Vừa nãy anh lạnh lẽo liếc nhìn, cô thế mà cũng căng thẳng mà hồi hộp theo.
Đồ ăn được bày lên sau đó rất nhanh, Tịch Ngưng là thuộc tuyp người ăn nhiều không mập, sức lực ăn uống cũng vô cùng tốt, hai má nhai đồ ăn mà căng phồng lên trong như hai cái bánh bao được người ta nhồi đầy thịt.
Trà sữa cũng được đem lên ngay sau đó, Tịch Ngưng nói:’‘Trước đó em có từng được Tịch Khải dẫn đến đây, em cũng không mấy thích uống trà sữa nhưng mà mùi vị trà sữa ở đây rất ngon. Anh uống thử đi. Ly của anh đảm bảo ngon hơn ly của em.’’
Thương Mộ Nghiêm ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp hỏi:’‘Vì sao lại ngon hơn?’’
Tịch Ngưng nhìn anh, cánh tay cô nâng lên, chỉ vào ly trà sữa trong tay anh, nở nụ cười ngọt ngào:’‘Vì trong đó có tình cảm của em.’’
Phụt.
Thương Mộ Nghiêm sặc trà sữa trong miệng, ho tới mức cả gương mặt đều đỏ lên.
Tịch Ngưng hốt hoảng vội lấy khăn giấy đưa đến cho anh, rất ra dáng cô bạn gái nhỏ, nhíu mày khiển trách anh:’‘Sao lại bất cẩn như thế? Anh có bị làm sao không?’’
Thương Mộ Nghiêm nhận giấy mà cô đưa, lắc đầu ý bảo không sao.
Tịch Ngưng cúi đầu lấy thêm giấy cho anh, Thương Mộ Nghiêm lúc này lén lút ngẩng đầu hướng ánh nhìn về phía cô, trong mắt có sự do dự gì đó không được chắc chắn.
Cô và anh ra ngoài là mười giờ sáng, trở về thì đã là ba giờ chiều. Tịch Ngưng xách túi lớn túi nhỏ bước lên lầu, Tịch Khương đi tới, khoé môi không kìm được mà cong lên đánh vào vai anh một cái.
‘‘Cậu được đấy chứ! Có tình ý với Ngưng Ngưng nhà tôi đúng không?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn bóng dáng cô khuất sau cánh cửa. Bình tĩnh đáp:’‘Em gái cậu cũng là em gái tôi, em ấy nhờ, tôi không thể không đồng ý.’’
Phó Giao Hi ngồi trong phòng bếp nghe được thì liền chề môi ra một cách khinh bỉ, ánh mắt vô cùng quái dị nhìn anh.
Ngày mười tháng hai thì trường cô mới chính thức vào học.
Vừa kết thúc tiết Toán của giáo viên chủ nhiệm là tiết giải lao tại chỗ, thầy chủ nhiệm gọi tên cô mời ra ngoài nói chuyện.
Mọi người không tưởng rằng chuyện thầy định nói là chuyện cô xin nghỉ không phép quá nhiều lần. Nhưng khi Tịch Ngưng bước ra ngoài đóng cửa lớp lại.
Thầy Lý nhìn cô một cái, hỏi vào chủ đề chính:’‘Tịch Ngưng, năm trước lớp Mười em từng tham gia cuộc thi Olympic Toán Học đúng không? Em có muốn tham gia nữa không? Trung Quốc sẽ tổ chức cuộc thi này trong hai tháng nữa. Cuộc thi Toán Quốc Gia.’’
Tịch Ngưng nhìn thầy, nhẹ hỏi:’‘Tại sao lại là em ạ? Em thấy thành tích của bạn học Diêu không tệ.’’
‘‘Diêu Nhật Tâm sao? Đúng là không tệ thật, thầy định cử hai em cùng đi ôn luyện. Em thấy thế nào?’’
Tịch Ngưng sững sờ nhìn thấy Lý, tring đầy suy nghĩ cái gì đó rất lâu sau cô mới ngẩng lên.
Khó xử mà không biết nên từ chối như thế nào.
Tịch Ngưng bất đắc dĩ nói thẳng:’‘Thầy ơi, bây giờ em không thích tham gia những cuộc thi này cho lắm, nhưng những cuộc thi về học sinh giỏi cấp thành phố thì em sẽ tham gia ạ.’’
Thầy Lý cũng có chút mất mát, nhưng sau đó mắt lại sáng bừng lên:’‘Thật vậy sao? Cuối tháng ba sẽ được tổ chức.’’
Tịch Ngưng mặt vẫn bình tĩnh, gật đầu xác nhận:’‘Vâng.’’
Tịch Ngưng về đến nhà liền mệt mỏi ngã lưng xuống giường lớn, mệt mỏi thở dài một cái.
Không chỉ thầy Lý nhờ cô thi Toán mà đến cả thầy Lục cũng đến muốn cô đăng ký thi học sinh giỏi môn Sinh Học cấp Tỉnh. Nhưng quy định mỗi học sinh chỉ có thể thi duy nhất một môn, Tịch Ngưng mở di động, nhắn cho Thương Mộ Nghiêm.
[Anh Mộ Nghiêm, em có chuyện muốn hỏi. Gặp nhau một lát có được không?]
Thương Mộ Nghiêm đang nâng tạ trong lòng luyện tập, lúc sau mới phát hiện điện thoại mình có tin nhắn. Anh lấy khăn lau đi mồ hôi trên người, thở ra một luồn khí nóng, cả người đều là hơi thở tươi mát của thiếu niên trẻ tuổi, mồ hôi còn sót lại chảy xuống cổ áo đã ướt đẫm của anh.
Thương Mộ Nghiêm nhìn chiếc áo nhìn đã ướt hết mồ hôi, tiện tay cởi ra lau mồ hôi trên bụng.
Khoảng khắc Thương Mộ Nghiêm cởi áo ra là một diện mạo hoàn toàn khác, cơ bắp trên cánh tay tuy không thô những lại rất có sức mạnh, vai rộng eo hẹp, múi bụng săn chắn rất có sức hấp dẫn cấm dục.
Thương Mộ Nghiêm nhìn tin nhắn, liền cầm đồ rời đi.
Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm hẹn nhau ở hàng ghế cây cạnh bờ sông Thiên Giang. Trời bây giờ đã buổi tối, gió có chút se lạnh thổi bay những lọn tóc của cô.
Tịch Ngưng cứ thế mà đăm chiêu suy nghĩ ngồi trên ghế mà bất động không phát hiện ra Thương Mộ Nghiêm đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Nghe thấy tiếng bước chân gần bên tai, Tịch Ngưng mới bừng tỉnh nhìn đầu sang bên cạnh nhìn. Quả nhiên là Thương Mộ Nghiêm, tâm trạng vừa mới căng thẳng cũng thả lỏng xuống không ít.
Thương Mộ Nghiêm ngồi cạnh cô, cũng không lên tiếng nói cái gì. Cứ thế mà im lặng trong mười phút liền, bên tai là những tiếng côn trùng về đêm kêu lên, phía sau là hàng xe lưu thông chạy qua lại, những ánh đèn của xe cứ chiếu lên người họ rồi lại biến mất.
Giọng Tịch Ngưng rất nhẹ, mắt cô vẫn nhìn chăm chú vào màn đêm phía xa.
Thương Mộ Nghiêm phát hiện ra cô có điểm lạ, nhìn cô im lặng đến thất thần, giọng nói trầm ấm không nhanh không chậm của anh cất lên:’‘Làm sao vậy?’’
Ánh mắt Tịch Ngưng nheo lại:’‘Em đang nghĩ…’’ Cô nhìn anh cười:’‘Những điều tốt mẹ đã làm cho em.’’
Thương Mộ Nghiêm suy ngẫm, không hiểu hỏi lại:’‘Tại sao phải suy nghĩ?’’
Tịch Ngưng nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình và thầy Lý, nở một nụ cười chua xót.
Hoài niệm nói:’‘Tìm trong những điều tồi tệ ra một điều tốt. Anh Mộ Nghiêm, em đang tìm xem mẹ có thật sự là thương em không.’’
Có thương cô hay không trong khi đã hứa sẽ cho cô ở đây làm những gì mình thích mà một hai lại ép buộc cô học tập trở lại.
Cô học hành từ nhỏ tới lớn, mọi việc đều do bà sắp xếp, chỉ có một năm để làm những điều mình muốn cũng khó khăn đến thế sao?
Tịch Ngưng ngồi đó im lặng không nói gì, những đầu óc cô đã loạn hết lên rồi.
Thương Mộ Nghiêm trầm mặt, đáy lòng nặng thêm vài cân, anh khó khăn mà hít thở một cái.
Tịch Ngưng trước nay không nói về bản thân quá nhiều, cô nói nếu anh thật sự muốn biết thì hãy hỏi cô, nếu không cô sẽ không tự nói về mình cho anh nghe.