Lâm Hùng ngồi ngả trên ghế, hai chân vắt lên mặt bàn. Ánh mắt nhìn lên màn hình máy tính, bên cạnh một nhân viên kỹ thuật đang photoshop cho từng bức ảnh.
“Anh, ảnh đẹp chứ?” Tuấn Bin bước vào hỏi. Nghiêm Thuận cũng háo hức chen vào.
“Cũng chọn được mấy tấm, đang cho chỉnh thêm” Lâm Hùng khoanh tay trả lời, mắt không rời khỏi màn hình.
Nghiêm Thuận ngồi sang một máy tính khác xem toàn bộ file gốc lô ảnh.
“Con nhỏ này mặt đẹp thiệt, nhưng diễn mặt gợi tình quá, nhìn cứ như gái lầu xanh trong phim cổ trang ý”
Lời nhận xét của Nghiêm Thuận khiến Lâm Hùng cau mày, đây chính là lý do anh không hài lòng với bộ ảnh, miễn cưỡng cũng chọn ra được mấy tấm để kỹ thuật viên photoshop chỉnh thêm hiệu ứng a quái.
“Lô hình này ai bấm vậy, đắt giá nha. Cái này mà tung lên mạng thì con nhỏ này hứng scandal ngay, tội cho bé Hân”. Nghiêm Thuận vừa xem vừa lắc đầu.
“Đã có chỉ thị của cấp trên rồi, chuyện hôm qua không được lộ ra, ảnh này lát cho xóa đi”. Tuấn Bin nhắc nhở.
Lâm Hùng mắt rời khỏi màn hình, liếc sang màn hình Nghiêm Thuận đang xem. Lô hình này do học trò của anh cầm máy phụ vô tình chụp được.
“Quay lại mấy tấm trước” Lâm Hùng hất ngón tay ra hiệu cho Nghiêm Thuận nhấn nút back lại những tấm trước.
Tuấn Bin cũng bị chú ý, mắt nhìn theo những bức hình lướt qua.
“Ánh mắt dữ dội nha. A..lại lạnh ngay được”. Tuấn Bin thốt lên.
“Con bé Hiểu Hân ăn hình phết, nhìn con bé em lại muốn ngứa tay lôi mặt nó ra thử nghiệm”. Nghiêm Thuận nói ra, giây lát sau đó chợt nảy ra sáng ý quay ra nhìn Lâm Hùng và Tuấn Bin.
“Em thấy hay là..này không phải các anh cũng đang nghĩ như em chứ?” Nhìn vẻ mặt hai người trước mặt Nghiêm Thuận đắc ý hỏi.
“Hai thằng lôi kéo con bé về đây cho anh”. Lâm Hùng ra lệnh.
“Nhưng trang bìa của chúng ta luôn là những ngôi sao nổi tiếng, liệu…”. Tuấn Bin phân vân.
“Anh có nói là cho con bé lên trang bìa à. Còn sếp Khê duyệt nữa. Anh muốn thử nghiệm thôi, ảnh chưa như ý nên không cam tâm”
“Được, để em đi!” Tuấn Bin nhận nhiệm vụ.
_o0o_
Hiểu Hân nhìn cơn mưa đang lất phất rơi trước mặt trong lòng thầm thở dài than trách. Sao cô lại nhận lời cơ chứ. Sau một hồi kiên quyết từ chối đã bị yếu thế dần trước lời dụ dỗ của Tuấn Bin và Nghiêm Thuận. Tuấn Bin nói với cô việc chụp hình này là hoàn toàn là bí mật, sẽ không có ekip rầm rộ như hôm trước. Mà bộ ảnh lần này, chỉ muốn thử nghiệm phong cách trang điểm Nghiêm Thuận mới nghĩ ra thôi. Việc sử dụng ảnh là không thể vì tổng biên tập yêu cầu ảnh tạp chí của bà luôn phải là các ngôi sao danh tiếng.
Việc mủi lòng của Hiểu Hân kéo dài đến 8h tối mới xong. Hiểu Hân nhìn đèn đường đã lên, nhưng hạt mưa qua làn ánh sáng càng rõ hơn. Đứng phân vân một lúc, Hiểu Hân quyết định lấy túi xách che lên đầu chạy nhanh ra bến xe buýt.
Bến xe buýt chỉ cách tòa nhà một đoạn, qua ngã tư một chút là tới. Mưa cũng không quá nặng hạt, Hiểu Hân chạy đến nơi chỉ bị ướt một chút, cô mở túi xách lấy khăn tay ra thấm nước mưa trên người.
Hiểu Hân bỗng thấy người bị giật sang một bên, người hơi lảo đảo, đến lúc định thần lại thì phát hiện ra túi xách của mình bị người ta giật. Hiểu Hân vội hô hoán chạy theo.
“Cướp… Cướp…”
Trời đang mưa, đường lại vắng nên người ở bến xe vắng hơn nhiều. Có vài thanh niên đứng đợi xe nghe thấy Hiểu Hân hô hoán liền đuổi theo tên cướp.
Chạy được một đoạn, tên cướp bị một người phía sau nhanh hơn đuổi đến. Hắn bị người ta túm lấy vật mạnh xuống đường. Sau đó có mấy người phía sau đuổi kịp, chạy đến giơ chân hạ tay đánh hắn một trận. Đến khi có tiếng còi “hoét” vang lên hắn mới được tha.
Hiểu Hân đi theo cảnh sát khu vực về đồn để lấy lời khai, người bắt được tên cướp cũng phải đi theo để làm tường trình truy tố tên cướp. Hiểu Hân cảm xúc hỗn độn nhìn người ngồi bên cạnh đang lấy lời khai. Cô không hiểu, bằng cách nào mà anh lại xuất hiện đúng lúc vậy.
“Cô Hiểu Hân vui lòng xác nhận lại tài sản có trong túi xách cho chúng tôi”. Người công an lôi đồ trong túi xách ra, để hết lên bàn cho Hiểu Hân kiểm lại.
“Dạ! Đồ của tôi đủ rồi, không bị mất mát gì đâu ạ”
“Cô vui lòng ký vào đây giúp tôi” Người công an đưa biên bản về phía cô.
“Chúng tôi ký xong có thể về chưa ạ?” Khôi Nguyên hỏi.
“Hai người có thể về rồi”
Trong lúc Hiểu Hân ký giấy tờ bên cạnh Khôi Nguyên đã thản nhiên cho lại từng vật dụng của Hiểu Hân trở lại túi trong sự ngạc nhiên của hai người công an trước mặt.
“Hai người quen nhau?” Người công an khá ngạc nhiên, vì trong quá trình lấy lời khai nhân chứng họ không tỏ ra thân thiết
“Vâng, cô ấy là bạn tôi”. Khôi Nguyên nói xong, một tay cần túi xách, một tay nắm cổ tay Hiểu Hân kéo đi.
Khôi Nguyên mở cửa xe, ấn Hiểu Hân vào ghế phụ mà không hỏi ý kiến Hiểu Hân. Anh đi vòng qua xe vào ghế lái ngồi, khi nhìn sang thấy cô đang trân trối nhìn mình, anh thản nhiên nhoài người sang thắt dây bảo hiểm cho cô.
“Em ngồi ngoan ngoãn ở đó, đừng có ý định xuống xe lúc này, tôi sẽ đưa em về”. Khôi Nguyên chặn đứng ý định của Hiểu Hân.
Cách đây 1 tiếng, lúc Khôi Nguyên lái xe ra khỏi tầng hầm, anh rất ngạc nhiên khi thấy Hiểu Hân tối muộn như vậy vẫn còn đang đứng ở cửa tòa nhà. Khôi Nguyên thấy mưa lất phất bay trên tấm kính chắn liền lái xe lên cửa sảnh nơi Hiểu Hân đứng. Nhưng chưa kịp lái tới nơi thì đã cô đã chạy đi băng băng dưới mưa. Khôi Nguyên lái xe đi theo Hiểu Hân ra tận bến xe buýt, anh đỗ xe cách bến xe một đoạn. Anh muốn thấy cô đón được xe, rồi mới yên tâm rời đi.
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, Hiểu Hân bị tên cướp giật túi xách. Khôi Nguyên vội vàng mở cửa xe lao ra, tên cướp vừa chạy ngang qua xe anh, phía sau Hiểu Hân đang đuổi theo. Khôi Nguyên xoay người tăng tốc đuổi theo túm tên cướp lại. Sự việc cứ như vậy mà diễn ra cho đến tận bây giờ, Hiểu Hân đang ngồi trên xe của anh.
Khôi Nguyên không hỏi địa chỉ Hiểu Hân ở đâu, vì trên hồ sơ anh vẫn thấy cô khai địa chỉ trước đây. Anh lái xe đưa cô về tận cửa thay vì lúc trước anh chỉ được cô cho đứng ở ngoài cửa khu.
Đến nơi, Khôi Nguyên tắt máy nhưng không mở chốt xe. Anh với tay lên góc kính xe, cầm chiếc ô của Hiểu Hân hỏi.
“Tại sao có ô mà em không chịu dùng, lại chạy dưới mưa như vậy?”
“Tôi quên là mình có mang ô” Hiểu Hân nuốt khan trước khi trả lời. Cô thực sự quên là mình có mang theo ô, nhưng nếu có nhớ ra cô cũng không muốn dùng tới. Chiếc ô này thỉnh thoảng Hiểu Hân cũng lấy ra lau lại, cô sợ để lâu nó sẽ bị han rỉ mà hỏng mất. Cô cũng không nhớ mình bỏ chiếc ô này vào túi khi nào.
Hiểu Hân đưa tay nhận lại chiếc ô nhưng Khôi Nguyên giữ chặt không chịu buông, mắt nhìn xoáy sâu vào cô hỏi.
“Chiếc ô này là sao?”
Tim Hiểu Hân đập loạn lên khi nghe Khôi Nguyên hỏi, cô né tránh mắt anh.
“Tổng giám đốc hỏi vậy có ý gì”
“Em vẫn luôn giữ nó?” Khôi Nguyên nhìn Hiểu Hân chờ đợi câu trả lời.
Trong lòng Hiểu Hân loạn lên “Anh ấy vẫn nhận ra. Không được, không thể để anh ấy cười nhạo mình”. Hiểu Hân cố làm mặt bình thản nhìn anh.
“Tôi không hiểu ý của tổng giám đốc”
“Em giải thích đi, tại sao em vẫn luôn giữ nó. Mẫu vải trên chiếc ô này bây giờ chắc chắn chẳng nơi nào còn bán”. Khôi Nguyên nhớ lại khi anh mua chiếc ô đó, trong hàng chục chiếc ô màu sắc khác nhau anh đã chọn nó, vì màu sắc đó thật sự có ý nghĩa với anh. Anh tin mình không thể quên được.
“Tổng giám đốc muốn tôi giải thích điều gì. Nó chỉ là một chiếc ô, trong mấy năm qua tôi đã dùng rất nhiều chiếc. Ở nhà tôi vẫn còn mấy chiếc ô cũ tôi đã mua từ rất lâu. Tổng giám đốc có thích sưu tập đồ cũ không? Tôi sẽ tặng tổng giám đốc một cái”.
“Em rất cố chấp với bản thân. Tôi tự hỏi liệu em đã từng có chút cảm xúc nào dành cho tôi không?” Giọng nói Khôi Nguyên có chút đau đớn, ánh mắt của anh không rời khỏi cô.
Tim Hiểu Hân nhói lên, cô cứng rắn nói.
“Tôi không hiểu tổng giám đốc muốn nói gì. Tôi xin phép, cảm ơn tổng giám đốc đã cho tôi đi nhờ xe”. Hiểu Hân kéo chốt cửa, mở cửa xe xuống.
Khôi Nguyên buồn bã nhìn theo bóng lưng Hiểu Hân. Khi thấy cô vào tới cửa, anh mới đánh xe rời đi.
Khôi Nguyên lái xe ra khỏi cửa khu, tiếng chuông điện thoại bỗng ở đâu vang lên khiến anh chú ý, tiếng chuông quãng ngắn như báo tin nhắn. Anh tìm quanh, sau đó phát hiện trên khe ghế phụ chiếc điện thoại đang nhấp nháy sáng. Khôi Nguyên cầm lên nhìn, anh suy nghĩ trong giây lát sau đó vòng tay lái đưa xe quay lại nhà Hiểu Hân. Xe vừa tới cửa, Khôi Nguyên nhìn thấy Hiểu Hân leo lên một chiếc taxi. Anh đưa mắt ngó đồng hồ trên tay, giờ này đã khá muộn.
Khôi Nguyên lái xe đi theo chiếc taxi. Chiếc xe taxi đó di chuyển sang một quận khác khá xa, sau đó xe dừng lại trước cửa khu nhà. Khôi Nguyên thấy Hiểu Hân bước xuống mở cửa đi vào khu nhà. Từ cửa kính xe anh có thể thấy bóng dáng cô đi trên cầu thang lộ thiên vào tầng 2 của căn nhà. Khôi Nguyên nhìn đến khi căn phòng tầng 2 được bật đèn sáng. Anh gục đầu trên tay lái suy nghĩ, càng nghĩ anh lại càng giận cô gái bướng bỉnh này. Tiếng chuông điện thoại bên cạnh lại vang lên. Khôi Nguyên cầm lấy máy sau đó mở cửa xe đi ra. Anh nhìn ngôi nhà một lúc rồi bấm chuông gọi.
“Ai đó?”
Tiếng trong nhà vọng ra. Khôi Nguyên không trả lời, tiếp tục nhấn chuông.
“Cậu tìm ai?”. Một người phụ nữ trung niên hé cửa nhìn ra.
“Cháu tìm Hiểu Hân ạ!”
“Cậu chờ tôi một lát để tôi gọi cô ấy xuống”. Nói xong bà ta đóng cửa lại.
Ngoài cửa Khôi Nguyên vẫn có thể nghe thấy tiếng bà ta gọi Hiểu Hân.
Hiểu Hân thay đồ mặc ở nhà, đang định vào bếp thì nghe thấy bác chủ nhà gọi có người tìm. Cô rất ngạc nhiên, cô sống ở đây ít người biết đến, nếu là Vũ Thanh, Ngọc Trúc hoặc Mai Phương thì bác chủ nhà cũng biết. Hiểu Hân xuống nhà mở cửa sắt đi ra. Tim cô thót lại khi thấy bóng lưng anh dưới ngọn đèn đường.
Nghe tiếng cửa mở, Khôi Nguyên xoay người lại nhìn, thấy cô thoải mái trong bộ đồ ở nhà khiến anh tức giận.
“Tại sao em không nói, em đã chuyển nhà”
“Tại sao tổng giám đốc lại tới được đây?”
Khôi Nguyên giơ điện thoại của cô lên.
“Em làm rơi nó trên xe. Cũng nhờ có nó mà tôi biết rằng, em thà đi taxi về chứ không chịu để tôi đưa em về đúng nơi”.
Khôi Nguyên cầm điện thoại tiến gần đến trước mặt Hiểu Hân. Ánh mắt anh đầy phức tạp, tức giận có, bi thương có.
Hiểu Hân rút điện thoại trên tay Khôi Nguyên, ánh mắt không dám nhìn
anh.
“Tổng giám đốc nên về đi ạ, mọi chuyện nên kết thúc ở đây đi”
Cô quay người rợm bước đi, thì bị Khôi Nguyên nắm lấy cánh tay kéo mạnh trở lại. Anh xoay người cô nhìn đối diện với mình, hai bàn tay anh giữ chặt lấy bờ vai cô.
“Em muốn tôi phải kết thúc cái gì? Tôi đã làm gì mà khiến em ghét tôi đến vậy?”
Mắt Khôi Nguyên như ngọn lửa thiêu đốt Hiểu Hân. Cô nhìn vào đôi mắt ấy sợ hãi, cô sợ mình sẽ tan chảy mất.”Tên tôi em cũng chưa bao giờ gọi đến. Tôi mong em có thể gọi tôi là “anh” như bao người khác. Tại sao em lại cố chấp với tôi như vậy?”. Câu hỏi này đã chất chứa trong lòng Khôi Nguyên từ rất lâu.
“Tổng giám đốc hãy về nghỉ ngơi đi ạ!” Ngón tay Hiểu Hân cố gỡ bàn tay như thép nóng giữ lấy vai mình.
Anh quát lên.
“Em đừng gọi tôi bằng cái chức danh đó”.
Cảm xúc kìm nén của Hiểu Hân bị sự tức giận của Khôi Nguyên làm chấn động. Khôi Nguyên không biết rằng anh là người duy nhất cô thích gọi bằng “chú”, cô thích thú nhìn vẻ mặt của anh mỗi khi cô gọi vậy.
“Chú!” Câu nói trong vô thức của Hiểu Hân thốt ra.
Khôi Nguyên tức giận nhìn khuôn miệng phát ra cái từ đáng ghét đó. Anh cúi xuống ngậm lấy, trừng phạt đôi môi mà anh đã vô cùng khao khát. Bờ môi của cô quá ấm áp, quá ngọt ngào. Anh giữ chặt khuôn mặt cô, ngấu nghiến đôi môi cô trong nụ hôn sâu của mình.
Khôi Nguyên mải miết trên cánh môi hồng cho đến khi ngón tay của anh ấm lên vì những giọt nước đang từ từ chảy xuống. Anh dừng lại nhìn cô, đôi mắt của cô vẫn mở lớn, nơi khóe mắt, từng giọt nước mắt đang tuôn rơi.
Khôi Nguyên giật mình vì hành động thiếu kiềm chế của mình, anh lùi lại nhìn cô đau khổ.
“Xin lỗi! Có lẽ anh nên dừng lại ở đây, nếu điều đó khiến em vui”. Anh xoay người dời đi.
Hiểu Hân đứng chôn chân tại chỗ, mắt dõi theo bóng hình anh đang xa dần. Khi chiếc xe của anh mất hút nơi cuối phố, cô mới thả lỏng cơ thể mình ngồi thụp xuống, lấy tay bưng kín mặt khóc nức nở. Cô đã luôn tự nhắc nhở mình phải mạnh mẽ, sẽ không vì anh hay bất kỳ ai mà khóc nữa. Vậy mà hôm nay, anh đã phá vỡ vòng tuyến cuối cùng của cô. Hiểu Hân hiểu rằng, nỗi oán hận bao nay cô dành cho anh là vì cô đã quá yêu anh.