• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[…]

Tịch Ngưng vui vẻ đi vào nhà, vừa thấy Tịch Khương đã đi tới dùng chất giọng đủ nhỏ chỉ có hai người nghe.

‘‘Anh, em nghe nói ra ngoài thành phố một chút có một trung tâm đã mở cửa. Em có thể nhờ anh Thương Mộ Nghiêm dẫn đường được không? Đường đi em không rành lắm.’’

Tịch Khương đã được nghe cô kể về việc tình cờ nhờ Thương Mộ Nghiêm chỉ đường nên khi cô nói ra lời này anh ấy không có bất kì nghi ngờ gì, thậm chí Tịch Khương còn vô cùng yên tâm, lau bàn ăn xong xuôi rồi nói.

‘‘Hai người có vẻ thân nhỉ?’’ Lời này của Tịch Khương chỉ là thuận miệng hỏi, sau đó lại nói thêm.

‘‘Nếu cậu ấy đồng ý thì hai người cứ đi đi, đường đi bây giờ cảnh sát đang còn rất hay rà soát kiểm tra, nếu được thì cứ nhờ Mộ Nghiêm chở.’’

Tịch Ngưng nghe thấy lời này, đôi mắt đột nhiên phát sáng lên.

Tịch Ngưng thong dong bước tới một chiếc xe, gõ cửa kính.

Cửa sổ kính xe được hạ xuống, bên trong xuất hiện nửa sườn mặt góc cạnh của Thương Mộ Nghiêm, sóng mũi anh cao vút, đôi môi mỏng mím lại, ánh mắt bình thản nhìn cô.

‘‘Xin chào anh Mộ Nghiêm, em có thể…có dang trên xe anh không?’’

Tịch Ngưng áy náy:’‘Chìa khoá xe để đâu em quên rồi.’’

Đương nhiên lời này là lời nói dối.

Nhưng hình như Thương Mộ Nghiêm không có nghi ngờ gì cô, im lặng trong chốc rồi bỏ lại hai từ:’‘Lên xe.’’

Không đợi cô trả lời thì cửa sổ xe đã được nâng lên, ngăn cách không gian với bên ngoài.

Tịch Ngưng vui mừng cong môi lên cười tươi, vòng qua mở cửa ghế lái phụ, ngồi vào trong chiếc xe Corvette màu đen của Thương Mộ Nghiêm.

Chiếc xe màu đen rời khỏi cổng lớn dinh thự Tịch Gia, rất nhanh đã hoà vào biển xe đông đúc bên ngoài.

Tịch Ngưng lên danh sách những thứ cần mua, cảm thấy đại khái đã khá đủ rồi cô mới ngừng lại, quay sang nhìn anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, ở gần đây có tiệm bán đồ thú cưng nào không ạ?’’

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm vẫn chuyên chú nhìn đường lớn, thuận miệng đáp:’‘Có vài tiệm.’’

Tịch Ngưng nhíu mày, quay sang nhìn anh:’‘À mà khoan, tại sao anh lại biết ở đây có mấy tiệm thú cưng vậy?’’

Con đường lớn có rất nhiều xe cộ lưu thông qua lại, khi xe dừng lại ở đèn đường ngã tư thì lúc này anh mới chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô. Cánh môi mỏng khép mở, nhàn nhạt đáp:’‘Bởi vì tôi có nuôi một chú chó.’’

Ánh mắt Tịch Ngưng sáng lên, không ngờ Thương Mộ Nghiêm thế mà cũng nuôi thú cưng trong nhà.

Tịch Ngưng suy nghĩ, tò mò hỏi:’‘Thật không ngờ đấy. Có phải anh cũng rất hay đến mấy tiệm bán đồ thú cưng không?’’

Anh khẽ gật đầu:’‘Từng đến vài lần.’’

Tịch Ngưng ngập ngừng, hỏi:’‘Thế…anh nuôi loại giống chó gì?’’

Tịch Ngưng ngập ngừng cẩn thận đánh giá biểu cảm của anh là vì cô sợ hỏi nhiều quá thì anh lại cảm thấy khó chịu. Nhưng nhìn anh biểu cảm vẫn không có chút biến đổi nào của anh như thể nếu cho dù cô có hỏi cái gì thì anh cũng đều sẽ không tức giận vậy, vẫn luôn trầm ổn ít nói như thế, cô không rõ là trong lòng anh có khó chịu hay không, nhưng hiện tại cô có chút dè dặt nhìn anh.

Cô đang theo đuổi anh đấy! Không thể để lại ấn tượng xấu được!

Thương Mộ Nghiêm chống tay lên khung cửa sổ, trả lời câu hỏi của Tịch Ngưng:’‘Golden.’’

Tịch Ngưng im lặng chớp mắt nhìn anh, mắt mở to trừng trừng quay đầu nhìn qua bên phải.

Tịch Ngưng im lặng hoài nghi chính bản thân mình, lại có chút hoài nghi luôn cả Thương Mộ Nghiêm. Anh thế mà lại không những không tức giận vì cô tra hỏi mà còn trả lời rất ung dung, điềm tĩnh.

Tịch Ngưng lén lút nhìn lại anh, nụ cười càng thêm vui vẻ:’.Vậy em cũng muốn gặp nó một lần.’’

Thương Mộ Nghiêm:’‘Thích à?’’

Nụ cười cô tắt đi, biến thành bộ dáng nghiêm túc sửa lại lời anh:’‘Không phải.’’

‘‘Chỉ là em nghĩ nếu chủ nhân của nó đã dễ thương như vậy, chắc chắn nó cũng là một chú chó rất đáng yêu.’’

Thương Mộ Nghiêm không nói gì, nụ cười ở khoé miệng anh nhếch lên một cách khó phát hiện.

Tịch Ngưng bên cạnh vẫn không nhận ra điểm nào khác thường mà cứ câu được câu mất trò chuyện cùng anh.

Đến trung tâm thương mại, Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm đi qua thang máy rồi theo hướng dẫn đi tới một shop bán đồ cho thú cưng.

Đọc được đánh giá thì dù chỗ này mới mở ra nhưng nhận được không ít đánh giá năm sao, ở trong đầy đủ hết những thứ cho thú cưng với cân nặng lớn, từ quần áo tới đồ ăn, niệm nằm thì luôn có đủ.

Tịch Ngưng nhìn sang Thương Mộ Nghiêm bên cạnh, khó hiểu hỏi:’‘Niệm nằm ở đâu thế ạ?’’

Thương Mộ Nghiêm dáng người cao ráo, chỉ cần nhìn quanh một chút là đã có thể tìm ra khu vực niệm nằm cho cún.

Hôm nay lại là ngày khai trương, chỗ này dù không có quá nhiều những nhưng vì diện tích nhỏ mà cũng trở nên chen chúc.

Vừa nhìn thấy có người ôm lồng sắt đi ra sắp đụng phải cô, cánh tay Thương Mộ Nghiêm nâng lên, ôm lấy bả vai cô kéo vào lòng mình.

Tịch Ngưng không biết trăng sao gì, cả người cô mềm mại đập vào người Thương Mộ Nghiêm, nhìn anh rõ ràng không quá giống người có cơ bắp, dáng người cũng có chút gầy, thế mà cô lại cảm nhận được khi má mình vừa đập vào lồng ngực anh có cảm giác hơi đau đau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK