Diệp Nhiễm đồng ý với Tô Diệu Ngôn, cô ấy sẽ nhập viện để trị liệu.
Lần đầu xạ trị, Diệp Nhiễm phản ứng lại rất mạnh. Buồn nôn, nôn mửa, đau nhức xương khớp… Chỉ trong một tuần, cô ấy bị tra tấn đến sụt gần bảy cân, cơ thể không còn tràn ngập sức sống như trước nữa, ngược lại trông như già đi hơn 20 tuổi.
Tô Dục Văn nói với Tô Diệu Ngôn rằng những điều này là bình thường.
Mỗi bệnh nhân sẽ có một thể trạng khác nhau, và bác sĩ chỉ có thể đưa ra phương án điều trị tốt hơn sau khi nhận được phản ứng chân thực về thuốc của bệnh nhân.
Buổi chiều, Tô Diệu Ngôn mang theo cháo mình tự nấu tới thăm Diệp Nhiễm.
Đúng lúc đó Diệp Nhiễm đi ra từ nhà vệ sinh, thấy cô tới, cô ấy nở một nụ cười miễn cưỡng rồi quay trở lại giường.
Tô Diệu Ngôn kéo cái bàn nhỏ tới.
Trước khi ăn, cô đi rửa sạch bát đũa thì nhìn thấy một nhúm màu đen trên sàn nhà —— Là tóc.
Tay cầm bát đũa của cô run rẩy, nhanh chóng dùng giấy bọc chỗ tóc đó lại rồi ném vào thùng rác, sau đó như không có chuyện gì mà rửa bát đũa rồi đi ra.
“Em nói xem em vất vả như vậy làm gì chứ?” Diệp Nhiễm cao giọng nói: “Nhà ăn bệnh viện cái gì chả có?”
Tô Diệu Ngôn nhướng mày: “Không có tài nấu nướng siêu phàm của em.”
“Đồ trẻ con.”
Hai người ngồi đối diện nhau.
Diệp Nhiễm ăn chậm hơn rất nhiều so với trước đây, bộ dạng thong thả ung dung khác hẳn người nào đó.
“Em với cực phẩm nhân gian của em thế nào rồi?” Cô ấy đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Tô Diệu Ngôn có chút thay đổi, cô thêm một chút đồ ăn phụ vào trong cháo rồi khuấy lên, nói: “Làm sao có thế chứ? Giữa hai chúng em chẳng có gì, là em một mình ảo tưởng thôi.”
Diệp Nhiễm mỉm cười, không nói gì.
Sau khi ăn xong, Tô Diệu Ngôn thấy thời tiết tốt liền đẩy Diệp Nhiễm ra ngoài để phơi nắng.
Diệp Nhiễm hít thở từng ngụm không khí, nói rằng đây không phải hít thở không khí mà là tự do, mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện có thể khiến bệnh nhân phát điên.
“Chờ đến lúc chị khỏe, chúng ta đi chơi đi.” Tô Diệu Ngôn cười nói: “Không phải chị vẫn luôn muốn tới phương Nam chơi sao?”
“Chắc chắn rồi. Tốt nhất là lúc đó em cũng nên thi đỗ học viện Điện Ảnh đi, chúng ta ra ngoài cuồng… Khụ khụ khụ! Khụ khụ —— Khụ khụ!”
Tô Diệu Ngôn vỗ vỗ lưng cho Diệp Nhiễm, cô ấy run rẩy lấy trong túi ra một ít khăn giấy bịt miệng lại ho điên cuồng, ho đến khi khuôn mặt đỏ bừng như sắp nổ tung mới có thể bình tĩnh lại.
“Em đẩy chị về.” Tô Diệu Ngôn nhíu mày nói.
Diệp Nhiễm lắc đầu, nhìn về phía xa xăm: “Diệu Diệu, đôi khi cái chết cũng là một sự giải thoát. Sinh mệnh chính là luân hồi sinh tử, đều là số mệnh cả. Em nhìn chị xem, chơi cũng chơi rồi, nháo cũng nháo rồi, điều duy nhất hối tiếc chính là…”
Tô Diệu Ngôn siết chặt tay cô ấy, nói với cô ấy: “Chu Lục Văn sẽ không muốn nhìn thấy chị từ bỏ cuộc sống của mình như này đâu.”
Nghe thấy tên người đó, Diệp Nhiễm rốt cuộc không còn cười nữa, chỉ có sự tiều tụy cùng với nỗi buồn man mác không thể vứt bỏ được từ đáy lòng.
***
Khi mùa đông lạnh giá dần đi xa, khung cảnh mặt trời lặn lúc hoàng hôn như được kéo dài hơn.
Trên xe buýt, tiếng người và âm thanh quảng cáo của video trên xe hòa lẫn vào nhau, lấp đầy mọi ngóc ngách trên xe, khiến người khác không khỏi phiền muộn.
“Đã đến trạm nhà ở của người thân nhân viên bệnh viện.”
Tô Diệu Ngôn nghe được tiếng thông báo thì hoàn hồn. Sau khi cửa sau mở ra, cô vội vàng chen ra khỏi đám đông, vừa xuống dưới thì cửa xe đóng lại, nhưng vẫn không tránh khỏi có người than phiền rằng cô không nhanh tay nhanh chân.
Cô thở dài, xách theo bình giữ nhiệt đi về phía nhà mình.
Ánh hoàng hôn còn xót lại phía xa xa ánh xuống, màu đỏ chói mắt hòa tan trên bầu trời, không lâu nữa, khu vực này sẽ không còn được ánh sáng của tự nhiên chiếu rọi, chỉ có thể thắp sáng bởi những ngọn đèn lớn nhỏ trong ban đêm.
Phó Doanh Xuyên vừa mới hút xong một điếu thuốc, ngước mắt lên liền nhìn thấy cô gái đang đi về phía này.
Cô mặc một chiếc áo khoác bông dày màu xanh trứng đà điểu, quần jean sáng màu, dưới chân đi một đôi giày thể thao và đội một chiếc mũ dệt kim màu trắng trên đầu. Một phần tóc của cô bị kẹp giữa mép mũ và cổ, thoạt nhìn còn tưởng đó là cổ của chiếc áo khoác bông.
Tóc cô đã dài ra rất nhiều.
Tô Diệu Ngôn cúi đầu nhìn đường, không chú ý tới phía trước, cho đến khi nhìn thấy đôi giày da màu đen sang trọng mới dừng bước chân lại.
“Chuyện của bạn em, Mạnh Nguyễn đã nói với anh rồi.” Người đàn ông đi thẳng vào vấn đề.
Trái tim cô đập thình thịch.
Đã hơn 10 ngày không gặp anh, Tô Diệu Ngôn cũng không hỏi thăm tin tức từ Mạnh Nguyễn, nhưng cô chưa bao giờ quên dù chỉ một khắc. Thỏi vàng cùng với tờ giấy lần trước, cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn với anh.
Phó Doanh Xuyên nhìn xuống, tiếp tục nói: “Có một chuyên gia có thể giúp đỡ cho em.”
Tô Diệu Ngôn ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của anh. Cô chăm chú nhìn anh một hồi, không hiểu sao lại cảm thấy dường như anh gầy đi thì phải, vẻ lạnh lùng vẫn giống như trước, nhưng có phần phiền muộn hơn rất nhiều
Cô thu lại ánh mắt rồi quan sát chiếc xe, không có tài xế, anh tới một mình.
“Ngày mai, Thiệu Nam sẽ dẫn người…”
“Anh ăn cơm chưa?”
Người đàn ông nhướng mày, lắc đầu.
“Vậy đi thôi.”
“…”
Khóe mặt của cô gái nhếch lên, đôi mắt cáo đầy nghịch ngợm và dễ thương, ngay cả má lúm đồng tiền bên miệng cũng nở rộ, dường như lập tức chữa lành trái tim mệt mỏi.
“Em mời anh ăn cơm.”
***
Lệ Hạo cũng đã lâu không được gặp Phó Doanh Xuyên, cậu đã rất nhớ anh.
Đột nhiên thấy anh tới nhà chơi, cậu lập tức vứt bài tập sang một bên, vây quanh anh ríu rít nói cười không ngớt, nhất là khi nhắc tới cuộc thi đấu giao hữu bất bại vừa rồi của cậu.
Sau một hồi nói chuyện, Lệ Hạo nhận ra Phó Doanh Xuyên dường như không hề lắng nghe.
Trước kia, người này dù có nghiêm túc hay không, ánh mắt cũng đều kiên định, nhưng hôm nay, trong mắt anh lại lộ ra chút mệt mỏi.
“Anh Phó, anh có chuyện gì không vui sao?” Lệ Hạo hỏi: “Anh có thể nói với em.”
Phó Doanh Xuyên hoàn hồn, cảnh vật xung quanh khiến anh cảm thấy lạ lẫm trong giây lát, nhưng khi anh quay đầu lại, nghe thấy tiếng động vang lên có quy luật từ nơi nào đó, bóng lưng của cô gái hiện ra rõ ràng khiến ý thức của anh lập tức quay trở lại.
Anh trầm giọng nói: “Em đã ghi ba bàn liên tiếp.”
“…”
Có nghe sao.
Lệ Hạo gãi đầu, nhưng lại nghĩ có khi nên yên lặng thì tốt hơn.
Cậu chạy vào trong bếp lấy trái cây, chị già đang thái rau, có vẻ là muốn xào món tủ, nên cũng không chê phiền phức.
“Này.”
“Sao?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Động tác thái rau của Tô Diệu Ngôn dừng lại: “Em không có chuyện gì thì đừng làm phiền người ta, biết chưa?”
“Xì!” Lệ Hạo lè lưỡi: “Anh Phó cùng thế hệ với chúng ta, làm gì có nhiều chuyện như vậy chứ? Chị có nhất thiết phải hành động như tiếp đón lãnh đạo mỗi lần gặp mặt như vậy không? Không thấy mệt à!”
Tô Diệp Ngôn cầm con dao lên, Lệ Hạo tự giác chạy trốn ra ngoài.
Phó Doanh Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế ngồi vừa rồi, ngồi ngay ngắn trong phòng khách.
Nhìn thoáng qua, sự lạnh lùng và chín chắn của anh khiến Lệ Hạo hiểu được phần nào những băn khoăn của chị già. Một người đàn ông như vậy khác hẳn với những người chỉ biết đùa giỡn trẻ con như bọn họ.
“Anh Phó, anh ăn quýt đi.”
Phó Doanh Xuyên ngước mắt, điện thoại trong túi đổ chuông.
Sau khi kết nối điện thoại, anh không nói lời nào, nhưng sắc mặt của anh lại nghiêm nghị hơn rất nhiều, làm cho bầu không khí cũng bức bách hơn.
“Có, có chuyện gì vậy ạ?” Lệ Hạo không dám nhúc nhích.
Phó Doanh Xuyên đứng dậy, nói: “Nói với chị gái của em, anh có việc…” Cô gái đeo tạp dề xuất hiện ở cửa phòng bếp.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Tô Diệu Ngôn nhẹ giọng hỏi.
Phó Doanh Xuyên định giải thích, nhưng cô lại không cho anh cơ hội, chạy thẳng vào trong bếp.
Tô Diệu Ngôn lấy hộp bảo quản đồ tươi trong tủ lạnh ra, cho vào một cái túi giấy rồi đi ra ngoài đưa cho người đàn ông.
“Bánh đậu đỏ.” Cô nói: “Nếu anh không chê thì cho vào lò vi sóng là có thể ăn được, còn nếu…”
Phó Doanh Xuyên cầm lấy: “Cảm ơn em.”
Lệ Hạo đứng ở cửa sổ ban công nhìn chiếc Bentley màu đen bật đèn, vài giây sau liền biến mất trong màn đêm đen tối, không thấy bóng dáng đâu.
“Haizz, người bận rộn mà, đi làm chuyện đại sự.” Cậu nhóc nhún vai quay về phòng khách ăn quýt.
Tô Diệu Ngôn nghe vậy thì hỏi cậu: “Làm chuyện đại sự gì cơ?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lệ Hạo cắn một miếng quýt, vài giọt nước quýt bắn xuống người, cậu lấy tay lau sạch, hỏi lại: “Chị có dám động tới mấy trăm triệu thậm chí là mấy chục tỷ không? Đến một tờ tiền chị cũng tính toán chi li.”
Tô Diệu Ngôn cúi đầu, nhìn mu bàn tay bị dính một chút tiêu xanh, không nói gì.
Mỗi khi Tô Dục Văn trực ca đêm, hai chị em đều tự chơi ở trong phòng mình.
Lệ Hạo rửa bát xong thì về phòng chơi game, Tô Diệu Ngôn thì làm bài tập trong kỳ nghỉ đông.
Khi đang viết, cô ngừng bút, sau đó lấy cuốn nhật ký trong ngăn kéo ra.
Kể từ khi Phó Doanh Xuyên đề cập đến “anh trai” một lần nữa, các trang nhật ký của cô luôn đứt quãng. Sau khi Sầm San đề cập đến “tư bản” ở quán cà phê ngày hôm đó, cô không viết thêm gì nữa.
Bây giờ lật lại, cô cũng không ghi lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa rồi, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là lịch trình được dán ở mặt trước.
Tóc dài, thành tích Toán học, thưởng thức đàn violin… Tất cả đều đã đạt tiêu chuẩn.
Cô bất giác bật cười.
Khi đặt ra những kế hoạch này, Tô Diệu Ngôn đã nghĩ rằng thời gian eo hẹp, nhiệm vụ lại nặng nề, cảm giác như cô không thể bắt kịp anh cho dù thế nào đi chăng nữa. Bây giờ đã hoàn thành rồi, thật thần kỳ, nhưng cô lại cảm thấy mình càng đuổi lại càng không theo kịp.
“Chúng ta không cùng một thế giới.” Cô thấp giọng nói, sau đó quay đầu nhìn con gấu nhỏ trên giường: “Có phải không Đô Đô? Không cùng một thế giới, sao có thể đi cùng nhau được?”
Đô Đô vẫn ngây thơ như thuở ban đầu, vẫn luôn đồng hành cùng cô.
***---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trong văn phòng rộng rãi, bên ngoài lớp kính trong suốt sát đất chính là ánh sáng lộng lẫy của thành phố B.
Tòa nhà của tập đoàn Minh Huy giống như một người khổng lồ không thể lay chuyển trong thành phố này, quan sát những con người nhỏ bé và bận rộn bên dưới, sừng sững, uy nghiêm.
Phó Doanh Xuyên chống khuỷu tay trên bàn, hai ngón tay cái day day huyệt thái dương.
Các cuộc họp liên tiếp thật bực bội và mệt mỏi, cuối cùng cũng giải quyết được mối nghi ngờ của những doanh nhân khôn khéo đó. Anh kéo cà vạt, vứt bỏ sự chuyên nghiệp và uy nghiêm trước đó.
Nhưng khoảnh khắc tĩnh lặng này không kéo dài được 2 phút.
Thiệu Nam vội vàng gõ cửa rồi chạy vào, báo tin: “Tin tức Phó chủ tịch bị bệnh đã được dập tắt, nhưng chi nhánh bên thị trường châu Âu vẫn bị ảnh hưởng. Trưởng chi nhánh Tomas có ý muốn mời anh nhanh chóng tới đó để xử lý.”
Phó Doanh Xuyên mở mắt ra, đôi mắt sắc bén đầy tơ máu đỏ.
“Quan trọng nhất là chặn được tin tức.” Anh nói: “Làm tốt lắm.”
Thiệu Nam gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm thở dài.
Chủ tịch của tập đoàn Minh Huy, Phó Nham, cũng là ba của Phó Doanh Xuyên, bị u dạ dày ác tính, hiện đang điều trị bí mật ở châu Âu. Toàn bộ tập đoàn, bao gồm cả Phó Lam, không có người thứ ba biết được ngoại trừ Phó Doanh Xuyên và Thiệu Nam.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Phó Doanh Xuyên lúc này đang phải chịu áp lực gấp đôi cùng với sự thử nghiệm.
“Phó tổng, không còn sớm nữa, để tôi đưa anh về.” Thiệu Nam nói.
Phó Doanh Xuyên hít sâu một hơi, gật đầu.
Khi hai người lên xe, Thiệu Nam nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ.
Dạ dày của Phó Doanh Xuyên không được tốt, kiêng kỵ nhất là chuyện ăn không đúng giờ hoặc là để bụng đói, vì vậy anh ta đề nghị: “Phó tổng, để tôi đưa anh tới khách sạn ăn chút gì đó. Hoặc để tôi gọi món gì đó giao đến tận nhà cho anh.”
“Không cần, tôi…”
Lời còn chưa dứt, điện thoại của anh đổ chuông.
Nhìn thấy tên người gọi, trong mắt Phó Doanh Xuyên hiện lên chút mất kiên nhẫn.
“Doanh Xuyên, anh bận xong rồi sao?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Ừ.”
Sầm San nắm chặt điện thoại, cô ta đã sớm quen với sự thờ ơ của Phó Doanh Xuyên, nhưng chính bởi vì đã quen nên cô ta càng thêm không cam lòng, tại sao anh cứ phải che giấu sự ấm áp của mình làm gì?
“Mấy ngày tới anh có thời gian rảnh không?” Sầm San hỏi: “Em có một vài chuyện muốn gặp trực tiếp để nói với anh, chuyện có liên quan đến… Chú Phó.”
Ánh mắt Phó Doanh Xuyên chợt lóe lên, im lặng vài giây rồi trả lời: “Đợi điện thoại của anh.”
Thiệu Nam thấy Phó Doanh Xuyên cúp điện thoại rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhất thời không biết có nên hỏi về bữa ăn khuya không.
“Về nhà.”
“Vậy… Để tôi bảo đầu bếp…”
“Không cần.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Phó Doanh Xuyên khẽ mở mắt, ánh mắt dừng trên túi giấy ở ghế bên cạnh.
***
Thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ nghỉ đông kết thúc khiến người ta chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Đối với học sinh lớp 11 bước vào học kỳ 2 mà nói, áp lực có phần nặng nề hơn, dù sao thì khu dạy học đối diện người ra người vào kia sắp phải nhường chỗ cho bọn họ.
Buổi trưa, Tô Diệu Ngôn và Mạnh Nguyễn cùng đi ăn cơm ở nhà ăn.
“Cậu đã đến chỗ cô giáo Cố rồi sao? Cảm thấy thế nào.”
“Tới rồi.” Tô Diệu Ngôn thở dài: “Sau khi xem xong, tớ thật sự cảm thấy có rất nhiều thứ tớ cần phải học. Có một số thứ có thể dựa vào tài năng, nhưng mọi thứ luôn có phần lý thuyết của nó, nếu hoàn toàn không biết gì về lý thuyết, thì thực hành sẽ luôn rất tệ.”
Sau khi cô nói những lời này, cô bạn thân liền nhìn cô chằm chằm.
“Sao vậy? Trên mặt tớ có gì sao?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Mạnh Nguyễn lắc đầu, chân thành nói: “Diệu Diệu, tớ cảm thấy cậu đã trưởng thành rồi đó.”
Hai người đã quen nhau nhiều năm như vậy, Tô Diệu Ngôn luôn độc lập, có chủ kiến hơn Mạnh Nguyễn, khả năng tự chủ cũng tốt hơn cô ấy. Nhưng Mạnh Nguyễn biết, thật ra từ tận sâu trong xương tủy thì Tô Diệu Ngôn vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, chẳng qua điều kiện bên ngoài không cho phép cô tỏ ra như vậy. Mà bây giờ, cô ấy cảm thấy tầm nhìn của Tô Diệu Ngôn về mọi thứ đã trở nên sâu sắc hơn.
“Tớ trưởng thành không phải sẽ cho cậu tự do hơn sao?” Tô Diệu Ngôn bĩu môi: “Tớ nói cho cậu biết, hai mùa xuân hạ ăn không sạch sẽ rất dễ bị tiêu chảy, cậu nên kiềm chế chút đi.”
“…”
“Cậu nghe không đấy.”
“Rồi rồi, tớ biết rồi. Thật sự không biết cách nói chuyện gì cả.” Mạnh Nguyễn bĩu môi: “Cậu chẳng khác gì mẹ tớ, mệt muốn chết. Còn hai mùa xuân… Hả? Hình như còn hơn nửa tháng nữa là ngày kỷ niệm gì đó vui vui ý nhỉ?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tô Diệu Ngôn sửng sốt, trong mắt chợt lóe lên ý cười.
Mạnh Nguyễn tiếp tục nói: “Một ngày trọng đại như vậy, tớ phải bày tỏ điều gì nhỉ? Bày tỏ cái gì nhỉ?”
Tô Diệu Ngôn gắp cho cô ấy một cái cánh gà, cười nói: “Quy tắc cũ, mời tớ đi xem phim!”
“Chuyện nhỏ!” Mạnh Nguyễn cũng gắp cho cô một miếng đậu phụ.
Hai cô gái trò chuyện không ngớt, trong nhà ăn càng ngày càng ít người, hai cô ăn xong cũng đi tới sân thể dục để đi bộ tiêu hóa.
Mạnh Nguyễn nói không biết gần đây Cáo Già nhà cô ấy bận cái gì? Đã lâu lắm rồi không về nhà ăn cơm, ngay cả Phó Lam gọi điện hỏi ba bốn câu rồi mời tới cũng không thấy bóng dáng đâu.
Tô Diệu Ngôn nghe xong, trong lòng có chút nghẹn lại, đáp: “Chắc là bận việc.”
“Bận cái gì chứ?” Mạnh Nguyễn chế nhạo: “Bác tớ sẽ không để anh ấy tiếp quản tập đoàn nhanh như vậy đâu, anh ấy hiện tại chỉ là người làm công thôi.”
Tô Diệu Ngôn mỉm cười, vừa định trêu chọc để chuyển sang chủ đề khác thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Thông báo khẩn cấp từ bệnh viện.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---