Trời vừa sáng Lãnh Hạo Đông đã gọi cô dậy vệ sinh cá nhân chuẩn bị xuống nhà, hắn đã đặt rất nhiều trang sức cùng phụ kiện đắt tiền cho cô. Nhìn hàng người xếp hàng đầy quanh nhà khiến Vân Kiều một phen ngơ ngác, chỉ là đi tiệc thôi mà dù gì bản thân cũng chỉ là khách mời như vậy cũng quá phô trương rồi. Lãnh Hạo Đông bảo cô tùy ý chọn vài bộ dù sao hắn cũng mua hết chỗ trang sức này rồi. Vân Kiều thuận tay lấy một bộ trông có vẻ ít chi phí nhất rồi thì thầm vào tai hắn: Anh yên tâm em nhất định hông để anh phải phá sản đâu. Lãnh Hạo Đông mỉm cười đưa tay xoa đầu cô: Em nghĩ tôi nghèo như vậy sao, tiền tôi kiếm một tháng được đủ đè chết em. Cô nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi hoặc, tên này nói thật hay đùa vậy. Hắn không nói nhiều quay sang bảo quản gia đem trang phục dự tiệc tối nay lên. Hàng trăm trang phục độc đáo của các nhà thiết kế nổi tiếng đều quy tụ tại đây, cô hoang mang nhìn một lượt, rốt cuộc tên này có bao nhiêu tiền vậy. Mua nhiều cỡ này cả đời cô có lẽ sẽ không dùng tới mất thật quá lãng phí. Lãnh Hạo Đông chọ ra vài bộ cảm thấy đẹp nhất yêu cầu cô đi thay. Tấm màn vừa được kéo ra một thân hình xinh đẹp cùng chiếc váy tinh xảo khiến hắn một phen nhìn không rời mắt. Ngắm một hồi cuối cùng cũng chọn được một bộ, hắn đưa cô đi trang điểm chuẩn bị kĩ lưỡng rồi cùng nhau tới Lâm gia. Tới Lâm gia Lãnh Hạo Đông đỡ Vân Kiều xuống xe rồi nắm tay cô tiến vào sảnh lớn. Hai người họ đi tới đâu thu hút mọi ánh nhìn tới đó. Lâm Hàn Mặc thấy Lãnh Hạo Đông tới liền chạy ra chào hỏi.Vân Kiều cũng biết ý liền rời đến nơi ít sự chú ý một chút, đột nhiên cô bị bàn tay ai đó kéo vào trong góc phòng. Vân Kiều hoảng sợ đang định la lên thì nhận ra đó là Tiêu Lẫm. Anh nắm lấy vai cô dựa vào tường khuôn mặt cúi gằm khiến cô không thể nhận ra biểu cảm hiện tại của anh. Giọng nói run run của Tiêu Lẫm vang lên nhẹ nhàng chất vấn Vân Kiều: Rốt cuộc cậu đã đi đâu, tại sao cả tháng nay không xuất hiện, cậu có biết...tôi đã lo lắng cho cậu thế nào không. Vân Kiều im lặng không nói, chuyện đã đi đến nước này cô không thể giải thích ngay với Tiêu Lẫm được. Cô đẩy tay anh ra khẽ nói: Mọi chuyện dài lắm hiện tại tôi không thể giải thích ngay được, cậu cũng đừng lo lắng quá. Tiêu Lẫm rơi vào trầm tư, anh cảm thấy quan hệ của Lãnh Hạo Đông và Vân Kiều không đơn giản. Trước đây hắn vẫn luôn bảo với anh rằng hắn có một đoạn tình cảm đã lâu không gặp lại.Nhưng từ lúc anh đưa Vân Kiều về giới thiệu đã cảm thấy có gì đó rất khác lạ. Lẽ nào hai người họ chính là quan hệ đó sao. Tiêu Lẫm nhất thời không chấp nhận nổi sự thật. Mặc dù đến sau nhưng tình cảm anh dành cho Vân Kiều là không thể thay đổi. Chắc chắn Vân Kiều bị ép buộc ở bên cạnh hắn. Tiêu Lẫm im lặng tiến lại gần Vân Kiều bịt miệng cô lại cưỡng ép đem người đi. Anh không để anh trai mình cướp đi người mà anh yêu ngay trước mặt như vậy được. Từ nhỏ tới lớn mọi thứ anh có đều là do Lãnh Hạo Đông ban cho, anh chưa từng đòi hỏi bất kì điều gì. Nhưng chỉ duy nhất Vân Kiều là chấp niệm duy nhất của Tiêu Lẫm, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay.
Trời vừa sáng Lãnh Hạo Đông đã gọi cô dậy vệ sinh cá nhân chuẩn bị xuống nhà, hắn đã đặt rất nhiều trang sức cùng phụ kiện đắt tiền cho cô. Nhìn hàng người xếp hàng đầy quanh nhà khiến Vân Kiều một phen ngơ ngác, chỉ là đi tiệc thôi mà dù gì bản thân cũng chỉ là khách mời như vậy cũng quá phô trương rồi. Lãnh Hạo Đông bảo cô tùy ý chọn vài bộ dù sao hắn cũng mua hết chỗ trang sức này rồi. Vân Kiều thuận tay lấy một bộ trông có vẻ ít chi phí nhất rồi thì thầm vào tai hắn: Anh yên tâm em nhất định hông để anh phải phá sản đâu. Lãnh Hạo Đông mỉm cười đưa tay xoa đầu cô: Em nghĩ tôi nghèo như vậy sao, tiền tôi kiếm một tháng được đủ đè chết em. Cô nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi hoặc, tên này nói thật hay đùa vậy. Hắn không nói nhiều quay sang bảo quản gia đem trang phục dự tiệc tối nay lên. Hàng trăm trang phục độc đáo của các nhà thiết kế nổi tiếng đều quy tụ tại đây, cô hoang mang nhìn một lượt, rốt cuộc tên này có bao nhiêu tiền vậy. Mua nhiều cỡ này cả đời cô có lẽ sẽ không dùng tới mất thật quá lãng phí. Lãnh Hạo Đông chọ ra vài bộ cảm thấy đẹp nhất yêu cầu cô đi thay. Tấm màn vừa được kéo ra một thân hình xinh đẹp cùng chiếc váy tinh xảo khiến hắn một phen nhìn không rời mắt. Ngắm một hồi cuối cùng cũng chọn được một bộ, hắn đưa cô đi trang điểm chuẩn bị kĩ lưỡng rồi cùng nhau tới Lâm gia. Tới Lâm gia Lãnh Hạo Đông đỡ Vân Kiều xuống xe rồi nắm tay cô tiến vào sảnh lớn. Hai người họ đi tới đâu thu hút mọi ánh nhìn tới đó. Lâm Hàn Mặc thấy Lãnh Hạo Đông tới liền chạy ra chào hỏi.Vân Kiều cũng biết ý liền rời đến nơi ít sự chú ý một chút, đột nhiên cô bị bàn tay ai đó kéo vào trong góc phòng. Vân Kiều hoảng sợ đang định la lên thì nhận ra đó là Tiêu Lẫm. Anh nắm lấy vai cô dựa vào tường khuôn mặt cúi gằm khiến cô không thể nhận ra biểu cảm hiện tại của anh. Giọng nói run run của Tiêu Lẫm vang lên nhẹ nhàng chất vấn Vân Kiều: Rốt cuộc cậu đã đi đâu, tại sao cả tháng nay không xuất hiện, cậu có biết...tôi đã lo lắng cho cậu thế nào không. Vân Kiều im lặng không nói, chuyện đã đi đến nước này cô không thể giải thích ngay với Tiêu Lẫm được. Cô đẩy tay anh ra khẽ nói: Mọi chuyện dài lắm hiện tại tôi không thể giải thích ngay được, cậu cũng đừng lo lắng quá. Tiêu Lẫm rơi vào trầm tư, anh cảm thấy quan hệ của Lãnh Hạo Đông và Vân Kiều không đơn giản. Trước đây hắn vẫn luôn bảo với anh rằng hắn có một đoạn tình cảm đã lâu không gặp lại.Nhưng từ lúc anh đưa Vân Kiều về giới thiệu đã cảm thấy có gì đó rất khác lạ. Lẽ nào hai người họ chính là quan hệ đó sao. Tiêu Lẫm nhất thời không chấp nhận nổi sự thật. Mặc dù đến sau nhưng tình cảm anh dành cho Vân Kiều là không thể thay đổi. Chắc chắn Vân Kiều bị ép buộc ở bên cạnh hắn. Tiêu Lẫm im lặng tiến lại gần Vân Kiều bịt miệng cô lại cưỡng ép đem người đi. Anh không để anh trai mình cướp đi người mà anh yêu ngay trước mặt như vậy được. Từ nhỏ tới lớn mọi thứ anh có đều là do Lãnh Hạo Đông ban cho, anh chưa từng đòi hỏi bất kì điều gì. Nhưng chỉ duy nhất Vân Kiều là chấp niệm duy nhất của Tiêu Lẫm, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay.
Danh Sách Chương: