Năm ngày sau.
Đám người Đồng Tâm cuối cùng đã quay về tới Thanh Vân Tông nhờ chạy hết tốc lực.
“Đồng sư huynh.”
Trước sơn môn Thanh Vân Tông, hai đệ tử gác núi vội vàng hành lễ.
Đồng Tâm ở trên thảm bay gật đầu, sau đó nhìn mười đệ tử ngoại môn đang nằm trên mặt đất, giả vờ cười khẽ: “Chư vị sư đệ sư muội không cần suy nghĩ nhiều, trở về tu luyện cho tốt đi.”
Nói xong, hắn ta đang định khống chế thảm bay bay về phía đỉnh núi chỗ cổ Hạc Lâm.
“Đồng sư huynh!”
Đột nhiên các các ngoại môn đệ tử gọi Đồng Tâm lại.
Đồng Tâm hơi giật mình, quay đầu nghi hoặc nhìn bọn họ.
Hai đệ tử gác núi cũng có chút nghi hoặc.
Chỉ thấy mười đệ tử ngoại môn cung kính cúi đầu, chân thành nói: “Đồng sư huynh, bọn ta chỉ là những đệ tử ngoại môn tầm thường mà thôi, còn ngài là thân truyền tôn quý, nhưng ngài… bọn ta cảm tạ ân cứu mạng của Đồng sư huynh.”
Trong thâm tâm bọn họ biết ngày đó Đồng
Tâm không bỏ rơi bọn họ, vì cứu bọn họ mà đã dùng thủ đoạn quý báu cỡ nào.
Kế từ ngày đó, có thế thấy Đồng Tâm thường xuyên hoảng hốt và trở nên thất thần.
Trên thảm bay, Đồng Tâm ngơ ngác trong chốc lát, trong lòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, mỉm cười nói: “Chỉ cần còn mệnh thì mọi chuyện đều dễ bàn. Chư vị sư đệ sư muội, cố gắng tu luyện nhé.”
“Bọn ta nhất định sẽ cổ gắng gấp trăm lần! Sẽ không phụ lòng Đồng sư huynh!”
Đám đệ tử ôm quyền, nói năng hùng hồn.
Đồng Tâm vui vẻ gật đầu, không nói thêm gì nữa, khống chế thảm bay bay về phía ngọn núi!
Một đỉnh núi bao la hùng vĩ của Thanh Vân Tông.
“Sư phụ, đồ nhi cầu kiến!”
Bên ngoài động phủ, Đồng Tâm quỳ trên mặt đất, kính cẩn nói lớn.
Ầm ầm…
Động phủ mở ra, cố Hạc Lâm vuốt râu từ trong đi ra, ngáp một cái, cười thỏa mãn nói: “Đồng Tâm, lần này tốc độ trừ yêu khá nhanh, chứng tỏ ngươi không ham chơi, rất tốt.”
“Sư tôn…”
Đột nhiên, Đồng Tâm thấp giọng gọi.
Hửm? Động tác vuốt râu của cố Hạc Lâm dừng lại, nghi hoặc nhìn Đồng Tâm.
“Sư tôn, phù bảo ngài ban cho đồ nhi… Phù bảo sư công để lại… Đồ nhi đã dùng rồi.” Đồng Tâm run giọng nói.
Cổ Hạc Lâm chợt thất thần, rồi tóm mạnh chùm râu trắng.
Ông ta cũng không nóng lòng trách móc mà là hơi nheo mắt lại, nhìn về phương hướng thế tục đế quốc Ly Thủy xa xa, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Đồng Tâm đứng thẳng người, sắp xếp lại lời nói, bắt đầu kể: “Sư tôn, chuyện là như thế này…”
Sau đó Đồng Tâm bẩm báo mọi chuyện xảy ra ở đế quốc Ly Thủy cho cổ Hạc Lâm.
Càng nghe cổ Hạc Lâm càng cau mày.
Ba con Hắc Thiệt Yêu xuất hiện chỉ trong một thành.
Theo Đồng Tâm thấy, không chỉ có thành Gia Nguyên gặp rắc rối…
Đôi mắt già nua của cố Hạc Lâm lóe lên, trong quá khứ, thế tục xuất hiện yêu ma về cơ bản đều là những tiểu yêu có thể sánh với Luyện Khí
kỳ mà thôi, tại sao lần này lại như vậy?
Lẽ nào hai giới Yêu – Ma đã quên ước định với Linh Trần Giới sao?
Cổ Hạc Lâm trầm ngâm một lát, nói: “Đồng Tâm, ngươi theo vi sư đến thế tục!”
“Hả?” Đòng Tâm ngấng đầu, không thể tin nói: “Sư tôn, ngài muốn tự mình ra tay sao?”
Bọn chúng chỉ là một số ma quái cấp hai thôi, không đến mức đó chứ sư tôn, để một số trưởng lão yếu hơn một chút đưa đệ tử đi không được sao.
Danh Sách Chương: