• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quanh người cô đều là mùi hương đặc trưng của anh, Thương Mộ Nghiêm kéo cô lại, anh dùng lưng mình che chắn trước người cô để người đàn ông kia đi qua.

Cô ngơ ngẩn nhìn yết hầu gợi cảm hơi chuyển động của Thương Mộ Nghiêm, thất thần tại chỗ.

Vài giây sau cô mím môi, nhìn lên sườn mặt cương nghị của anh.

Trong lúc không chú ý thế mà lại bị gương mặt anh cướp hết hồn phách. Thương Mộ Nghiêm gọi vài tiếng cô hơi hoảng mà bừng tỉnh lại.

‘‘Khụ khụ…’’ Cô mất tự nhiên ho vài cái, như nhớ ra cái gì đó lại nói:’‘Em qua bên kia xem một lát.’’

Dứt câu thì thân ảnh trong lòng anh liền không thấy bóng dáng cô đâu, Thương Mộ Nghiêm nhìn theo bóng lưng đang chạy chối chết của cô, trong lòng không biết vì sao lại trở nên vui vẻ.

Thương Mộ Nghiêm đảm nhận nhiệm vụ cầm đồ cho cô. Gus là chú chó lớn, mua cái gì cũng là loại size gần như là lớn nhất, Thương Mộ Nghiêm hai tay xách tay túi giấy lớn, cùng Tịch Ngưng sánh bước đi bên nhau.

‘‘Bạn học Tịch Ngưng!’’

Một giọng nói vang lên từ đằng sau cô, cả anh và Tịch Ngưng đồng thời dừng bước lại, cô nhướng mày nhìn một bạn học nam đang chạy tới chỗ cô.

Trần Nam cười tươi rói, vẫy tay với cô:’‘Tịch Ngưng, trùng hợp thật.’’

Tịch Ngưng thái độ không xa không gần, bình tĩnh nhìn cậu ta, giọng nói đều đều vang lên:’‘Có gì sao?’’

Nụ cười trên môi Trần Nam vụt tắt, cậu gãi gãi đầu, cười ngại:’‘Chỉ là muốn chào cậu thôi, dù gì chúng ta cũng từng nghiên cứu về môn Sinh Học, cậu lại không đến lớp thường xuyên. Tớ sợ rằng cậu sẽ không nhớ tớ.’’

Tịch Ngưng ánh mắt ôn hoà, thái độ thản nhiên:’‘Trần Nam đúng không, tôi không quên cậu.’’

Ngụ ý cô chính là. Bây giờ cô vẫn còn biết Trần Nam, nên cậu có thể đi được rồi.

Chào hỏi nhau vài cậu Tịch Ngưng cũng chủ động nói là đang bận, cuối cùng vẫn là cô cùng Thương Mộ Nghiêm rời đi trước.

Tịch Ngưng thở dài, ảo não tự lầm bầm nói:’‘Chán thật. Cứ dây mãi không dứt.’’

Tịch Ngưng nhận thức lại lời cô vừa nói, lại liếc nhìn sang Thương Mộ Nghiêm.

Hình như cô cũng dây vào Thương Mộ Nghiêm mãi không dứt…Có phải là, anh cũng sẽ có thái độ như cô của bây giờ không? Anh có ghét bỏ cô không nhỉ?

Đang trong lúc suy nghĩ thì bên khoé mắt cô nhìn thấy một cửa hàng đồ ăn, ánh mắt cô liền sáng lên, chỉ qua cửa hàng bên phía đối diện.

Phấn kích nói:’‘Anh Mộ Nghiêm, anh đói không? Em mời anh.’’

Nhìn ánh mắt sáng trưng vô cùng thích thú đó của cô rồi lại nhớ tới người con gái vô cùng lạnh nhạt khi nãy hoàn toàn không ăn nhập vào với nhau.

Anh nhìn cô tầm ba giây, rốt cuộc vẫn không thể từ chối.

Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm đi theo vòng tròn của tầng tám trung tâm thương mại, đến quán bước vào trong.

Tịch Ngưng tìm được vị trí, đi tới giành trước bàn dùng bữa. Thương Mộ Nghiêm đem túi giấy đặt ở trong góc, ngồi xuống đối diện với cô.

Tịch Ngưng nhìn menu, lại đưa cho anh trước:’‘Anh gọi trước đi.’’

Thương Mộ Nghiêm bình tĩnh nhìn cô, đơn giản gọi vài món ăn liền, sau đó lại đưa sang cho cô.

Tịch Ngưng nhìn menu, phân vân vô cùng:’‘Cái này, cái này, cái này và cái này.’’

‘‘À phải rồi. Anh có uống được trà sữa không? Đồ uống ở đây rất ngon.’’

Thương Mộ Nghiêm đáp:’‘Ừ.’’

Tịch Ngưng nhìn phục vụ, cười chuyên nghiệp:’‘Cho thêm hai ly trà sữa phô mai ạ size lớn. Xin cảm ơn.’’

Đợi phục vụ đi xa, Thương Mộ Nghiêm liếc nhìn cô một cái, chân mày kiếm nhíu lại:’‘Ở nhà cũng không thấy em ăn nhiều đến vậy.’’

Tịch Ngưng bất mãn:’‘Đồ ăn anh Giao Hi nấu quá cay, em nuốt không vào.’’

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm u ám, im lặng một lúc rồi cất giọng lạnh lùng:’‘Vì sao em biết đồ ăn là do Giao Hi nấu?’’

Tịch Ngưng thuận miệng bình tĩnh đáp:’‘Vì anh ấy từng nói mình là người Tứ Xuyên…’’

Cô còn chưa nói hết ý sau thì đã bị ánh mắt thơ ơ của ai đó nhìn đến nổi sởn hết da đầu, cô ngẩng đầu lên nhìn liền bị anh doạ cho mặt mày đều cứng ngắt, chữa cháy lời mình:’‘Hôm…hôm đầu tiên em không tìm được anh ấy. Em gặp được anh Giao Hi, anh ấy rủ em đi ăn quán lẩu có mùi vị rất giống Tứ Xuyên quê anh ấy. Nhưng em từ chối, em nói em tìm anh trai.’’

Thật ra sự thật là khi đó Tịch Ngưng có nhờ Phó Giao Hi chuyện tìm kiếm Thương Mộ Nghiêm hộ cô, nhưng lời này cô không thể nói ra được.

Bí mật thì không thể bật mí.

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm vô cùng lạnh lẽo, cẩn thận đánh giá gương mặt cô, giọng điệu hững hờ:’‘Vậy sao? Tốt nhất em đừng lừa gạt tôi.’’

Tịch Ngưng nói chắc chắn:’‘Em nói thật! Không hề lừa gạt anh.’’

Thương Mộ Nghiêm trầm tĩnh nhìn cô, khí chất anh vốn lạnh lùng giờ lại càng tỏ ra một luồn khí lạnh quanh thân,

khi không nhìn ra điểm nào bất thường thì mới chịu dời ánh mắt sang chỗ khác.

Tịch Ngưng nhẹ nhõm thầm thở phào một cái, cô có thể cảm giác được cảm xúc của Thương Mộ Nghiêm lúc này có gì đó rất kì quái. Xung quanh nhiệt độ như giảm xuống thấp, thái độ…cũng có chút lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK