• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Đình Sâm chưa từng cho Thương Mộ Nghiêm tình thương của cha dù chỉ một ngày, nhưng vẫn lấy cái danh “cha ruột” ra để dạy dỗ và định đoạt anh.

Khi Thương Mộ Nghiêm dần dần bình tĩnh trở lại, đang định khởi động xe thì Tịch Ngưng lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhung, nhìn anh cười tươi như hoa.

‘‘Anh Mộ Nghiêm, em muốn tặng anh một món quà.’’

Cô mở hộp rồi đưa tới cho anh xem.

Là một chiếc nhẫn.

Thương Mộ Nghiêm rũ mi nhìn hộp nhẫn trong lòng bàn tay cô, nhờ ánh đèn trong xe nên anh mới có thể nhìn thấy thiết kế của chiếc nhẫn, là mẫu nhẫn thương hiệu Cartier của kiểu dáng Vendôme Louis Cartier Wedding Band.

Nó là chiếc nhẫn trơn đơn giản, bên trong mặt nhẫn có khắc một chiếc Cartier, bên ngoài kết hợp màu vàng xem với màu bạc.

Thương Mộ Nghiêm kinh ngạc nhìn lên cô, chưa kịp nói gì cô đã nhanh miệng nói trước

‘‘Em tặng nó cho anh, xem như đó là quà…quà…’’ Tịch Ngưng khó khăn khi muốn nói đây là quà “tỏ tình” của cô muốn dành cho anh, nhưng cuối cùng lại ấp úng không thể nói ra được.

Thương Mộ Nghiêm rũ mi nhìn xuống chiếc nhẫn, trong cuống họng phát ra một tiếng cười nhẹ nhàng, anh nói:’‘Được, anh nhận nó.’’

Cô nhìn lên anh, lúng túng nói:’‘Vậy…’’

Thương Mộ Nghiêm cong môi nhìn cô, cánh tay trái đang đặt bên khung cửa sổ đưa tới đặt trước mặt cô, Tịch Ngưng khó hiểu nhìn anh, Thương Mộ Nghiêm dịu dàng nhìn cô, ra hiệu cho cô nhìn xuống chiếc hộp:’‘Đeo cho anh.’’

Tịch Ngưng không nhớ là cô đeo nhẫn cho anh như thế nào, trong người cứ cảm thấy có gì đó lâng lâng, đầu óc choáng váng mà không chân thật, cho đến khi xe đi được một đoạn cô mới xác nhận chắc chắn rằng đây thật sự không phải là mơ, cả người cô khi đó sung sướng đến run người.

Trên suốt quãng đường đi Tịch Ngưng kể cho anh nghe rất nhiều chuyện, không khí trong xe vui vẻ mà vô cùng hài hoà, thật sự anh chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ có một ngày cùng với cô gái nào đó nói chuyện nhiều đến thế.

Cũng chưa từng nghĩ, bản thân anh sẽ ở cạnh với bất kì ai, đặc biệt là con gái.

Tịch Ngưng là lần đầu chủ động kể cho anh nghe chuyện của mình. Mỗi lần câu chuyện đều là một trải nghiệm vô cùng vui vẻ trong suốt đoạn thời gian học cấp hai của cô.

Thương Mộ Nghiêm nghiêm túc ngồi đó nghe cô nói chuyện, lâu lâu lại gật đầu nhàn nhạt ừ một cái, nhưng khoé môi cứ thi thoảng lại cong lên, lần đầu tiên trong đời lại có tâm trạng anh vui vẻ đến thế, cũng là lần đầu tiên anh nói nhiều đến như vậy.

Thương Mộ Nghiêm nhận ra Tịch Ngưng cho anh cảm giác rất khác với những người khác, cô cho anh cảm giác thoải mái và dễ chịu, cô mang đến cho anh rất nhiều cảm xúc vui vẻ.

Anh biết là Tịch Ngưng đang muốn kể chuyện vui cho anh nghe khiến tâm trạng anh trở nên tốt lên, nhưng khi thấy cô cười anh cũng bị nụ cười đó của cô làm cho lây nhiễm, tâm trạng đang nặng nề của anh cũng trở nên nhẹ nhàng và bình yên hơn.

Sự ồn ào này…hình như Thương Mộ Nghiêm chưa từng chán ghét.

Tịch Ngưng không khó nhận ra tâm trạng của anh đang tốt lên trở lại, đôi mắt đen sâu thẳm trong veo nhưng có ý cười, quanh người đã không còn sự u ám mà đã trở về dáng vẻ trầm ổn như thường, ngược lại là còn tốt hơn.

Tịch Ngưng không nhịn được mà cứ cười mãi suốt đường đi. Cho đến khi xe lái vào một con đường vắng, dừng lại trước một cánh cổng lớn thì lúc cô mới đưa mắt quan sát xung quanh.

Cô nhìn ngôi dinh thự trước mặt, đó là một dinh thự bốn tầng khang trang cổ kín như thời xưa, dù cô rất tệ trong việc tìm đường nhưng cô có thể không nhận ra đây không phải con đường mà cô và anh gặp nhau.

Tịch Ngưng khó hiểu hỏi anh:’‘Đây là đâu thế ạ?’’

‘‘Nhà cũ của ông bà anh.’’

‘‘Anh không muốn về lại nhà của mình sao?’’ Cô do dự hỏi.

Thương Mộ Nghiêm cụp mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay giữa trên tay trái của mình, nhẹ giọng đáp:’‘Không phải, anh đến để lấy đồ để quên.’’

Tịch Ngưng gật đầu như đã hiểu:’‘Vậy anh vào trong lấy đồ đi.’’

Không gian trong xe im ắng một cách bất thường, anh lẳng lặng nhìn cô.

Tịch Ngưng cảm nhận có gì đó không đúng, lại như không hiểu được cái gì, bị Thương Mộ Nghiêm nhìn chằm chằm da đầu cô dựng đứng hết cả lên, căng thẳng lại có chút dè dặt hỏi:’‘Làm…làm sao thế?’’

Thương Mộ Nghiêm đảo mắt nhìn con đường phía trước, nói:’‘Anh không định về đây chỉ để lấy đồ.’’

Tịch Ngưng ngạc nhiên, lại không hiểu ý anh.

Anh nhìn nét kinh ngạc trên gương mặt cô, đôi mắt đen thâm thuý hơi rũ xuống, giọng trầm trầm nói:’‘Mà là đến đây ngủ lại một đêm.’’

‘‘Cả em cũng thế.’’

Cả người cô trở nên căng cứng, cô định thần lại tinh thần, gấp gáp mà xua xua tay:’‘Không…không cần đâu.’’

Thương Mộ Nghiêm không đáp lại cô, đợi cánh cổng được mở ra hoàn toàn thì anh liền khởi động rồi lái xe vào trong cổng lớn, giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt đang hoảng loạn của cô.

Đến khi xe từ từ lái vào trong tầng hầm đậu xe, Tịch Ngưng mới thật sự tin là lời Thương Mọi Nghiêm nói là sự thật, cô kịch liệt nói:’‘Anh Mộ Nghiêm, thật sự là không cần đâu. Anh đưa em đến một khách sạn gần đây cũng được rồi mà.’’

Thương Mộ Nghiêm không đáp, cởi dây an toàn ra lại liếc mắt qua nhìn cô, không hiểu sao khi bị ánh mắt sắc bén đó nhìn trúng cô lại căng cứng toàn thân, bất giác cúi đầu né tránh ánh mắt đó, như kiểu bản thân đã làm gì đó sai mà bị anh phát hiện vậy,

Nhưng mà trái với tâm lý lo sợ của cô thì anh chỉ nghiêng người qua cởi giúp cô dây an toàn, trầm ổn nói:’‘Đi thôi.’’

Đợi đến khi cửa xe mạnh mẽ đóng lại, Tịch Ngưng cảm thấy có chút lạ lẫm trong lòng, dù cho trước đó cô có đưa ra yêu cầu gì anh không nói hai lời mà đều thực hiện, như việc lái xe ra khỏi trung tâm Thành Châu ăn uống mà không hỏi cô nguyên do, kể cả việc cô muốn ăn uống cái gì anh đều sẽ không từ chối cô, nhưng đây là lần đầu tiên Thương Mộ Nghiêm không để lời cô nói lọt vào tai mình.

Cảm giác bị ánh mắt sắc bén nguy hiểm đó nhìn trúng, cô bất giác không dám thở mạnh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK