Đôi mắt cô gái tròn xoe, bộ dạng sợ hãi phản chiếu rõ ràng trong con ngươi màu hổ phách của người đàn ông.
Không biết bắt đầu từ khi nào.
Cô đã quên rằng đôi mắt như cánh hoa lưu ly này thực chất là đôi mắt của một con sói đầy hung dữ và chiếm đoạt. Mỗi lần nhìn vào nó, cô lại ngốc nghếch lao vào vòng xoáy đó, không sợ bị dìm chết.
“Đã nói không được gọi là ngài nữa, tại sao vừa rồi lại gọi?” Giọng điệu của người đàn ông đều đều, nhưng lại tràn ngập sự chất vấn.
Tô Diệu Ngôn nắm chặt thành ghế, hương thơm lạnh lẽo ập thẳng vào mặt cô giống như một bàn tay đang bóp nghẹt cổ họng, khiến đôi môi run rẩy của cô không thể mở miệng trả lời.
Người đàn ông híp mắt, cảnh báo nguy hiểm lại tăng lên, anh hỏi: “Tại sao lần nào cũng bắt Lệ Hạo phải tuân theo nề nếp?”
Vẫn không thể trả lời được.
“Tại sao lại nói dối?”
Trái tim Tô Diệu Ngôn chợt đập thình thịch, lần này mới phản ứng lại, run giọng hỏi: “Em nói dối khi nào?”
“Em nói xem?” Phó Doanh Xuyên nhìn cô chằm chằm.
Cô gái có khuôn mặt trái xoan điển hình, nhưng cái cằm lại không nhọn hoắt, nó pha trộn giữa nét sắc sảo cùng đường vòng cung tròn đầy tinh tế. Đôi mắt cáo quyến rũ, ranh mãnh nhưng sáng trong và có hồn. Dưới mắt trái có một nốt ruồi lệ, càng khiến đôi mắt này thêm quyến rũ.
—— Yêu tinh hại đất nước.
Khoảnh khắc năm chữ này xuất hiện trong đầu Phó Doanh Xuyên, cơ thể anh trở nên cứng ngắc.
“Em nói dối khi nào?” Tô Diệu Ngôn vô cùng bối rối trước vấn đề.
Hai tay siết chặt tay vịn của Phó Doanh Xuyên nổi lên từng đường gân xanh, cơ bắp trên cánh tay căng lên thành những đường gân guốc và mạnh mẽ. Nếu anh dùng sức thêm một chút, có lẽ tay vịn sẽ bị bóp nát.
“Em không sợ anh.” Anh nói câu này xong, nhanh chóng đứng thẳng dậy xoay lưng về phía cô, thở hổn hển.
“…”
Tô Diệu Ngôn mơ màng chớp chớp mắt.
Trong phòng khách thiếu ánh sáng, nhiệt độ không khí dường như nóng hơn trước rất nhiều.
Cô gái và người đàn ông cách nhau một khoảng ngắn, một người ngồi, một người đứng, cùng ngẩn ngơ biến thành hai cái tượng điêu khắc.
Cuối cùng Tô Diệu Ngôn cũng hiểu ra.
Anh bảo cô nói dối rằng cô không sợ anh, nhưng thực ra, biểu hiện của cô không có chỗ nào là không sợ hãi —— Cô không chỉ sợ mà còn sợ muốn chết.
Nhưng tính khí của Phó Doanh Xuyên như vậy thì có ai mà không sợ chứ? Đột nhiên anh hùng hổ dọa người muốn ép cô thừa nhận điều đó làm gì.
Tô Diệu Ngôn có chút uất ức.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô chợt nghĩ đến một khả năng khác: Có phải anh không muốn cô sợ anh nữa, đúng không?
Trái tim tức khắc như bị kim tiêm mạnh mẽ tiến vào, lại tiếp tục nhảy múa điên cuồng… Mà một khi suy nghĩ nhỏ nhoi đó bị khơi dậy, nó lại càng trở nên đẹp đẽ hơn. Cô sờ khóe miệng của mình, nó đang cong lên, muốn che giấu cũng không che giấu được.
“Không còn sớm nữa.”
Tô Diệu Ngôn thu tay lại, đứng lên, vội nói: “Đúng rồi, không còn sớm nữa. Ngài cũng mau…”
“Một lần cuối cùng.” Phó Doanh Xuyên quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng: “Đừng gọi ngài nữa.”
Bong bóng màu hồng lại nhẹ nhàng nhảy múa trong lòng cô, cô gật đầu như gà mổ thóc, hứa: “Chắc chắn không gọi nữa. Anh cũng mau đi nghỉ ngơi sớm, đừng làm việc…”
“Nếu em thật sự gọi không quen, cũng có thể gọi giống như Mạnh Nguyễn.”
Bụp!
Bong bóng màu hồng vỡ tan.
Phó Doanh Xuyên cúi người cầm cốc cà phê trên bàn trà lên, hờ hững liếc nhìn cốc sữa mà cô gái đã uống, như là sợ cô nghe không hiểu mà tiếp tục bổ sung: “Nếu em muốn, cũng có thể coi anh như anh trai của em.”
Anh trai, anh trai.
Hai chữ này chính là dòng nước đá ào ào dội từ trên đầu xuống lòng bàn chân Tô Diệu Ngôn, toàn thân lạnh lẽo, trái tim cũng lạnh đến mức đóng băng.
“Vâng.” Cô gật đầu, nụ cười vẫn còn lưu lại trên khóe miệng, nhưng nó đã mất đi sức sống vốn có: “Em về phòng trước đây, xin lỗi vì đã quấy rầy anh.” Nói xong, cô nhanh chóng rời đi.
Tiếng đóng cửa truyền đến, Phó Doanh Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh đứng bất động tại chỗ, bàn tay xoa đi xoa lại liên tục trên cái cốc… Cuối cùng, anh đi vào bếp mở tủ lạnh ra.
Lấy chai nước lạnh đã để sẵn ở trong đó, người đàn ông rót đầy một cốc, uống cạn một hơi để dập tắt ngọn lửa hung ác ở trong lòng.
***
Thứ hai, ngày tới trường cuối cùng trước khi nghỉ đông.
Các học sinh nhận được bài tập trong kỳ nghỉ đông cùng với bảng điểm, trong lớp chia ra thành hai phe, một bên thì chán nản, một bên thì vui mừng. Dù sao thành tích cũng đã được định, hưởng thụ kỳ nghỉ đông sắp tới như thế nào mới được coi là chuyện tốt đẹp nhất.
Lão Cẩu cố tình hỏi Lưu Vân Khiết về thời gian họp lớp, mục đích chính là để biểu dương “huyền thoại truyền cảm hứng môn Toán” Tô Diệu Ngôn —— Người đã 112 điểm trong kỳ thi vừa rồi.
“Số điểm này chắc chắn không phải là cao nhất.” Lão Cẩu nâng kính: “Nhưng! Điều thầy muốn nhấn mạnh chính là, từ điểm kiểm tra hơn 40, 50 điểm đạt đến hơn 110 điểm, đây chính là bước nhảy vọt lớn! Đây chính là sự tái sinh!”
Lão Cẩu hét lên đầy phấn khích.
Trần Lộ lắc lắc cánh tay Tô Diệu Ngôn, nhỏ giọng nói: “Thật sự đó, cậu quá lợi hại.”
“Tớ cũng phục.” Hứa Đạt đồng tình: “Từ nay về sau cậu chính là nữ vương cảm hứng, chị gái Toán học của tớ, mau kéo tớ lên với! Chị Tô!”
Tô Diệu Ngôn mỉm cười, cô vừa định nói gì đó thì lão Cẩu gọi tên cô.
“Nào, em mau chia sẻ bí quyết thành công với các bạn đi! Mọi người chú ý lắng nghe nhé! Biết đâu bài thi tiếp theo các em cũng có thể giống bạn thì sao!”
Cả lớp vỗ tay rào rào.
Lúc Tô Diệu Ngôn đứng dậy, bên tai cô vang lên câu nói đó ——
“Mặc dù Toán học là một môn tự nhiên, nhưng thực hành nhiều thì sẽ quen tay. Nếu em muốn cải thiện điểm Toán của mình thì cần phải làm bài tập nhiều hơn.”
Những cuốn sách bài tập chất thành đống bên cạnh chiếc bàn nhỏ của cô, những trang bài thi chồng lên nhau không dễ rút ra, đôi khi còn mất rất nhiều thời gian để tìm ra một bài toán mẫu. Lúc đó cô đã lấy một quyển vở ra, ghi lại tất cả những câu hỏi mà cô không biết, đến giờ đã viết kín hai quyển vở.
Lệ Hạo nói đùa rằng cô thực sự không nghĩ đến việc đi tu nữa thì bỏ đi, tự hành hạ bản thân mình như vậy làm gì?
Cô không nghĩ đây là hành hạ, cô như vậy là tiến về phía trước, vui vẻ chịu đựng.
“Lắng nghe! Lắng nghe! Đây là những kinh nghiệm đến từ tấm gương của các em!” Lão Cẩu cảm động, giọng nói cũng run rẩy: “Thầy đã nói không biết bao nhiêu lần, đầu óc ngu dốt thì làm nhiều bài tập cho thầy, chỉ một đề hình nhưng hãy làm nó một nghìn lần đi, thầy không tin là các em không làm được! Bây giờ thì các em tin chưa? Tô Diệu Ngôn, em ngồi xuống đi, sau này duy trì thói quen làm bài tập cho thầy.”
Tô Diệu Ngôn nhẹ nhàng gật đầu.
“Mẹ nó! Cậu thật sự đã làm nhiều đề như vậy sao!” Hứa Đạt than thở: “Tớ thấy cậu mỗi ngày ở trường đều làm đề thi đến thần kinh, không ngờ về nhà cũng tiếp tục sao? Đừng nói cậu đi đường cũng làm đấy nhé.”
Trần Lộ cũng cảm thấy bạn cùng bàn của mình đã thay đổi tính cách. Trước đây mỗi lần nhắc đến Toán, cô chỉ muốn nhảy khỏi phòng học ngay lập tức.
“Đúng, thần kinh.” Tô Diệu Ngôn cười nhẹ: “Bị thần kinh.”
“…”
Tại sao nụ cười này lại như mang theo nỗi bi thương vậy.
***
Sau khi kết thúc buổi học, Tô Diệu Ngôn đến studio của Diệp Nhiễm.
Hai người đã chụp một vài bộ ảnh, nhưng chúng đều không ở trạng thái tốt, cuối cùng cả hai đều như “Cát Ưu nằm liệt” trên ghế sofa.
Diệp Nhiễm đang ho mà còn hút thuốc, Tô Diệu Ngôn bực bội cướp lấy bao thuốc bỏ vào trong cặp mình, hoàn toàn cắt đứt ngọn nguồn của con quỷ thuốc lá này.
“Thật tàn nhẫn.” Diệp Nhiễm lại ho khan: “Đó là viên thuốc thay đổi cuộc sống của chị đó.”
Tô Diệu Ngôn hừ một tiếng: “Nếu chị còn hút thuốc nữa thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng đó.”
Diệp Nhiễm mỉm cười không nói gì.
Một lúc sau, khi Tô Diệu Ngôn nghĩ rằng chị đại của mình đã ngủ, thì cô ấy đột nhiên nói: “Tình trạng của Lily không ổn lắm.”
Ngón tay đang lướt Weibo của Tô Diệu Ngôn dừng lại.
“Bác sĩ nói quá nhiều từ chuyên môn, chị nghe không hiểu. Đại loại là trong đầu có máu tụ, không dễ giải quyết, chỉ có thể chờ chính cô ấy tự bình phục. Nếu bình phục thì không sao, nhưng nếu không, thôi, cứ hy vọng là tốt đi.”
Quạt điện trong phòng chụp còn chưa tắt, vẫn luôn thổi vù vù ở trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng thổi về phía phòng nhỏ bên này, thổi tới chân Tô Diệu Ngôn.
Vừa rồi không thấy gì, bây giờ cô lại thấy hơi lạnh.
Diệp Nhiễm xoay người ngồi dậy, chọc chọc vào bả vai Tô Diệu Ngôn, cười nói: “Nhóc con này lại suy nghĩ lung tung đúng không? Chị đã nói với em rồi, con người có số mệnh, không có cách nào ngăn cản được cả. Hơn nữa, nếu việc này nhất định phải để em gánh chịu, thì nó cũng là vấn đề của chị. Lúc đó chị chắc chắn rằng em đã nghe nhầm cho nên mới không muốn đi tìm.”
Tô Diệu Ngôn thở dài, chống cằm ngồi trên ghế sofa, giống như một chú chó con đang vẫy đuôi.
“Thật ra em có chút tự trách, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi.” Cô nói: “Không ai trong chúng ta muốn Lily gặp chuyện, tuy rằng kết cục cuối cùng không như chúng ta muốn, nhưng chúng ta cũng không cố ý. Trách nhiệm không rõ ràng, ai có thể đoán trước được?”
Diệp Nhiễm vỗ vỗ tay, kinh ngạc nói: “Nhóc con, sao có thể! Cảnh giới cao như vậy, người phàm tục như chị nhất định phải cầu xin em chỉ giáo cho, xin cho chị một cơ hội để lấy lòng em.”
Tô Diệu Ngôn nhảy lên sofa nằm xuống, ngón trỏ lắc lắc: “Rất xin lỗi, người đẹp đây đã có hẹn.”
Cô kể về việc chuyển đến nhà Mạnh Nguyễn.
“Đang yên đang lành sao lại chuyển đến nhà người ta?” Diệp Nhiễm hỏi: “Em cũng đâu phải người có thói quen thích làm phiền người khác?”
Tô Diệu Ngôn gối đầu lên hai tay, đáp: “Em cũng có chút hồ đồ. Có thể là do người đó nói em thật sự…”
“Ô ô ô!”
Diệp Nhiễm kéo con nhóc thối này ngồi dậy, chuyện lần trước ở đồn công an cô ấy đã không hỏi rồi, bây giờ nghĩ lại, nhất định phải hỏi thăm cái người cực phẩm nhân gian kia mới được.
“Cái gì mà cực phẩm nhân gian chứ, anh ấy là anh trai của Nhuyễn Nhuyễn.”
“Chị em tốt của em không phải là con gái duy nhất sao? Anh trai chạy ở đâu ra vậy.”
“Là con trai của bác cô ấy.”
“Chị nói này. Người đàn ông đó chính là đứa con trai do ông trời sinh ra, phong thái khác hẳn những người khác. Chị cũng đã gặp rất nhiều người, nhưng những người có khí chất như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhóc con, mắt nhìn của em không tệ đâu! Chẳng qua…”
Tô Diệu Ngôn nhìn lông mày Diệp Nhiễm nhíu lại, liền biết cô ấy muốn nói: Chẳng qua, chênh lệch giữa hai người thực sự quá lớn.
“Em cũng đừng chán nản.” Diệp Nhiễm vỗ vỗ vai cô: “Tình yêu là một thứ không có quy luật, huống chi em còn trẻ như vậy, vẫn còn rất nhiều khả năng.”
Tô Diệu Ngôn mím môi, gật đầu.
Thực ra, ngay từ đầu cô cũng đã biết trước kết quả.
Phó Doanh Xuyên xuất thân trong giới quý tộc, sự nghiệp thành công, hơn nữa bên cạnh còn có một vị hồng nhan ưu tú làm bạn, anh không thiếu bất cứ thứ gì. Mà cô vẫn còn là học sinh, tương lai chưa biết sẽ như thế nào.
Quan trọng nhất, từ trước đến nay, Phó Doanh Xuyên luôn chỉ coi cô như một đứa “em gái”.
Tất cả sự rung động và phấn khích của cô chẳng qua là do cô ngốc nghếch tự tưởng tượng ra thôi. Nếu cô thật sự dám không biết tự lượng sức mình, chỉ sợ người ta sợ cô đến mức chạy trốn không kịp.
“Không nghĩ nữa.” Tô Diệu Ngôn vỗ vỗ mặt mình: “Em với chị nói về chuyện nộp đơn vào học viện Điện Ảnh đi. Không phải chị nói sẽ giới thiệu cho em một giáo viên dạy diễn xuất sao? Có tin tức gì không ạ?”
Diệp Nhiễm vỗ vỗ ngực: “Đương nhiên.”
Sau đó hai người đi tới chiếc bàn nhỏ gần đó để bàn bạc.
***
Trước khi trời tối, Tô Diệu Ngôn quay trở lại nhà họ Mạnh.
Buổi sáng trước khi rời đi, cô đã cố ý kiểm tra tủ lạnh, các loại rau thịt đều có, đủ để cô quay về nấu một bữa ăn cho ba người. Hơn nữa, cô còn mua thêm sữa chua và coca nữa.
“Diệu Diệu, cậu về rồi sao?” Giọng nói của Mạnh Nguyễn truyền tới từ phòng khách: “Chụp ảnh thuận lợi không?”
Tô Diệu Ngôn trả lời “Cũng ổn” rồi nhìn xuống, cô thấy một đôi giày cao gót màu đỏ.
Sầm San tới chơi.
“Em về cũng thật đúng lúc đó.” Sầm San mỉm cười: “Chị đã đặc biệt nhờ người mang đồ tây từ nhà hàng Michelin tới, mau tới ăn đi.”
Tô Diệu Ngôn liếc nhìn Mạnh Nguyễn, nụ cười trên môi Mạnh Nguyễn giống hệt con cá trê.
“Chị ấy tự mình tới.”
Trong buồng vệ sinh, Mạnh Nguyễn thì thào.
“Tự mình?” Vừa rồi cô thật sự không nhìn thấy Phó Doanh Xuyên: “Chắc là tới mang cơm cho cậu.”
Mạnh Nguyễn rút khăn giấy lau tay: “Bỏ đi. Không biết cơn gió nào đưa chị ấy tới nữa, anh tớ cũng không ở đây, thật phiền phức.”
Tô Diệu Ngôn bảo cô ấy được ăn thì phải vui, đừng kén cá chọn canh như vậy.
Phải nói bữa ăn của Sầm San mang tới đủ phong phú, đủ màu sắc, hương thơm, mùi vị đều đủ, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta phải giơ ngón tay trỏ.
“Nào, mau tới ăn đi.”
Sầm San ngồi xuống ghế chính giữa, cho dù là giọng điệu hay thần thái đều giống như nữ chủ nhân của căn nhà này.
Tô Diệu Ngôn và Mạnh Nguyễn liếc nhìn nhau, sau đó nhìn Lệ Hạo, ra hiệu cho cậu đừng nói linh tinh gì. Từ sau lần đi chơi ở khu du lịch đó, Lệ Hạo đã không có ấn tượng tốt với Sầm San. Nhưng trước mắt, cậu cũng biết mình phải tuân thủ các quy tắc.
Bầu không khí trên bàn về cơ bản được duy trì bởi một mình Sầm San.
Cô ta thỉnh thoảng lại khen ngợi hương vị của các món ăn, thỉnh thoảng lại nói rằng quả không hổ danh là nhà hàng Michelin, đây là món ngon mà có tiền cũng không được thưởng thức, cô ta vì thường xuyên tới nhà hàng này nên mới được tận hưởng dịch vụ mang về.
Mạnh Nguyễn mấy lần định phản bác lại cô ta, nhưng Tô Diệu Ngôn đã ngăn cô ấy lại.
Nhưng bữa ăn này quả thực rất khó chịu, mỗi miếng thức ăn mà cô nuốt vào bụng đều cảm thấy quý giá đến nỗi cô không nên để nó trôi xuống bụng, mà ăn càng ngon lại càng nhạt như nước ốc.
Ăn cơm xong, Tô Diệu Ngôn chủ động nói đi rửa bát.
Mạnh Nguyễn nói sẽ làm cùng cô, nhưng Sầm San lại lên tiếng: “Nhuyễn Nhuyễn, em có thể tư vấn giúp chị về kỳ nghỉ không. Năm sau chị muốn tới Ý, em có muốn đi cùng chị không?”
“Chị đợi chút, em với Diệu Diệu…”
“Rửa cái bát thôi mà.” Sầm San nhìn Tô Diệu Ngôn: “Bạn học Tô, không thành vấn đề chứ? Bên chị rất gấp.”
“…”
Tô Diệu Ngôn gật đầu, một mình thu dọn bát đũa.
Lệ Hạo yên lặng đi vào phòng bếp.
“Chị, khi nào chúng ta về nhà vậy?” Cậu rầu rĩ không vui, hỏi.
Tô Diệu Ngôn cười: “Sao vậy? Cảm thấy rửa bát rất mất mặt sao?”
Lệ Hạo lắc đầu: “Ở nhà em cũng phải rửa bát nhiều mà, làm sao để ý tới mấy cái bát được? Chỉ là em… Không thích…”
“Ngốc quá.” Tô Diệu Ngôn đặt lon coca mà mình đã mua vào tay cậu: “Nghe lời khuyên của chị này, đừng vì những người không xứng đáng mà phủ nhận bản thân mình. Một vài người có hoàn cảnh trưởng thành không giống chúng ta, cách nói chuyện, làm việc cũng chưa chắc đã phù hợp với tính cách của chúng ta. Nhưng điều đó không có nghĩa là người này xấu.”
Lệ Hạo gãi mũi, nói: “Nhưng nhà chị Nhuyễn Nhuyễn cũng rất giàu, chị Nhuyễn Nhuyễn có như vậy đâu.”
“Chính vì vậy đó.” Tô Diệu Ngôn tắt vòi nước: “Chúng ta tới đây chị Nhuyễn Nhuyễn đã rất vui còn gì. Hơn nữa cũng chỉ mấy ngày nữa thôi, chúng ta sẽ về nhà. Xem như nể mặt chị Nhuyễn Nhuyễn, đừng so đo như vậy làm gì.”
Lệ Hạo gật đầu, giúp chị già rửa bát.
Thu dọn mọi thứ xong và đi ra khỏi phòng bếp, chỉ còn Sầm San ngồi trong phòng khách lướt điện thoại.
“Dọn xong rồi sao?” Sầm San không ngước mắt lên, nói: “Nhuyễn Nhuyễn đi gọi video với dì Phó rồi.”
Tô Diệu Ngôn liếc nhìn Lệ Hạo, Lệ Hạo trợn tròn mắt, hai người đều định về phòng. Nhưng khi Lệ Hạo đã rời đi thì Tô Diệu Ngôn bị gọi lại.
“Chị và em đã gặp nhau rất nhiều lần nhỉ.” Sầm San nói: “Dì Phó nói với chị rằng Nhuyễn Nhuyễn định thi đại học B, cũng có thể sẽ đi du học. Còn em thì sao? Đã suy nghĩ gì tới kỳ thi đại học chưa?”
Tô Diệu Ngôn thành thật nói: “Em định thử ghi danh vào học viện Điện Ảnh.”
Sầm San sửng sốt, sau đó nhếch môi cười, vắt chéo chân.
“Em định thi vào học viện Điện Ảnh sao?” Biểu cảm của cô ta giống như nghe được cái gì đó viển vông: “Con đường này không dễ dàng chút nào. Dù sao giới giải trí cũng chỉ là một cái tổ hợp danh lợi, là trung tâm giao thoa của ích lợi. Rất nhiều cô gái vì muốn trèo cao mà có thể bán mình để tìm lối tắt.”
Đầu của Tô Diệu Ngôn ong ong vì mấy chữ “trèo cao”, “bán mình”, “đường tắt”, mà ánh mắt của Sầm San càng khiến cô thấy vô cùng khó chịu, như thể cô chính là một cô gái như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Diễn viên cũng chỉ là một nghề nghiệp mà thôi.” Tô Diệu Ngôn nói: “Đúng là có những con đường tắt như chị nói, nhưng đó là lựa chọn cá nhân của một số người. Người khác có thể không ủng hộ nhưng cũng không có đủ tư cách để đánh giá. Và cũng có một số người làm diễn viên chỉ bởi vì tình yêu của họ dành cho diễn xuất, hy vọng có thể làm nghề này. Còn việc bọn họ gắn bó được đến đâu, có thể kiên trì được như thế nào, cũng là lựa chọn của cá nhân họ.”
Sầm San khoanh tay, nụ cười tươi của cô ta biến thành nụ cười khinh thường và kiêu ngạo không thể che giấu được, châm chọc: “Chẳng qua chị cũng chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở em giới giải trí hiểm ác như nào thôi, em nhanh mồm nhanh miệng phản bác như vậy là muốn chứng minh điều gì? Em như thế nào mà dám ước mơ làm diễn viên vậy? Em gái à, cái giới này chính là nhờ tiền bạc mà đi lên đó. Còn em, một là không có quyền, hai là không có tiền, em nghĩ giấc mơ của em có thể đánh đổi bằng gì?”
Tô Diệu Ngôn không phủ nhận quan điểm của Sầm San, đó là quyền tự do cá nhân của mỗi người, nhưng cô không cho phép người khác giẫm đạp lên ước mơ của cô. Chẳng lẽ trong nhà không có tiền thì không thể làm diễn viên được sao?
“Cô Sầm, tôi cảm thấy…”
Ngoài cửa có tiếng động, Phó Doanh Xuyên đã về.
Sầm San lập tức thay đổi sắc mặt, trở lại vẻ dịu dàng, nhã nhặn trước đây. Cô ta bước tới, nhẹ nhàng nói: “Anh đã về, làm việc vất vả rồi.”
Phó Doanh Xuyên chú ý tới bóng dáng Tô Diệu Ngôn đang ngồi trên ghế sofa, trông có vẻ không vui.
“Em đang nói chuyện với bạn học Tô.” Sầm San giải thích: “Bạn học Tô muốn đăng ký vào học viện Điện Ảnh, em cảm thấy giới giải trí quá phức tạp, không thích hợp với một cô gái ngây thơ như cô ấy. Không nghĩ em mới chỉ nói mấy câu, bạn học Tô đã không đồng tình. Bọn em đang thảo luận về nó. Có phải không, bạn học Tô?”
Tô Diệu Ngôn đứng lên, xoay người lại, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp như ngày thường.
Trong mắt Sầm San hiện lên sự khinh thường, nhưng khi nhìn anh lại tràn đầy dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Doanh Xuyên, anh có đói không? Em sẽ tự mình xuống bếp nấu cho anh ăn, được không?”
Phó Doanh Xuyên liếc nhìn cô gái còn đang suy nghĩ, vừa định mở miệng thì cô lại ngắt lời.