Tô Diệu Ngôn mơ màng tỉnh lại, thứ đầu tiên mà khứu giác của cô cảm nhận được chính là —— Mùi của nước sát trùng.
Mùi này quá quen thuộc.
Khi còn nhỏ, Tô Dục Văn vì quá bận nên đã đưa cô và Lệ Hạo tới văn phòng để tiện chăm sóc, mùi này chính là vệ sĩ không cho bất cứ thứ gì xâm nhập vào. Tuy hắc nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác được bảo vệ.
Cô từ từ mở mắt.
“Em thấy thế nào rồi? Bụng còn đau không?”
Màu trắng mờ ảo trong tầm mắt càng lúc càng rõ ràng khi cô chớp mắt, đôi môi cô hé mở, lại nghe thấy: “Khát nước sao? Diệu Ngôn.”
“…”
Tô Diệu Ngôn nghe thấy tiếng gọi thì quay sang nhìn, Quý Nghiêu đang mỉm cười dịu dàng với cô.
“Đàn, đàn anh?”
Quý Nghiêu cẩn thận giúp cô điều chỉnh tốc độ của ống truyền dịch, giải thích: “Anh đang thực tập ở bệnh viện này, vừa lúc được chuyển đến khoa tiêu hóa.”
Cô gật gật đầu.
Nhớ lại hồi cấp ba, điểm số của Quý Nghiêu đứng thứ 30 toàn thành phố, anh ấy đã được nhận vào trường đại học Y của thành phố S với số điểm đứng đầu, theo học chuyên ngành giải phẫu thần kinh. Trước khi đi, anh ấy đã chúc Tô Diệu Ngôn thuận lợi thi đỗ học viện Điện Ảnh, những chuyện còn lại thì không đề cập đến.
Mà lần từ biệt đó, tới tận bây giờ mới gặp lại.
“Em đừng lo, sức khỏe của em hiện tại không có gì đáng lo cả.” Anh ấy nói: “Nhưng, con gái làm đẹp thì cũng đến một mức độ nào đó thôi, sao em có thể uống thuốc giảm cân có tác dụng mạnh như vậy chứ? Cũng may là uống không nhiều, nếu không phải rửa ruột rồi đó.”
“Em cũng chỉ…”
Khoan đã?
Thuốc giảm cân!
Cô bẩm sinh xinh đẹp hơn hai mươi năm qua, cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện tốn tiền mua thuốc giảm cân. Thay vì lãng phí tiền mua thuốc, tại sao không chạy thêm vài vòng nữa? Vừa thực hiện được chế độ ăn kiêng, vừa tiết kiệm được tiền và thân thiện với môi trường.
Tô Diệu Ngôn đang định hỏi rõ tình hình cụ thể là như thế nào thì y tá bước vào, bảo Quý Nghiêu tới thăm bệnh nhân ở phòng 406.
“Anh đi trước.” Anh ấy rót một ly nước ấm để ở đầu giường: “Em nghỉ ngơi đi, nằm viện theo dõi một ngày.”
“…”
Lông mày của Tô Diệu Ngôn nhíu chặt.
Cô không nghĩ ra được thuốc giảm cân ở đâu ra, chật vật ngồi dậy lục tìm điện thoại, muốn gọi điện thoại hỏi Phan Tiểu Bảo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng còn chưa kịp đụng đến điện thoại, cửa phòng bệnh lại truyền tới tiếng mở khóa.
Phó Doanh Xuyên bước vào.
Anh đứng ở cuối giường nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, môi không chút huyết sắc, mong manh yếu đuối không khác gì bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối. Nhưng tuy là vậy, cô còn không ngoan ngoãn nằm nghỉ, còn chật vật ngồi dậy.
“Vẫn còn không biết đau sao.” Giọng nói của anh lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh lùng: “Gầy đến nỗi da bọc xương rồi còn uống thuốc giảm cân, không biết tự ái à.”
Tô Diệu Ngôn nghe anh nói vậy liền ngẩn người trong ba giây.
Sau khi hiểu rõ, câu “Anh mới uống thuốc giảm cân, cả nhà anh đều uống thuốc giảm cân” nghẹn lại trong cổ họng, không thể phản bác lại được.
Cô đau muốn chết trên đường đến bệnh viện, ngay cả lần tới kỳ gần nhất cũng không đau nhiều như vậy.
Phan Tiểu Bảo trấn an cô cả một đường rằng sẽ không có chuyện gì đâu, cố gắng đợi đến lúc tới bệnh viện sẽ ổn hơn. Nhưng cô có thể không sợ hãi được sao? Khó khăn lắm mới tỉnh lại, cơn đau vẫn không hề thuyên giảm, vậy mà còn bị gán cho tội danh “Uống thuốc giảm cân, không biết tự ái.”
Cô khiêu khích ai à?
“Rất oan ức sao?”
Trên mặt Phó Doanh Xuyên viết đầy chữ “Anh nói không sai”, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, giọng điệu cũng bất giác dịu đi một chút, cất bước đi về phía mép giường.
Tô Diệu Ngôn vội dụi mắt, nói: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh…”
“Cho dù là vì gì, cảm ơn anh đã tới thăm em.” Cô nói: “Em không sao, anh đi đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy u sầu, đôi môi hơi mím lại, tuy rằng không hét lên, nhưng ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.
Cổ họng Phó Doanh Xuyên nghẹn lại, ánh mắt nhìn thấy ly nước ấm trên tủ đầu giường, không hề có ý định rời đi, thản nhiên hỏi: “Uống chút nước không?”
Người không biết tự ái không dám bảo Phó tổng cho uống nước.
Tô Diệu Ngôn túm lấy chăn rồi chui trở lại vào trong chăn, không thèm để ý tới anh.
“…”
Phó Doanh Xuyên hiếm khi phải chịu sự thờ ơ như này. Nếu đổi lại bình thường, một là anh sẽ không để người ta có cơ hội cho anh “ăn trái bơ”, hai là thấy vậy thì trực tiếp phủi tay bỏ đi.
Nhưng giờ phút này, anh đã nghĩ mình nên nói gì mới ổn?---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Vừa rồi anh đã không kiểm soát được lời nói của mình.
Cũng may, Phan Tiểu Bảo quay lại đúng lúc.
“Diệu Diệu à, em làm anh sợ muốn chết.” Anh ta nhìn Phó Doanh Xuyên, mỉm cười cung kính: “Phó tổng nghe nói em nhập viện liền chạy tới, kết quả nguyên nhân của bệnh lại là vì em uống thuốc giảm cân… Đang yên đang lành em uống thuốc giảm cân làm gì?”
Tô Diệu Ngôn ngồi bật dậy.
Động tác này của cô ảnh hưởng đến ống truyền dịch, Phó Doanh Xuyên phản ứng nhanh chóng ổn định lại túi truyền dịch cho cô. Anh cúi đầu nhìn cô, cô lập tức trở nên nghiêm túc.
“Bác sĩ nói nguyên nhân là do thuốc giảm cân sao?” Cô hỏi.
Phan Tiểu Bảo gật đầu: “Hơn nữa còn là loại thuốc giảm cân có tác dụng mạnh, chính là cái loại nếu không gầy thì không muốn sống nữa, uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng hormone! Em nhìn chị Vương của công ty chúng ta xem, sau khi bị cường giáp…”
Tô Diệu Ngôn ngắt lời anh ta, cuối cùng đính chính cho mình: “Em không uống thuốc giảm cân, em thề.”
***
Sau khi Phó Doanh Xuyên rời khỏi phòng bệnh được một lúc.
Phan Tiểu Bảo ở lại với Tô Diệu Ngôn, nói rất nhiều chuyện để không làm cô phân tâm. Nhưng ở đây không có ai là kẻ ngốc cả, chưa kể giới giải trí là một cái bể nhuộm lớn, nếu đổi lại là một nơi làm việc bình thường, những chuyện minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng (*) như vậy thật sự rất phiền phức.
(*) Minh thương khó tránh, ám tiễn khó phòng: Công kích công khai dễ tránh, công kích âm thầm thì khó phòng bị.
Tô Diệu Ngôn đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không tìm ra manh mối gì. Đúng lúc này, Tô Dục Văn gọi điện tới.
“Diệu Diệu, con đang ở trường sao?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Không ạ, con… Con đang ở trong studio, chuẩn bị chụp ảnh.”
“Ồ.” Tô Dục Văn không hề nghi ngờ: “Vậy mẹ cũng không làm chậm trễ thời gian của con nữa. Nhưng gần một tháng nay con chưa về nhà rồi, cuối tuần có rảnh thì về đi, mẹ sẽ làm món thịt Đông Pha mà con thích. Công việc quan trọng nhưng giữ gìn sức khỏe cũng cần thiết nữa, con biết không?”
Vừa rồi bị “oan uổng” vì Phó Doanh Xuyên khiến cô cảm thấy rất tủi thân, nhưng sự đau đớn lúc đó chỉ là ra vẻ mà thôi. Mà tình yêu đích thức của mẹ lúc này mới là điều khiến cô buồn nhất.
“Vâng, con biết rồi.” Cô miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Thứ hai này con cũng định tranh thủ về nhà.”
Cúp điện thoại, Phan Tiểu Bảo ân cần đưa khăn giấy cho cô.
“Tạm thời đừng nghĩ có âm mưu gì đó nữa, nhỡ đâu chỉ là trùng hợp thôi thì sao?” Anh ta vừa nói xong lại tự vả mặt mình: “Trùng hợp cái em gái! Cả một ngày em không ăn thì lấy đâu ra cơ hội chứ? Dù thế nào anh cũng phải…”
Chưa kịp dứt lời, nhân viên bệnh viện mang đồ ăn tới.
Phan Tiểu Bảo nhìn lướt qua liền thấy, trời ạ, bệnh viện này chính là phiên bản của Mãn Hán toàn tịch (*) sao?
(*) Mãn Hán toàn tịch: Bữa đại yến huyền thoại trong lịch sử Trung Quốc, quy tụ đầy đủ các món ăn từ khắp các vùng miền lãnh thổ. Bữa đại tiệc này được tạo ra nhằm hóa giải mối hận thù giữa hai dân tộc Mãn và Hán trong lịch sử xa xưa.
“Nhiều như vậy sao.” Tô Diệu Ngôn cũng nhìn thấy: “Làm sao chúng tôi có thể ăn hết được chứ? Đừng lãng phí quá, mau…”
“Bị bệnh như vậy không ăn thì còn làm gì?” Phó Doanh Xuyên quay trở lại phòng bệnh lần thứ hai: “Thật sự muốn giảm cân sao?”
“…”
Chuyện vừa rồi còn chưa qua đi, lão già này lại xuất hiện mang tới cảm giác tồn tại mạnh mẽ. Một ngày anh không quan tâm đến người khác, không giáo dục người khác thì cảm thấy khó chịu sao?
Tô Diệu Ngôn nhỏ giọng rầm rì, cúi đầu lướt lướt điện thoại, nói: “Em là diễn viên, giữ dáng là yêu cầu đầu tiên. Hơn nữa, anh cũng nói là em bị bệnh, hư bất thụ bổ (*), không phải sao? Đồ ăn phong phú như vậy, em sợ ăn xong một bữa thịnh soạn sẽ càng bệnh không thể dậy nổi.”
(*) Hư bất thu bộ: có nghĩa là cơ thể không được tốt, không thể ăn những thức ăn hoặc thuốc bổ dưỡng quá hiệu quả.
Cô nhóc này càng ngày càng giỏi tranh luận.
Phan Tiểu Bảo “Xì” một tiếng rồi hỏi: “Đây có phải là bữa ăn dinh dưỡng ít kalo, ít dầu đúng không?”
“Đúng vậy.” Nhân viên bệnh viện nói: “Thì ra cô gái này là diễn viên sao, vậy thì cô yên tâm, không chỉ ít chất béo mà còn rất dinh dưỡng nữa. Hơn nữa, tất cả đều được đặc biệt làm theo thể chất hiện tại của cô, ăn vào sẽ không hư bất thụ bổ đâu.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Bốp! Bốp! Bốp!
Một cái tát tàn nhẫn vào mặt.
“Ồ, vậy cũng không cần phải hỏi nữa, chắc chắn là do Phó tổng gọi người tới chuẩn bị rồi?” Phan Tiểu Bảo chu miệng nói: “Chuyện này đúng thật là… Tốn rất nhiều tiền sao? Mấu chốt là cho dù có tiền cũng chưa chắc đã tìm thấy một người chuyên nghiệp như vậy.”
Bốp! Bốp! Bốp!
Cái tát quá thường xuyên.
Tô Diệu Ngôn rúc ở trong chăn bông kiên quyết không lên tiếng. Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Cũng có gì đặc biệt hơn người đâu.
