- Tôi bảo em tắm rửa thay đồ từ sớm tại sao lại để bản thân thành ra thế này.
- Tránh xa tôi ra.
Hắn phớt lờ lời nói của cô tự mình gọi bác sĩ tư nhân tới khám. Trước sức ép vô hình của Lãnh Hạo Đông, bác sĩ Trương toát mồ hôi lạnh. Sau một hội quan sát kết luận cuối cùng đưa ra cô là nhiễm lạnh mà sốt cao. Chỉ cần ủ ấm cùng bồi bổ một chút là ổn. Hắn không nói gì đuổi bác sĩ ra ngoài. Nhìn cô gái nhỏ nằm co ro trên giường mà mềm lòng. Ủ ấm, ý là dùng khiến người cô ấy ấm lên sao. Người cô ấy không phải đang nóng muốn bốc hoả sao. Ủ thêm chút nữa không phải muốn người phụ nữ của ông đây hoá thành tro ấy chứ.Đang phân vân bỗng hắn nghe thấy tiếng thì thầm nho nhỏ của Vân Kiều:
- Lạnh...lạnh quá
Hắn thở dài cởi lớp áo bên ngoài ra chui vào trong chăn ôm chặt lấy cô. Thân hình bé nhỏ của cô cứ vậy mà lọt thỏm vào vòng tay to lớn của hắn. Dường như cảm nhận được sự ấm áp cô vô thức dụi người vào ngực hắn. Lãnh Hạo Đông khẽ nuốt nước bọt, đây là muốn thách thức sự kiên nhẫn của hắn sao. Cái này cũng quá câu dẫn rồi. Nén lại dục vọng tập trung vào chuyên môn của bản thân. Mùi hương thơm ngọt nhẹ nhàng trên tóc cô phả vào mũi khiến hắn bình tâm. Cứ như vậy hắn từ từ chìm vào giấc ngủ sâu mà hắn đã lâu chưa được cảm nhận. Hai người cứ vậy ngủ say trên giường. Sáu giờ chiều cơn sốt hạ xuống, Vân Kiều tỉnh dậy. Trong cơn mê man cô lờ mờ nhìn thấy hình ảnh của Lãnh Hạo Đông. Cứ nghĩ bản thân đang mơ ngủ cô đưa tay chạm lên mũi hắn cười ngờ nghệch:
- He he, soái ca từ đâu lại rơi xuống cạnh ta thế này.
Lãnh Hạo Đông đã tỉnh từ lâu, hắn khó hiểu nhìn cô. Con nhóc này sốt cao quá hỏng não rồi sao. Vài giây sau như nhận ra hành động ngu ngốc của bản thân. Vân Kiều đỏ mặt nhìn người trước mặt. Thẹn quá hoá giận cô dùng chân đạp mạnh Lãnh Hạo Đông xuống giường hét lớn:
- Anh, biến thái a.
Hắn chưa kịp định thần lại thì đầu đã tiếp đất, hắn tức giận ngồi dậy xoa đầu. Cô cũng ý thức được hành động nguy hiểm của mình vừa rồi. Vân Kiều trấn an bản thân nhân lúc dì Thẩm đến mở cửa phòng gọi họ xuống nhà dùng bữa tối cô liền chạy vội ra ngoài. Hắn cứ vậy mà ngồi trên sàn nhà ngán ngẩm. Con thỏ này không dạy dỗ cẩn thận sau này nhất định sẽ gây hoạ lớn. Hắn thề rằng đợi đến khi cô khoẻ hẳn nhất định đích thân hắn sẽ tự tay chỉnh đốn lại cô.
Thể lực Vân Kiều vẫn còn yếu, khi nãy chạy nhanh như vậy tiêu hao không ít sức lực. Cô dừng lại phía cuối hành lang thở hổn hển. Quá mệt cô ngồi thụp xuống sàn nhà thở gấp. Mười lăm phút sau cô cũng ổn định lại hơi thở. Đang nghỉ ngơi cô giật mình khi bản thân bị nhấc bổng lên không trung. Cô hoảng sợ nhưng không còn sức phản kháng. Cứ vậy cô để mặc cho Lãnh Hạo Đông ôm cô đi. Tới nhà bếp hắn thả cô xuống ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh hắn. Vân Kiều bày ra bộ mặt chán ghét quay người quay trở về phòng. Hắn trầm mặt đi tới kéo cô lại ép cô ngồi lên đùi mình. Cô tức giận cố đẩy hắn ra nhưng mọi hành động của cô lúc này đối với hắn không khác gì làm nũng. Quá bất lực cô cúi đầu hạ xuống một đường rằn trên vai hắn. Hắn không phản ứng tập trung lấy cháo cho cô. Lãnh Hạo Đông đưa muỗng cháo lên miệng thổi nguội một chút sau đó túm lấy gáy cô kéo ra trước đưa muỗng cháo tới gần. Cô phụng phịu quay đi, hắn hạ tay xuống trầm giọng:
- Em muốn tôi dùng tay hay dùng miệng đút cho em.
Cô trừng mắt với hắn, tên nam nhân này sao lại có thể nói những lời vô sĩ tới vậy. Cô nén nhịn há miệng ngoan ngoãn để hắn đút. Ăn xong cô cũng có chút buồn ngủ. Cô dựa đầu vào vai hắn ngáp vặt. Hắn ôm cô ngủ trong lòng xử lí nốt một số chuyện ở tổ chức. Gần đây một số tranh chấp địa bàn. Hắn phải ra lệnh thanh tẩy một số nơi. Tuy khá bận nhưng việc quan tâm con thỏ nhỏ này không thể bỏ qua. Mười một giờ đêm Lãnh Hạo Đông mới rời khỏi màn hình máy tính, ôm Vân Kiều lên phòng nghỉ ngơi.