Một lúc sau, bức tượng đã hoàn toàn hiện ra khỏi vách tường đất, đứng sừng sững trên sàn, hai tay đặt trên phần bụng nổi lên, mình không mặc áo giáp, vừa nhìn đã nhận ra cách ăn mặc của quan văn, chi không biết vì lý do gì mà đúng lúc này lại đột nhiên xuất hiện từ bên trong tường, thật là kì quái. Tôi cẩn thận quan sát phần đầu của tượng đá, đó chính là nơi mà đất cát bắt đầu rơi xuống. Lẽ nào bên trên lại có thứ gì hay sao?
Dưới ánh đèn, cả mảng đất cát trên đầu của tượng đá rơi xuống. Nếu chỉ là do đoạn đường này tầng đất không ổn định thì còn dễ giải thích. Còn nếu do bên trên có thứ gì đó đang theo dõi chúng tôi thì quả thật là đáng sợ. Đèn pin của chúng tôi chiếu sáng không đủ xa, bom cháy thì không dám ném nữa bởi chúng tôi sợ dưỡng khí thực sự còn quá ít!
Lại chờ đợi thêm một lúc, Cáo con đã không chịu được nữa bèn thử thăm dò trên mình tượng đá, một lát sau thì ra sức kéo tay của bức tượng. Lúc đó tôi cũng đã nhìn thấy trong bụng của bức tượng đá này có thứ gì đó. Từ trên đỉnh đầu cho đến dưới bụng đều có một khe nứt rất nhỏ, giống như một cái tủ đựng đồ lớn vậy, có cửa, có đáy, có tay cầm. Lâm Nam liền bước tới ngăn Cáo con không cho sờ mó lung tung nữa, anh khẽ nói: “Em cũng cẩn thận một chút! Đây dù sao cũng là cổ vật hàng mấy nghìn năm tuổi rồi, nếu lỡ bên trong có thứ gì đáng sợ, em thả nó ra như vậy không phải rất nguy hiểm sao?”
Cáo con liền rụt tay về rồi nói: “Đây có thể là cái gì chứ? Nhìn qua thì thấy giống như một cỗ quan tài, lẽ nào người chết ở bên trong còn có thể xông ra cắn cho em một phát sao?” Cáo con vừa dứt lời thì bụng của tượng đã chợt phát ra hai tiếng thình thình, từ chỗ hai bàn tay đang ôm chặt lấy chợt mở ra một đường nứt dọc, khiến cho Cáo con đang đứng gần đó nhất sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, không dám nói năng gì nữa.
Là phúc hay là họa thì cũng không tránh được nữa rồi, dù sao thì trong quan tài cũng đã phát ra tiếng động. Phía trước mặt thì là đám trùng độc hút máu được nuôi dưỡng bằng thịt thối, bị kẹp giữa hai gọng kìm thế này, chi bằng chủ động ra tay thì hơn! Tôi và Lâm Nam gần như đồng thời nắm chặt lấy hai cánh tay của bức tượng đá, kéo mạnh một cái liền thấy giống như đang mở hai cánh cửa tủ quần áo rất nặng vậy, làm xuất hiện thứ đồ đang được cất giấu ở bên trong.
Quả nhiên đây là một cỗ quan tài! Tôi mới nghe nói đến tục lệ an táng trên cây, an táng ngoài trời, an táng dưới biển, rồi thì quan tài treo, nhưng vẫn chưa từng nghe nói tới kiểu an táng dùng một tảng đá dựng đứng để làm quan tài thế này. Ngó vào bên trong mới thấy bụng của tượng đá rất lớn, có hai xác chết đang ôm nhau ngồi ở bên dưới. Hai tiếng động thình thình lúc nãy chắc hẳn là tiếng đầu đập vào cửa phát ra, bởi vì chúng tôi mở cửa từ đoạn giữa nên một cái đầu khô liền lăn lông lốc ra bên ngoài!
Một đàn rết lớn toàn thân mọc đầy lông đen, tỏa ra một mùi hôi thối kinh người đang bò đi bò lại liên tục giữa hai cái xác người khô. Gặp phải sự kích thích của ánh đèn, chúng liền tranh nhau trốn vào trong bóng tối, nhanh chóng bò về phía bức tường trước mặt. Ba người chúng tôi đều kinh hãi không dám cử động, sợ rằng đám rết đó sẽ chủ động tấn công. Đám rết này xem ra rất giống với con rết ở trong chiếc vò của người lính mặc giáp đồng khi trước, đã bị thây ma trẻ em nuốt gọn, chỉ có điều con rết đó không được to bằng bọn ở đây.
Đám rết đã nhanh chóng biến mất, hồn vía chúng tôi lúc này mới quay trở lại, càng thấy kinh sợ hơn nữa, tôi liền hỏi ngay Lâm Nam: “Mặc kệ đám rết này như thế nào, lúc nãy không phải anh nói đã có biện pháp để đối phó với đống thịt thối đó rồi hay sao, mau mau nói xem là chuyện gì nào! Tôi không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa đâu!”
Lâm Nam liền cau mày đáp: “Đống cự nhục đó là loài độc do âm huyệt tạo thành, lúc đầu tôi tưởng rằng chúng vô tình sống ở bên trong bức tường của ngôi mộ này, nhưng giờ xem ra rõ ràng là có người cố tình sắp đặt. Trên sách cổ có viết những con côn trùng đen do cự nhục phát triển thành thì gọi là ‘hoàng bí’, thông thường gọi là âm trùng. Đặc tính của nó hoàn toàn khác biệt so với loài ‘ngọc bí’ được sinh ra từ ngọc nát. Ngọc bí dựa vào tính ăn mòn xác chết của trùng đen để hại người, còn hoàng bí lại dựa vào gai nhọn trong miệng để hút lấy máu thịt. Chúng đều là những vật rất hữu dụng trong việc bảo vệ lăng mộ. Những con ốc sên hay rết này xem ra đều là thức ăn cho hoàng bí. Số lượng hoàng bí sinh ra từ một mảnh cự nhục đủ đế tạo thành một mạng lưới bảo vệ cả ngôi mộ này. Điều này khiến người ta phải đau đầu!”
Tôi không tin là không có cách nào giải quyết, nói cho cùng thì nó cũng chỉ là một loại côn trùng, hoàng bí cũng được, âm trùng cũng thế dù sao cũng đã chặn đường tiến tới của chúng tôi thì chẳng có lý do nào để mà bước qua chúng được cả. Tôi chưa kịp lên tiếng thì Cáo con đã hỏi: “Hay là chúng ta thừ dùng lửa đốt đi? Đã đi tới đây rồi, cần gì quan tâm tới việc chúng quái dị đến mức nào, chỉ cần một mồi lửa cũng có thể đốt sạch bọn chúng.”
Lâm Nam ngay lập tức lắc đầu: “Tuyệt đối không được, âm trùng gặp lửa lập tức biến thành một vùng sương mù tử thi rộng lớn, không bao giờ tan đi, len lỏi vào mọi ngõ ngách. Chúng ta sẽ không có chỗ nào để trốn cả, cho dù đào hố để chui xuống thì sương mù này cũng sẽ thẩm thấu vào khiến chúng ta sông dở chết dở, biến thành vật ký sinh cho trứng ấu trùng! Cách này không được!”
Thấy Lâm Nam nói kiên quyết như vậy, tôi cũng bắt đầu lo lắng: “Cách này không được, cách kia cũng không được, tôi đang định hỏi lũ âm trùng này tại sao không chủ động tấn công chúng ta, xem ra càng không cần phải nghĩ nữa. Dùng chúng để bảo vệ lăng mộ, mục đích chính là để hại chết tất cả những kẻ to gan nào dám vào đây. Lẽ nào thực sự không có bất kì cách giải quyết nào hay sao?”
Lâm Nam không trả lời câu hỏi của tôi mà lại chăm chú quan sát hai cái xác khô đang ôm chặt lấy nhau ở trong quan tài tượng đá, vừa nhìn vừa nói: “Điều này cũng thật là kì lạ, làm sao mà bên ngoài lăng mộ lại có một cỗ quan tài thế này nhỉ? Bọn rết lông đen kia to béo là thế, chắc chắn không phải bộ dạng của những kẻ bị đói! … Ồ, đúng rồi, thì ra hai cái xác này không phải có từ thời cổ đại!”
Tôi lại gần quan sát cẩn thận, lẽ nào lại như vậy, quần áo trên người hai xác chết vẫn chưa bị mục nát, lúc nãy vì còn mải chú ý tới lũ rết nên không để ý thấy trên tay của một trong hai xác chết có lộ ra một chiếc dây đồng hồ đã mục nát đến độ sắp rơi rồi. Tôi bèn nhặt lên xem, quả nhiên là một chiếc đồng hồ, trên nắp toàn là bùn đất, đã hỏng hoàn toàn. Tuy không thể nhận ra chính xác là của thời nào nhưng tuyệt đối không thể là đồ dùng trước thời Dân Quốc được.
Lâm Nam dùng chiếc móng vuốt bằng thép chầm chậm tách rời hai xác chết ra, thấy đó là hai người cao lớn, trên người không có đồ đạc gì, vậy mà có thể đi đến tận nơi này. Không biết bọn họ đã gặp phải bước đường cùng như thê nào, không còn cách nào thoát thân, cuối cùng đành chọn cách ôm lấy nhau mà cùng chết.
Cáo con cũng xông tới xem cho thỏa mãn trí tò mò, kinh ngạc kêu lên: “Bọn họ có một nam một nữ! Hai người xem, cái đầu chưa bị rụng ra kia đang ngả trên vai của người còn lại, trên ngón tay còn có một chiếc nhẫn nữa!” Nói xong liền quay mặt đi chỗ khác, chắc không dám tiếp tục nhìn vào tình trạng xác chết của đôi nam nữ này nữa.
Lâm Nam cũng thấy trong lòng nặng trĩu, từ trong hai bộ xương khô đó lấy ra một chiếc hộp bằng vàng, rồi ngồi bệt xuống đất mở ra xem.
Tôi dùng đèn pin soi thật kĩ những dấu vết để lại trên phiến đá bên cạnh hai xác chết đó, một lúc lâu sau thì nhận ra một bài thơ ngắn nhìn rất quen, dường như đã đọc được ở đâu đó, bất giác đọc lên thành tiếng: “… tóc dài thì để cho chàng cắt… tóc ngắn thì nuôi cho chàng… một ngày nào đó tóc dài… dày như sợi tơ…lại để cho ai cắt….lại… nuôi cho ai… Nét chữ phía sau mờ quá nhìn không rõ, nghĩ lại tình cảnh lúc đó tôi bất giác thấy đau nhói trong lòng, buồn bã tới mức chỉ muốn khóc, còn Cáo con từ lúc nào đã bần thần hết cả người.
Lâm Nam ở bên cạnh lặng yên ngồi mân mê chiếc hộp vàng, từ góc độ này, tôi nhìn lại thì thấy Cáo con đã ngẩng đầu lên chăm chú quan sát anh ta. Đôi nam nữ này người chết kẻ bị thương ở dưới lòng đất từ biết bao nhiêu năm về trước, vĩnh viễn không bao giờ có thể trở lên mặt đất được nữa, cuối cùng trở thành một đôi uyên ương trộm mộ ôm mối tình cùng chết. Tôi nghĩ chắc hẳn Lâm Nam đã bị hai người bọn họ làm xúc động đến tận tâm can.
Trong yên lặng, cuối cùng Lâm Nam cũng đã mở được chiếc hộp, sau khi ngồi thẩn ra một hồi lâu mới ngẩng đầu lên cười một cách cay đắng: “Đây đúng là ý trời, hai vị tiền bối này đã chọn lúc này để từ trong tường đất hiện ra! Hai người thử đoán xem trong chiếc hộp vàng này là thứ gì? Chính là khắc tinh để đối phó với sương mù tử thi!”
Cảm xúc của tôi và Cáo con vẫn chưa thể từ bi thương chuyển ngay sang vui mừng được, bởi vậy chúng tôi không hỏi cụ thể Lâm Nam xem làm sao biết được nhiều như vậy. Suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi hiện thời là lần này quả thật có thể thoát khỏi đại nạn đều là do kiếp trước đã tích đủ phúc đức. Tôi cũng khăng khăng yêu cầu Lâm Nam tốt nhất là đem hai xác chết kia đi hỏa táng, để bọn họ được an nghỉ trong lòng đất.
Tuy nhiên Lâm Nam lại không hề nghĩ như vậy: “Cáo con, Sương nhi, đừng nên quá đau lòng, hai vị tiền bối đã yên giấc nghìn thu rổi, nhìn cảnh bọn họ ôm chặt lấy nhau như thế này, chúng ta cũng đừng nên tách rời họ ra nữa. Con người ta sau khi chết vào trong lòng đất là coi như hết chuyện, không nên làm kinh động. E rằng hai vị Mô kim hiệu úy này chính là những vị tiền bối đã để lại ngọc bội để khăc chế đám thây ma trẻ em trong người của người lính mặc áo giáp đồng đó!”
Tôi nghĩ lại thấy cũng đúng, người con gái đó thà chết chứ nhất định không chịu trốn đi tìm đường sống một mình. Tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi bèn khuyên Cáo con cùng tỉnh táo lại, phía trước còn muôn vàn nguy cơ rình rập, những tình huống không thể đoán trước còn rất nhiều, chúng tôi tuyệt đối không thể vì tính dễ xúc động của phụ nữ mà làm hỏng đại sự được.
Tôi tuy ngoài miệng thì khuyên nhủ Cáo con nhưng thực ra trong lòng cũng thấy bồi hồi không dứt.
Theo cách của Lâm Nam, chúng tôi khe khẽ dùng thám âm trảo đẩy chiếc hộp vàng từng tí một vào bên dưới bức tường của ngôi mộ. Sau khi tìm được chỗ nấp ổn thỏa, Lâm Nam thấy chúng tôi đều đã chuẩn bị xong xuôi bèn ngắm thẳng vào bên trong cái hố lớn đó, không hề chần chừ vứt ngay vào trong đó hai quả bom cháy, rồi lặng lẽ nấp mình xuống, trong lòng hớn hờ chờ đợi hai quả bom cháy sẽ quét sạch mọi thứ.
Lâm Nam đang nằm bò trên mặt đất chợt kêu lên hoảng hốt: “Thôi xong rồi, chúng ta đã tính toán chưa kĩ, chỉ lo đối phó với sương mù tử thi mà quên mất người đàn ông đã chết kia tại sao lại bị rơi đầu xuống? Nếu không phải là do ngoại lực tác động vào thì làm sao lại có thể rơi từ bên trong quan tài đá ra bên ngoài chứ?”
Đám thịt thối và vô số những con côn trùng đen đậu bên trên ở phía trong bức tường của ngôi mộ bị ngọn lửa nóng rực của quả bom cháy thiêu đốt, ngay lập tức phát ra từng đợt những tiếng kêu lách tách, một làn khói đen từ trong đó bốc lên nhưng lại chẳng hề bay ra bên ngoài mà toàn bộ tập trung bên trên chiếc hộp vàng. Hình dạng của làn khói đó mỗi lúc một nhỏ hơn, cho đến khi quả bom cháy tắt thì cũng không thấy đâu nữa.
Ba người chúng tôi chẳng ai vội tiến lên xem xét. Tôi vẫn chưa hiểu hết những điều mà Lâm Nam vừa nói, ngoại lực nào có thể chặt đứt đầu của người khác cơ chứ? Lâm Nam đang đeo bình dưỡng khí nên dùng tay ra hiệu cho chúng tôi chờ ở đây, còn tự anh ta tiến lên tìm đường. Không đợi chúng tôi kịp phản ứng anh ta đã dùng cả chân cả tay bò dần về phía trước.
Tôi và Cáo con im lặng chờ đợi trong bóng tôi, hết sức chú ý lắng nghe động tĩnh ở phía trước. Dưới ánh đèn phát ra từ chiếc mặt nạ có thể nhận thấy gương mặt của cả hai chúng tôi đều vô cùng lo lắng. Một khoảng thời gian rất lâu đã trôi qua, lâu tới mức chúng tôi lo lắng không yên, đột nhiên nghe thấy tiếng bức tường của ngôi mộ đổ sụp xuống, liền sau đó là tiếng gọi thất thanh của Lâm Nam: “Hai người mau tới đây nhanh lên! Thật đúng là cảm ơn trời đất!”
Tôi và Cáo con vội vội vàng vàng chạy vể phía trước, chỉ thấy trên bức tường to lớn quanh ngôi mộ xuất hiện một lỗ hổng rất lớn, mảnh thịt thối dính đầy lũ côn trùng đen đó đã bị đốt cháy thành một đống cặn màu đen, co rút vào trong khe hở của bức tường quanh mộ. Tôi và Cáo con liền bò qua bức tường đó, ước lượng độ dày dễ có đến hai mét, thấy Lâm Nam đang nằm ngửa trên nền đất bên trong lỗ hổng đó. Thấy chúng tôi đã đến, Lâm Nam bèn nói một cách vô cùng mệt mỏi: “Chúng ta phải vô cùng cảm ơn ba vị tiền bối này, không có sự hi sinh của bọn họ thì không ai có thể bước chân vào trong ngôi mộ này. Mà cho dù có vào được rồi thì cũng khó tránh khỏi cái chết! Hai ngưòi nhìn xem, cảnh tượng mới kì vĩ, hoa lệ làm sao!” Nói xong liền ném ra một viên pháo sáng, ngay lập tức ánh sáng tràn ngập bên trong ngôi mộ, tất cả đều hiện ra rõ ràng trưóc mắt chúng tôi.
Tôi không kịp hỏi kĩ Lâm Nam mà chú ý quan sát xung quanh, thấy bao gồm cả mặt mà chúng tôi vừa bước vào đều là tầng tầng lớp lớp những viên gạch xây mộ màu đen dầy cộp, một mặt khác lại là một đầm nước, ở giữa đầm là một miệng suối mà từ đó nước đang không ngừng phun lên. Có thể nước suối này rất lạnh bởi trong lăng mộ không khí vô cùng lạnh lẽo, giống như trong một ngôi nhà bằng băng vậy.
Ở chính giữa đầm nước là một bệ đặt quan tài bằng ngọc trắng đang nổi trên mặt nước, bên trên bày một cỗ quan tài hình vuông, không thấy có cỗ quách mà là một khối liền màu đen thẫm. Lăng mộ này rất rộng rãi, đặc biệt là ở mặt hướng về phía đầm nước không biết vươn ra bao xa nữa. Trong lăng mộ chứa đầy các đổ thủ công băng đồng, ngọc bích, tượng đá, đồ đạc dát vàng, tất cả bày ra trước mắt chúng tôi, thể hiện rõ ràng vẻ sung túc giàu có.
Lâm Nam đã bình tĩnh trở lại, giải thích cho tôi và Cáo con bằng giọng nói khàn khàn: “Khi tôi vừa mới qua đây thì vẫn còn đang nghĩ tới cái chết kì lạ của đôi uyên ương trộm mộ kia, đầu của người đàn ông tại sao lại bị chặt đứt, có phải cần phải đề phòng bẫy ngầm nào hay không. Mảnh cự nhục mọc ở bên trong bức tường của ngôi mộ đó không thể là vòng bảo vệ cuối cùng được. Tôi nghĩ khi cự nhục mới được đặt xuống đây thì thể tích chắc hẳn rất nhỏ. Đã bao nhiêu năm qua rồi, số người làm thức ăn nuôi ấu trùng chắc hẳn ngày càng nhiều. Họ đều men theo khe nứt trên bức tường rất dày này, khiến cho cả bức tường vững như Kim Cương bảo vệ cho cung điện dưới đất này cũng bị ăn mòn tới mức lung lay sắp đổ. Đây là điều mà người thiết kế đã không thể tính đến.”
“Về sau hai vị Mô kim hiệu úy thời Dân Quốc này quả là vô cùng thông minh, con đường mà họ đã đi qua cũng gần giống như của chúng ta, cuốỉ cùng họ cũng giống như chúng ta đã tới được trước bức tường Kim Cương cao lớn này. Có lẽ họ phát hiện ra cự nhục bên trong bức tường vô cùng nguy hiểm, khó mà vượt qua được, bởi vậy họ đã đào một cái lỗ bên dưới chân bức tường, hi vọng có thể trực tiếp đào thẳng vào bên trong lăng mộ, áp dụng phương pháp trộm mộ ‘từ dưới lên trên’. Tuy vậy họ đã gặp phải cái này, hai người qua đây xem, đây chính là lớp màng bảo vệ cuối cùng của lăng mộ này!” Nói xong, Lâm Nam liền chỉ vào mặt đất phía sau lưng mình, trên đó có hai lưỡi dao vừa cong vừa mỏng hình trăng lưỡi liềm, ước chừng dài khoảng hơn một thước, đang nằm song song cạnh nhau trên nền gạch.
Lưỡi dao phản chiếu lại ánh đèn, có vẻ mỏng gần như là trong suốt vậy. Lưỡi dao được đặt dưới lòng đất suốt mấy nghìn năm rồi, vậy mà vẫn lấp loáng tỏa ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, chắc hẳn là vô cùng sắc bén. Bên trong cán dao rỗng chứa đầy chất lỏng màu xanh hổ phách, trong đó là rất nhiều những con nòng nọc màu trắng bạc, đang nằm bất động nổi vật vờ, mang đầy vẻ quái đản.