Phó Doanh Xuyên đi tới cầm lấy bình giữ nhiệt rồi đặt ở trên tủ đầu giường, anh vừa mở nắp bình ra vừa nói: “Ăn một chút đi.”
Tô Diệu Ngôn mím môi không nói gì.
Nhìn thấy vậy, Phan Tiểu Bảo lập tức giúp nhân viên bệnh viện đặt đồ ăn xuống, sau đó hai người cùng đi ra ngoài.
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng đến khó chịu.
Rèm cửa màu xanh nhạt không thể che đi được ánh nắng chói chang bên ngoài. Cây cỏ xanh mướt trên bệ cửa sổ cũng héo úa, không thể phấn chấn được.
“Thật sự không ăn sao?” Phó Doanh Xuyên hỏi lại.
Tô Diệu Ngôn ỷ vào việc bây giờ mình đang là bệnh nhân, hoặc là do bị bệnh nên đầu óc cũng uể oải. Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Lúc trước anh nói em không tự ái, anh xin lỗi đi.”
Người đàn ông ngẩn ra.
“Đối với một cô gái mà nói, hai chữ này có thể tùy tiện nói ra sao?” Cô không định dễ dàng bỏ qua cho anh: “Em mơ hồ gặp nạn còn chưa nói tới, vậy mà anh còn nói em như vậy… Anh, anh…”
“Anh xin lỗi.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Âm lượng của giọng nói không quá lớn cũng không quá nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng rành mạch. Hơn nữa không hề có sự đối phó cho qua, là câu xin lỗi thật sự.
Phó Doanh Xuyên thở dài, ngồi xuống ghế bên cạnh giường, lại nói câu “Xin lỗi” một lần nữa.
“Là anh không biết lựa lời.” Anh nói: “Em đừng để trong lòng.”
“…”
Đây là việc uốn cong và duỗi thẳng lão già trong truyền thuyết sao? Còn là một lão già thành đạt như anh?
Phó Doanh Xuyên thừa nhận rằng đôi khi anh quá lạnh lùng và vô tình khi nói chuyện, nhưng anh phải quản lý gần mười nghìn công nhân, anh không thể thay đổi được thói quen nói những lời ngắn gọn và có tác động mạnh như vậy. Thậm chí đôi khi, anh không phải nói lời nào thì những người dưới trướng đều có thể hiểu những điều mà anh muốn biểu đạt.
Nhưng anh cũng quên mất, cô không phải nhân viên của anh.
Cô là… Người có thể khiến anh không nói nên lời trong một thời gian.
Tô Diệu Ngôn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự độc đoán vừa rồi.
Thật ra, thỉnh thoảng Tô Dục Văn nhìn thấy cô thức khuya và ăn đồ chiên dầu, bà cũng sẽ nói rằng cô không biết tự ái, mà sự tự ái này chỉ đơn giản là không biết cách trân trọng cơ thể của mình.
Chỉ là mẹ cô có thể nói, còn anh thì không thể. Cô không muốn để lại bất cứ hình ảnh xấu nào trong lòng anh.
Tô Diệu Ngôn trộm nhìn lén người đàn ông một cái, bàn tay nhỏ bé giấu trong chăn siết chặt cái chăn, cố gắng tìm một chủ đề để nhanh chóng đổi sang chuyện khác.
Cô muốn ngồi dậy nhìn xem có những món gì, kết quả bụng lại càng thêm đau.
“Rất đau sao?” Phó Doanh Xuyên nhíu mày: “Để anh gọi bác sĩ tới.”
Anh giơ tay định nhấn chuông nhưng Tô Diệu Ngôn đã ngăn anh lại, nói: “Không có chuyện gì đâu, em ổn.”
Nói xong lại không có tiếng đáp lại một hồi lâu.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Cô quay đầu sang liền nhìn thấy mình vẫn đang nắm lấy tay anh không buông. Cô vội vàng buông ra, bàn tay không biết đặt lên đâu, chỉ nghịch nghịch cái chăn.
“Em, em hơi đói.” Tô Diệu Ngôn tìm đường giải thoát cho mình: “Hay là mình ăn cơm đi?”
Phó Doanh Xuyên lặng lẽ rút tay về, dường như trên đó vẫn còn lưu lại sự mềm mại mơ hồ của cô, dính ở trên da thật sự rất thoải mái.
Anh dọn cái bàn nhỏ rồi đặt từng hộp cơm lên trên bàn. Thấy cô ngồi dậy liền đi tìm trứng gà, nói: “Ăn cháo trước để làm ấm bụng.”
“Vâng.”
“Đêm nay ở lại bệnh viện quan sát một ngày, sẽ có người đến chăm sóc cho em. Em chỉ cần ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở trong phòng, đừng đi lại lung tung, biết chưa.”
“Em biết rồi.”
“Ừ, có thể ăn một chút trứng gà, nhưng cũng không được ăn quá nhiều. Trứng gà không dễ tiêu hóa.”
“…”
Tô Diệu Ngôn càng ngày càng cảm thấy lão già này không hài lòng khi làm “anh trai” của cô mà càng ngày càng đi xa hơn trên lộ trình trở thành “ba” của cô.
***
Mặt trời ngả về phía tây, màn đêm lặng lẽ tới.
Phó Doanh Xuyên ở lại bệnh viện không lâu.
Anh vốn đang phải gác lại một đống công việc để tới đây, bây giờ phải quay lại để giải quyết công việc.
Thiệu Nam nhắc nhở: “E rằng thời gian quá muộn rồi. Bữa tối hôm nay cùng với Hứa đổng và Trương đổng không lùi lại được. Trưa mai Trương đổng sẽ bay tới Melbourne.”
Phó Doanh Xuyên nhíu mày, không khỏi bước nhanh hơn.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lúc anh chuẩn bị ra khỏi cổng bệnh viện, một bóng người cao gầy nhanh chóng lướt qua trước mắt anh. Người con trai này mặc áo blouse trắng, trông còn rất trẻ, có lẽ là bác sĩ thực tập.
Phó Doanh Xuyên cũng không biết tại sao mình lại mất tập trung vì chuyện này, nhưng anh cũng không nghĩ quá nhiều, lập tức lên xe rồi tới bữa tiệc.
Địa điểm tổ chức tiệc được đặt tại Thịnh Thế Vương Triều, một hội sở cao cấp dưới quyền của Khang Thị.
Khang Tuyền là chủ nhân của bữa tiệc đồng thời cũng là anh em tốt của Phó Doanh Xuyên, anh phải có mặt là chuyện đương nhiên. Phó Doanh Xuyên đến muộn vài phút, nhưng dù sao không khí ở đây vẫn rất sôi động, không có bất kỳ sự bối rối nào xảy ra.
Rốt cuộc, sự bối rối chỉ thật sự đến khi Phó Doanh Xuyên xuất hiện.
“Sự mở rộng của Khang tổng mấy năm nay trên bản đồ không hề nhỏ chút nào.” Hứa đổng nói: “Tuy công việc nhiều vô kể nhưng ngài cũng nên nghỉ ngơi một chút, hoặc là thư giãn một chút. Ví dụ như, thưởng thức âm nhạc chẳng hạn.”
Khang Tuyền cười, trong lòng thực sự hiểu rõ, đáp: “Ngài nói đúng, lúc về tôi sẽ mời…”
Cửa lớn được mở ra.
Phó Doanh Xuyên xuất hiện ở cửa trong bộ vest màu xám đậm, phong thái mạnh mẽ nhưng ẩn sâu, mà sự uy nghiêm của anh nhanh chóng khiến cả khán phòng hoảng sợ.
Các lão tướng trên thương trường không thể không thừa nhận rằng Trường Giang sóng sau đè sóng trước, mà người thừa kế của gia tộc họ Phó không chỉ đơn giản là sóng sau, mỗi bước đi của anh đều có thể biến thành sóng thần.
“Doanh Xuyên, đến muốn phải phạt rượu đi.” Khang Tuyền đi tới bắt tay anh, ánh mắt của anh ta khiến cho mọi thứ trở nên linh hoạt hơn, nhưng phần lớn quần chúng ăn dưa ở đây xem náo nhiệt cũng không cho chuyện này là chuyện gì lớn lao.
Phó Doanh Xuyên lạnh lùng gật đầu, đang định mở miệng liền nghe thấy: “Bác Hứa và bác Trương, hay là để cháu tự uống rượu phạt cùng với ly này của Doanh Xuyên đi.”
Sầm San nâng ly, đứng dậy.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Nụ cười của cô ta vẫn luôn dịu dàng và thanh tao như trước đây, mà ánh mắt tràn ngập sùng bái và mê luyến Phó Doanh Xuyên càng thêm trắng trợn so với nhiều năm trước đó.