Ở mảnh đất trũng, chúng tôi phát hiện thấy một lối vào, ở giữa nứt ra một cái lỗ lớn, đủ cho một người lách qua. Bên trong tối đen như mực, đầy mùi thối rữa, lại còn phảng phất mùi phooc-môn trong bệnh viện khiến tôi ngay lập tức phải bịt mũi lại.
Sói con cẩn thận quan sát lối vào bị nứt ra một lỗ to đó, ngạc nhiên kêu lên: “Đội trưởng! Xem này! Đây chính là người đã lột da đó!”
Câu nói của cậu ta khiến tôi nổi hết da gà, đành phải nhìn kĩ lối vào đó thấy tầng tầng lớp lớp những mảnh thịt, không có tay mà cũng chẳng có chân. Tôi còn đang nghi ngờ không biết đây có phải là thịt người hay không thì Sói con bèn nói tiếp: “Chắc chắn không thể sai được, chính là những mảnh thịt của thi thể đã bị lột da đó, chị xem đây chính là cái đầu, trên đỉnh đầu còn có một đốm thủy ngân lớn, đã ngấm hết cả vào xương sọ rồi, phía sau gót chân cũng có bột phấn giống hệt như bộ da người đó!”
Tôi vẫn còn chưa tin hẳn, trợn mắt nhìn cậu ta nói: “Cậu đừng lộn xộn nữa! Con người ta vốn không thể lột da được! Trừ phi là bị người khác dùng dao lột!”
Tôi vừa nói dứt lời thì từ trong động vang lên tiếng nói của một nam thanh niên: “Đúng vậy! Chị nói không hề sai, con người ta không thể tự lột da được, đây đều là những người bị bóc da ra, chỉ có điều những người này đã tự bóc da của chính mình!”
Người này có ngữ điệu kiên quyết, giọng nói phổ thông chuẩn có chút âm vị Bắc Kinh, chắc chắn đây là người Trung Quốc không thể nào sai! Sói con vẫy tay ra hiệu cho các đội viên khác bao vây xung quanh động, giương súng lên ngắm vào trong cửa động, quát to: “Ra đây! Hạ vũ khí xuống bước ra! Giơ tay ra trước tiên, không được giở trò, bên ngoài này đều đang ngắm súng vào anh rồi!”
Một lát sau trong động yên lặng không có động tĩnh gì, cũng không có ai trả lời, Sói con lại quát to một lần nữa: “Ra đây mau, ở đây đều là người Trung Quốc, các chiến sĩ công an sẽ không làm hại anh đâu! Nếu anh không ra, để chúng tôi phải vào trong thì súng đạn không có mắt đâu đấy!”
Vẫn không có ai trả lời, Sói con bèn tiến lại gần cửa hang, chuẩn bị bước vào, tôi bèn lạnh lùng nói: “Cậu là đội trưởng hay tôi là đội trưởng hả đồng chí Trịnh Khâm Xuân? Đưa bùa Mô Kim đây cho tôi!” Tôi có cảm giác rằng chiếc bùa Mô Kim này chính là bảo bối của người vừa nói ở trong hang động kia.
Ngay lập tức trong động lại vang lên tiếng nói: “Bùa Mô Kim! Các người đã nhặt được bùa Mô Kim của tôi à? Tôi sẽ bước ra ngoài, đừng nổ súng!”
Lại một lúc lâu sau không có động tĩnh gì, tôi và Sói con đưa mắt nhìn nhau, do dự không biết có nên bước vào không. Từ tận đáy lòng tôi có chút lo lắng, cảm thấy người thanh niên đó có khả năng đang gặp nguy hiểm! Trong cửa động đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt nhỏ, hốc mắt sâu, sống mũi cao, còn được bao phủ bởi một lớp lông đen, chắc chắn không phải là người Trung Quốc. Đúng rồi, khuôn mặt này vốn không giống với khuôn mặt của con người!
Tôi và Sói con gần như bóp cò súng cùng một lúc, một loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, ngắm thẳng vào đống thi thể đang lấp đầy cửa hang. Nhưng những mảnh thi thể đó dường như đã được xử lý bằng cách nào đó, không hề bị suy suyển một chút nào khiến tôi và Sói con hết sức ngạc nhiên. Những viên đạn có sức công phá cao này của chúng tôi có thể xuyên thủng tường bê tông, vậy mà khi bắn vào đống thi thể đó thì đầu đạn chỉ găm lại trên thi thể mà thôi!
Từ trong động vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết, rồi sau đó là tiếng bước chân chạy vào bên trong. Tôi và Sói con liền người trước người sau lần lượt tiến vào bên trong, nhưng vừa mới bước vào thì ngay lập tức hai chúng tôi kêu lên đầy kinh ngạc, làn nước hôi thối bên trong động ngập đến tận bàn chân lại lạnh thấu xương, tuy không đau đớn gì nhưng lại làm chúng tôi giật cả mình!
Sau lưng chúng tôi lại có hai đội viên khác rầm rập chạy đến, triển khai tư thế tác chiến của trinh sát, vây quanh tôi tiến lên phía trước. Tôi biết ngoài cửa động vẫn còn có ba người nữa ở lại làm nhiệm vụ cảnh giới.
Làn không khí ẩm ướt lạnh buốt mỗi lúc một dày đặc, những khẩu súng trường trở nên vướng víu nên chúng tôi đều rút súng ngắn ra cầm sẵn trong tay. Tiến thêm khoảng hai mươi mét nữa thì không khí khô ráo dần lên nhưng lại vừa có mùi tanh vừa lạnh lẽo, còn lẫn trong đó một mùi vị quái dị. Tôi đang suy nghĩ xem có nên đeo mặt nạ phòng độc hay không thì bị một thứ trước mắt hút chặt lấy ánh mắt.
Phía trước huyệt động bỗng nhiên xuất hiện một mảnh đất rộng rãi, trên đó người đứng đen đặc. Tôi và các đội viên khác ngạc nhiên hết sức, lần lượt giơ súng ngắn lên ngắm bắn vào đám người đó. Trong địa đạo tối đen như mực này thì dù có nhìn qua kính hồng ngoại cũng không thấy rõ ràng lắm. Chúng tôi lập tức chuyển sang sử dụng đèn pin công suất cao. Sau khi đã chuẩn bị chiến đấu xong xuôi, đội viên Trương Vạn Quần ném ra một quả pháo sáng, lúc này chúng tôi mới bị ngạc nhiên. Trước mặt chỉ là một đám tượng binh mã xếp thẳng hàng ngay lối, giống hệt như tượng binh mã tìm thấy trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Đứng sừng sững ở bốn góc của thế trận hình vuông này là tám chiếc cột hình trụ được chạm khắc tinh xảo, xung quanh là vô số những tượng ngựa có cánh, chim tước đỏ, sư tử, kì lân và tượng người bằng đá đội mũ cầm kiếm.
Những tượng đá này có hình dáng hết sức cổ xưa, mang phong cách thời Tần Hán của Trung Quốc. Nếu như không phải đang ở nơi đất khách quê người thì tôi đã ngộ nhận rằng mình đang đi tham quan bảo tàng tượng binh mã ở Lâm Đồng (ND: thuộc tỉnh Thiểm Tây). Lẽ nào đây chính là những tượng binh mã bằng đá được bồi táng, chúng tôi do không cẩn thận đã đi vào trong một lăng mộ thời cổ đại? Tôi vỗ vỗ đầu, có chút không tin vào đôi mắt của chính mình.
Không ai bảo ai, bốn người chúng tôi cùng cảnh giác tiến vào giữa đám tượng binh mã trong trận đồ hình vuông, cho đến tận nơi cuối cùng là một chỗ bốn phía xung quanh không có gì bao bọc mới nhìn thấy một tấm bia đá cao bằng thân người đứng sừng sững cô độc. Trên bức tường phía sau tấm bia đá có mấy cửa hang dẫn vào bên trong. Tôi lấy ra một quả bom cháy loại nhỏ đặt ở trước mặt, dựa vào ánh sáng phát ra từ đó để đọc tấm bia một cách cẩn thận, chỉ thấy nằm bên dưới tấm bia là một con rùa khổng lồ chạm bằng đá, bên trên có khắc một con nhện lớn màu đen rất tỉ mỉ chi tiết, ngay cả từng sợi lông trên mình con nhện cũng có thể nhìn rất rõ.
Trong khi tôi còn đang nghi ngờ thì Trương Vạn Quần gọi to một tiếng: “Đội trưởng, tới đây xem này!”
Nhìn theo ánh mắt của cậu ta, tôi lập tức phát hiện thấy trong một cửa hang phía sau tấm bia đá có vứt một ống kính hồng ngoại, giống với loại sản xuất ở trong nước. Hai mắt tôi lập tức sáng lên, lẽ nào đây chính là do người thanh niên kia cố ý để lại cho chúng tôi làm dấu hiệu chỉ đường chăng?
Từ xung quanh đột nhiên vang tới tiếng bước chân chạy gấp gáp làm chúng tôi ngay lập tức cảnh giác trở lại. Sói con và mấy người kia đều gắng sức chú ý quan sát, quay lưng vào tấm bia, súng quay ra phía ngoài, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
Tiếng bước chân gấp gáp đột nhiên ngừng lại. Một lát sau, một đôi chân dài đột nhiên hiện ra dưới ánh sáng của quả bom cháy, bàn chân đen đúa hướng về phía bốn người chúng tôi, liền sau đó cả thân hình cũng di chuyển tới. Thì ra là một con nhện mình đầy lông lá! Tôi không hề thích loài vật này một chút nào!
Cảm thấy ghê rợn, tôi bèn giơ súng lên bắn một phát, con nhện chết ngay. Ngay lập tức tiếng bước chân gấp gáp lại vang lên, dường như trong bóng tối có đàn đàn lũ lũ những con nhện khác đang tụ tập lại. Chúng tôi còn chưa nghĩ ra biện pháp gì để đối phó thì chợt thấy tấm bia đá sau lưng hơi lay động, phát ra tiếng nứt răng rắc!
Chúng tôi lập tức nhảy tránh xa khỏi tấm bia đá. Người vừa mới rời khỏi đó thì thấy con nhện khắc trên đỉnh tấm bia đá giơ chân lên, dường như là đã sống lại vậy! Điều này đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng. Thân mình của con nhện khắc trên đá đó đột nhiên tự phình to ra, bên trong có vô số những thứ gì đó đang thi nhau chuyển động. Tôi và các thành viên khác trong đội không dám chờ đợi thêm nữa, vội vàng chạy vào bên trong cửa hang có chiếc kính hồng ngoại đó, đồng thời châm thêm một quả bom cháy bằng chất rắn nữa vứt ngoài cửa hang rồi mới vội vội vàng vàng chạy vào phía trong.
Chưa đi được bao xa thì tôi nhận thấy dưới chân mình vừa lạnh vừa trơn, dùng đèn pin rọi xuống thấy một màu vàng chói lóa, kiểm tra kĩ hơn thì thấy hóa ra đây chính là những viên gạch lát đúc bằng vàng khối! Mọi người ngây hết cả ra, đột nhiên nhìn thấy trước mặt có ánh lửa bập bùng bèn chầm chậm bước tới, còn chưa kịp đứng vững thì đột nhiên tất cả đều bị rơi xuống dưới. May mà chỗ này cũng không cao, sau mấy tiếng lịch bịch, chúng tôi rơi xuống một nền đất có tính đàn hồi, khiến tôi thấy hoa mắt chóng mặt, nằm ở đó mà không dậy được.
Một lúc sau, lọt vào tầm mắt của tôi là khuôn mặt của một thanh niên trẻ, vừa có vẻ ngạc nhiên lại vừa giễu cợt. Những đội viên xung quanh cũng cảnh giác chăm chú nhìn vào người lạ mặt đó, súng đã lên đạn sẵn sàng. Còn chưa biết đây là chỗ nào, chỉ nghe thấy tiếng người lạ mặt kia ha ha cười: “Người đẹp! Hoan nghênh đến sân hoàng cung trong lòng đất! Thế nào? Cũng được đấy chứ hả?”
Người lạ mặt vừa nói xong lại giơ tay ra tiếp tục: “Tôi tên là Lâm Nam, yên tâm đi! Tôi đích thực là người Trung Quốc, thật không ngờ lại có thể gặp được đồng bào ở đây, nào, làm quen chút nhé, nếu cô vẫn không chịu đứng dậy, cẩn thận kẻo những mảnh thi thể bên dưới sẽ nhảy lên chơi trò lột da cùng với cô đấy.”
Vừa nghe xong câu này, tôi liền hoảng hốt nhảy dựng lên, cúi xuống xem xét. Cái mà chúng tôi đang đứng trên tuy không có những mảnh thi thể nhưng lại có tính đàn hồi rất lớn. Tôi đành cố nén cảm giác ghê sợ không nhìn nữa, ngẩng đầu lên, miễn cưỡng giơ tay ra bắt qua loa: “Tôi là Dương Lăng Sương, rất vui được gặp anh.”
Lâm Nam bắt chặt lấy tay tôi dường như không có ý định buông ra, làm tôi bực mình lườm anh ta một cái, lúc đó mới phát hiện thấy trên xương gò má của người thanh niên này có một vết thương do dao cắt rất sâu, điều đó chỉ càng làm tăng thêm vẻ bướng bỉnh và khinh đời của khuôn mặt đó mà thôi. Tôi gắng hết sức rút tay về, lại lườm anh ta một cái nữa.
Tôi tháo mũ bảo hiểm xuống, đang định lau mồ hôi thì thấy Lâm Nam trân trân nhìn tôi không chớp mắt khiến tôi phát cáu lên: “Anh nói gì đi chứ, câm rồi à?”
“Được được được, tôi nói tôi nói, đây là nước Kazakhstan ở Trung Á, không cần tôi phải nói nhiều, thế nhưng Hoàng cung dưới lòng đất này thì trăm phần trăm là do người Trung Quốc chúng ta làm nên.” Lâm Nam lấy ra một ít bánh quy, cũng không thèm để ý là đang ở đâu, nhìn thấy tôi cau mày nhưng vẫn coi như không biết gì, vừa ăn vừa nói, trong chất giọng dường như còn phảng phất chút gì đó ngạo mạn: “Vương quốc cổ này rất ít khi được nhắc đến trong sử sách, có lẽ là vào thời Hán Vũ Đế, trong quá trình chiến tranh liên tục với giặc Hung Nô, một bộ phận quân lính đi chinh chiến ở phía Tây sau khi đến nơi này đã không quay về nước mà ở lại đây. Tôi tìm được đến đây toàn bộ là nhờ có một chút ít dấu vết trong các văn vật cổ. Đúng rồi, có thể đem bùa Mô Kim trả lại cho tôi không, đó đúng là của tôi đánh rơi, trên đường phải đối phó với cái thứ đáng sợ đó nên làm mất lúc nào không biết!”
Con đường mà Lâm Nam và chúng tôi đã đi qua không hề giống nhau, ở ngoài cửa động chúng tôi cũng không hề phát hiện thấy chút dấu vết nào. Dựa vào kinh nghiệm của chúng tôi, nếu có người đi vào từ ngoài cửa động đầy những mảnh thi thể đó thì ít nhất cũng phải dùng thuốc nổ có sức công phá lớn mới có thể đi vào trong động, nhưng Lâm Nam dường như lại đi từ phía bên trong ra!
Lâm Nam khẽ mỉm cười rồi nói: “Đúng vậy, con đường mà tôi và các bạn đi không giống nhau. Nếu tôi kể cho các bạn nghe chuyện gì đã xảy ra với đống thịt người lột da bên ngoài kia, các bạn sẽ trả lại bùa Mô Kim cho tôi, mọi người thấy thế nào?”
Tôi gật gật đầu, cho rằng như thế cũng phải.
Lâm Nam tiếp tục nói: “Lúc trước tôi nói những người đó đã tự lột da của chính mình là thật đấy! Vị vua cuối cùng của vương quốc cổ này hiểu biết rất sâu sắc về phong thủy dịch lí, để xây dựng mộ thất cho chính mình đã nghĩ ra một biện pháp vô cùng tàn nhẫn.” Lâm Nam nghiêng đầu nhìn tôi, chần chừ một lát rồi nói tiếp: “Nếu cô thấy sợ thì tôi sẽ không nói nữa. Thôi được rồi, tôi không nên nói thì hơn.”
Tôi đang rất muốn biết là biện pháp tàn nhẫn gì, bèn đưa bùa Mô Kim cho anh ta, giục anh ta mau nói tiếp.
Lâm Nam cầm bùa Mô Kim đeo lên cổ, trên cổ anh ta còn có một sợi dây, có vẻ như đúng là của anh ta đánh rơi thật. Sau khi đeo bùa Mô Kim xong, Lâm Nam chậm rãi nói tiếp: “Vị vua này đem người ngâm toàn thân vào trong nước thuốc khiến cơ thể họ vô cùng rắn chắc, rồi đem chôn sống trong lòng đất, chỉ để lộ ra từ phần ngực trở lên, sau đó khoét một lỗ trên da đầu, rót dần từng ít một thủy ngân vào trong đó. Thủy ngân nặng nên sẽ chìm xuống dưới, dần dần ngấm vào các khe hở giữa da và thịt. Những người đó sẽ cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, ra sức giãy giụa thân người, giãy mãi giãy mãi cho đến lúc cả bộ da bị lột ra, chỉ còn lại một thân thể không có tí da nào. Nhưng lúc đó họ vẫn chưa chết, ra sức giãy giụa gào thét, lại bị quân lính của nhà vua bắt lần lượt từng người đem bôi thuốc vào, khiến bắp thịt của họ trở nên rắn chắc vô cùng. Sau đó họ lại bị chặt hết tứ chi, ném vào một xó nào đó trong lăng mộ phong thủy này. Thế nào, những việc này có được coi là bọn họ tự lột da hay không?”
Tôi suýt nữa đã nôn thốc nôn tháo, bất giác không kiềm chế được đưa tay lên sờ vào đỉnh đầu của mình, đột nhiên cũng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, khó chịu vô cùng!
Lâm Nam không hề chú ý tới biểu hiện trên khuôn mặt của tôi, nheo nheo lông mày nói: “Điều duy nhất mà tôi chưa thể giải thích nổi là những phần chân tay bị chặt đứt đó đã vứt đi đâu rồi?”
Tôi đang có cảm giác vô cùng khó chịu nên một lúc lâu sau mới cố gắng hết sức mở miệng hỏi anh ta: “Thử nói xem, anh có phải là một tên trộm mộ không? Tại sao lại đến đây? Muốn tìm cái gì?”
Lâm Nam lúc này mới chú ý đến tôi, ngay lập tức nhìn dáng vẻ khổ sở của tôi với vẻ biết lỗi, nhẹ nhàng đáp: “Cô có biết trong truyện thần thoại cổ đại Trung Quốc có một nhân vật tên gọi là Khoa Phụ không? Chính là vị thần tiên đuổi theo mặt trời bị chết khát đó. Tất cả những chuyện này chưa biết chừng lại có liên quan tới ông ta! Đoàn quân Tây chinh của Hán Vũ Đế khi đến đây đã tình cờ phát hiện ra dấu vết Khoa Phụ để lại. Viên quan chỉ huy quân đội bèn hạ lệnh tiêu diệt hai quốc gia nhỏ ở vùng này, bắt hết những người dân xung quanh, xây dựng nên một quốc gia mới! Tôi chính là một nhà thám hiểm đến đào lăng mộ của ông ta, hoặc có thể nói tôi chính là một Mô kim hiệu úy chính cống cũng được! Tôi chẳng có liên quan gì đến bọn trộm mộ cả!”
“Anh nói thật đi, có phải anh chuyên làm nghề trộm mộ không?” Tôi cuối cùng không nhịn nổi tính hiếu kỳ của mình nữa.
“Trộm mộ? Cái này phải nói cho chính xác một chút, tôi là nhà thám hiểm chuyên nghiệp, tôi không vì mục đích kiếm tiền.” Lâm Nam ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Trộm mộ là một nghề kiếm sống hết sức nguy hiểm, phải khảo sát hiện trường phong thủy, tìm ra tuyến đường tốt nhất, có lúc còn phải tự mình đào hang, vừa khổ vừa mệt, còn phải đề phòng xác chết, tà thuật, một số đường hầm hay cạm bẫy không biết tên gọi là gì, không cẩn thận một chút là mất mạng như chơi! Còn như tôi chuyên làm nghề thám hiểm, nếu có đồ quý giá thì tiện tay cầm một ít, nếu không có bảo vật gì thì coi như là đi dạo chơi một chuyến thôi, ha ha.” Lâm Nam cười một cách xảo quyệt.
“Vậy cái quốc gia nhỏ bé này có bảo bối gì đã thu hút anh tới đây trộm mộ vậy? Phá vị (ND: phá vị: vị trí yếu điểm) phong thủy là cái gì? Tại sao lại phải lấp vào?” Tôi ngay lập tức nhận định rằng anh ta chính là một tên trộm mộ, không thèm để ý tới vẻ mặt tức giận của Lâm Nam mà cố ý dùng từ trộm mộ để hỏi anh ta.
“Không phải là tên trộm mộ mà là đồng chí Lâm!” Lâm Nam không biết phải nói như thế nào: “Phá vị phong thủy ở lăng mộ lớn nào cũng có, giống như vị vua này giết hại những người khác một cách tàn nhẫn để lấp vào vị trí bị phá vỡ đó, là lấy hung khắc hung, cho thấy rõ kết cấu phong thủy ở đây không giống với bình thường, manh mối rất rõ ràng! Cho dù là đến tìm bảo vật đi chăng nữa, nói một cách đơn giản thì tôi thích những bức tự họa của đời Ngụy Tấn trở về trước, đáng tiếc là số còn lại trên thế gian này không nhiều. Để tìm được những bản sao chép thời Nam triều và thời Tống, mấy năm gần đây ít nhất tôi đã lật tung không dưới mười ngôi mộ cổ, kết quả là trong một ngôi mộ cổ ở Ngân Xuyên đã tìm được một bức họa cổ, nội dung của bức họa hết sức bình thường, nhưng điều kì lạ là bài thơ được đề trong đó, để tôi đọc cho cô nghe: ‘Sơn nghênh phong loan thiên hách tú, thủy tiếp thanh bộc vạn hoa liên, tuyết thấu kim điện tàng châu hiện, mịch đắc trục nhật tị trần đan.’ Tôi tìm được tới quốc gia đã mất ở Trung Á này cũng nhờ vào manh mối từ bức họa đó.”
Lâm Nam lại cậy mấy mảnh thi thể nhặt lên rồi tiếp tục nói: “Lúc đó tôi nhìn thấy ba chữ ‘tị trần đan’ này thì giật cả mình, bởi những người biết được danh từ này là vô cùng ít. Mộc trần châu, tị trần châu và xích đan là ba loại ngọc quý trong truyền thuyết của Trung Quốc. Trong những lời phán của các thầy phong thủy truyền từ đời này sang đời khác thỉnh thoảng lắm mới nghe nhắc đến những từ này.”
“Mộc trần châu, tị trần châu, xích đan…” Tôi lẩm nhẩm trong đầu những từ mới lần đầu nghe thấy này, cảm thấy vô cùng hứng thú đối với những lời nói của Lâm Nam. Con người này cả ngày bận rộn tìm kiếm trong mộ cổ, nhìn vào khuôn mặt trẻ măng đó thì chẳng thể nào nhận ra là tay cao thủ trong nghề.
Lâm Nam có phần do dự, không biết có phải là do nghĩ mình đã nói quá nhiều không: “Nhìn thấy những lời đề từ như vậy, tôi bèn ra sức tìm hiểu thân phận của chủ nhân ngôi mộ, cuối cùng tìm thấy được một lớp thứ hai trong bức họa này, từ đó mới biết được người này là một thợ thủ công, trốn về từ vương quốc Cát Tân ở Tây Vực, ngoài ra còn nói vương quốc Cát Tân dùng những kẻ bán nước để xây dựng một cung điện bằng vàng dưới lòng đất, chôn giấu một bí mật lớn có liên quan tới tị trần châu. Theo miêu tả bên trong bức họa, tôi vượt qua biết bao gian khổ mới tìm được đến đây.”