• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Uân mở to mắt nhìn chằm chằm Thương Mộ Nghiêm, không kịp hiểu vì sao anh lại nói cái câu dễ hiểu lầm này.

Tịch Ngưng nhìn anh cong môi cười, lại nhìn đến Trình Uân đứng bên phía đối diện Thương Mộ Nghiêm, khẽ từ chối:’‘Không cần phiền phức thế đâu ạ.’’ Cũng không giải thích gì thêm, cứ thế xoay người rời đi.

Trình Uân đánh vào vai Thương Mộ Nghiêm một cái, tức giận nói:’‘Cậu đang nói linh tinh cái quái gì vậy?’’

Tịch Khương lúc này mới nghiêm túc nhìn Trình Uân:’‘Trêu chọc ai cũng được, duy chỉ có em gái tôi thì không được phép làm tổn thương. Muốn đùa giỡn thì cứ tìm những cô gái thích cậu mà đùa giỡn, nếu Mộ Nghiên không lên tiếng nhắc nhở thì chính tôi cũng sẽ nhắc nhở cậu.’’

Trình Uân vô cùng bất mãn nói:’‘Tôi thật sự không trêu chọc con bé. Những nữ sinh đó tôi chỉ đùa để tạo không khí thêm nhộn nhịp thôi, hoàn toàn không trêu hoa ghẹo nguyệt.’’

Tịch Khương cong môi:’‘Tốt nhất nên là vậy.’’

Thương Mộ Nghiêm hiếm khi chủ động nói chuyện trước:’‘Cậu không phải loại người con bé sẽ thích.’’

Trình Uân khó hiểu:’‘Ý cậu là gì?’’

Thương Mộ Nghiêm:’‘Thái độ.’’

‘‘Thái độ đủ rõ để biết con bé không thích cậu.’’

Trình Uân liếc nhìn anh, trong miệng lẩm bẩm:’‘Cậu làm như mình biết rất rõ về Tịch Ngưng vậy.’’

Thương Mộ Nghiêm đáp:’‘Cũng từng nói chuyện qua vài lần, không quá thân thiết lắm nhưng nếu muốn thì cậu cứ cho là vậy.’’

Phó Giao Hi đứng bên cạnh, nhận ra tại sao hôm nay Thương Mộ Nghiêm lại đặc biệt nói nhiều như vậy. Chính là không muốn Trình Uân theo đuổi Tịch Ngưng.

Lại còn nói câu “không quá thân” nữa chứ.

Ta khinh!

Bầu trời của ngày hôm nay vô cùng trong xanh, Tịch Ngưng đang ở sau vườn tưới hoa. Ánh mắt yên tĩnh nhìn chú chó đang không ngừng phóng qua phóng lại gần vị trí cô đang đứng tưới hoa, chó chú thân hình lớn, bay qua bay lại đùa giỡn hệt như một đứa trẻ.

Tịch Ngưng nhắm mắt lại, chậm rãi mở mắt ra buông bình tưới trong tay xuống. Nhìn chú chó đang phá quấy mình từ nãy tới giờ mà không biết mệt. Mày cô nhíu lại, cong môi cười:’‘Không biết mệt đứng không?’’

Chú chó le lưỡi đứng trước mắt nhìn cô, ánh mắt trong suốt có vẻ trong rất hung tợn nhưng khi nhìn cô lại tràn ngập ra rất nhiều tình cảm.

Chú chó này là thế, đối với ai cũng điều đề phòng hung hăn, chỉ riêng với Tịch Ngưng là lại như một thứ vô hại, lại là một vệ sĩ bảo vệ cô suốt từ sơ trung đến nay.

Từ bực bội lại chuyển sang buồn cười, đã lớn thế này còn vẫn giữ thói quen hay chạy nhảy trước mặt cô.

‘‘Hai!’’

Tịch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn.

Chú Gus cũng bật chế độ cảnh giác, xoay người đứng trước mặt Tịch Ngưng, ánh mắt đề phòng nhìn Tịch Khải cách chỗ mình khá xa.

Tịch Khải nhìn chú Gus, nói lớn:’‘Hai có ăn sáng không?’’

Tịch Ngưng suy nghĩ, sau lại lắc đầu:’‘Không đói, em ăn đi.’’

Tịch Khương cũng đi ra đứng cạnh em trai Tịch Khải, nhìn cô nói:’‘Còn không vào? Muốn anh ra bế em vào đúng không?’’

Có lẽ là vì cảm thấy Tịch Khương thật sự quá ồn ào, thậm chí còn la lớn gọi tên cô. Tịch Ngưng bất đắc dĩ, dặn chú Gus ở ngoài sân chơi, còn mình thì vào trong nhà.

Chú Gus rất nghe lời, thấy cô đi chỉ đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô mà không chạy theo.

Tịch Khương đi lên trước vài bước, mặt mày nhiệt tình ôm lấy cánh tay cô. Rất vui vẻ gọi:’‘Bé Ngưng Ngưng!’’

Gương mặt cô trở nên hoang mang, lo lắng nhíu chặt chân mày nhìn chằm chằm anh trai.

Tịch Khương không quan tâm, ôn nhu gọi tiếp:’‘Bé Ngưng Ngưng, anh có làm món em thích ăn đấy. Không thể để em ăn một mình được, anh trai sẽ rất đau lòng.’’

Tịch Ngưng trầm mặt, trong đầu như đã có suy nghĩ gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì để Tịch Khương và Tịch Khải mỗi người giữ chặt hai bên tay kéo cô vào trong nhà.

Vào phòng ăn, cô ngơ ngác mở to mắt nhìn Tịch Khương lôi kéo cô ngồi xuống ghế, vừa mới ngồi xuống đã thấy một mâm đồ ăn được Tịch Khải bày ra trước mặt cô.

Tịch Khương cầm chén bới cơm, Tịch Khải lấy đũa đặt vào tay cô.

Tịch Ngưng thụ sủng nhược kinh, liếc mắt nhìn sang Thương Mộ Nghiêm ngồi cùng một bên bàn với mình.

‘‘Hai, để em buộc tóc cho hai nhá?’’

Tịch Ngưng ngăn động tác của Tịch Khải lại, lắc đầu:’‘Không cần không cần, đừng đụng vào tóc chị.’’

Khi nhìn lại chén cơm đã thấy Tịch Khương đã bóc cho cô đến con tôm thứ ba, dịu dàng nói:’‘Hôm qua em không ăn gì đúng không? Để anh trai lột vỏ tôm cho em.’’

‘‘Em cũng sẽ không thua kém anh!’’ Nói xong, cậu cũng mang một bao tay vào, bóc vỏ tôm cho cô.

Tịch Ngưng nhìn anh trai rồi tới em trai, ánh mắt điềm tĩnh, bâng quơ hỏi:’‘Lại thiếu tiền gì à?’’

Tịch Ngưng nghe thấy tiếng cười khẽ, xoay đầu khó hiểu nhìn sang Phó Giao Hi.

Tịch Khương lúc này mới bày ra gương mặt tội nghiệp. Ánh mắt đáng thương nhìn cô:’‘Em gái ngoan…’’

Tịch Ngưng:’’…’’ Đoán chả lệch đi đâu được.

Tịch Khương mím môi, ngồi xuống ghế, đàm phán với cô:’‘Em cũng biết anh từng đặt vài đôi giày đúng không? Sắp…sắp giao rồi ấy…’’

Tịch Ngưng:’‘Bao nhiêu?’’

Tịch Khương nhìn cô, tưởng cô hỏi bao nhiêu đơn hàng nên anh ta mím môi rủ mi xuong:’‘Anh đặt khoảng…khoảng chừng mười đơn.’’

Tịch Khải ngồi xuống ghế trống bên cạnh Thương Mộ Nghiêm, bóp bóp cánh tay cô:’‘Em cũng có bảy đơn.’’

Mọi người đều hướng ánh mắt nhìn cô, nhưng lại không thấy có nổi giận cáu gắt gì, bàn tay trắng nõn cầm lấy con tôm bỏ vào miệng. Chậm rãi nhai kỹ, rồi nuốt xuống.

‘‘Tổng cộng bao nhiêu tiền?’’ Tịch Ngưng vẫn như thường, đến cả giọng nói cũng vô cùng điềm tĩnh, vô cùng dịu dàng. Thái độ nhẹ nhàng tới mức Tịch Khương bắt đầu có chút xấu hổ…dù cô chẳng mắng chửi gì anh.

Tịch Khương biết tính cách của cô trước nay rất tốt, mấy khoảng chi tiêu này cô sẽ không so đo mà tính toán với anh. Chỉ là vấn đề tháng nay mẹ Tịch lại đột ngột khoá tài khoản của anh vài hôm liền không báo trước, khiến anh không biết làm sao mà đề phòng rút sẵn.

Tịch Khương lấy di động ra, sau đó đọc con số cụ thể:”Của anh tổng là…sáu trăm tám mươi ba tệ, năm mươi bảy đồng. Còn…”

Tịch Ngưng cầm di động, từ tốn hỏi:’‘Tổng cả hai người là bao nhiêu?’’

Thương Mộ Nghiêm nhìn sang cô, thật sự có chút đánh giá gương mặt xem cô có điểm nào là giả vờ bình tĩnh không.

Nhưng cuối cùng lại không nhận ra điểm nào bất mãn, giọng điệu vẫn không chút gợn sóng, vẫn như cũ mà ảm đạm như đang nói trò chuyện cùng Tịch Khương.

Trước đó Tịch Khương từng nói trong ba người anh em của họ thì Tịch Ngưng là người có tính cách lạnh lùng, nhưng lại là người rất phóng khoáng trong vấn đề tiền bạc.

Tính cách Tịch Khương thì rất bát nháo và thich náo nhiệt. Còn Tịch Khải thì lại vui vẻ nhiệt tình. Chỉ có Tịch Ngưng là em giữa là có tính cách điềm đạm trái ngược hai anh em của mình. Đến cả năng lực hoic tập cũng cách anh em họ một khoảng rất xa.

‘‘Tổng là tám trăm tám mươi ba tệ, năm mươi bảy đồng.’’

Tịch Ngưng gửi vài cái phong bao lì xì bên WeChat qua cho Tịch Khương, Tịch Khương nhận phong bao lì xì, hưng phấn hôn vào má cô chụt một cái tạo nên tiếng động rất lớn.

Phó Giao Hi nhìn, mặt như đạp vào đống phân, sờ lên cánh tay nổi hết da gà của mình.

‘‘Cảm ơn bé Ngưng Ngưng của anh.’’

Tịch Ngưng bình tĩnh gật đầu:’‘Ừ’’

Tịch Khải bất mãn:’‘Em cũng muốn nữa hai ơi.’’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK