• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn đêm buông xuống.

Trong rừng, cổ Hạc Lâm và Đồng Tâm ngồi khoanh chân trên thân cây, xung quanh là tiếng côn trùng ồn ào.

Xuyên qua cành cây, Đồng Tâm có thể nhìn thây nhiều ánh sáng chiếu rọi trước mặt hắn ta, vô số bóng người đi tới đi lui bận rộn.

Lúc này, việc đống quân của quân và dân đã sắp kết thúc.

“Sư tôn, Quốc vương Ly Thuỷ cũng rất thông minh, biết vị tiền bối đó đang ở đây cho nên mới mang người đến Mạch Ngọc trấn này.” Đồng Tâm cười khúc khích.

Cố Hạc Lâm mở mắt ra, thở dài: “Ban ngày vi sư đã hỏi thăm, không phải như ngươi nói, tất cả quan viên ở Ly Thủy đều cho rằng Mạch Ngọc trấn được mộ tiên phù hộ.”

Đồng Tâm ngạc nhiên: “Nói như thế là bọn họ không biết về sự tồn tại của vị tiền bổi đó ư!”

Cổ Hạc Lâm đột nhiên không muốn nói chuyện nữa, ông ta phát hiện tên tiếu tử Đồng Tâm luôn thích nói những điều vô nghĩa.

“Sư tôn, sao người không nói nữa, có phải đồ nhi nói sai điều gì không?” Đồng Tám thận trọng hỏi.

“Đồng Tâm à, sau này ngươi có thể đừng nói nhảm nữa được không? Lần nào vi sư cũng nói rõ ràng rồi, tại sao ngươi phải lặp lại chứ?”


Cổ Hạc Lâm nói không nên lời.

Đồng Tâm sững sờ một lát, sau đó mới ý thức được mình đang làm gì, ngượng ngùng: “Sư tôn, lần sau đồ nhi sẽ chú ý.”

“Hừm.” Thấy vậy, cố Hạc Lâm khịt mũi lạnh lùng, đanh giọng nói: “Đúng, bọn họ không biết vị tiền bối đó tồn tại, nhưng ta đoán chừng trấn chủ Mạch Ngọc trấn này nhất định biết.”

Sau đó ông ta nói tiếp: “Nhưng trấn chủ có lẽ sẽ không nói cho đám người Quốc vương Ly Thuỷ biết. Tiền bối kia xem ra là một người tương đối quái gở.”

“Sư tôn, ngài nói đúng, vị tiền bối đó trông hình như khá quái gở, dường như không hòa hợp được với thế giới này…”

Đồng Tâm còn chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Cố Hạc Lâm đang trừng mắt nhìn mình: “Nhìn ngươi kìa, lại lặp lại nữa!”

Đồng Tâm run lên, hắn ta vội vàng đổi chủ đề hỏi: “Sư tôn, ngài nghĩ vị tiền bối đó là cảnh giới gì?”

Quả nhiên, câu hỏi này khiến cố Hạc Lâm cau mày, sự chú ý của ông ta lập tức bị thu hút.

“Cảnh giới của vị tiền bối kia thì vi sư không dám tuỳtiện phỏng đoán…”

Cổ Hạc Lâm nheo mắt lại, nhớ tới cảnh tượng ban ngày từ trên trời rơi xuống.


Khoảnh khắc đó, sức mạnh cuồn cuộn không gì sánh được đó là điều mà ông ta chưa từng cảm nhận trước đây.

Quả thực là không thể cưỡng lại được chút nào!

Sau đó ông ta tiếp tục nói trong ánh mắt mong đợi của Đồng Tâm: “Mặc dù vi sư còn chưa đột phá đến Nguyên Anh kỳ, nhưng cũng đã qua lại với lão tổ Nguyên Anh rất nhiều… Thực lực của tiền bối đó rất có thể vượt qua Nguyên Anh kỳ…”

Đồng Tâm đột nhiên từ trên thán cây đứng lên, kinh hãi nói: “Hóa… Hoá Thần Thực Quân!”

Cổ Hạc Lâm cau mày nói: “Ngồi xuống đi, ngươi kích động cái gì? Vi sư chỉ là đoán thôi.”

Đồng Tâm ngồi xuống với vẻ mặt không thể tin được.

Chẳng lẽ người đứng trước mặt bọn họ ban ngày thật sự là Hoá Thần Thực Quân trong truyền thuyết?

Hắn ta bây giờ mới ở Trúc Cơ, khi nào mới trở thành Hoá Thần Thực Quân, kiếp này có hy vọng gì không?

Sau cú sốc, Đồng Tâm rơi vào trạng thái vô cùng nghi ngờ bản thân.

Cổ Hạc Lâm nhìn vẻ mặt Đồng Tâm, liếc nhìn là có thể biết hắn ta đang suy nghĩ cái gì, sau đó trầm giọng nói: “Đồng Tâm, đừng có tham vọng, con đường tu tiên còn dài, bây giờ ngươi mới ở Trúc Cơ kỳ, vẫn còn hai cửa lớn Kim Đan, Nguyên Anh đang chờ ngươi, ngươi đã nghĩ đến Hoá Thần kỳ rồi sao?”

“Mẹ kiếp! Sư tôn ngươi còn chưa thăng cấp Nguyên Anh, ngươi đã muốn bay rồi à?”

Câu cuối cùng, cổ Hạc Lâm không khỏi mắng.

Đồng Tâm giật mình, tỉnh táo lại, cúi đầu run rấy nói: “Sư tôn, đồ nhi biết mình sai rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK