• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi bò lại gần nhìn xem, quả nhiên Cáo con thân người mềm nhũn đang nằm trong vòng tay của Lâm Nam. Hai mắt ướt đẫm, tôi bèn đẩy Lâm Nam sang một bên, run rẩy ôm lấy Cáo con vào lòng, thử sờ vào ngực cô ây thấy vẫn còn ấm, tôi không nhịn được bèn quay ra mắng Lâm Nam: “Có phải anh bị ngã nên đầu óc có vấn đề rồi phải không?

Người vẫn còn chưa chết mà anh khóc lóc cái gì, làm tôi tức chết đi được! Viên thuốc do anh làm tướng quân mới có được đâu rồi, mau lấy ra đây đưa cho tôi!” Kì thực tôi biết viên thuổc đó Lâm Nam đã đưa cho tôi rồi, vậy mà tôi lại nói như vậy, tự bản thân mình cũng không hiểu rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì nữa.

Lâm Nam ngẩn người ra một lúc, sờ soạng khăp người đến phát cáu lên: “Viên thuốc đi đâu mất rổi? Đâu mất rồi? Rõ ràng là tôi đã để trong túi áo cơ mà!” Tôi bèn lấy viên thuốc từ trong người mình ra đưa cho anh xem: “Đúng là cái đồ ngốc, anh đã tặng cho tôi rồi còn gì! Ngay cả việc đó mà cũng không nhớ được!”

Lâm Nam giương mắt nhìn vào viên thuốc trong tay tôi, không biết là nên cầu xin tôi trả lại cho anh ta hay là để tôi cho Cáo con uống, bàn tay giơ ra ngẩn ngơ một hồi. Nhìn đôi mắt vừa mệt mỏi vừa khao khát của anh ta, tôi bèn cố gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng, không nói thêm gì nữa, nhanh chóng quay người lại nhét viên thuốc vào trong miệng Cáo con.

Miệng của Cáo con đã lạnh tới mức cứng đờ ra, rất khó nuốt được viên thuốc. Tôi bèn quỳ xuống dùng đầu lưỡi làm cho viên thuốc mềm ra, rồi chầm chậm mớm vào sâu trong cổ họng đã đông cứng của cô bé, chỉ cảm thấy mùi thơm của tuyết liên ngấm vào đầu lưỡi tôi vừa lạnh vừa tê.

Tôi vỗ mạnh một cái vào sau lưng Cáo con, viên thuốc đã bị nuốt xuống dưới bụng rồi, Lâm Nam cũng thở dài một cái rồi nằm phịch xuống đất.

Trong làn gió lạnh cắt da cắt thịt, tuyết bay đầy trời, tôi đành phải ôm chặt lấy Cáo con để truyền hơi ấm cho cô bé, miệng oán trách Lâm Nam: “Anh là đại anh hùng, sao còn không đi xem chỗ này là chỗ nào? Liệu có nơi nào ấm áp hơn hay không? Chỉ biết một mình mình nằm ở đó mà không nghĩ xem hai người chúng tôi phải làm thế nào à?”

Lúc đó Cáo con ở trong lòng tôi đã hơi hơi tỉnh lại, ôm lấy cổ tôi khẽ nói: “Chị Sương, chị không sao chứ, sao mặt mũi lại ướt đẫm nưóc mắt thế này?”

Tôi ôm chặt lấy cô bé, miệng trách móc: “Cáo con ơi là Cáo con, em làm bọn chị sợ chết đi được, không tài nào mà ngăn em một mình xông lên phía trước được. Em đã làm cho người khác phải lo lắng đấy!” Gương mặt của cô bé đã không còn những nếp nhăn của tuổi tác nữa mà đã hồi phục lại dáng vẻ nhanh nhẹn nghịch ngợm như trước kia.

Cáo con vẫn còn rất yếu, ngạc nhiên nhìn tôi và Lâm Nam rồi nói: “A, hai người cũng không sao cả! Cả ba chúng ta đều không bị già đi nữa, thật tốt quá! Em không sao, chỉ bị thương và ngất đi một chút thôi, và cái chân bị một tên lính Tần chém trúng một đao, em đã dùng súng mà cũng không bắn trúng hắn. Ai dà, em thật là vô dụng!”

Cơn bão tuyết điên cuồng cũng đã dần ngưng lại, xung quanh chúng tôi là cả một trời tuyết lạnh giá. Lâm Nam nhặt một cành cây khô đã bị đông cứng lại đưa cho Cáo con làm nạng chống rồi hỏi: “Cáo con, có chuyện gì đã xảy ra với em trong doanh trại của quân Tần vậy? Làm thế nào mà một mình em lại đến được đây?”

Cáo con tựa vào cây nạng đứng lên rồi đáp: “Em cũng không biết là chuyện gì nữa, lúc ở trên bờ sông nhìn thấy quân Tần đang bao vây quân ta, tình thế hết sức nguy cấp, em điên tiết lên, quên mất rằng mình vốn không biết cầm quân đánh trận, đợi đến lúc xông lên phía trước rồi, nhìn thấy đám quân Tần hung hãn chém giết bừa bãi mới hoảng sợ thì đã muộn. Em bèn quyết tâm xông thắng vào giữa doanh trại trung quân. Chỉ còn lại một mình em, bên trong doanh trại có một viên tướng Tần đang ngồi đó, hắn hùng hùng hổ hổ cầm đao chém em, trong khẩu súng của chị Sương chỉ còn lại mỗi một viên đạn, em… em đã không bắn trúng tên tướng Tần đó, ngược lại còn bị hắn đánh văng khẩu súng trong tay, chém vào chân em một nhát, suýt nữa thì đã chém đứt cả cái sa bàn rồi. Sau đó thì em đau đến nỗi ngất đi, khi tình dậy sờ vào mình thì nhận ra đã quay trở lại với bộ dạng thời trẻ, đang vui mừng thì lại nhìn thấy chị Sương khóc. Lâm Nam, có phải anh lại bắt nạt người khác không đấy?”

Tôi hơi xấu hổ liếc nhìn Lâm Nam một cái nhưng anh ta không hề chú ý mà chỉ trầm ngâm nói: ‘Lúc anh và Sương Nhi vào trong đó thì không hể phát hiện thấy viên tướng Tần mà em nói, lẽ nào hắn ta cũng bị ảnh châu đưa đến đây rồi? Chúng ta mau đi thôi, lúc nãy anh đã nhìn thấy ánh sáng đỏ của ảnh châu ở phía trước không xa, tốt hơn hết là chúng ta mau chóng tìm đến chỗ nó để sớm thoát khỏi vùng đất huyền ảo này thôi! ”

Địa thế ngọn núi này càng đi càng hiểm trở, đường núi đá như xuyên thẳng lên mây, hai bên vách núi dựng đứng sừng sững gẩn như khép chặt lại, chỉ để lộ ra một dải bầu trời nhỏ hẹp, giữa mây mù dày đặc có thể nhìn thấy đỉnh núi trắng xóa nghìn năm tuyết phủ, ngay cả những cơn gió từ giữa các đỉnh núi thổi tới cũng lạnh thấu xương. Một bên vách núi nghiêng nghiêng đổ xuống bịt kín cả con đường, có một số chỗ chúng tôi phải nghiêng người mới lách qua được, thỉnh thoảng ở những chỗ vách núi lồi ra lại có những dây leo treo lủng lẳng chạm cả vào mặt, vào người chúng tôi.

Tôi dìu Cáo con, càng đi càng thấy đau lòng, nhìn xuống bên dưới thấy sương mù bay lãng đãng giống như những đồi mây mỏng, bên dưới là đáy vực cây cối um tùm, nhìn lên trên thì mây vây kín đỉnh núi cao sừng sững chọc trời, tuyết trắng lóa cả mắt, cảnh tượng đẹp mê hồn mà lại có phần ma mị.

Tuy Lâm Nam nói rằng luồng ánh sáng đỏ nhìn không xa nhưng đến lúc đi mới thấy rõ ràng còn khó hơn cả lên trời nữa. Đi tới một chỗ thung lũng tương đối bằng phẳng, Cáo con là người đầu tiên không thể tiếp tục được nữa bèn ngồi xuống một hố tuyết, dù chúng tôi có nói gì cũng nhất định không chịu đi tiếp: “Dù sao thì ở đây cũng không thể bị già đi, hai người đi đi, em quả thật không thể đi nổi nữa, bằng không ba người chúng ta đều ở lại đây sống qua ngày, làm ruộng, trồng hoa không phải cũng rất tốt hay sao.”

Lâm Nam cười đáp: “Ha ha, tôi còn sợ Cáo con nói rằng lão yêu quái nhà Tần đó tới gây rối, đợi chúng ta ngủ say rồi mới tới thổi khí lạnh vào cổ chúng ta. Hơn nữa tôi làm gì có phúc phận tốt đẹp đến như vậy, có hai cô em gái ở cùng với tôi chứ. Ha ha!” Cáo con có lẽ đã nghĩ ra điểm nào đó không ổn bèn đỏ bừng mặt lên, thò tay ra nắm một nắm tuyết ném về phía Lâm Nam: “Tốt đẹp cái đồ quỷ quái nhà anh! Có mà anh nghĩ tốt thì có!”

Tôi cũng cười hì hì nhìn hai người bọn họ đánh qua đánh lại, Cáo con nói thì dễ nhưng để làm được lại rất khó, một nam hai nữ, không có nơi ăn chốn ở gì cả, chỉ có thể coi là lâm vào đường cùng không có lối thoát, bây giờ vẫn còn một tia hi vọng thì tuyệt đối không thể từ bỏ.

Chợt nghe thấy Lâm Nam kêu lên một tiếng, ôm lấy đầu ngồi sụp xuống, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nền tuyết trắng. Tôi nhìn ra xung quanh thấy trên mặt đất có một cục gì đó có góc cạnh ướt đẫm máu, bèn cẩn thận khẽ chạm vào rồi nhìn kĩ, thì ra đó là một con mắt người đã bị đông cứng lại, khiến tôi giật mình ném về phía Cáo con, kinh hãi bảo cô bé: “Em nhặt ở đâu được cái thứ này thế? Làm người ta giật hết cả mình!”

Cáo con bèn nhìn xuống bên cạnh chỗ vừa nãy cúi xuống nhặt thứ gì đó để ném Lâm Nam, tuyết đã bị trũng xuống thành một cái hố hình tròn, độ rộng của hố vừa đủ cho ba người đứng vừa, sâu khoảng một nửa thân người, lúc này trong đó chỉ có một xác chết đang ngồi, miệng há to ngước nhìn lên trời, đầu đã bị biến dạng nhìn rất đáng sợ, một con ngươi thì dính trên búi tóc, con ngươi còn lại chắc hẳn vừa bị Cáo con vo viên thành nắm tuyết ném trúng vào đầu Lâm Nam.

Xác chết này đã bị đóng băng cứng đờ, làn da và quần áo đều được giữ gìn tương đối nguyên vẹn, trên người mặc một chiếc áo rộng có ống tay rất lớn, không phải là cách ăn mặc của người hiện đại, hai hốc mắt chứa đầy đồng nóng chảy đã đông cứng lại, búi tóc cao ngay ngắn, thêm vào đó khuôn mặt còn đánh một lớp phấn rất dày, trắng phau khiến người khác có cảm giác ghê sợ, giống như một cô gái làm nghề ca kỹ. Điều kì quái duy nhất là tỉ lệ cơ thể của xác chết đó rất đặc biệt, nhìn gương mặt thì giống như người đã trưởng thành, nhưng bờ vai và thân người lại rất nhỏ, giống như trên cái cổ của một người lùn lại là cái đầu của người trưởng thành vậy.

Ba người chúng tôi ngồi xổm xung quanh người lùn mặt đánh phấn quan sát tỉ mỉ để tìm hiểu xem thế nào. Trong mô hình tiên cảnh đoạt mệnh mà Tần vương tốn bao công sức chế tạo lại xuất hiện một xác chết dùng để tuẫn táng thế này, một bên là hư ảo, một bên là thực tế, điều này thật đáng để suy nghĩ. Sau khi xem xét một hồi mà không nhìn ra được đầu mối gì, tôi bèn hỏi Lâm Nam: “Không phải anh đã nói chúng ta chỉ huy liên quân sáu nước đánh bại quân Tần là có thể tìm được đường ra hay sao, vì cớ gì lại còn bị ảnh châu đưa đến vùng núi tuyết này? Cáo con phục hồi nhanh như vậy, chắc hẳn đều do tác dụng của ảnh châu, điều này càng khiến tôi nghĩ mãi không thông, trong thế giới ảo làm sao lại có thể có xác chất tuẫn táng thật được?”

Lâm Nam đang tóm chặt lấy vai của xác chết định kéo cô ta từ trong hố ra bên ngoài, nghe thấy tôi hỏi như vậy bèn buông tay ra trả lời: “Tôi đã từng nói tiên cảnh này có hai điểm quan trọng, một là trận chiến giữa quân Tần và sáu nước, hai là những lầu quỳnh gác ngọc trên núi tuyết. Chúng ta đã đánh bại quân Tần cũng có nghĩa là đã phá được phần lớn yêu thuật. Tị trần châu từ trước tới nay chỉ dừng lại ở những vùng đất phong thủy đẹp. Chúng ta đã phát hiện thấy ảnh châu trong kết câu ‘vọng long ảnh’ ở Kazakhstan, còn cả ‘ngọa long ngâm’ ở đây nữa, đều là những chứng cứ cho thây tị trần châu từng dừng lại ở đây. Tần Thủy Hoàng không biết đã dùng loại phép thuật nào ép buộc ảnh châu vốn là thứ có linh hồn phải bồi táng trong tiên cảnh đoạt mệnh này, nhất định là muốn mượn sức mạnh của ảnh châu để bảo vệ cho sự an toàn cả lăng mộ của mình.”

Tôi vẫn còn có chút hoài nghi: “Nếu ảnh châu đã có thể khiến con người ta trường sinh bất lão, Tần Thủy Hoàng cho dù dùng cách nào có được ảnh châu, khó có thể nói rằng ông ta không đoạt được cả tị trần châu, vậy tại sao Tần Thủy Hoàng không còn sống đến tận ngày hôm nay? Hơn nữa nếu ông ta đã có thể không chế ảnh châu ở trong tiên cảnh, vậy tại sao không trực tiếp dùng tị trẩn châu để biến mình thành tiên thành phật chứ? Thật là không thể hiểu nổi!”

Cáo con đang ra sức chùi tay vào trong đám tuyết vì đã lỡ nhặt phải một con ngươi của người chết nên cảm thấy rất ghê sợ, ngẩn người ra lắng nghe hai chúng tôi phân tích tình hình chợt chen ngang vào: “Tần Thủy Hoàng liệu có đang ẩn trốn sâu trong núi tuyết này không? Do dùng tị trần châu không đúng cách nên đã bị biến thành một tên ‘bánh chưng bự’ đang ngủ vùi hay chăng? Cái xác nữ nhỏ hơn bình thường này liệu có phải là một loại yêu thuật gì nữa không? Em quả thật đã phát chán những thứ ma thuật hại người này rồi đấy!”

Lâm Nam lắc đầu đáp: “Tị trần châu phải dùng như thếnào mới có thể trường sinh bất lão, vấn đề này quả thực anh cũng không biết, đây vốn là một loại ngọc quý trong truyền thuyết, điều duy nhát có thể xác định được là Tần Thủy Hoàng đã có được ảnh châu, nhưng lại không thể trường sinh bất lão, vậy vấn đề là ở chỗ nào? Tốt hơn hết là chúng ta hãy đi xem sao! Nào, kéo cái xác chết khô này ra, xem xem bên dưới có cái gì?”

Xác chết khô của người lùn ở trong hố đang ngửa mặt lên trời, miệng há ra, dưới ánh tuyết phản xạ chiếu lên khuôn mặt đó càng trắng rợn người. Ba người chúng tôi tóm lấy vai và cái đầu của xác chết khô, ra sức kéo ra ngoài nhưng không hề thấy suy chuyển, dường như bên dưới đang bị thứ gì đó giữ chặt lấy. Trong lúc chúng tôi lôi lôi kéo kéo, nền đất tuyết xung quanh chợt lần lượt hiện ra vô số những cái hố tròn khác, Cáo con hiếu kì bèn chạy qua xem, nhưng vừa xem xong thì cuống cuồng bò trở lại, hoảng hốt nói: “Thật là đen đủi quá! Sao trong mỗi hố đều có một xác chết nữ đang ngồi giống như thế này!”

Trong sơn cốc bằng phẳng này vốn gió đã lặng, tuyết đã ngừng rơi, nhưng sau khi những cái hố tròn hiện ra thì thời tiết lại thay đổi, không còn là những bông tuyết mỏng manh lất phất bay nữa mà những hạt băng tuyết to đùng được gió lạnh cuốn lên từng đợt trên mặt đất, lẫn trong đó là từng hạt mưa lạnh buốt điên cuồng quất vào mặt chúng tôi. Những bộ quẩn áo mà chúng tôi mặc trên người ngay lập tức bị ướt sũng, bộ áo giáp thời Chiến quốc mặc bên ngoài bị ướt trở nên nặng trình trịch, về cơ bản không ngăn nổi những hạt mưa tuyết cứ chực chọc thẳng vào bên trong cổ áo của chúng tôi.

Trong làn mưa tuyết lạnh buốt đó, ba người chúng tôi khổ sở nắm tay nhau tìm một nơi có thể trú chân, tầm nhìn bị hạ xuống rất thấp, bàn tay giơ ra trước mặt cũng bị mưa che kín, không thể nhìn thấy vật gì ở khoảng cách quá mấy bước chân. Chúng tôi cố lê bước tiến tới, nhưng không ngờ lại lần lượt bị rơi xuống một cái hố tròn trống rỗng, cố gắng hết sức chống tay xuống đất để đứng dậy, đầu tôi vừa hơi tỉnh táo một chút đã ngay lập tức nhận ra có điểm gì đó không ổn. Xác chết nữ ở trong hố đi đâu mất rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK