ.

"Nhà anh hiện tại không có bánh ga tô nhỏ, bất quá có bánh cam cuộn kiểu Thụy sĩ,

so với bánh ga tô nhỏ càng ăn ngon hơn, Tiểu Ngộ theo bọn anh trở lại ăn có được hay không?"

"Bánh cam cuộn? So với bánh ga tô nhỏ càng ăn ngon hơn sao?"

Tiểu Ngộ đôi mắt sáng lên, rõ ràng đối với món ăn ngọt ngào này rất yêu thích, sau đó quay đầu lại nhìn một chút phòng kính bên trong Đào Đào đang ngủ ngon lành, ngoài dự liệu lắc lắc đầu,

"Anh trai, nếu em đi Đào Đào sẽ khóc.”

"Em không thích có gia đình mới sao?"

Tiểu Ngộ cúi đầu, "Yêu thích." Nửa ngày, bồi thêm một câu,

"Nhưng em càng yêu thích Đào Đào"

Liền ngay cả Thẩm Phục đều cảm thấy sự nhẹ dạ của chính mình thành một vũng nước, nếu đây là con của bọn họ, hắn làm sao để đứa nhỏ

toát ra vẻ mặt như thế.

Tiểu Ngộ rốt cục ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt Lâm Thục Ý đôi mắt.

"Anh là muốn thu dưỡng em sao?"

Lâm Thục Ý gật gật đầu.

"Kỳ thực em cũng rất yêu thích anh trai, trưởng thành rất đẹp trai, còn giống em yêu thích bánh ga tô như thế, nhưng là anh trai, có thể hay không đồng thời thu dưỡng Đào Đào, nó tuy rằng ngã bệnh phải tốn rất nhiều tiền, có thể chờ em lớn rồi, em sẽ kiếm tiền trả lại anh, nó rất hiểu chuyện lại không khóc, không làm khó, còn rất đẹp."

Giống như là bỏ ra rất lớn khí lực, Tiểu Ngộ chậm rì rì đem mấy câu sau cùng nói xong,

"Nếu như anh trai không thể thu nuôi Đào Đào, em liền cám ơn anh trai đã thích em, nhưng em không thể rời đi Đào Đào, Đào Đào không nhìn thấy em sẽ khóc."

Lâm Thục Ý cố gắng nỗ lực đem chính mình thành bộ dạn anh trai tốt, thực tế đối với gia đình mới ngóng trông vô cùng, đem cậu bé ôm vào trong lồng ngực, câu lên đôi môi nói rằng,

"Vậy hãy để cho Tiểu Ngộ cùng Đào Đào đồng thời cùng anh về nhà có được hay không?"

Tiểu Ngộ không thể tin được trợn mắt lên, nhìn Thẩm Phục ở trước mặt nó cũng chậm rãi nở nụ cười.

Tiểu Ngộ đột nhiên lập tức nhảy ra.

"Anh trai nói là sự thật?! Anh muốn thu nuôi em và Đào Đào sao? "

Lâm Thục Ý từ từ gật gật đầu, thái độ cực kỳ nghiêm túc.

Tiểu Ngộ đột nhiên lập tức đem Lâm Thục Ý ôm lấy,

"Anh, em rất yêu thích anh.”

Thẩm Phục đưa tay sờ sờ đầu nó

"Nếu như muốn theo chúng ta về nhà, sau này phải gọi chúng ta ba ba, không thể gọi anh trai."

Tiểu Ngộ hơi ửng đỏ mặt, nhìn Thẩm Phục liền nhìn Lâm Thục Ý,

"Hai ba ba sao? Hai anh nhìn như anh trai nha."

Vấn đề này đó phức tạp thâm ảo, Thẩm Phục chuẩn bị hiện tại giải thích cho nó nghe, không quá nặng nhưng vẫn muốn cần thiết hiện tại liền nói rõ ràng.

"Đúng, không có mẹ, chỉ có hai ba ba, Tiểu Ngộ để ý không?"

Lần này nó trả lời không một chút nào do dự.

"Không ngại, con có hai ba ba nha!"

Sau đó nó lại bổ sung.

"Đào Đào cũng sẽ không ngại."

Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý bèn nhìn nhau cười.

"Chuyện gì cao hứng như thế? Làm sao vừa đi lại lâu như vậy..."

Âm thanh của Thẩm cô cô, đột nhiên ở phía sau vang lên, Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục đồng thời đứng lên, Lâm Thục Ý đưa tay nắm tay Tiểu Ngộ, ba người đồng thời quay đầu hướng Thẩm cô cô nhìn lại.

Thẩm cô cô nhìn đứa bé ngoan ngoãn giữa hai người đôi mắt đều sáng,

"Nhá, cháu trai nhỏ, hai đứa quyết định xong rồi?!"

Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý gật gật đầu, sau đó Thẩm Phục chỉ chỉ phía phòng kính phía sau.

"Bên trong còn có một đứa nữa."

Thẩm cô cô trợn mắt lên, cũng chỉ một hồi không thấy a, nhận nuôi hai đứa con đều giải quyết xong? Tốc độ này cũng quá nhanh đi.

Đi tới phòng kính nhìn một chút bên trong, tình mẫu tử lan tràn, Thẩm cô cô lập tức liền bị tư thế ngủ khả ái của bánh bao nhỏ, manh hóa, không ngừng mà vẫy tay để chồng mình cũng tới xem,

"Alan, mau đến xem, bé mặc quần áo gấu pooh này, đáng yêu chết mất."

Sau đó Thẩm cô cô liền xoay người ngồi xuống,

"Bạn nhỏ, con tên gì vậy?”

"Cháu gọi Tiểu Ngộ."

Bộ dạng mi mục thanh tú, sáng ngời quả thực khiến Thẩm cô cô yêu thích chết mất, cô thật cao hứng tự giới thiệu mình,

"Cô gọi là Thẩm Thi Mạn, Thẩm nữ sĩ, là cô cô của ba ba con, tương lai con sẽ gọi cô là…”

Thẩm cô cô đột nhiên liền khuôn mặt cứng đờ.

Nếu như là dựa theo bối phận, đứa cháu nhỏ chẳng phải sẽ gọi cô là bà sao?!!

Cô còn chưa sinh con mà!

Hết chương 87.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK