Dựa trên kinh nghiệm và những hiểu biết của mình trong vai trò trợ lý chính bao nhiêu năm qua, anh ta quả quyết phán định: Boss bị phu nhân giận dỗi.
Một năm 365 ngày luôn có mấy ngày gió tanh mưa máu như thế này.
Thiệu Nam trơn tru báo cáo phương án do bộ phận marketing đệ trình, sau đó chuẩn bị cụp đuôi chạy trốn, kết quả lại bị Boss gọi lại.
“Kết quả đánh giá hợp tác với Tiết Thị đã xong chưa?”
“…”
Tối hôm qua anh ra chỉ thị lúc 10 giờ, có là đội ngũ thần tiên cũng chưa chắc đã đánh giá xong.
Thiệu Nam nói: “Vẫn đang trong quá trình đánh giá. Tôi sẽ đi thúc giục.”
Phó Doanh Xuyên giơ tay lên, vẻ mặt hiện rõ “Tôi đang khó chịu, tôi rất khó chịu”, lãnh đạm nói: “Đánh giá thế nào cũng được, xong thì hủy đi.”
“…”
Dự án vài tỷ như vậy, nói hủy là hủy luôn sao?
Nhìn sắc mặt tối đen “Tôi đang khó chịu, tôi rất khó chịu” của Boss, Thiệu Nam thầm thở dài trong lòng, đã đến lúc phải giải quyết vấn đề cho Boss rồi.
“Phó tổng, ở Thành Tây mới mở thêm một chi nhánh của Hỷ Phượng Hương.” Anh ta nói: “Nghe nói phu nhân rất thích ăn bánh tart trứng của nhà đó.”
Đôi mắt Phó Doanh Xuyên sáng lên.
Thiệu Nam thầm nghĩ: Vì vợ chồng hai người, tôi sắp trở thành cố vấn cho các thiếu nữ rồi!
Nhưng khỏi phải nói, những thứ này thực sự rất dễ thương, mỗi lần ghi chú lại “Chiêu thức dỗ vợ Diệu”, anh ta cũng đều thử trước một chút, thầm cảm thán: Thảo nào các cô gái đều thích.
“Thì sao?” Phó Doanh Xuyên lạnh lùng nói: “Nói về bánh tart trứng trong giờ làm việc?”
“…”
Không phải vì muốn vợ chồng anh hòa thuận sao?!
Thiệu Nam cảm thấy đau khổ, nhưng anh ta không dám nói gì, thay đổi đạo đức nghề nghiệp trong công việc kinh doanh, sau đó rời khỏi văn phòng.
***
Tô Diệu Ngôn hẹn hội chị em đi uống trà chiều.
Lúc trước, mỗi khi ba người tụ tập với nhau đều cùng nhau thảo luận về các tiểu thịt tươi, bây giờ thì lại cùng nhau thảo luận về kinh nghiệm nuôi dạy con cái.
“Anh trai tớ không thích Hiên Hiên?” Mạnh Nguyễn tặc lưỡi: “Rất bình thường mà.”
Nam Chức nói tiếp: “Không phải đàn ông đều thế sao? Chỉ thích mỗi con gái, người tình bé nhỏ kiếp trước. Quýt anh nhà tớ cũng không được hoan nghênh. Anh ấy chơi game với con trai, lần nào cũng để con trai thua, xong còn đả kích con trai là đồ ngốc nữa.”
“…”
“Thẩm đầu gỗ ngốc nhà tớ vẫn tốt hơn.” Mạnh Nguyễn thở dài: “Nhưng đối với Gia Gia và Tiểu Mộ thì… Không thể so sánh với Miên Miên.”
Càng kể càng thấy sầu, nguyên tắc của đám đàn ông tuyệt vời này chính là —— Con gái là chân ái, con trai như mây bay.
Tô Diệu Ngôn uống một ngụm nước trái cây, thầm nghiến răng: “Tớ phải nghĩ cách để hai ba con ở chung một chỗ mới được, vun đắp tình cảm.”
Vẻ mặt của Mạnh Nguyễn và Nam Chức đều là “You what?”
Chẳng lẽ cô thấy vết thương của con trai chưa đủ sâu, muốn vết thương lớn hơn, biến nó thành một góc 360 độ không có góc chết mới vừa lòng?
Mạnh Nguyễn khuyên Tô Diệu Ngôn vẫn nên bỏ đi, dựa theo tính cách dở hơi của Phó Doanh Xuyên mà nói, cẩn thận anh lại ném con trai đi.
“Ném đi?” Tô Diệu Ngôn nắm tay, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong không cười: “Tớ sẽ cho anh ấy dũng khí, để xem anh ấy có dám không.”
***
Đã đến giờ tan làm.
Thiệu Nam vươn vai, chuẩn bị kết nối với văn phòng tổng giám đốc hỏi Boss có cần chuẩn bị xe không.
Kết quả, người bên trong lại gọi trước.
Giọng nói của Boss ở đầu dây bên kia vẫn bình thản và lạnh lùng như cũ, anh phân phó: “Để tài xế về trước, tôi sẽ tự lái xe.”
“Rõ, Phó tổng.”
Vì không còn việc gì nữa, Thiệu Nam cũng vui vẻ tan làm sớm.
Anh ta thu dọn đồ đạc, vốn định rủ một vài người anh em ra ngoài làm mấy ly, nhưng người ta cũng còn có việc bận nên không đi được. Vì vậy, anh ta đành phải tự giải trí một mình.
Không phải Hỷ Phượng Hương vừa mới khai trương sao? Vừa hay có thể tới đó nhìn ngắm một chút.
Hỷ Phượng Hương là cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng của Hongkong, có chuỗi mắt xích toàn quốc.
Trước đây ở trung tâm thành phố B chỉ có một cái, ngày nào cũng chật kín chỗ. Bây giờ mở thêm một chi nhánh nữa, trong cửa hàng lúc nào cũng tấp nập, bên ngoài còn đông đúc hơn.
Cuối cùng Thiệu Nam cũng tìm được một chỗ đỗ xe.
Một hàng người xếp hàng kéo dài từ cửa hàng ra đến tận ngã rẽ đường đi, chủ yếu đều là các cặp tình nhân hoặc là các cô gái đi mua đồ ngọt, hầu như không có người đàn ông độc thân nào xếp hàng ở đây.
Thiệu Nam gãi gãi đầu, thầm nghĩ đáng ra mình không nên làm những việc đột ngột như thế này.
Anh ta xoay người, ánh mắt vô tình quét qua liền phát hiện ra một người đàn ông cao lớn đang đứng giữa hàng người, nghiễm nhiên trở thành người nổi bật nhất ở đó.
Khí chất đó, dáng vẻ đó, gu ăn mặc đó, thân hình đó… Không phải Boss của anh ta thì là ai?
Phó Doanh Xuyên không nghĩ trợ lý của mình lại rảnh rỗi như vậy, xem ra anh cần phải dành chút thời gian sau một ngày làm việc bận rộn của mình để giải quyết vấn đề độc thân cho trợ lý mới được.
Thiệu Nam cũng không nghĩ Boss của anh ta trước còn khinh thường khi nói về bánh tart trứng, bây giờ lại đi xếp hàng để mua.
Mà cái duyên phận chết tiệt này, mẹ nó ai muốn chứ!
Thế nhưng hình ảnh này lại rất vừa mắt anh ta.
“Phó, Phó tổng.” Thiệu Nam không sợ chết mà bước tới: “Hàng người này rất dài, nếu không, nếu không thì…”
Phó Doanh Xuyên lấy điện thoại ra, lướt lướt mấy lần rồi nói: “Dự án viện trợ của Ethiopia, tôi muốn xem báo cáo chi tiết vào đêm nay.”
“…”
Cứ như vậy mà cho anh ta bay từ Cape Town sang Ethiopia, đúng không!
Phó Doanh Xuyên mang theo mẻ bánh tart trứng còn nóng hổi về nhà.
Trong nhà không có ai.
Dì giúp việc đã đưa hai đứa nhỏ đến chỗ Phó Lam chơi theo yêu cầu của anh, các nguyên liệu tươi ngon cũng đã được chuẩn bị sẵn trong bếp từ trước.
Phó Doanh Xuyên đặt bánh tart trứng xuống, chạy lên phòng tắm rửa qua rồi thay quần áo ở nhà, bắt đầu bận rộn trong bếp.
Buổi trà chiều với hội chị em của Tô Diệu Ngôn sắp kết thúc, anh phải nhanh chóng nắm bắt thời gian để tạo ra một thế giới lãng mạn chỉ có hai người, hơn nữa còn không uổng phí anh vất vả xếp hàng một lúc lâu.
40 phút sau.
Ngoài cửa vang lên tiếng động, Tô Diệu Ngôn đã về.
“Đường Đường? Hiên Hiên?” Cô vừa cởi giày vừa gọi: “Mẹ mang quà về cho hai đứa đây.”
Không có ai trả lời.
Sau đó cô mới nhận trong phòng khách chỉ bật một chiếc đèn sàn duy nhất, hơi tối. Với tính cách ồn ào, thích chạy nhảy của Đường Đường thì dì giúp việc sẽ không để ánh sáng tối như vậy.
Chẳng lẽ dì ấy đưa hai đứa nhỏ ra ngoài đi dạo rồi sao?
Tô Diệu Ngôn đi vào trong, tiếng đàn violin réo rắt đột nhiên vang lên.
——《 Salut d’Amour 》.
Phó Doanh Xuyên đeo tạp dề, bê đĩa thức ăn ra, cười nói: “Em về rồi.”
“…”
Không lâu sau, hai vợ chồng ngồi xuống.
Tô Diệu Ngôn nhìn cốc chân dài cùng với nến và mì spaghetti thơm ngào ngạt trên bàn, trong lòng có chút ngọt ngào.
Nhưng không được, vì con trai, cô không thể khuất phục trước viên đạn bọc đường của Cáo Già này được.
“Cầu hôn thì tự chơi violin.” Cô trừng mắt với anh, cười lạnh: “Có được rồi thì bật loa. Ha ha.”
“…”
Phó Doanh Xuyên đứng dậy rót rượu vang cho vợ, cúi người nói vào tai cô: “Đêm nay về phòng sẽ để em kéo, em muốn kéo bao nhiêu cũng được.”
“…”
Kéo thì kéo, áp sát như vậy làm gì.
Hơn nữa, tay cũng không cần phải đặt bừa bãi như vậy đâu. Người này chẳng có quy củ chút nào.
Tô Diệu Ngôn thầm oán hận trong lòng, nhưng ngoài miệng lại không nói lời nào. Cô và anh đã lâu không có thời gian của riêng hai người, riêng sự tồn tại của hai đứa nhỏ kia đã trở thành cái khiên lớn nhất cho sự lãng mạn.
Âm nhạc du dương, ánh nến lung linh.
Tô Diệu Ngôn nhấp một ngụm rượu, phong thái khêu gợi bất tri bất giác bộc lộ ra ngoài, đôi mắt cáo quyến rũ như câu mất hồn anh dưới ánh nến ấm áp, khiến Phó Doanh Xuyên không thể rời mắt.
Anh lặng lẽ nhìn cô, nhất thời quên đi những thứ khác, trong lòng chỉ có người phụ nữ trước mắt.
“Anh có thể mời bà Phó nhảy một điệu không?” Anh đứng dậy, giơ tay ra như một quý ông.
Tô Diệu Ngôn liếc anh một cái, miễn cưỡng cho anh chút thể diện.
Sau đó… Sau đó cũng không biết đã nhảy lên tầng từ lúc nào, rồi lại nhảy lên giường.
Tô Diệu Ngôn nhỏ giọng ưm một tiếng, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt. Trong đôi mắt màu hổ phách của anh tràn đầy dục vọng mãnh liệt, như muốn nuốt chửng lấy ngọn lửa, một ngọn lửa hừng hực.
“Nhẹ một chút.”
Cô ôm lấy bờ vai anh, không thể chịu được trước sự tấn công của anh.
Mồ hôi trên trán Phó Doanh Xuyên chảy xuống trán cô, sự mềm mại, đáng yêu của cô khiến anh không thể kiểm soát được bản thân, trong lòng anh như có một con ngựa hoang đang mất cương, gầm thét muốn chạy về phía cô…
Cuộc chiến dừng lại.
Hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi ôm lấy nhau, cũng không đoái hoài đến chuyện đi tắm.
Sự mông lung trước mắt Tô Diệu Ngôn dần dần biến mất, thay vào đó là lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, cùng với những vết xước trái phải.
Hừ, ai bảo anh không ngừng lại chứ.
Cô há miệng cắn anh một cái, hả giận.
“Hử?” Phó Doanh Xuyên siết chặt eo cô: “Muốn nữa sao?”
“…”
Ông xã, em sai rồi.
Sự bình lặng sau cơn bão chính là sảng khoái nhưng cũng là sự mệt mỏi nhất.
Sau khi nghỉ ngơi, Phó Doanh Xuyên bế Tô Diệu Ngôn đi tắm rửa. Nhưng Tô Diệu Ngôn đột nhiên dang tay ra ôm chặt cổ Phó Doanh Xuyên, không chịu hợp tác.
“Sao vậy? Sợ lại làm lần nữa trong phòng tắm sao?” Anh hơi nhướng mày, vẻ mặt thật sự có ý định đó.
“…”
Anh cũng không còn là thanh niên nhưng sao tinh lực lại tràn trề như vậy chứ? Đến người trẻ còn không bằng anh.
Tô Diệu Ngôn buông tay ra, nằm xuống giường, nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừ.”
“Cuối tuần này, em hứa sẽ đưa mẹ đến khách sạn suối nước nóng để thư giãn trong kỳ nghỉ phép.” Cô nói: “Mẹ muốn dẫn Đường Đường đi theo.”
Phó Doanh Xuyên gật đầu, không phản đối.
Tô Diệu Ngôn hắng giọng nói tiếp: “Đường Đường bây giờ chạy nhảy như thế nào chắc hẳn anh cũng biết, cho nên em sẽ dẫn dì giúp việc đi theo. Mà dì giúp việc phụ trách trông Hiên Hiên tuần này cũng đi dự đám cưới của họ hàng. Dì ấy đã xin nghỉ từ trước, em không thể không để người ta đi được.”
Phó Doanh Xuyên nhíu mày: “Vậy thì sao?”
Vậy thì sao cái gì? Không phải anh rất thông minh sao!
Tô Diệu Ngôn ngồi bật dậy, nói: “Vì vậy cuối tuần này, anh phải chịu trách nhiệm trông Hiên Hiên.”
“…”
Một giây, hai giây, ba giây…
Sự ngọt ngào trước đó còn sót lại một chút trong căn phòng, không khí dường như trở nên nóng bức đến khó chịu.
Tô Diệu Ngôn quyết định nếu Phó Doanh Xuyên không đồng ý, hoặc là muốn tìm người nào giúp đỡ, cô sẽ làm ầm với anh.
Nhưng gần 1 phút trôi qua, lão già không hề bày tỏ ý kiến của mình.
“Anh…”
Đột nhiên!
Lão già nhào tới, đè cô xuống dưới thân lần nữa.
Lúc này Tô Diệu Ngôn mới phát hiện vừa rồi mình ngồi dậy, trên người cô không có một mảnh vải che thân nào, dấu hôn tràn ngập trên ngực lại khiêu khích nơi nào đó của lão già.
“Anh! Anh đừng nghĩ…”
“Anh đồng ý với em.”
“Cái, cái gì cơ?”
“Em nói xem.”
Con trai, mẹ vì con mà không cần đến sinh mệnh của mình nữa. Con phải chọc tức chết ba con cho mẹ, xả giận cho mẹ!
***
Cuối tuần nháy mắt đã đến.
Tô Diệu Ngôn đã thu dọn đồ đạc từ sáng sớm, đưa Đường Đường và dì giúp việc đến gặp Tô Dục Văn.
Trước khi ra khỏi nhà, nhìn đứa con trai ngây ngô vẫy tay chào mẹ và chị gái, cô không khỏi hoang mang, sợ rằng sẽ có chuyện xảy ra nếu giao con cho Cáo Già.
Nhưng Phó Doanh Xuyên cũng không biết uống nhầm thuốc gì, bảo cô cứ yên tâm giao con trai cho anh.
Cô thật sự có thể yên tâm được sao?
Bỏ đi, dù sao cũng là ba con ruột thịt, chắc anh sẽ không ném con đi đâu.
Sau khi Tô Diệu Ngôn rời đi cùng Đường Đường, ngôi nhà bỗng trở nên quạnh quẽ.
Phó Doanh Xuyên nhìn thằng nhóc thối vừa mới biết bò không lâu, cậu nhóc bây giờ vừa ôm đồ chơi vừa chảy nước miếng trên thảm trải sàn ở khu vui chơi.
Anh tỏ vẻ ghét bỏ, đi vào phòng làm việc lấy máy tính ra, ngồi trên ghế sofa bên ngoài khu vui chơi, bắt đầu làm việc.
Mới đầu còn gió êm sóng lặng.
Nhưng chỉ 10 giây sau.
Phó Doanh Xuyên cảm thấy hơi ngứa ở chân.
Cúi đầu nhìn, thằng nhóc thối này không biết đã bò tới đây từ lúc nào, mà giờ phút này, dưới chân anh toàn là nước miếng của cậu nhóc.
“Con là thác nước đấy à?” Anh trợn trừng mắt, hỏi.
Hiên Hiên ngẩng đầu, nở một nụ cười yêu thương với ba mình.
Đáng tiếc, nó không có tác dụng với ba cậu.
Phó Doanh Xuyên đặt máy tính xuống, bế con trai trở lại giữa khu vui chơi, để cậu ngoan ngoãn chơi với đống đồ chơi đầy nước miếng của mình, còn anh tiếp tục làm việc.
Chẳng mấy chốc, bàn chân lại bắt đầu ngứa.
Lần này, thằng nhóc thối này cầm đồ chơi dính đầy nước miếng của nó xoa xoa vào chân anh.
“…”
Thích chân anh như vậy sao?
Phó Doanh Xuyên cười lạnh, bế thằng nhóc thối này ngồi lên đùi.
Hiên Hiên chưa bao giờ được ngồi làm việc với ba, lúc này lập tức biến thành một đứa bé hiếu kì, mắt lớn mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không nhúc nhích.
Phó Doanh Xuyên bắt đầu gõ bàn phím. Một lúc sau, điện thoại anh rung lên.
Bà xã: [Ông xã, đừng để Hiên Hiên nhìn vào màn hình máy tính, không tốt cho mắt của con đâu.”
“…”
Đầu của thằng nhóc thối này gần như chạm vào máy tính…
Đến gần trưa, Phó Doanh Xuyên bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Hiên Hiên bám chặt ba, ba tiến một bước, cậu nhóc cũng tiến một bước. Thỉnh thoảng nhận được ánh mắt hình viên đạn của ba, cậu nhóc liền cười đáng yêu rồi vỗ vỗ hai tay.
Bởi vậy mới có câu “lấy ơn báo oán”, làm cho người ta không có đường nào để chạy trốn chính là cảnh giới tối cao của Hiên Hiên.
Phó Doanh Xuyên nấu cho mình một ít sủi cảo đơn giản, còn sữa bột và thức ăn bổ sung là dành cho con. Dì giúp việc đã chuẩn bị kỹ càng từ rất sớm, ủ ấm trong lồng hấp, chỉ việc trực tiếp lấy ra cho ăn là được.
Anh đặt thằng nhóc thối kia lên một cái ghế, bắt đầu cho con ăn.
Áp dụng nguyên tắc ba phút, ban đầu Hiên Hiên tỏ ra rất hợp tác, bộ dạng ngoan ngoãn “Ba đút cho ăn là ngon nhất”, khiến ba cậu vô cùng đắc ý.
“Con thích ba đút cho ăn vậy sao?” Anh nhướng mày: “Vậy thì con phải quý trọng lần này đi, không có lần sau…”
“Phì phì ——”
Hiên Hiên phun đầy lên mặt ba cậu.
Phó Doanh Xuyên như hóa đá, trên mặt dính đầy rau và trái cây xay nhuyễn, mà điều quan trọng nhất, nó còn được trộn với nước miếng của thằng nhóc thối này!
“Phì phì ~” Hiên Hiên thè lưỡi tự chơi một mình: “Phì phì ~ Phì phì ~”
Cạch!
Phó Doanh Xuyên đặt thìa nhỏ xuống bàn, xoay người rời đi.
Anh đi vào phòng vệ sinh điên cuồng rửa mặt, nghĩ đến cái thứ nhớp nháp vừa rồi dính trên mặt lâu như vậy, trên người anh lập tức nổi da gà!
Anh có thói quen ở sạch nghiêm trọng!
Phó Doanh Xuyên tức giận nhìn mình trong gương, trong đầu lần lượt hiện lên 108 ý tưởng ném thằng nhóc thối kia đi.
Lúc này, điện thoại lại rung lên.
Tô Diệu Ngôn gửi lời mời gọi video tới.
Trong lòng nổi lên sự chột dạ từ trước đến nay chưa từng có, Phó Doanh Xuyên nhớ tới thằng nhóc thối kia còn đang ngồi một mình trên ghế em bé, liền nhanh chóng quay trở lại.
Thằng nhóc thối kia đang nghịch ngợm thức ăn bổ dưỡng còn sót lại ở bên miệng, phì phì mấy cái rồi lại liếm rồi lại phì phì, chơi vô cùng vui vẻ.
Phó Doanh Xuyên đặt điện thoại lên khay của ghế em bé, rút khăn ướt trên ghế em bé ra lau mặt cho thằng nhóc thối này.
Thằng nhóc thối này vẫn còn đang nghịch ngợm, hai tay khua loạn xạ trên bàn, vô tình bấm kết nối với lời mời gọi video của Phó Doanh Xuyên.
Phó Doanh Xuyên còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy mẹ của thằng nhóc thối này hét lên ở đầu dây bên kia: “Con sao vậy con trai?”
“…”
Tại sao em không hỏi con trai em đã làm những gì với anh.
Phó Doanh Xuyên cầm điện thoại lên định giải thích, nhưng còn chưa kịp nói gì thì thằng nhóc thối kia đột nhiên gào khóc.
“…”
Không phải con vừa mới chơi vui vẻ lắm sao con trai?
Hiên Hiên khóc vô cùng đau lòng, nước mắt nước mũi đầm đìa, bộ dạng đó khiến mẹ cậu tan nát cõi lòng.
Tô Diệu Ngôn vừa dỗ dành con trai vừa mắng Phó Doanh Xuyên, cuối cùng hung dữ nói: “Phó Doanh Xuyên, anh với em chưa xong đâu!”
Video bị cúp.
Phó Doanh Xuyên ngồi xuống ghế, huyệt thái dương đập thình thịch.
Thằng nhóc thối ở đối diện khóc đến đỏ bừng mặt mũi, nhìn cũng khá đáng thương, khiến ba cậu lại phải ngẫm lại bản thân.
“Được rồi, ba ôm con.”
Anh giơ tay, nhưng vừa mới chạm vào người thằng nhóc thối này, nó lại “Phì phì” chơi vui vẻ, cười tươi như hoa.
“…”
Quả nhiên là con của nữ hoàng.
***
Buổi tối, lại chuẩn bị đến giờ ăn cơm.
