• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy âm thanh kia vang vọng trong bầu trời đêm.

Quốc vương Ly Thủy mím đôi môi khô khốc, lấm bấm nói:

“Yêu ma, thật sự là yêu ma…”

Sắc mặt đám quan viên cũng trở nên trắng bệch, lo lắng nói:

“Quốc vương, phải làm sao bây giờ?”

“Dân chúng tụ tập lại đông như vậy, chẳng phải như ý yêu ma muốn sao…”

“Nhìn sương mù cuồn cuộn thế này, nhất định có rất nhiều yêu ma. Đừng nói đến dân chúng, chỉ e là cả tính mạng của chúng ta đều không thể giữ nổi…”

ít 99

Quốc vương Ly Thủy đột nhiên xoay người tóm lấy Trần Đại Đạo, căng thẳng nói: “Đại Đao! Nhanh chóng cầu xin tiên nhân ra tay đi! Không phải ngươi nói tất cả các yêu ma trước đó đều bị tiên nhân tiêu diệt sao? Nhanh lên!”

Bàn tay đang nắm lấy áo Trần Đại Đao của quốc vương Ly Thủy đều đã trắng bệch, có thể thấy lúc này ông ta đang căng thẳng đến mức nào!

vẻ mặt Trần Đại Đao đầy khó xử: “Quốc vương, những yêu ma trước đó thật sự là do tiên sinh tiêu diệt, nhưng mà, nhưng mà… hạ quan không có quyền can thiệp vào chuyện tiên sinh có ra tay lúc này hay không!”

Trong khoảng thời gian này, hắn ta cũng hiểu được tính tình của Lục Trường Sinh ít nhiều.

Đó hoàn toàn là kiếu người muốn làm gì thì làm!


Tuyệt đối không phải là kiếu tiên hiệp lấy chuyện diệt trừ yêu ma trong trời đất làm nhiệm vụ của mình như trong ấn tượng…

Huống chi trước đây hắn ta đã đi tìm hắn một lần, nếu hắn ta lại đi…

Nghe vậy, sắc mặt quốc vương Ly Thủy trở nên bất an, nhưng ông ta nhìn thấy cảnh tượng hổn loạn bên ngoài trấn thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa, phất tay áo rời đi, đồng thời, những lời nói tức giận vang lên.

“Được! Ngươi không tìm, vậy bổn vương đi tìm!”

Trần Đại Đạo nhìn thấy như vậy, trong lòng có chút khó chịu, vì vậy cắn răng đuối theo: “Quốc vương, hạ quan đi cùng ngài!”

Nhưng vào lúc này.

Một đạo kiếm quang phóng lên trời, thắp

sáng màn đêm!

“Ma giới các ngươi được lắm! Dám làm hại dân chúng của đế quốc thuộc quyền quản lý của Thanh Vân Tông ta, đã quên giao ước Tam giới rồi sao?”

Những lời nói vang vọng khắp khu vực xung quanh.

Mọi thứ trong và ngoài trấn đều trở nên yên tĩnh, mọi người ngơ ngác nhìn theo quang ảnh thanh kiếm đang treo lơ lửng trên bầu trời.

Tiên, tiên nhân? Thật sự là tiên nhân!

“Tiên nhân, đây nhất định là tiên nhân. Ta đã nói tố tiên ta từng nhìn thấy tiên nhân mà các ngươi không tin! Các ngươi đã từng nhìn thấy người phàm nào có thể bay trên trời chưa?”


Đám dân chúng không khỏi xôn xao, kính sợ nhìn theo quang ảnh của thanh kiếm đang bay trên bầu trời!

Lẽ nào hôm nay được cứu rồi sao?

Đây rõ ràng là một vị tiên nhân đang xuất hiện trước mặt bọn họ!

Trên tường trấn.

Quốc vương Ly Thủy và những người khác kinh ngạc nhìn lên bầu trời, vào thời khắc quan

trọng, rốt cuộc tiên nhân của Thanh Vân Tông cũng đã đến!

“Đây là sư tôn của ta, cố chân nhân của Thanh Vân Tông.”

Lúc này, Đồng Tâm đi tới bên cạnh đám người quốc vương Ly Thủy, ngấng đầu nhìn quang ảnh đang ngự kiếm, nhẹ giọng nói.

Không biết từ khi nào ông ta đã đi đến tường trấn.

“Bái kiến tiên nhân!”

Quốc vương Ly Thủy cùng tất cả quan viên đều sửng sốt, vội vàng hành lễ!

Trần Đại Đao cũng cúi đầu.

“Các ngươi yên tâm đi, chỉ cần có sư tôn ở đây, đám yêu ma này sẽ không thể gây ra được rắc rối gì đâu.”

Đồng Tâm khoanh tay, trịnh trọng nói.

Nghe vậy, quốc vương Ly Thủy thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tạ ơn: “Vậy xin trông cậy vào ngài.”

Đồng Tâm không nói gì, nhìn chăm chú vào quang ảnh đang ngự kiếm trong không trung.

Đã lâu rồi hắn ta không nhìn thấy sư tôn ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK