• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại trừ nam tử mặc bộ quần áo đẹp đẽ đứng đầu, những người khác đều mặc trang phục màu xanh đậm, mỗi người đều có thần thái cao ngạo, hận không thể hất cằm lên tận trời xanh.

Nhóm người này chính là Đồng Tâm và đệ tử ngoại môn của Thanh Vân tông.

“Quốc vương, thần may mắn không làm nhục mệnh!”

Tướng lĩnh khom người nói với quốc vương Ly Thuỷ đang thất thần.

Giờ này quốc vương Ly Thuỷ cũng không có tâm tư khen ngợi vị tướng lĩnh này, ông ta ba chân bốn cẳng chạy xuống đài cao, đi đến trước mặt đám người Đồng Tâm, cung kính nói: “Cuối cùng các vị tiên nhân cũng đến rồi! Được cứu rồi, đế quốc Ly Thuỷ ta được cứu rồi!”

Các quan viên dựa vào lời nói của tướng lĩnh và khí chất của những nam nữ thanh niên này đã đoán được họ là tiên nhân, đợi đến khi thấy lời nói và thái độ cung kính của quốc vương thì cả đám mới sáng mắt lên, tràn đầy kính sợ, tràn đầy phấn khởi!

Tiên nhân, đúng là tiên nhân rồi!

Đồng Tâm xua tay, nhìn quốc vương Ly Thuỷ, thản nhiên nói: “Bớt xàm ngôn đi, giờ hãy nói chuyện chính. Vừa rồi bọn ta đi thẳng đến đây, dọc đường chưa phát hiện có yêu ma quấy phá ở thành trấn nào, chuyện này là sao?”

Quốc vương Ly Thuỷ không hề bất mãn với thái độ của chàng thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ này, càng không dám bất mãn, sau đó cung kính nói: “Tiên nhân có điều không biết, hiện giờ yêu ma gây hoạ đang nhắm vào Đông Vực của đế quốc Ly Thuỷ, chắc hẳn chư vị tiên nhân từ ba hướng khác mà tới..”


Thì ra là như vậy. Đồng Tâm và mười đệ tử khẽ gật đầu.

“Có khoảng bao nhiêu yêu ma? Hình thể đặc thù là như thế nào?”

Đồng Tâm nheo mắt hỏi, muốn biết thêm được điều gì hữu ích.

Quốc vương Ly Thuỷ tái mặt, run giọng nói: “Không... không biết.”

“Vậy tình trạng tử vong của các bách tính không may như thế nào?” Đồng Tâm lại hỏi.

Sắc mặt của quốc vương Ly Thuỷ lại thay đổi, ông ta biết rất ít tin tức, thậm chí có thể nói là ông ta không biết gì cả, sau đó khó khăn nói: “Chỉ biết những bách tính không may đó chết như là những thây khô, còn lại... không biết gì cả...”

Thây khô? Đồng Tâm khẽ cau mày.

“Ngay cả một vài tin tức cơ bản cũng không biết, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả?”

Đồng Tâm chưa kịp lên tiếng, một nam đệ tử khác không nhịn được đã hét lên.

Trong giọng nói của hắn ta cố ý hỗn loạn linh khí, chấn động khiến mọi người cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“Tiên nhân bớt giận! Bởi vì những người từng gặp yêu ma đều đã chết, không một ai sống sót! Chúng ta... chỉ là phàm nhân mà thôi!”

Quốc vương Ly Thuỷ sợ hãi đến mức khom lưng thật sâu, buồn bã nói.

“Ngươi...!" Nam đệ tử trợn trừng mắt, định nói gì đó.

Nhưng lại bị Đồng Tâm nghiêm mặt giơ tay cắt ngang: “Được rồi.”

“Đồng sư huynh...!” “Lui ra!” Đồng Tâm khẽ quát.


“Vâng.” Nam đệ tử tái mặt, vội lui về phía sau, giống như những đệ tử khác nhìn hắn ta với ánh mắt kính sợ.

Bình thường nhìn Đồng sư huynh có vẻ ngoài hoà nhã, nhưng không ngờ khi tức giận lại đáng sợ như vậy.

Tuy rằng Đồng sư huynh nhỏ tuổi hơn bọn họ nhưng địa vị và tài năng lại cao hơn họ!

Người ta chính là đệ tử thân truyền của Cổ trưởng lão, địa vị cao hơn đám đệ tử ngoại môn bọn họ nhiều lắm, hoàn toàn khác xa nhau một trời một vực.

Cảm nhận được sự sợ hãi của nhóm nam nữ thanh niên, mọi người đều nhận ra tiểu tiên nhân dẫn đầu có địa vị rất cao!

Nơi đây cực kỳ yên tĩnh, mọi ánh mắt đều tập trung vào Đồng Tâm.

“Tiên... tiên nhân.” Quốc vương Ly Thuỷ bèn phá vỡ bầu không khí im lặng, muốn nói gì đó.



“Ngươi không cần nói gì cả, chỉ cần nói cho ta biết địa điểm cụ thể của những thành trấn mà yêu ma đã quấy nhiễu. Về phần những người khác, các ngươi yên tâm, hàng năm Thanh Vân tông thu nhận cống phẩm của đế quốc Ly Thuỷ, đương nhiên sẽ bảo vệ cho các ngươi.”

Đồng Tâm nhìn quốc vương Ly Thuỷ, trầm giọng nói.

“Tạ ơn tiên nhân!”


Quốc vương Ly Thuỷ và các quan viên cũng an tâm, đồng thời cũng bị cảm động, không hẹn mà đồng loạt hành đại lễ với Đồng Tâm.

Đồng Tâm nhìn thấy như vậy, tuy răng sắc mặt vô cảm, lạnh lùng nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý!

Chậc chậc, vẫn là ở thế tục có địa vị cao, cảm giác được vây quanh như thế này thật là tuyệt, lâng lâng bay bổng.

Đặc biệt là họ cứ mở miệng là một tiếng tiên nhân, hai tiếng tiên nhân, thật là thích thú.

Nhưng mà đám đệ tử này chính là bọn gà mờ trong giới tu tiên mà thôi!

Ngay cả người mạnh nhất trong tiên giới cũng không dám xưng mình là tiên nhân nữa!

Tiên nhân đại diện cho điều gì? Đại diện cho sự trường sinh đói

Thế gian này nào có tiên nhân...

Khụ, không nghĩ nữa, về phần đám yêu ma tép riu này, ha ha, có Đồng Tâm ở đây, chẳng có gì phải sợ cả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK