Hiểu Hân không ngờ Khôi Nguyên vì cô mà âm thầm làm tất cả. Khi quyết định để cô đi du học anh đã nhờ Mike viết thư giới thiệu anh cho một vài hãng truyền hình tại Chicago. Anh nói, anh muốn sang nước ngoài làm việc để trau giồi thêm kinh nghiệm. Nhưng cô biết, quyết định này của anh cũng là vì cô mà nghĩ. Chỉ trong thời gian ngắn, anh cho thành lập đại lý VSTV tại tỉnh A và đưa vào hoạt động hiệu quả. Trong lúc đó anh lại chuẩn bị CV gửi đi Mỹ. Hiểu Hân biết để làm nhiều việc trong một lúc như vậy anh đã phải đổ biết bao nhiêu tâm sức, khuôn mặt của anh gần đây cũng lộ rõ lên vẻ mệt mỏi. Hiểu Hân nhìn anh đầy yêu thương và cảm động, cô vươn người lên hôn nhẹ vào má anh một cái
Khôi Nguyên bị nụ hôn của Hiểu Hân làm cho thức giấc. Anh mở mắt, mỉm cười rồi đưa tay lên xoa nhẹ má cô.
“Sao em không cố ngủ một chút, lát nữa quá cảnh tại Nhật anh sẽ đưa em đi chơi, ở Nhật ban đêm vẫn rất náo nhiệt đấy”
“Mọi chuyện đều là thật đúng không anh? Em sợ rằng mình ngủ rồi khi thức giấc mới phát hiện ra mình đang mơ”
Khôi Nguyên lấy tay kéo sát cô vào mình. Anh cúi xuống hôn lên bờ môi hồng căng mọng của cô. Nụ hôn của anh từ dịu dàng chuyển sang nồng nàn say đắm, cho đến khi hơi thở của cô chới với anh mới ngừng lại. Anh hơi dùng sức cắn nhẹ lên cánh môi của cô một cái rồi mới chịu buông tha.
“Cảm giác chân thật chứ?”
Hiểu Hân đỏ mặt lấy sờ lên cánh môi bị anh cắn sau đó cô vòng tay ôm chặt lấy anh. Cô tựa đầu trên ngực anh, đôi mắt khẽ nhắm lại nghỉ ngơi, nhưng khóe miệng thì cong lên không dấu được niềm hạnh phúc.
_o0o_
Thành phố Chicago cách Việt Nam đúng nửa vòng trái đất, nhưng thời gian bay lại mất đến 18 tiếng mới đến nơi. Khi máy bay hạ cánh xuống Chicago đã là 5h sáng, do chênh lệch múi giờ nên ngày mai Hiểu Hân mới phải đến Viện nghệ thuật Chicago làm thủ tục nhập học. Khôi Nguyên lại không có thời gian để nghỉ ngơi như thế, anh chỉ còn mấy tiếng nữa để bắt đầu công việc mới luôn. Hiểu Hân nhìn anh bận rộn như vậy, trong lòng cảm thấy xót xa.
Khôi Nguyên bắt taxi cùng Hiểu Hân đến căn hộ của anh đã thuê. Căn hộ này nằm trong một khu chung theo lối kiến trúc cổ khá đẹp mắt. Từ đây bắt xe vào trung tâm thành phố mất khoảng một giờ, nhưng lại khá gần với nơi Hiểu Hân học.
Hiểu Hân ngắm nghía căn hộ trong lúc Khôi Nguyên cất đồ. Một căn hộ với phòng khách và phòng bếp liên thông, một phòng ngủ, một phòng làm việc có những cửa sổ rộng thoáng đãng. Nội thất trong căn hộ vẫn chưa có gì nhiều, vẫn cần phải sắm sửa thêm. Hiểu Hân ngồi xuống ghế sô pha rồi mở điện thoại gọi về nhà cho mọi người yên tâm.
Khôi Nguyên cất đồ xong đi ra ngồi xuống ôm lấy cô.
“Đói chưa? Chúng ta đi ăn sáng thôi.”
“Em chưa được ăn bữa tối mà đã phải ăn bữa sáng rồi sao”. Hiểu Hân tinh nghịch trêu anh.
“Thế thì phải cho em ăn gấp đôi thôi, hai bữa dồn một mà”. Khôi Nguyên cười, nhéo mũi cô.
Khôi Nguyên đưa Hiểu Hân đi ăn và mua thêm ít đồ ăn nhanh để sẵn trong tủ cho cô, sau đó anh mới yên tâm để đi làm. Hiểu Hân ở nhà buồn chán liền kiếm việc để làm cho tiêu bớt thời gian. Cô lau dọn lại nhà cửa, mở tủ lấy ga gối trải ra giường, quần áo trong vali của anh cô mang ra là phẳng rồi treo gọn gàng trong tủ. Làm xong việc, Hiểu Hân cũng thấy mệt liền leo lên giường định ngủ một lúc. Nhưng một lúc của cô kéo dài đến sáu tiếng, có lẽ do chưa thay đổi được nhịp sinh học, lại bay một chặng đường dài nên cô ngủ rất say. Đến khi thức dậy cô mới thấy mình nằm cuộn gọn trong vòng tay Khôi Nguyên từ bao giờ rồi.
Hiểu Hân trở mình nhìn ra đồng hồ để bàn thì đã thấy hơn 6 giờ chiều. Khôi Nguyên cũng vì cử động của cô mà hơi hé mắt.
“Cho anh ngủ thêm hai tiếng nữa mới gọi anh nhé, đừng để anh ngủ lâu quá”.
Hiểu Hân vuốt nhẹ lên mặt anh mà lòng thấy xót xa. Vừa mới sang đây, chưa kịp thích ứng nhịp sinh học mới mà đã phải đi làm ngay rồi.
Hiểu Hân ra phòng bếp, cô mở tủ lạnh thì thấy toàn đồ ăn nhanh mua từ sáng. Cô đóng tủ lại rồi thay đồ đi xuống phố. Lúc sáng Khôi Nguyên đưa cô đi ăn sáng, cô đã tăm tia được một siêu thị nhỏ ngay gần khu nhà. Hiểu Hân thấy may là siêu thị này cũng có bán gạo, cô mua một túi gạo, một ít hoa quả tươi và thực phẩm. Tuy không có nhiều thực phẩm như quê nhà nhưng cô cũng chọn được vài thứ đủ làm một bữa tối nóng sốt cho cả hai.
Hiểu Hân nấu xong bữa tối thì Khôi Nguyên cũng vừa dậy.
“Sao anh không ngủ thêm, vẫn chưa tới giờ mà”
“Anh bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức”.
Khôi Nguyên tiến đến ôm lấy Hiểu Hân, anh nhìn đồ ăn trên bàn mà mỉm cười hài lòng.
“Giỏi quá nhỉ, đã biết tự xuống phố đi mua đồ về nấu rồi sao”
“Em vốn nhanh thích nghi mà, hồi trước em ở trên tỉnh M học cũng đã quen với cuộc sống tự lập rồi”.
Hiểu Hân đẩy Khôi Nguyên ra, rồi ấn anh xuống ghế.
“Ăn thôi anh! Chắc anh cũng đói lắm rồi. Em cũng để bụng suốt từ sáng tới giờ đây”.
Hiểu Hân cũng ngồi xuống, cả hai cùng ăn uống vui vẻ. Sau bữa tối Khôi Nguyên dẫn Hiểu Hân đi chơi quanh khu công viên gần nhà. Trước đây Khôi Nguyên sống ở Mỹ mấy năm nhưng không ở bang này nên đường xá ở đây cũng không thạo nên chưa thể đưa Hiểu Hân đi xa.
Hiểu Hân thì đi dạo một lúc là đòi về ngay, cô biết Khôi Nguyên đã quá mệt cho ngày hôm nay nên cô muốn cho anh ngủ sớm hơn.
Nhưng Hiểu Hân không ngờ con người bận bịu đến thiếu ngủ này khi về nhà chẳng chịu ngủ ngay mà quay ra chèn ép cô một trận đến nỗi cô suýt đầu hàng. Nhà thì rộng nhưng chỉ có một phòng ngủ, tình huống giở khóc giở cười này khiến cô chẳng biết làm sao. Tiếp tục nằm chung giường với anh lại quá nguy hiểm, cô chưa chuẩn bị tâm lý để tiến xa hơn.
Thấy Hiểu Hân ôm chăn quấn gọn để phòng ngự khiến Khôi Nguyên có chút buồn cười. Anh rướn người sang bên cạnh, hôn chụt vào trán Hiểu Hân một cái, rồi lấy tay nới bớt chăn của cô.
“Cho anh đắp chăn với nào! Buổi tối tháng 5 ở đây vẫn còn lạnh đấy, anh lại đang buồn ngủ chết đi được. Anh thề là sẽ không làm chuyện mà em đang nghĩ tới đâu”.
“Em nghĩ gì chứ? Anh đừng lấy bụng ta suy bụng người thế” Hiểu Hân đỏ mặt khi bị nói trúng tim đen, nhưng cô vẫn tỏ vẻ không như anh nghĩ rồi tung chăn về phía anh.
Cô vừa bỏ chăn ra đã bị anh kéo lại ôm chặt vào lòng.
“Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi, cố ngủ đi mai em phải nhập học rồi đấy!”
Thực tình Khôi Nguyên hôm nay đã quá mệt nên anh cũng không muốn dụ dỗ cô làm cái chuyện thân mật đó. Anh muốn chuyện đó xảy ra khi cả anh và cô đều phải có sức khỏe và tinh thần tốt nhất.
Anh nheo mắt nhìn cô gái nằm trong lòng mình thầm nghĩ: “Nhóc à! Cho em nợ lại hôm nay đấy”.
_o0o_
Hiểu Hân mở mắt vì chuông đồng hồ báo thức. Cô nhìn sang bên cạnh đã không còn thấy anh đâu, cô biết anh đã đi làm. Hiểu Hân ngồi dậy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân rồi vào phòng bếp làm đồ ăn sáng.
Hiểu Hân ra đến bàn ăn đã thấy anh mua đồ để sẵn cho cô cùng một mẩu giấy nhắn. Cô cầm mẩu giấy nhắn lên đọc, ánh mắt nụ cười của cô tràn ngập niềm hạnh phúc.
Gửi người con gái tôi yêu!
Em ăn sáng rồi bắt taxi tới trường nhé!. Điện thoại anh đã thay sim và lưu số, chiều nay anh được nghỉ sớm nên khi nào ở trường về thì gọi anh qua đón.
Hôn em!
Hiểu Hân gấp gọn tờ giấy nhắn, cô ngồi xuống bàn ăn giải quyết hết phần ăn sáng của mình.
Hiểu Hân bắt taxi tới Viện thuật Chicago. Theo sự hướng dẫn của các sinh viên cô cũng tìm tới được phòng đào tạo. Hiểu Hân nộp các giấy tờ cần thiết và được ban giám hiệu cử một thực tập sinh đưa đi cô tham quan khắp trường.
Buổi tham quan ngôi trường được coi là bảo tàng của thành phố này khiến Hiểu Hân được mở rộng tầm mắt. Cô ngây ngẩn ngắm từng tác phẩm nghệ thuật quý giá, cô thấy mình may mắn vì đã không bỏ lỡ cơ hội được học tập tại đây.
Hiểu Hân sau khi đi tham quan trường và nhận thời khóa biểu liền cảm ơn thực tập sinh rồi ra về. Cô ra đến cửa đã thấy Khôi Nguyên đứng dựa vào cửa xe ô tô đợi. Nhìn thấy anh cô liền nhớ ra nỗi tức giận lúc trước của mình. Lúc làm thủ tục nhập học, ban giám hiệu gửi lời cảm ơn vì lòng bác ái của cô, thì cô mới ngỡ ngàng biết mình tình nguyện nhường lại ký túc xá theo tiêu chuẩn của học bổng cho người khác.
Hiểu Hân tức giận nhìn kẻ đầu sỏ đưa cô vào tròng.
Khôi Nguyên thấy cô làm mặt lạnh liền biết cô đang giận chuyện gì. Anh kéo cô lại gần, nắm lấy tay cô nói.
“Đang giận anh sao? Anh biết mình phạm phải tội danh gì rồi. Về nhà anh chịu nằm ra cho em trừng phạt nhé”.
Hiểu Hân nhìn vẻ mặt đang tủm tỉm cười của anh càng cáu tiết, đó là vẻ mặt của người muốn hối lỗi sao. Cô mím môi cố nén giận, cô không muốn tranh cãi với anh ngay ngoài đường nên đành ấm ức ngồi vào xe theo anh về nhà.
Vừa vào đến cửa cô đã ném ngay túi xách xuống ghế sô pha rồi quay ra hỏi anh.
“Việc nhường lại phòng ký túc xá của em cho người khác là do anh động tay vào đúng không?”
“Đúng vậy! Anh xin lỗi, nhưng anh muốn chúng ta sống chung với nhau”. Khôi Nguyên nhìn cô, anh thẳng thắn đề nghị.
Hiểu Hân sững lại trong giây lát về lời đề nghị thẳng thắn của anh.
“Nhưng anh phải hỏi ý kiến và bàn bạc với em chứ? Tại sao anh cứ tự quyết định thay em thế?”.
Khôi Nguyên tiến đến ôm lấy eo cô, anh cúi xuống nhìn cô gần đến nỗi chóp mũi anh chạm vào mũi cô.
“Việc anh đến đây làm việc cũng là bí mật anh muốn làm cho em bất ngờ. Chúng ta yêu nhau đủ để có thể sống cùng nhau, chẳng lẽ em chưa đủ lòng tin với anh sao?”
Hiểu Hân bị nhu tình của anh làm nguội mất lửa giận. Cô nhẹ giọng đi ít nhiều.
“Em rất yêu anh! Em tin tưởng ở anh, nhưng không thể liên hệ việc đó cùng việc sống chung được. Chúng ta chưa kết hôn mà”.
Khôi Nguyên buồn cười vì ý nghĩ ngây thơ của cô, nhưng anh lại càng trân trọng cô hơn khi cô biết giữ gìn bản thân cho cuộc hôn nhân gắn kết thiêng liêng. Khôi Nguyên nghĩ vậy nhưng vẫn cố đùa cô.
“Hình như anh nhớ ai đó đã nói muốn anh làm bạn đồng hành suốt cuộc đời thì phải. Em mà ở riêng như thế thì làm sao chúng ta đồng hành được”.
Hiểu Hân lại bị anh trêu đùa đến phát cáu, anh đang dùng chính lời nói của cô để gài cô đây mà. Cô đẩy anh ra rồi nói.
“Ok! Chúng ta đồng hành nhưng không có nghĩa phải đồng giường. Anh liệu mà ra phòng khách ng
ủ nhé, em sẽ chiếm lĩnh phòng ngủ”
Hiểu Hân nói xong liền chạy về phòng ngủ đóng sập cửa lại. Cô đắc chí bấm chốt không cho anh vào. Hiểu Hân khóa cửa xong mới phát hiện không gian phòng ngủ tối lạ thường, có lẽ do bị kéo hết rèm cửa xuống. Cô đưa bàn tay lần lên bức tường bên cạnh để tìm công tắc điện.
“Tách”
Sau tiếng mở công tắc, cả gian phòng sáng bừng lên. Hiểu Hân kinh ngạc mở to mắt, bàn tay cô đưa lên miệng ngăn tiếng kêu đang muốn bật ra khỏi cổ họng.
Hai bên đường đi tiến về chiếc giường được xếp đầy giá vẽ, trên chiếc ga trải giường trắng muốt. Hàng nghìn cánh hoa hồng đỏ đang được xếp kín thành hình trái tim. Hiểu Hân đưa mắt nhìn những giá vẽ xếp kín hai bên. Trên mỗi giá vẽ đều có treo một bức tranh, nhưng các bức tranh này đều vẽ dở tệ. Nét bút nguệch ngoạc như trẻ lên năm, lên sáu nhưng vẫn nhìn rõ là đang vẽ hai người, một nam một nữ. Đã thế lại có cả lời thoại như trong truyện tranh.
Hiểu Hân xem từng bức vẽ liền phát hiện ra nhân vật chính đều là anh và cô. Những bức vẽ này như đang kể lại câu chuyện của anh và cô từ khi hai người còn xa lạ gặp nhau, cho đến tận bây giờ.
Nước mắt Hiểu Hân trào ra khi đọc chú thích của từng bức vẽ một. Những lời thoại đó như nỗi lòng của anh muốn thổ lộ cho cô. Cô đi đến bức vẽ cuối cùng thì thấy đó là hình vẽ minh họa anh đang quỳ xuống, tay nâng chiếc nhẫn hướng hình vẽ minh họa cô nói: “Hãy lấy anh nhé!”
Hiểu Hân không thể kìm nén được cảm xúc liền òa lên khóc nức nở.
Tiếng khóc của Hiểu Hân vọng ra ngoài khiến Khôi Nguyên cuống lên. Anh đứng ngoài cửa chờ đợi cô chạy ra mỉm cười hạnh phúc gật đầu với anh, vậy mà mọi điều anh làm lại khiến cô uất ức phát khóc là sao.
Khôi Nguyên gọi cửa, mở cửa không được liền chạy vội đi tìm khóa cửa. Anh lay hoay mãi mới tìm ra, đến khi anh mở cửa vào thì thấy cô ngồi bệt trên sàn ôm mặt khóc. Khôi Nguyên đau lòng chạy đến ôm chặt cô miệng rối rít xin lỗi.
“Anh sai rồi! Anh xin lỗi! Nín đi em”
“Anh là đồ đáng ghét”
Hiểu Hân nức nở đấm vào ngực anh.
“Anh xin lỗi! Anh đúng là kẻ đáng ghét!”
“Tại sao anh lại làm cho em trở nên yếu đuối thế chứ. Anh cứ phải khiến em khóc mới được sao?”
“Nín đi! Anh biết rồi, anh sẽ không làm thế nữa. Mai anh sẽ cho người sửa phòng làm việc thành phòng ngủ. Anh sẽ qua đó, anh không cưỡng ép em nữa”. Khôi Nguyên vỗ về Hiểu Hân, anh không ngờ vì mình quá nóng vội lại khiến cô buồn như vậy.
“Anh vẽ xấu chết đi được”. Hiểu Hân vừa khóc vừa nói.
“Là anh sai! Anh vẽ xấu”
“Mai này con em nó vẽ xấu giống anh thì sao?” Hiểu Hân quệt nước mắt ngước lên nhìn anh.
“Không thể nào, nó sẽ đẹp trai như anh, tài vẽ đẹp như em”. Khôi Nguyên buột miệng an ủi.
“Tại sao lại lấy nét đẹp của anh chứ, anh đang chê em xấu sao?”
“Không! Em là đẹp nhất, con sẽ giống em hết được chưa?”
Khôi Nguyên vội vàng chữa lời. Nói xong Khôi Nguyên mới thộn mặt ra nhìn Hiểu Hân. Anh trấn tĩnh sắp xếp lại mẩu đối thoại vừa rồi, anh thấy có gì đó không ổn.
Hiểu Hân lau nước mắt, rồi chìa bàn tay về phía anh
“Đồ ngốc! Đeo nhẫn cho em đi”
“Nhẫn..nhẫn!” Khôi Nguyên lẩm nhẩm rồi vụt đứng lên, anh thò tay vào các túi quần tìm kiếm.
Hiểu Hân nhìn vẻ mặt lơ ngơ của anh mà phì cười, cô chỉ tay vào bức tranh nói.
“Anh dán chiếc nhẫn trên bức tranh cuối kia kìa”
Khôi Nguyên bừng tỉnh vội chạy ra gỡ chiếc nhẫn.
“Anh gỡ cẩn thận không khéo làm rách tranh đấy. Em muốn giữ làm bằng chứng, cho các con về sau xem bố nó cưa mẹ ngốc nghếch đến mức nào”. Hiểu Hân cười nói với theo.
Khôi Nguyên tháo được nhẫn ra liền quỳ xuống đeo chiếc nhẫn lấp lánh sáng vào ngón tay cô. Sau đó anh phấn khích bế bổng cô lên hét to.
“Cô ấy đã là vợ tôi rồi. Vợ ơi! Anh yêu em!”
Hiểu Hân cũng hạnh phúc ngập tràn, cô yêu người đàn ông này vô cùng, cảm ơn ông trời đã mang anh đến cho cô.
“Chồng ơi! Em cũng yêu anh!”
Hoàn