Bên ngoài hậu viện.
Quốc vương Ly Thủy cầm vài bình rượu cẩn thận nhìn vào trong viện rồi liếc mắt ra hiệu về phía Trần Đại Đao.
Trần Đại Đao bất đắc dĩ, chấp tay cung kính về phía trong viện: "Tiên sinh, tiểu nhân và quốc vương xin cầu kiến."
"Vào đi." Nghe được giọng nói quen thuộc, hai người nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bước vào với tâm trạng hồi hộp.
Chẳng mấy chốc, hai người liền trông thấy cây trường thương Uyên Ma treo giữa không trung, đồng tử co rút mạnh, cảm giác như máu trong người đông lại.
Ánh mắt cũng mơ hồ dần, sắp chìm sâu vào đó.
Trong lòng hai người vô cùng kinh hoàng, chuyện gì thế này. Họ muốn nhìn cây trường thương nhưng ý thức của họ không còn hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của bản thân. Cảm giác hiện tại của họ giống như đang ở bên bờ sông, thì một con quỷ nước bất ngờ xuất hiện, túứm lấy mắt cá chân và lôi mạnh xuống nước! "Khụ."
Lục Trường Sinh đang câu cá đột nhiên ho nhẹ một tiếng.
Lập tức, cảm giác kỳ lạ của Trần Đại Đao và Quốc vương Ly Thủy biến mất!
Họ vội vàng đưa mắt khỏi trường thương Uyên Ma, sắc mặt tái mét, há mồm thở hổn hển!
Thật sự là thoát chết trong gang tấc.
"Đây là ma vật, các ngươi là phàm nhân mà nhìn kỹ càng đến thế, là tự tìm đường chết à?"
Lục Trường Sinh đặt cần câu xuống, quay lại nhìn họ nói nhỏ.
Quốc vương Ly Thủy và Trần Đại Đao run rẩy, quỳ xuống đất.
Không đợi họ nói, Lục Trường Sinh đã lên tiếng: Chuyện chết người đêm qua ngoài thị trấn, cùng việc yêu ma quậy phá ở nước láng giềng, các ngươi không cần bận tâm."
Hai người sửng sốt, Quốc vương Ly Thủy cúi đầu khẽ nói:
"Tiên sinh, đêm qua 220 dân lành vô tội..."
"Ai vô tội ai có tội ta rõ hơn các ngươi, đó là số mệnh của bọn họ." Lục Trường Sinh lạnh nhạt nói một câu.
Số mệnh... Quốc vương Ly Thủy và Trần Đại Đao thừa nhận họ không hiểu. "Các ngươi lui xuống đi, đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm phiền ta, thế gian này, mỗi người có một số mệnh, khi nguy hiểm đến, một số người được định sẵn phải chết thì cũng phải chết."
Lục Trường Sinh nói xong thì dần biến mất trong đỉnh nghỉ mát.
Quốc vương Ly Thủy đứng hình một lúc, lòng tràn đầy dũng khí, vội vàng nói: "Tiên sinh, tiểu nhân có thể tu tiên không?”
Trần Đại Đao nghiêng đầu nhìn Quốc vương Ly Thủy một cách ngơ ngác. "Không thể."
Khi giọng nói vang lên, ánh mắt Quốc vương Ly Thủy đờ đẫn, biểu cảm trở nên thất vọng.
"Quốc vương..." Trần Đại Đao muốn an ủi. Quốc vương Ly Thủy giơ tay ngăn lại, thấp giọng nói:
"Không cần an ủi bổn vương, có lẽ việc bổn vương không thể tu tiên cũng là số mệnh như tiên sinh nói."
"Hả? Mộng Yểm Ma Tộc cũng bị tiêu diệt ư?”
Triệu Thâm Uyên đứng bật dậy, sắc mặt thay đổi khó đoán.
Không khỏi hoài nghỉ suy nghĩ trước đây của mình, không lẽ Thanh Vân tông thực sự đã báo cho giới tu chân về âm mưu cướp mộ tiên của gã ta, rồi có tu sĩ của các tông khác tham gia sao?
Danh Sách Chương: