Buổi trưa Hiểu Hân về công ty liền lao đến căng tin ngay vì đói.
“Cậu làm gì mà hai hôm nay chẳng thấy mặt mũi đâu thế?” Mai Phương nhìn vẻ mặt bơ phờ của Hiểu Hân nên quan tâm hỏi.
“Tớ xuống xưởng may có việc, đến giờ mới xong”
“Công việc của cậu thì liên quan gì đến xưởng may”. Mai Phương ngạc nhiên.
“Tớ được điều sang tạp chí MQ mấy hôm, mai là xong rồi.”
“Cậu làm gì ở MQ thế.” Mai Phương tò mò hỏi.
Hiểu Hân uống nước cho tiêu bớt thức ăn trong miệng rồi mới giải thích cho Mai Phương.
“Phác thảo của tớ được chọn làm ý tưởng cho trang bìa của tạp chí MQ số tới. Sáng mai bắt đầu chụp rồi.”
Mai Phương nghe vậy phấn khích reo lên.
“Ah! Tuyệt quá, chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn!”
“Tớ có thể lên xem buổi chụp hình không?” Mai Phương phân vân hỏi.
“Để tớ hỏi giúp cậu” Hiểu Hân vỗ nhẹ vai Mai Phương.
Sau bữa trưa, Hiểu Hân lên phòng phục trang của tòa soạn tìm Tuấn Bin. Vừa đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng vọng ra từ bên trong.
“Trang phục này là sao chứ, diễn tuồng à. Tôi không mặc đâu.”
“Đây là ý tưởng của chủ đề số báo, chị lên trang bìa của số báo đó nên trang phục này là bắt buộc.”
“Lại còn cái mớ tóc giả như cô hồn dã quỷ này nữa chứ. Đứa nào nghĩ ra cái ý tưởng này vậy?”
Hiểu Hân vào đến nơi thì thấy Tuấn Bin đang ngồi trên ghế xoay hướng mặt sang hướng khác với những người kia tỏ vẻ khinh không thèm nghe.
Cậu Phan Anh trợ lý của Tuấn Bin đang tranh cãi với một người trông nhìn chẳng ra nam cũng chẳng ra nữ. Bên cạnh đó là cô người mẫu Angela Phạm đang đứng khoanh tay, vẻ mặt phụng phịu.
“Ý tưởng này là của tôi.” Hiểu Hân lên tiếng, mắt nhìn thẳng về phía người cô người mẫu và cộng sự của cô ta. Đến lúc này Hiểu Hân mới nhận ra cô Angela Phạm đó chính là Lệ Chi, trong lòng Hiểu Hân than thầm trong lòng sao trái đất này quá nhỏ.
Lệ Chi nhìn người vừa bước vào sau đó mắt cô ta mở lớn, ngay sau đó cô ta trấn định nhìn Hiểu Hân cười khẩy.
“Hóa ra là mày, không ngờ mày lại làm ở đây”
Hiểu Hân nhìn nhưng không nói gì. Người cộng sự của Lệ Chi nhìn hai người, sau đó mắt hung dữ tiến về phía Hiểu Hân nói.
“Là ý tưởng của cô, cô có mắt không vậy. Angela của chúng tôi là siêu mẫu đó, bộ trang phục đó cố tình để làm xấu hình tượng của Angela mà”
Tuấn Bin từ nãy giờ im lặng nhưng vẻ chảnh chọe, phách lối của nhóm người này khiến anh phát cáu.
“Các cô là người mẫu, việc tôn trọng ý đồ của nhà thiết kế mà các cô cũng không có sao. Làm ăn kiểu thế mà đòi chuyên nghiệp hả?”
Tuấn Bin ngừng lại một chút sau đó nhìn thẳng mặt Lệ Chi mắng tiếp.
“Cô được chọn làm gương mặt trang bìa số báo tới, cô đã tìm hiểu xem chủ đề báo là gì chưa? Hay cô chỉ nghĩ đơn giản mang cái số đo ba vòng in lên mặt báo là được. Chủ đề này do tổng biên tập đã duyệt, cô không vừa lòng thì lên tìm tổng biên tập mà kêu ca”
Lệ Chi và người bạn đi cùng bị nói đến á khẩu, cô ta quay ra nhìn Hiểu Hân đầy căm tức sau đó quay người bỏ đi.
“Đi thôi, tao không muốn ở đây nhìn cái bản mặt đáng ghét này”
Lê Chi và bạn của cô ta vừa ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa nghe “Rầm” như thể hiện nỗi bực tức của cô ta.
Tuấn Bin tiến về phía Hiểu Hân vỗ vỗ vai cô
“Có vẻ em gái nhỏ của tôi trước đây đã từng gây thù chuốc oán với cô ta thì phải”
“Em cũng vừa mới nhớ ra mình từng biết mặt cô ta” Hiểu Hân tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Sư phụ, cô ta chưa thử đồ thì phải làm sao đây?” Phan Anh cầm bộ đồ lên nhìn Tuấn Bin hỏi.
Tuấn Bin quay lại lấy ngón tay chỉ vào bộ trang phục nói.
“Cậu chuẩn bị thêm nhiều kim băng vào. Ngày mai khi mặc đồ nhân thể châm cô ta vài phát cho tôi.”
Chỉ thị của Tuấn Bin khiến Phan Anh ôm bụng cười ngặt ngẽo. Hiểu Hân cũng buồn cười nhưng chỉ đưa tay lên chặn tiếng cười của mình lại.
_o0o_
Để chuẩn bị cho quá trình chụp ảnh nên Hiểu Hân và mọi người phải đến sớm hơn để chuẩn bị.
Nghiêm Thuận nhìn đồng hồ kêu ca
“Cô ta quên không đặt đồng hồ chắc, giờ này mà cũng chưa tới. Lát nữa Lâm Hùng đến mà phải đợi trang điểm, thể nào lão cũng gầm lên.”
Thanh Ngân bên cạnh cũng sốt ruột.
“Để tôi thử gọi lại lần nữa xem.”
Theo kế hoạch, người mẫu phải có mặt lúc 7h sáng để trang điểm và chuẩn bị trang phục, đến 9h sẽ bắt đầu chụp.
Mọi người đợi mãi đến 8h hơn Lệ Chi cùng người quản lý của cô ta mới có mặt. Tuấn Bin thấy vậy liền nói luôn.
“Thưa cô, cô đã đến chậm hơn một tiếng. Chúng tôi cũng rất bận, không thể vì một người mà lãng phí hơn một tiếng như vậy.”
Lệ Chi ngồi xuống bàn trang điểm, mặt kênh lên nhìn Tuấn Bin qua gương.
“Anh có biết dậy sớm mắt sẽ bị húp lên không. Tôi phải chờ ắt bớt sưng thì mới đến được chứ. Chụp một cái ảnh bìa thì mất bao thời gian chứ”
Tuấn Bin tức tối đến độ hay nắm tay siết mạnh lại. Nghiêm Thuận thấy vậy chạy đến kéo tay Tuấn Bin nói nhỏ.
“Anh nhịn đi, ra kia ngồi uống nước cho hạ hỏa. Để em làm cho nhanh, cứ ở đây cãi qua cãi lại bao giờ mới tiến hành được”.
Tuấn Bin kiềm chế lại sau đó ra ghế gồi đọc báo. Hiểu Hân thấy vậy liền đi pha thêm trà ọi người.
Ở máy pha trà Hiểu Hân nghe mọi người xì xầm to nhỏ.
“Cô ta đúng là chảnh mà”
“Người nổi tiếng nên chảnh thôi.”
“Cô ta nhờ có chị họ của mình quan hệ rộng với truyền thông nên mới nổi nhanh như vậy chứ đâu”
Hiểu Hân nhanh chóng pha tra sau đó dời đi, cô không ngờ lại có duyên nợ gặp lại cô ta ở đây như vậy. Hiểu Hân hy vọng cô ta không vì khó chịu với cô mà gây ảnh hưởng đến công việc.
Mãi đến 10h công việc chụp hình mới bắt đầu. Hiểu Hân không ngờ giám đốc Mike cũng xuống studio xem, anh cùng một người nữa mà Hiểu Hân không biết đang ngồi xem hình ảnh trực tiếp qua máy tính.
Lệ Chi sau khi trang điểm xong xuất hiện khiến ai nấy cũng trầm trồ khen ngợi. Khác với lo lắng của Lệ Chi, hôm nay dưới bàn tay phù thủy của Nghiêm Thuận và Tuấn Bin đã khiến cho cô ta như một người đẹp trong tranh bước ra.
Lâm Hùng tiến đến chỗ Lệ Chi đứng, anh đưa cho cô ta xem bản phác thảo nội dung và yêu cầu cô ta diễn.
Lệ Chi hết sức xinh đẹp bắt đầu uyển chuyển diễn lại các tư thế trong bản phác thảo.
Hiểu Hân nhìn mà khâm phục Lệ Chi, dáng người cô ta rất mềm mại, cô ta còn diễn thêm nhiều tư thế khác đẹp hơn so với bản phác thảo.
Chụp được một lúc, Lâm Hùng cho Lệ Chi nghỉ vì trang phục của cô ta khá nặng và dưới ánh đèn chụp Lệ Chi bắt đầu ra mồ hôi. Lâm Hùng tiến về chỗ Mike ngồi sau đó xem lại hình chụp trên máy tính.
“Hiểu Hân lại đây.” Lâm Hùng ngoắc tay gọi Hiểu Hân.
Hiểu Hân tiến đến, Lâm Hùng chỉ vào ảnh chụp trên màn hình.
“Em xem đi, có vấn đề gì không?”
Hiểu Hân xem từng hình một lướt qua, trong lòng có cảm giác thất vọng. Lúc nhìn bằng mắt thường trông rất đẹp, nhưng khi bắt hình lại không như mong đợi. Hiểu Hân cắn môi nói.
“Em cảm giác thiếu cái thần gì đó.”
“Không phải thiếu cái thần, mà là cô ta đang diễn gợi cảm quá mức. Em ra nói chuyện cho cô ta hiểu hơn vấn đề cô ta cần thể hiện.” Lâm Hùng nhận xét sau đó yêu cầu Hiểu Hân tìm Lệ Chi nói chuyện.
Hiểu Hân thở dài sau đó đi về phía Lệ Chi. Lệ chi đang nghỉ uống nước, bên cạnh Nghiêm Thuận đang chấm lại mồ hôi và dậm lại phấn cho cô ta.
Lệ Chi nhướn mày khi thấy Hiểu Hân lại gần.
“Thế nào, xong rồi chứ? Tao có thể cởi cái bộ đồ khó chịu này ra chưa?”
“Nhiếp ảnh gia Lâm Hùng vẫn chưa hài lòng, chị nghỉ một lát đi rồi chụp tiếp” Hiểu Hân nhìn Lệ Chi nói
“Sao! Còn gì nữa mà chưa hài lòng, từ trước đến nay chưa có nhiếp ảnh gia nào chê tao cả” Lệ Chi mắt long lên tức giận.
“Chị nên tiết chế vẻ gợi cảm lại, tôi muốn người xem nhìn bức hình vừa thấy cuốn hút mà vẫn thấy có chút e ngại với vẻ đẹp nguy hiểm này”
“Ý tưởng quái quỷ gì thế, mày cho rằng mày là ai mà có thể dạy tao diễn xuất thế nào chứ”. Lệ Chi tức giận to tiếng khiến mọi người chú ý.
“Tôi không có đủ trình độ dạy chị, tôi chỉ vì công việc mà yêu cầu chị hợp tác thôi” Hiểu Hân lạnh lùng nhìn thẳng Lệ Chi nói.
“Mày…” Lệ Chị tức đến nghẹn họng. Quản lý của Lệ Chi tiến đến đưa cho cô ta ly nước sau đó ghé tai Lệ Chi nói nhỏ, yêu cầu cô ta bình tĩnh giữ hình tượng vì đang có rất nhiều người nhìn vào.
Hiểu Hân nói xong liền quay đi luôn. Hiểu Hân mở cửa đi ra khỏi phòng chụp, cô muốn hít thở không khí thoáng đãng bên ngoài một chút.
“Hiểu Hân chờ mình với!”
Hiểu Hân quay lại đã thấy Mai Phương chạy theo sau. Lúc trước do bận việc nên Hiểu Hân không phát hiện ra Mai Phương đã tới từ lúc nào.
“Sao lại là cô ta chứ, cậu đúng là đen đủi thật”
“Cô ta là người nổi tiếng, sớm hay muộn mình cũng sẽ chạm mặt thôi” Hiểu Hân lắc lắc cổ vạ vặn cánh tay cho bớt mỏi.
“Tớ nghe nói cô ta là em họ Thùy Anh, tổng giám đốc có lẽ cũng sắp làm anh rể của cô ta, nên cô ta mới kiêu căng như vậy”
Hiểu Hân cứ nghe câu chuyện xoay quanh đến Khôi Nguyên lại tìm cách lảng tránh.
“Cậu mua giúp tớ lon nước tăng lực nhé, từ nãy toàn uống trà, chát hết cả miệng rồi”
“Uh! Cậu chờ tớ một lát” Mai Phương liền chạy ra thang máy xuống căngtin mua lên cho Hiểu Hân.
Hiểu Hân đợt Mai Phương đi khuất sau đó quay lại studio. Trong không gian tối của phòng chụp chỉ có góc phông chụp là đang sáng đèn. Mọi người đang tập trung nhìn người mẫu đang diễn trước ống kính. Hiểu Hân lại gần có thể nghe thấy giọng nhiếp ảnh gia Lâm Hùng đang cáu kỉnh.
“Diễn lại, cô có hiểu tôi đang nói gì không? Biểu cảm khuôn mặt cô chỉ có vậy thôi sao?”
Lâm Hùng tức giận buông máy ảnh xuống, phía trên kia đôi mắt Lệ Chi cũng bắt đầu đỏ hoe.
“Hiểu Hân, mang bản phác thảo cho cô ta xem lại, diễn khuôn mặt theo bức tranh minh họa mà cũng không xong” Lâm Hùng thô lỗ cầm bản thảo ném cho Hiểu Hân.
Hiểu Hân đỡ lấy, sau đó tiến đến chỗ Lệ Chi. Bên cạnh cô ta người quản lý cũng đang đứng cạnh lấy giấy chấm nước mắt cho cô ta.
Hiểu Hân muốn xoa dịu tình hình căng thẳng liền dịu giọng nói.
“Chị bình tĩnh đi, anh Lâm Hùng vốn nóng tính như vậy, thực tình không có ý gì đâu. Chị tiết chế lại cảm xúc một chút đừng để lộ qua ánh mắt, chị hãy hình du
ng như vừa quyến rũ vừa có chút đe dọa tiềm ẩn hướng về đối phương là được”
“Nhìn mặt mày là tao không muốn tiết chế rồi” Lệ Chi gắt lên sau đó dáng một bạt ta về phía Hiểu Hân.
“Chát”
Tiếng tát tai vang lên đanh giòn trong không gian tĩnh lặng khiến mọi người trong studio kinh ngạc.
Hiểu Hân thấy má bỏng rát, trước mắt cũng tối sầm, chớp nhoáng. Hiểu Hân sau khi biết mình bị tát, trong lòng cô vụt lên tức giận, ánh mắt trừng lên nhìn về phía Lệ Chi. Khi thấy vẻ mặt hả hê của cô ta, Hiểu Hân nhắc mình phải bình tĩnh để không ảnh hưởng đến công việc. Ánh mắt Hiểu Hân nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thản, cô nói.
“Chị đã phát tiết ra được rồi thì thấy nhẹ nhõm hơn chứ. Mong chị tập trung cho công việc tốt hơn.” Nói xong Hiểu Hân quay đi.
Khi Hiểu Hân trở lại vị trí bên cạnh Lâm Hùng, cô thấy được mọi người đang ái ngại nhìn cô. Hiểu Hân không quan tâm họ nghĩ ra sao nhưng người đứng trước mặt khiến cô để tâm.
Khôi Nguyên đứng đó nhìn Hiểu Hân từ lúc nào thì Hiểu Hân không hề hay biết. Hiểu Hân thấy Khôi Nguyên ghé tai người bên cạnh nói nhỏ, sau đó anh quay lại nhìn cô, đôi mày chau lại đầy vẻ tức giận. Khôi Nguyên nhìn Hiểu Hân một lát sau đó quay người bỏ đi. Tâm trạng Hiểu Hân chùng xuống theo từng bước chân anh rời đi.