Tôi lo lắng suy nghĩ một hồi, xem ra đã nắm được phần lớn cấu tạo lăng mộ của nhà Tần. Thi thể của Lã Bất Vi không thể tự vượt qua con đường liên hoàn phức tạp dẫn đến lăng mộ này, nhất định phải nhờ có người khác hoặc ngoại lực nào đó mới có thể an toàn đến được trong lăng mộ. Bởi vậy theo thứ tự hợp lý thì người môn khách là pháp sư thiết kế ra nơi này trước hết sẽ đem xương cốt của Lã Bất Vi an táng trong cỗ quan tài ở giữa đầm nước, sau đó sẽ khởi động các bẫy ngầm, sau khi thả cự nhục xong xuôi sẽ bịt kín lăng mộ lại, rồi men theo đường dẫn nước đầu tiên vào trong đầm nước, thoát khỏi những bẫy ngầm của cung điện liên hoàn, về tới chỗ cái ao nơi con huyết đồng đã chết. Người môn khách đó sau khi làm xong những việc này thì thi triển tà thuật cuối cùng trong trận pháp thi thể binh lính mặc áo giáp đồng ở vòng ngoài, khiến cho những thứ tà ác như thây ma trẻ em, cự nhục bắt đầu hoạt động, sau đó thì bò vào trong cỗ quan tài ở bên dưới huyết đồng, giải bùa chú trấn áp huyết đồng rồi từ từ đợi cái chết tới!
Một tấm lòng tâm huyết và kĩ năng thiết kế tuyệt vời như vậy thật khiến cho người khác phải kinh ngạc!
Cáo con vẫn đang chăm chú nhìn vào lưỡi dao cong cong hình trăng lưỡi liềm đó. Đám nòng nọc màu bạc kì quái khiến cô không dám mạo hiểm thò tay ra nhặt dao lên. Lâm Nam thấy Cáo con vẫn chưa nhìn ra được đầu mối gì bèn đứng ở bên cạnh nói: “Lúc nãy khi anh đang bò trên mặt đất, vừa mới chạm tay vào chiếc hộp vàng thì đã bị trượt vào chiếc hố mà các vị tiền bối đã đào khi trước. Cái hố này được đào rất dốc, còn có rất nhiều những chiếc hố thẳng dẫn về phía trước, có lẽ họ cũng vừa đào vừa đoán xem nền đất bên dưới bức tường của ngôi mộ này sâu bao nhiêu. Anh nhanh chóng bị rơi xuống đáy hố, sau khi vượt qua chỗ bên dưới bức tường thì lại bắt đầu đào hướng lên trên tiến về phía lăng mộ. Nhưng đáng tiếc đến lúc đó thì cái hố này đã bị đào loạn xì ngầu lên, các vết xẻng, dấu chân đều không được ngay ngắn như lúc mới đầu nữa.”
Lâm Nam tiếp tục nói với vẻ tiếc nuối: “Anh không biết có phải lúc đó đã xảy ra chuyện gì hay không, dường như người đào hố bị thứ gì đó đuổi tới đường cùng nên cuống cuổng đào lung tung hết cả, lúc sắp đào đến mặt đất rồi thì thấy một bộ xương người nằm bất động ở trên đó, trên lưng có cắm hai lưỡi dao hình trăng lưỡi liềm này. Cán dao giống như mắt người vậy, sau khi cảm nhận được ánh đèn pin của anh chiếu vào thì đột nhiên quay lại nhìn thẳng vào hướng anh đang đứng, phát ra tiếng kêu ầm ầm vang vọng cả một vùng!”
Tôi lo lắng hỏi ngay: “Thế anh phải làm thế nào? Lưỡi dao hình trăng lưỡi liềm này rõ ràng là có liên quan tới mảnh cự nhục kia, đám nòng nọc ờ trong cán dao liệu có phải là yêu quái nữa không đấy?”
Lâm Nam bèn cố nặn ra một nụ cười đáp: “Nếu quả thật đám nòng nọc đó đúng là yêu quái thì còn dễ đối phó dù sao thì mảnh thịt thối kia cũng đã khô lại rồi. Trong tay tôi vẫn còn cầm chiếc hộp vàng có thể đối phó với hoàng bí hay sương mù tử thi, nhưng chúng lại chính là hai con dao yêu quái! Lúc đó tôi còn chưa biết cái hố này đã rất gần với mặt đất rồi, vừa đối diện với chúng được chưa đầy hai giây, lưỡi dao ngay lập tức bay vèo vèo tới nhắm thẳng vào tôi!”
Cáo con lập tức lùi lại mấy bước khỏi hai con dao đó, tôi cũng nghe xong mà thấy kinh hãi. Tuy rằng đã biết chắc Lâm Nam tránh được đòn tấn công đó nhưng tôi vẫn thấy toát mổ hôi lo lắng cho anh ta.
“Một tay tôi đang cầm chiếc hộp vàng, còn tay kia là cái xẻng đào đất, bị kẹt cứng trong hố, muốn quay đầu lại để bỏ chạy cũng khó. Hai lưỡi dao kèm theo tiếng động ẩm ầm chỉ còn cách tôi chưa đến một mét. Đúng vào thời khắc quan trọng giữa sự sống và cái chết đó thì tôi đột nhiên nhớ ra người đào cái hố này đã có thể tránh được lưỡi dao yêu quái này ở khoảng cách xa như vậy, chứng tỏ chắc chắn anh ta đã có cách. Tôi liền vội vàng một tay chống xẻng, nhanh chóng lùi lại chỗ ngã rẽ xiên xiên xẹo xẹo trong cái hố đó, quả nhiên hai lưỡi dao đó liền bay vèo qua sát sạt người tôi!”
Lâm Nam xoa xoa hai bàn tay vào nhau, trong lòng vẫn còn đầy cảm giác sợ hãi: “Lúc đó tôi không dám chần chừ thêm nữa, thấy hai lưỡi dao này chắc hẳn đã bị phù phép rồi, chỉ có điều chúng chỉ có thể bay thẳng qua chứ không thể quay vòng lại được. Tranh thủ thời cơ lưỡi dao bị cắm vào trong đất, tôi vội vàng dùng xẻng đào lấy đào để, cũng giống như vị tiền bối kia, tôi phải đào xiên xẹo ngoằn ngoèo đi chứ không dám đào theo đường thẳng, tổng cộng còn tránh được hai lần lưỡi dao từ phía sau phóng tới, lúc đó mới đào lên được đến mặt đất!”
“Nói ra thì cũng thật kì quái, tôi vừa mới đào lên khỏi mặt đất thì hai lưỡi dao đó cũng từ trong hố bay ra, sau đó rơi thẳng xuống cắm vào nền gạch trên mặt đất, không thấy động đậy nữa. Tôi đợi thêm một lát, nghĩ một lúc lâu mới hiểu được là chuyện gì, lúc này mới gọi hai người tới đó.”
Nghe nói hai lưỡi dao hình trăng lưỡi liềm này đã không còn yêu tính nữa, tôi và Cáo con mới dám lại gần xem xét đánh giá, tuyệt đôố không thể để hai lưỡi dao này tranh thủ lúc chúng tôi đang bận việc thăng “quan” phát “tài” mà quay trở lại chọc cho chúng tôi vài lỗ thủng sau lưng được. Như vậy thì quả thật là đã chết oan uổng vì không chịu đề phòng rồi!
Lâm Nam lại không thèm để ý tới hai lưỡi dao này nữa mà quay đầu lại bắt đầu quan sát cỗ quan tài bằng ngọc ở giữa đầm nước rồi hững hờ nói: “Không cần để ý tới hai con dao đó nữa, tôi đã biết chúng không còn yêu tính gì nữa rồi! Theo sự tính toán của tôi, hai con dao đó chính là pháp bảo cuối cùng của vị Lã đại thừa tướng này! Thật là kì lạ, cái bệ đặt quan tài bằng ngọc này cộng với cả cỗ quan tài đen bên trên nặng như vậy, tại sao lại có thể nổi trên mặt nước được nhỉ? Nếu không xuống nước thì tôi khó lòng mà tìm hiểu rõ ràng được!”
Nhìn vào đám nòng nọc màu bạc đang nằm án binh bất động bên trong cán dao, tôi nhớ lại Lâm Nam đã từng nói bên trong cái hố đào này còn có một xác chết của một người trộm mộ, xem ra hai con dao yêu quái này tổng cộng đã hại chết ba mạng người, trong số đó thì một người chết vì bị thương quá nặng, còn một người vì tình mà chết theo. Sự hi sinh này của họ vô tình đã cứu được tính mạng của ba người chúng tôi!