• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa bao giờ Hiểu Hân được tận hưởng cảm giác yên bình đến vậy. Mọi thứ quanh đây quá đỗi mộc mạc. Đất ở đây được chia thửa để trồng hoa màu, phần lớn đất đang trồng ngô. Bãi bồi được vun đắp bởi phù sa nên cây cối ở đây xanh mướt, mỡ màng, thỉnh thoảng lại bắt gặp vài cái tròi nhỏ lợp lá đơn sơ, có lẽ do người dân ở đây dựng tạm để trông bãi ngô lúc vào mùa.

“Anh nói không sai chứ, rất đẹp đúng không?”

Khôi Nguyên dắt tay Hiểu Hân đi trên con đường mòn nhỏ.

Hiểu Hân gật đầu thay cho câu trả lời, ánh mắt vẫn đang mải mê ngắm xung quanh.

“Lát nữa chúng ta sẽ đi bẻ ngô nhé!”

“Sẽ không phải bẻ trộm chứ?” Hiểu Hân nhìn Khôi Nguyên hỏi.

Khôi Nguyên buồn cười, lấy tay xoa đầu Hiểu Hân.

“Sẽ không. Lần nào đến đây anh cũng mua đấy. Nhưng họ toàn vừa bán vừa cho anh thôi.”

“Chú có vẻ thân với những người ở đây?”

“Cũng có quen biết đôi chút.” Khôi Nguyên ra vẻ đắc ý nhìn Hiểu Hân.

Hai người đang đi thì bọn trẻ con lúc nãy tìm được, chúng tíu tít rủ rê Khôi Nguyên.

“Anh ơi! Chơi trốn tìm với bọn em đi.”

“Được, lần này em sẽ làm “ba bị” đấy, liệu mà nấp kỹ vào.”

“Yeah…!” Bọn trẻ vui sướng reo lên.

Khôi Nguyên không hỏi Hiểu Hân có đồng ý hay không đã kéo tay cô chạy theo lũ trẻ.

Tất cả mọi người tập trung tại bãi đất trống để ra luật trò chơi. Khôi Nguyên yêu cầu.

“Lần này chỉ được phép trốn trong khoảng 4 thửa phía trước thôi đấy nhé. Lần trước anh nghe nói mấy đứa chơi cả bãi khiến cho một đứa chờ bị bắt, lâu đến nỗi ngủ quên đi, khiến cho mọi người đốt đuốc đi tìm đúng không?”

Lũ nhóc cười ha hả, đồng loạt chỉ tay về thằng nhóc được nhắc tới, khiến thằng nhóc xấu hổ lấy tay cào cào mái tóc.

“Chuẩn bị trốn nhé! Anh đếm đây…5…10…15…20…”

Khôi Nguyên ngồi thụp xuống, lấy tay che mắt. Lũ trẻ thấy vậy liền nháo nhác đi tìm chỗ trốn.

Hiểu Hân chỉ định đứng đó xem Khôi Nguyên và lũ trẻ chơi, chứ không có ý định tham gia nhưng có một đứa nhóc chạy đến kéo tay.

“Chị còn đứng đó, mau đi trốn đi.”

“Chị không chơi đâu.” Hiểu Hân xua tay.

“Không được, chị định đứng đây làm chỉ điểm cho anh ấy à. Bọn em không chịu đâu, chị phải đi trốn cùng.”

Hiểu Hân bất đắc dĩ đành để thằng nhóc kéo đi.

Nhìn lũ trẻ đứa chui vào chòi, đứa lẩn mình vào bãi ngô. Hiểu Hân có thể dự đoán chúng chẳng mấy chốc sẽ bị tóm nhanh chóng.

Với lũ trẻ bãi ngô là nơi trốn lý tưởng vì những cây ngô cao quá đầu sẽ che khuất cho chúng, nhưng người đóng vai “ba bị” lại là Khôi Nguyên. Anh là người lớn lại cao trên mét tám, nên chỉ đưa tầm mắt là có thể phát hiện tán ngô nào động đậy là túm được ngay.

Hiểu Hân cũng miễn cưỡng tìm một chỗ nấp, cô đi xuống cuối bãi, nơi trồng hoa màu. Hoa màu ở đây trồng theo luống và dựng rào tre theo hình chữ A để cây leo lên. Nhìn qua là một số loại cây như dưa chuột, cà chua, bí xanh. Hiểu Hân nhìn những luống cây vô cùng thích thú, những quả dưa chuột chưa lớn chỉ nhỏ như ngón tay đứa trẻ. Những quả cà chua mới đậu quả nhỏ xíu, xanh biếc như những hạt ngọc bích trong nắng.

Ngắm nhìn một lúc thì Hiểu Hân phát hiện ra đây là chỗ trốn khá lý tưởng, chui vào giữa luống cây vừa kín đáo lại vừa tránh được nắng. Nhưng hàng rào hình chữ A lại hơi thấp khiến Hiểu Hân phải khom người khi bò vào trong.

Hiểu Hân chui hẳn vào giữa, liền ngồi khoanh chân vểnh tai nghe ngóng tình hình bên ngoài. Nghe được một lúc thì thấy có vài tiếng của lũ trẻ la lên vì bị tóm. Hiểu Hân khá đắc ý vì chỗ trốn của mình liền đeo tai nghe lên hưởng thụ ca nhạc đồng thời thích thú ngắm tia nắng đang xen qua các kẽ lá.

_o0o_

Khôi Nguyên sau khi bịt mắt đếm xong đến 100 liềm mở mắt đi tìm. Việc tìm kiếm đúng như Hiểu Hân đã nghĩ, chẳng mấy chốc bọn trẻ đã bị tóm gọn. Khôi Nguyên sau khi tìm được hết bọn nhóc liền phát hiện ra cô nhóc Hiểu Hân thật khó đối phó. Anh đi nhẹ nhàng dọc các bãi ngô tìm kiếm mãi mà không thấy. Khôi Nguyên mở rộng xuống khu trồng hoa màu cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Đang định quay lại bãi ngô tìm lại lần nữa thì Khôi Nguyên phát hiện ra những hàng rào trồng dưa leo và cà chua kia có thể là nơi trốn lý tưởng. Với chiều cao của anh thì chui vào đây là không thể nhưng vóc dáng của Hiểu Hân thì vô tư. Ý nghĩ này khiến Khôi Nguyên vui mừng, anh liền cúi người kiểm ra từng luống cây. Sau vài luống anh đã phát hiện ra nơi Hiểu Hân trốn.

Khi anh ngó đầu vào giữa luống thì thấy Hiểu Hân đang khoanh chân ngồi nghe nhạc, mắt thì đang phiêu du tận trốn nào. Khôi Nguyên biết, nếu cô bé nghe nhạc thì anh có gọi thì chưa chắc cô bé đã nghe thấy và anh muốn làm cô bé bị bất ngờ.

Khôi Nguyên đi vòng ra phía lưng nơi Hiểu Hân ngồi, anh quỳ thấp người xuống sau đó đưa hai cánh tay luồn qua rào cây bất ngờ quàng vai Hiểu Hân kéo lại về phía mình.

“Á…!” Hiểu Hân bị bất ngờ tập kích liền la lên.

“Ha..ha… Bị túm rồi nhé nhóc.”

Hiểu Hân sau khi định thần lại mới phát hiện ra vòng tay Khôi Nguyên đang ôm trọn vai mình.

Mặc dù sau lưng Hiểu Hân và Khôi Nguyên còn bị ngăn bởi hàng rào tre và cây, nhưng Hiểu Hân vẫn cảm thấy hành động này quá gần gũi. Cô thấy tim mình đập loạn lên, khuôn mặt thì nóng bừng như phát sốt, liền vội vàng gỡ tay Khôi Nguyên ra.

Khôi Nguyên thấy phản ứng của Hiểu Hân liền thu tay lại, nhìn bàn tay mình Khôi Nguyên vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của Hiểu Hân lưu lại trên tay.

Hiểu Hân sau khi bình ổn được tâm trạng liền chui ra khỏi luống cây. Đang định cúi người lấy tay phủi gấu quần thì Khôi Nguyên đã nhanh tay hơn cúi xuống phủi cho cô.

Khôi Nguyên sau khi phủi hết bụi đất cho Hiểu Hân liền thản nhiên nắm lấy tay cô kéo đi.

Hiểu Hân nhìn bàn tay mình nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của Khôi Nguyên, trong lòng Hiểu Hân dường như đang chảy một dòng cảm xúc ấm áp lạ lẫm.

“Người hôm nọ đợi ở cổng trường là mẹ của em?”

Khôi Nguyên bỗng dừng bước, quay lại hỏi Hiểu Hân.

Hiểu Hân thấy Khôi Nguyên nhìn mình hỏi, liền im lặng chuyển ánh mắt đi nơi khác tránh né không muốn trả lời.

Khôi Nguyên thấy Hiểu Hân lảng tránh liền xoay người, dắt tay Hiểu Hân đi tiếp. Anh suy nghĩ một lát rồi nói.

“Chuyện của em anh không thể hiểu hết và cũng không có quyền phán xét. Nhưng em vẫn còn có mẹ thì điều đó thật hạnh phúc. Còn anh… nếu như không có những bức hình của cha lưu lại thì có lẽ, anh chẳng thể nhớ được hình dáng của mẹ nữa rồi.”

Hiểu Hân ngước lên nhìn bóng lưng cao ngất của Khôi Nguyên, trong lòng cảm thấy nặng trĩu: “Hóa ra số phận bắt anh ấy phải xa rời người mẹ, còn số phận của mình là gì đây?

Một đứa trẻ mà mẹ không mong muốn có.” Nghĩ vậy Hiểu Hân vô thức thở dài.

Hồi ức buồn bã của Hiểu Hân chẳng được bao lâu đã bị mấy đứa nhóc chạy đến đánh tan. Mấy đứa trẻ theo chỉ thị của Khôi Nguyên đã chạy về trước nướng ngô và khoai. Đến khi họ về đến nơi thì mọi thứ đã chín thơm phức.

Hiểu Hân thích thú vì lần đầu tiên được xem nướng ngô và được ăn nóng hổi như vậy. Bọn trẻ con rất dễ thương, nói cười ríu rít khiến Hiểu Hân bất giác cười theo.

Tiếng cười của Hiểu Hân cất lên trong veo khiến Khôi Nguyên ngỡ ngàng. Anh nhận ra, khi cô bé ấy cười trông thật đẹp, ánh mắt rạng rỡ, nụ cười như hoa, trên má ẩn hiện núm đồng tiền nhỏ xinh mê hoặc lòng người. Khôi Nguyên cứ ngây ngốc như vậy mà dõi theo ánh mắt nụ cười của cô bé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK