Trên hành lang dài vắng vẻ, ngoài tiếng đèn điện chuyển động trên nóc nhà ra thì không có tiếng động nào khác.
Diệp Nhiễm ngáp một cái thật dài: “Có phải em nghe nhầm rồi không? Hơn nửa đêm rồi không ngủ được có khi sinh ra ảo giác đó.”
“…”
Tô Diệu Ngôn nhíu mày, có chút nghi ngờ.
Cô đi đi lại lại trên hành lang để kiểm tra tình hình, nhưng không thấy có gì bất thường cả, liền quay lại nói với Diệp Nhiễm: “Thật sự là em nghe nhầm sao? Nhưng nhỡ có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao bây giờ?”
Diệp Nhiễm tặc lưỡi. Sau khi suy nghĩ một hồi, cô ấy đi tới bấm chuông cửa phòng Đinh Đang bên cạnh.
Đinh Đang mặc chiếc váy ngủ màu đen đi ra mở cửa, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Diệp Nhiễm liếc nhìn vào bên trong: “Lily ngủ rồi à?”
“Vâng.” Đinh Đang gật đầu.
Tô Diệu Ngôn miêu tả sơ qua âm thanh vừa rồi mình nghe được với Đinh Đang. Đinh Đang nghe xong liền lắc đầu: “Tôi không nghe thấy. Tôi vẫn luôn lướt Weibo nãy giờ, cũng không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì.”
“Vậy có lẽ là em nghe nhầm rồi.” Diệp Nhiễm nói: “Hơn nữa nếu thực sự có người kêu cứu, chúng ta tới nhanh như vậy, làm sao một người còn sống to lớn lại biến mất ở hành lang dễ dàng được chứ?”
Cũng đúng.
Tô Diệu Ngôn xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, sau đó cùng Diệp Nhiễm quay về phòng.
***
Ngày hôm sau.
Trong lúc ăn sáng, Đinh Đang nói nhà Lily có chuyện gấp, chưa đến 6 giờ sáng đã bắt chuyến xe tốc hành quay trở lại thành phố, bảo mọi người không cần đợi cô ấy.
Khoảng 12 giờ, Tô Diệu Ngôn gặp Mạnh Nguyễn ở quảng trường, hai người đến cửa hàng đồ ngọt để ăn.
“Thế nào? Đi chơi ở thủy trấn có vui không?” Mạnh Nguyễn hỏi.
Tô Diệu Ngôn nói: “Lúc nào cũng chụp ảnh, căn bản là không có thời gian để chơi. Nhưng không khí thực sự rất tuyệt, cây cầu nhỏ với nước chảy ở bên dưới cũng rất đẹp.”
Hai cô gái vừa ăn vừa nói chuyện, nói trên trời dưới biển không ngớt chủ đề, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
“Đi học nốt thứ 2 là chính thức được nghỉ ngơi rồi.” Mạnh Nguyễn cười nói: “Đúng rồi, lần này cậu làm bài kiểm tra Toán như thế nào? Trong lòng có dự đoán gì không?”
Tô Diệu Ngôn gật đầu mạnh: “Có chứ, chắc chắc có thể trên 90 điểm.”
“Lợi hại đó, Đại Tráng của tớ!” Mạnh Nguyễn ôm lấy cánh tay người chị em tốt của mình: “Cậu nói xem, sao đột nhiên cậu lại nhiệt tình với môn Toán như vậy chứ? Đợt thi giữa kỳ tớ còn đuổi theo ép cậu học, cậu còn không chịu. Sao bây giờ lại thông suốt rồi?”
Tô Diệu Ngôn mỉm cười, không nói gì.
Cô cũng cho rằng điều duy nhất cô sẽ không bao giờ thay đổi trong cuộc sống chính là sự chán ghét của mình đối với môn Toán. Không ngờ bây giờ, cô lại coi môn Toán như công việc thường ngày, một ngày không làm đề là không chịu được.
“Tớ đột nhiên muốn ăn hạt dẻ ngào đường.” Mạnh Nguyễn liếm môi: “Chúng ta đến xe đẩy của chú Vương đi.”
Hai người đi ăn hạt dẻ ngào đường trên phố Vương Ký bên cạnh sân nhà ở cho người nhà nhân viên bệnh viện.
Hạt dẻ của nhà này là số một, hầu như ngày nào cũng có một hàng dài người xếp hàng.
Trước kia mỗi lần Mạnh Nguyễn muốn ăn, Tô Diệu Ngôn sẽ gọi điện cho chú Vương trước, đến lúc đó chỉ cần trực tiếp tới lấy. Nhưng hôm nay không chuẩn bị trước, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng xếp hàng chờ.
Trên đường đi, Mạnh Nguyễn nhận được điện thoại của Phó Doanh Xuyên.
“Mẹ em lại đi công tác sao?” Mạnh Nguyễn bất lực thở dài: “Mấy ngày nữa mới về ạ?”
“Nửa tháng.”
Mạnh Nguyễn nhíu mày, mẹ cô ấy không ở đây có nghĩa là cô ấy sẽ phải ở với người tuyết.
“Em biết rồi. Bây giờ em đang đợi mua hạt dẻ ở gần nhà Diệu Diệu, lát nữa em sẽ về. Buổi tối anh nhớ mang món gì ngon ngon về cho em, không thì đừng về nhà.”
Lời nói của Phó Doanh Xuyên dừng lại, trong đầu chợt hiện ra bóng hình của một cô gái đeo tai thỏ, bộ dạng đặc biệt ngoan ngoãn, rất phù hợp với cái biệt danh “Diệu Diệu” này.
“Đợi anh tới đón.” Nói xong, anh trực tiếp cúp máy.
“Hả? Anh!” Mạnh Nguyễn giơ điện thoại lên hét lớn: “Coi em là nhân viên của anh sao? Ngày nào cũng ra lệnh cho em.”
Tô Diệu Ngôn cắn môi, nhịn không được mà hỏi thăm: “Sao vậy? Là… Anh trai cậu à.”
Mạnh Nguyễn hừ lạnh: “Còn có thể là ai ngoài anh ấy chứ? Suốt ngày hành tẩu giống như một cái tủ lạnh di động vậy. Diệu Diệu, lát nữa chúng ta mua gà rán đi? Tớ ở nhà cậu đợi người tuyết tới đón.”
Trong lòng Tô Diệu Ngôn có chút mong chờ, nhẹ giọng nói được.
Hai người đã mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Lệ Hạo nghe tin liền nói sẽ lập tức từ công việc quay về, nhất định phải để dành đùi gà và gà viên cho cậu.
“Tiểu Hạo thích đá bóng như vậy, hay là báo danh cho nó tham gia vào đội hay nhóm nào đi.” Mạnh Nguyễn đề nghị: “Nhỡ đâu tương lai muốn chơi chuyên nghiệp thì sao.”
Tô Diệu Ngôn nói: “Tớ thấy nó không có tài năng chơi đá bóng gì đâu, chỉ chơi cho vui thôi.”
“Cậu làm chị gái thế nào vậy. Như nào mới gọi là có tài năng?”
“…”
Ví dụ như ai đó có thể hold chân khán giả chỉ bằng một cú đá tùy tiện.
Trong sân tiểu khu, có hai ông cụ đang đánh cờ và trò chuyện dưới gốc cây lớn.
“Diệu Diệu, tới đây chơi một ván đi!” Ông Trương hét lớn: “Lão Tạ này chơi cờ dở quá, hoàn toàn không phải đối thủ của ông!”
Ông Tạ vỗ vỗ cái bàn, nói: “Ai mới là người chơi cờ dở tệ hả? Cũng không biết ai vừa rồi phải xin tôi cho đi lại ba nước nữa. Diệu Diệu, cháu tới đây phân xử đi, dạy dỗ cái tên thường dân này.”
Tô Diệu Ngôn cười nói: “Hôm nay cháu có bạn học đến nhà chơi nên cháu không chơi được ạ. Cháu cũng sắp nghỉ đông rồi, đến lúc đó có thể chơi cờ với các ông bất cứ lúc nào.”
Hai ông cụ nói được.
Cô gái nhỏ này không chỉ chơi được cờ vua mà còn chơi cờ vây rất giỏi, rất ít cô gái ở độ tuổi này có thể làm được cả hai điều đó.
“Vậy cũng được, Diệu Diệu.” Ông Trương xoay xoay quả óc chó trong tay: “Nào nào nào! Chúng ta tiếp tục, để tôi nghĩ xem tôi nên đi nước nào? Lão Tạ, để tôi nghĩ một chút… Lão Tạ, ông làm sao vậy? Sao sắc mặt lại tệ thế.”
Ông Tạ vừa định nói tiếp thì đột nhiên lồng ngực truyền đến một cơn đau âm ỉ, sau đó là khó thở.
“Tôi, tôi…” Ông cụ che ngực lại, đột nhiên ngã xuống bàn cờ.
Mọi người đều bị sốc.
Trước đó rõ ràng vẫn bình thường, tại sao đột nhiên lại ngã xuống?
Có mấy người già cảm thấy hoảng sợ liền vội vàng gọi bà Lý mang thuốc tới xem xét! Nhưng buổi sáng bà Lý đã đến trang trại gần đây với mấy người chị em tốt. ngày kia mới trở về… Mọi người tức khắc luống cuống chân tay, không biết phải làm thế nào.
Tô Diệu Ngôn thấy vậy liền đặt cặp sách và đồ ăn vặt xuống, bình tĩnh nói với Mạnh Nguyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, gọi 120.”
Mạnh Nguyễn run rẩy, vội vàng gọi điện thoại.
“Các ông, các bà xin hãy tránh đường một chút ạ.” Tô Diệu Ngôn đi tới: “Giữ cho không khí được lưu thông, xin mọi người nhường đường một chút.”
Các ông bà nghe vậy liền mở ra một lối đi.
Tô Diệu Ngôn muốn đỡ ông Tạ ngồi dậy, nhưng ông lão đã không còn chút ý thức, cộng thêm thân hình béo ục ịch quá nặng nên ngã về sau theo quán tính, một cô gái như cô không thể đỡ được.
“Ông Trương, ông có thể đến giúp cháu đỡ ông Tạ dậy được không ạ?”
Ông lão sửng sốt, không nhúc nhích.
Trong lúc do dự vài giây, có người nói: “Cháu đừng tùy tiện di chuyển ông cụ, nhỡ xảy ra chuyện gì thì cháu không gánh được trách nhiệm đâu. Xe cấp cứu không phải cũng sắp tới rồi sao?”
Những người khác đồng loạt lùi về phía sau.
Tô Diệu Ngôn biết giá trị của chính mình, làm sao có thể mạo muội cấp cứu cho ông cụ được? Chỉ là sau khi cơn khó thở xảy ra, việc duy trì tư thế ngồi là cách sơ cứu cơ bản nhất.
“Cháu mau buông ông cụ ra đi.” Lại có người lên tiếng: “Dù sao đây cũng là nơi người nhà nhân viện bệnh viện ở, cháu phải hiểu rõ. Một đứa nhỏ như cháu mà để xảy ra chuyện gì, cháu có thể gánh được trách nhiệm không.”
“Nhưng…”
“Cháu là bác sĩ sao? Cháu có trình độ chuyên môn không? Nếu không thì đừng làm! Không thì tất cả chúng ta đều phải chịu liên lụy đó.”
Tô Diệu Ngôn trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Nhưng trước mắt, ông cụ mặt mày tím tái, đôi môi hé mở, vẻ mặt đau khổ, mà một hành động nhỏ của cô cũng có thể cứu sống một mạng người, thậm chí còn có thể khiến ông cụ bớt đau đớn, thoải mái hơn một chút.
“Mọi người đừng lo, em trai cháu khi còn nhỏ…”
Lời nói còn chưa dứt, sức nặng trên tay đột nhiên biến mất.
Phó Doanh Xuyên đứng sau lưng ông cụ, dùng cơ thể mình làm chỗ dựa cho ông cụ.
“Anh!” Mạnh Nguyễn chạy tới: “Sao anh đến sớm vậy?
Phó Doanh Xuyên không trả lời, anh nhìn cô gái, ánh mắt kiên định, hỏi: “Còn cần phải làm gì nữa? Làm những gì em muốn đi.”
Tô Diệu Ngôn mím môi, trong một khoảnh khắc, một sự xúc động trào dâng trong trái tim cô —— Anh tin cô.
“Chỉ cần đỡ là được.”
Nói xong, cô cởi khăn quàng và cổ áo của ông cụ ra, để không khí trong lành tràn vào cơ thể của ông cụ.
Những người xung quanh liên tục nói rằng điều này rất rủi ro, một số thậm chí còn nói rằng Phó Doanh Xuyên phải chịu trách nhiệm về việc tham gia vào chuyện này, và mọi thứ có thể trở nên tồi tệ hơn vào một lúc nào đó. Vì vậy, nhiều người đã lấy điện thoại ra để chụp ảnh nhằm lưu giữ bằng chứng cho sự cố này.
Tô Diệu Ngôn nghe xong cũng thấy sợ hãi, mấy lần muốn bảo Phó Doanh Xuyên đỡ ông cụ dựa vào gốc cây là được. Nhưng mỗi lần ngẩng đầu lên, ánh mắt của người đàn ông không hề dời đi, vô hình trung đã tạo cho cô sự tự tin.
Một thời gian ngắn sau, xe cấp cứu tới.
Nhân viên y tế khiêng ông cụ lên cáng, hỏi người nhà bệnh nhân có ở đây không? Nhiều người đã chỉ vào Tô Diệu Ngôn, nói rằng cô vừa thực hiện một loạt biện pháp đối với ông cụ.
“Bạn học, cháu là người nhà của ông cụ sao?”
“Không ạ, cháu là hàng xóm.”
“Vậy, người vừa rồi…”
“Em đi lên đi.” Phó Doanh Xuyên đi tới bên cạnh Tô Diệu Ngôn: “Anh đi với em.”
***
Ông Tạ thành công được cứu giúp.
Bác sĩ biết rằng Tô Diệu Ngôn đã ra tay nên càng khen ngợi cô, nói rằng chỉ một hành động nhỏ như vậy cũng chính là phương pháp mấu chốt trong lúc đợi cấp cứu tới. Sau đó, con gái của ông Tạ cũng chạy tới, trịnh trọng nói lời cảm ơn với Tô Diệu Ngôn.
“Đều là nhờ chủ nhiệm Tô giáo dục tốt.” Con gái của ông Tạ nói.
Tô Diệu Ngôn cười thẹn thùng: “Em cũng có một chút kinh nghiệm trong việc sơ cứu khó thở. Không có gì đâu ạ. Chị mau tới bên cạnh ông Tạ đi.”
Sau khi người nhà rời đi, Mạnh Nguyễn đi tới, vỗ vai Tô Diệu Ngôn.
“Bác sĩ Tô, hôm nay tớ bị cậu dọa sợ chết khiếp.” Cô ấy nói: “Lúc còn nhỏ Tiểu Hạo bị khó thở, nhưng đó là do bị dị ứng với tơ liễu mùa xuân. Ông cụ này không biết tại sao lại như vậy, vậy mà cậu cũng dám ra tay. Thật là!”
Thật ra, cho dù khó thở là vì lý do gì thì việc đảm bảo một lượng lớn không khí trong lành đi vào cơ thể người bệnh chính là một điều căn bản bất di bất dịch.
“Được rồi, được rồi, cậu đừng sợ. Không phải không xảy ra chuyện gì sao? Sau này tớ cũng không tùy tiện ra tay nữa.” Cô gái nheo đôi mắt cáo lại, vừa nghịch ngợm lại vừa ranh mãnh, hoàn toàn khác với cô gái bình tĩnh, điềm đạm trước đó.
Phó Doanh Xuyên đút tay trong túi quần đứng một bên, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
“Anh, cả anh nữa.” Mạnh Nguyễn bực bội: “Không phải anh luôn là người cẩn trọng nhất sao? Lúc đó mọi người đều nói anh, anh còn dám làm như vậy nữa. Anh giống hệt Diệu Diệu, quá to gan!”
“…”
Tô Diệu Ngôn cúi đầu nhìn xuống chân, giấu đi phần lớn sự vui mừng.
Cô kéo tay Mạnh Nguyễn: “Cậu đừng nói anh cậu. Chủ yếu vẫn là vấn đề ở tớ, là tớ…”
“Đúng là có vấn đề.” Phó Doanh Xuyên lạnh lùng nói.
Tô Diệu Ngôn có chút chột dạ, nắm chặt góc áo.
Phó Doanh Xuyên đi tới, ánh mắt lãnh đạm dừng trên người cô gái: “Ngẩng đầu.”
Tô Diệu Ngôn bẹp miệng, giống như đứa trẻ bị phạt đứng đang chuẩn bị đối mặt với giáo viên nghiêm khắc. Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt kiên quyết không chịu nhìn anh.
“Biết các biện pháp sơ cứu nhưng không sẵn sàng ứng cứu mới là vấn đề lớn nhất.”
“…”
“Lần sau.” Phó Doanh Xuyên nhìn bộ dạng sợ sệt của cô gái, khóe miếng rốt cuộc không kìm được mà nhếch lên: “Tin tưởng chính mình, em không sai.”
Nụ cười của người đàn ông hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng của anh. Đó là một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt sắc lạnh cũng nhuốm màu phong lưu đa tình và trìu mến do ảnh hưởng từ nụ cười, khiến xương cốt người đối diện như muốn tan nát.
Cả thể xác lẫn tâm hồn của Tô Diệu Ngôn hoàn toàn chìm đắm vào nó.
“Hai người có lý.” Mạnh Nguyễn thở dài: “Lăn lộn một hồi như vậy, em đói quá. Chúng ta đi ăn cái gì đi? Đón cả Tiểu Hạo nữa.”
Phó Doanh Xuyên nói “Ừ”, nụ cười trên môi không hề thuyên giảm, xoay người rời đi trước.
Mạnh Nguyễn nói thầm: “Ăn cái gì được nhỉ? Cái gì tớ cũng muốn ăn. Diệu Diệu, cậu muốn ăn… Diệu Diệu? Cậu nghe tớ nói không…”
“Anh cậu thích ăn cái gì?”
“…”
Cô ấy quản anh trai mình làm gì. Người tuyết rất đơn giản, không thích cái gì quá mà cũng không có gì là không thích.
Tô Diệu Ngôn hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Bây giờ cũng không muộn, hay là mọi người tới nhà tớ đi, tớ nấu cho mọi người ăn.”
***
Đây là lần đầu tiên trong 26 năm cuộc đời, Phó Doanh Xuyên tới chợ mua thức ăn.
Vốn dĩ là anh ngồi chờ ở trong xe, nhưng Mạnh Nguyễn một mực muốn ăn cháo yến mạch bí đỏ do Tô Diệu Ngôn nấu. Hai cô đã mua một quả bí đỏ siêu lớn, không thể mang về được nên đành phải xin sự trợ giúp.
Trước khi rời khỏi chợ.
Mạnh Nguyễn đột nhiên ôm bụng, nhíu mày nói: “Tớ, tớ muốn đi vệ sinh.”
Tô Diệu Ngôn sửng sốt, nghĩ đến vừa rồi người nào đó đã ăn vụng rau chiên. Cô đã nói với cô ấy là đồ của nhà này trông dầu mỡ quá mà không chịu nghe.
“Nhà vệ sinh này khá sạch sẽ, cậu nói với bà chủ một tiếng là được.” Cô nói.
Lúc này, Mạnh Nguyễn cũng không quan tâm nó có sạch hay không, vội vàng chạy tới đó.
Tô Diệu Ngôn và Phó Doanh Xuyên đợi ở bên ngoài.
Khi thời gian ăn tối đến gần, mọi người đi đi lại lại càng đông trong chợ.
Trong môi trường kín, nhiệt độ tăng cao, không khí tràn ngập hương vị hỗn hợp của các loại rau củ quả, tuy không khó chịu nhưng đứng lâu cũng có thể khiến người ta thấy khó chịu.
Người đàn ông cao lớn, đẹp trai mặc bộ vest được may đo riêng đắt tiền, nhưng một tay lại xách theo một quả bí đỏ lớn, có thể nói đây là khung cảnh quái dị nhất trong chợ.
Từ sau khi bước vào đây, chân mày cau có của Phó Doanh Xuyên vẫn chưa được buông lỏng.
“Hay là ngài quay lại xe trước đi?” Tô Diệu Ngôn đề nghị: “Em ở đây đợi Nhuyễn Nhuyễn…”
Hai chữ “Là được” vẫn còn nghẹn lại trong cổ họng, đột nhiên một luồng nhiệt ấm áp từ cổ tay truyền đến, một lực mạnh mẽ kéo cô đến góc cạnh một cửa hàng nào đó.
“…”
Nhiệt độ ấm nóng trên cổ tay lập tức tan vào trong máu, chạy thẳng tới con tim.
Tô Diệu Ngôn cúi đầu nhìn bàn tay đang siết chặt lấy tay cô của người đàn ông, cắn chặt môi, cảnh cáo bản thân không được quá lưu luyến, nhưng chính cô cũng không có sức lực để tránh khỏi.
Lòng bàn tay của người đàn ông thật ấm áp.
Phó Doanh Xuyên cảnh giác nhìn người phụ nữ xách một bao hải sản lớn đi ngang qua, đến lúc đi xa mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa định mở miệng, anh chợt nhận ra mình còn đang nắm chặt tay cô gái, lập tức buông ra.
Trong không khí có chút xấu hổ khó tả, cùng một chút xao động không rõ ràng.
Tô Diệu Ngôn lặng lẽ quay lưng lại nắm chặt tay, vắt óc tìm chủ đề để tiếp tục câu chuyện này. Không phải chỉ là chạm vào cổ tay thôi sao? Rất bình thường.
“Em có thể nấu ăn sao?” Người đàn ông lên tiếng trước.
Tô Diệu Ngôn khẽ gật đầu, giọng điệu vô thức nhẹ đi, giống như con cừu nhỏ hừ hừ: “Biết nấu vài món ạ.”
Lại là một sự im lặng khác.
Tiếng ồn ào của người bán hàng vang lên, dù là tiếng “Tới mua, tới mua”, hay là chủ sạp hàng hô “Tuyệt đối tươi mới”, hết câu này đến câu khác vang lên không ngừng.
Tô Diệu Ngôn lén nhìn sườn mặt của người đàn ông, cho dù xung quanh ồn ào đến thế nào, anh vẫn có thể giữ được sự độc lập và xa cách của mình.
Thở ra một hơi, cô thể hiện khả năng diễn xuất của mình, tỏ vẻ thoải mái, hỏi: “Vừa rồi anh gặp người quen sao?”
“…”
Anh có thể có người quen nào ở chợ chứ.
Anh thoáng quay mặt đi, thấp giọng nói: “Hải sản, không thích.”
Hóa ra là hải sản.
Tô Diệu Ngôn gãi gãi nốt ruồi, đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào: “Vừa hay em cũng không làm món đó, hôm nay không có hải sản đâu, ngài đừng lo.”
Ánh mắt Phó Doanh Xuyên khẽ động.
Không hiểu tại sao, nụ cười của cô gái khiến anh cảm thấy đặc biệt chói mắt —— Trong veo, ngây thơ, không chút tạp chất, là một nụ cười chân thành từ trái tim.
“Sao hai người lại chạy tới đây vậy?” Mạnh Nguyễn trở lại dáng vẻ bình thường: “Chúng ta đi thôi.”
Tô Diệu Ngôn thu lại ánh mắt cùng lời muốn nói. Lúc này, tay trái nặng trĩu đột nhiên được thả lỏng.
Phó Doanh Xuyên cầm lấy túi rau trong tay cô, lúc cất bước còn nói ra một câu thờ ờ ——
“Đừng gọi là ngài nữa.”
***
Lệ Hạo chờ đợi ở nhà đến phát chán.
Ngay khi Phó Doanh Xuyên bước vào cửa, cậu liền kéo anh vào trong phòng, lẩm bẩm chuyện gì đó, dường như là đang thảo luận về một kế hoạch lớn lao.
“Tiểu Hạo thân với người tuyết từ lúc nào vậy?” Mạnh Nguyễn kinh ngạc: “Khẩu vị của đứa nhỏ này nặng thật.”
Tô Diệu Ngôn mỉm cười mang thức ăn vào trong phòng bếp: “Cậu ra phòng khách mà xem TV, tớ tự mình làm sẽ nhanh thôi.”
Mạnh Nguyễn tự ý thức được khả năng nấu nướng của mình nên dứt khoát rời khỏi cuộc chiến.
Nhìn thấy nguyên liệu tràn ngập, Tô Diệu Ngôn có chút khó khăn.
Không thích hải sản, vậy anh thích cái gì nhỉ? Cô quyết định thể hiện bản lĩnh của mình, cố gắng làm nhiều món ăn nhất có thể.
Gần 7 giờ tối, trên bàn có năm đĩa thức ăn và một tô cháo.
“Wow!” Trong mắt Mạnh Nguyễn tràn ngập sao nhỏ: “Đại Tráng, cầu xin bao nuôi!”
Tô Diệu Ngôn liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, nói: “Trước tiên nếm thử xem có ngon không, nếu cậu thích thì sau này cậu tới đây, tớ sẽ nấu cho cậu.”
Từ trước đến nay, Lệ Hạo luôn “khẩu thị tâm phi” với tài nghệ nấu nướng của bà chị già nhà mình, huống chi, vụ án mưu sát bằng bánh đậu đỏ lần trước còn mới cách đây không lâu.
“Nào, nào, nào, chuyện thường ngày thôi.” Cậu nhún vai: “Mọi người đừng chán ghét nha.”
“Món thịt lợn chua ngọt này ngon quá!” Mạnh Nguyễn khen ngợi: “Nấm hương xào với cải nhỏ cũng rất ngon.”
“Vậy thì cậu ăn nhiều…”
Lệ Hạo nhét một miếng thịt lợn chua ngọt vào miệng, lẩm bẩm: “Cũng bình thường thôi, ăn cũng không chết được.”
Tô Diệu Ngôn nhìn cậu bằng ánh mắt chết chóc trong vài giây, nghề của cái tên nhóc chết tiệt này là phá đám sao?
Mạnh Nguyễn cũng trừng mắt nhìn Lệ Hạo, sau đó tìm một người ủng hộ khác: “Anh, có phải ăn rất ngon đúng không?”
Tô Diệu Ngôn đột nhiên nắm chặt đôi đũa.
Phó Doanh Xuyên nhai thức ăn trong miệng một cách cẩn thận. Nhà họ Phó rất chú trọng đến lễ nghi, không bao giờ nói trong lúc thức ăn còn chưa được nuốt xuống.
Trên bàn ăn, bầu không khí đột ngột trầm xuống.
“Anh Phó, trình độ nấu ăn của chị gái em thật ra cũng…”
“Trình độ của em,” Tô Diệu Ngôn hòa giải: “Cũng chỉ là đủ để ăn thôi. Thật sự xin lỗi, để mọi người…”
Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong!
Tô Diệu Ngôn cảm kích vì tiếng chuông cửa.
Cô đặt đũa xuống, chạy tới mở cửa, mùi thịt chua ngọt còn lưu lại trong miệng khiến cô có chút hụt hẫng. Chắc là cho nhiều đường quá, hoặc là thịt không được ngon.
Anh không thích.
Trái tim Tô Diệu Ngôn bị nghẹn lại, cúi đầu mở cửa.
Vừa ngước mắt lên, hai người trước mặt khiến cô sửng sốt, vô thức lùi lại phía sau nửa bước.
“Tô Diệu Ngôn đúng không?” Đồng chí cảnh sát giơ giấy làm chứng: “Có một vụ án mạng yêu cầu cháu tới hỗ trợ điều tra, cháu đi theo bọn chú về sở làm việc.”