Thằng nhóc thối này đã ngủ ngon lành cả một buổi chiều, Phó Doanh Xuyên cũng có một khoảng thời gian bình yên để xử lý công việc.
Nhưng sau đó, lại là một trận chiến ác liệt khác.
Phó Doanh Xuyên ôm thằng nhóc thối này đến phòng khách, đang chuẩn bị vào bếp làm bữa tối thì tiếng chuông ngoài cửa vang lên —— Phó Lam tới.
“Cô, sao cô lại tới đây vậy?’
Phó Lam vội vàng vào nhà tim Hiên Hiên, trách cứ: “Cháu còn hỏi sao cô lại tới đây sao? Diệu Diệu gọi điện cho cô, nói rằng cháu không trông được Hiên Hiên? Cháu bao nhiêu tuổi rồi chứ? Có cần phải đối xử khác biệt với con trai và con gái như vậy không?”
Thế này là thế nào!
Phó Doanh Xuyên hết lòng giải thích, nhưng thằng nhóc thối này lại thích gây chuyện, nó ôm lấy cổ Phó Lam, tỏ vẻ cầu xin an ủi, cầu xin được đón đi, giống như anh thực sự ngược đãi cậu suốt thời gian qua.
“Nó chỉ đang diễn thôi.” Anh nghiến răng nói.
Ánh mắt Phó Lam truyền đạt: Trên đời này sao có thể có người ba điên rồ như cháu chứ? Sao có thể nói xấu con trai như vậy!
“Hiên Hiên ngoan.” Phó Lam khẽ nói: “Không ai có thể bắt nạt con được cả, đừng sợ.”
Hiên Hiên chẹp miệng, nước mắt lưng tròng, gục đầu vào lòng Phó Lam, chỉ thiếu hát một câu: Trên đời này bà trẻ là người tuyệt vời nhất.
Phó Doanh Xuyên lạnh lùng nhìn con, thằng nhóc này cứ chờ đấy.
***
Phó Lam cùng dì giúp việc ở lại để chăm sóc Hiên Hiên.
Sáng sớm hôm sau, Tô Diệu Ngôn dẫn Đường Đường hùng hổ trở về.
Cô lập tức chạy tới phòng con trai để kiểm tra tình hình của con, thấy con trai không thiếu tay hay thiếu chân, trái tim cô mới từ từ bình yên trở lại.
Phó Lam vừa hay có người lái xe ở đây, bà rời đi cùng với Tô Dục Văn. Gia đình bốn người tiêu chuẩn lại trở về, chỉ là… Bầu không khí có hơi sai sai.
Phó Doanh Xuyên muốn giải thích những gì đã xảy ra ngày hôm qua, nhưng thằng nhóc đáng chết này một mực quấn lấy mẹ, như thể vừa mới trải qua sinh ly biệt tử.
“Con ngoan, con chịu khổ rồi.” Tô Diệu Ngôn đau lòng nói: “Là mẹ không tốt, mẹ không nên tin ba con. Ba con chính là tên khốn nạn, sau này chúng ta đừng để ý đến ba con nữa.”
“…”
Hiên Hiên ôm cổ mẹ, vô cùng ngoan ngoãn.
Ba của bọn trẻ bị bỏ rơi âm thầm rời đi.
Đường Đường đang ăn bánh pudding trong phòng khách, nhìn thấy ba đi xuống, cô bé cười vẫy tay bảo ba tới ăn cùng.
Vẫn là con gái ngoan.
Linh hồn của Phó Doanh Xuyên được an ủi một chút.
Anh không thích ăn ngọt, nhưng vẫn nghĩ đến việc sẽ cho con gái mình một chút thể diện, anh mở miệng, đang chuẩn bị nếm thử liền nghe thấy ——
“Cái này hông (không) được, ba.” Giọng nói mang theo mùi sữa của Đường Đường còn chưa rõ ràng: “Để cho em trai.”
“…”
Trong tim Phó Doanh Xuyên tràn đầy máu đỏ.
Thế giới đã thay đổi, đối với anh quá tàn nhẫn, ngay cả áo bông nhỏ tri kỷ của anh cũng hướng về thằng nhóc thối kia.
Phó Doanh Xuyên thở dài, không nói nên lời.
Áo bông nhỏ bò lên đùi ba, tiếp tục nói với giọng sữa: “Mẹ nhói (nói), con dà (và) em trai, giống nhau. Ba đều yêu bọn chon (bọn con).”
Phó Doanh Xuyên sửng sốt.
Từ khi Hiên Hiên được sinh ra đến bây giờ, anh luôn tự hỏi mình đã là một người ba có trách nhiệm hay chưa.
Giống như Tô Diệu Ngôn luôn phê bình anh, anh đối xử với con gái và con trai rất khác nhau. Đó là vì trong lòng anh, con gái chính là vầng trăng xinh đẹp nhất, nhất định phải chiều chuộng như một đóa hoa; Còn con trai lớn lên phải đầu đội trời, chân đạp đất, không thể lề mề, chậm chạp được.
Nhưng thử nghĩ xem, con trai còn nhỏ như vậy thì biết cái gì chứ?
“Đường Đường, ba…”
Tô Diệu Ngôn bế Hiên Hiên xuống nhà.
Bây giờ cô đã nhìn thấu, lão già này thật sự chỉ cần con gái là đủ, vậy sau này anh cũng không cần phải có con trai nữa, cô có thể tự mình chăm sóc được, chắc chắn sẽ nuôi dạy con thành một thiên tài nhỏ.
“Mẹ!”
Đường Đường chạy chân trần tới, trong tay vẫn còn cầm món ăn vặt yêu thích của em trai.
Tô Diệu Ngôn xoa đầu con gái, trợn mắt nhìn người nào đó rồi nói: “Đường Đường ngoan. Đi thôi, chúng ta cùng em trai con đi ăn cái gì ngon ngon đi.”
Cô dẫn bọn nhỏ định đi ra ngoài, Phó Doanh Xuyên đuổi theo định ôm con trai nhưng cô không chịu.
“Anh làm gì vậy?” Tô Diệu Ngôn trừng mắt: “Cánh tay quý giá của anh sẽ mệt mỏi đó.”
Phó Doanh Xuyên ngượng ngùng nói: “Bây giờ thằng bé nặng lắm, để anh bế.”
Hai người giằng co với nhau, Đường Đường thì ngẩng đầu nhìn bọn họ giằng co, cô bé cầm cái thìa định đút cho em trai ăn, nào ngờ lại nghe thấy…
Ngay khi cục diện rơi vào vòng tròn lặp lại vô tận, một tiếng “Ba” vang lên rõ ràng trong lòng.
Mà âm thanh này giống như pháo hoa nổ vang bên tai Phó Doanh Xuyên, khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
Tô Diệu Ngôn hoàn hồn, nhướng mày nhìn con trai, hoài nghi nói: “Sao con lại gọi ba trước chứ! Còn mẹ thì sau? Gọi mẹ đi, mẹ.”
“Ba ~~~ Ba ~”
Hiên Hiên vươn bàn tay nhỏ ra, đòi Phó Doanh Xuyên bế.
Tuy rằng mẹ là người có tiếng nói cuối cùng trong căn nhà này, nhưng thật ra trụ cột vẫn luôn là ba. Hiên Hiên thông minh như vậy, đương nhiên hiểu được đạo lý này.
Phó Doanh Xuyên ôm con trai, trái tim mềm nhũn.
Nhìn sang vợ, anh nói: “Bà xã, anh sai rồi. Sau này anh sẽ chăm sóc con thật tốt.”
“…”
Đấy là anh nói đấy nhé.
Phó Doanh Xuyên một tay bế con trai, tay kia nắm tay vợ, vợ anh thì dắt tay con gái. Một gia đình bốn người đi vào phòng bếp, cùng nhau ăn chiếc bánh phô mai ngọt ngào.
~