Tôi đột nhiên nhớ lại vị giáo viên sĩ quan đã từng giảng một câu chuyện về đôi giày thêu hoa màu đỏ, bèn không nén nổi vui mừng nói với Lâm Nam: “Tôi đã biết tên lùn kia là cái thứ gì rồi! Là một con quỷ núi ăn xác chết. Quỷ núi chính là những đứa trẻ vì lí do nào đó mà bị bỏ rơi ở trong núi, còn có những trường hợp cá biệt được động vật nuôi dưỡng, chúng sống sót nhờ vào ăn những thức ăn thối rữa, thân hình không bao giờ lớn lên được, toàn thân mọc đầy lông, là một dạng hiện tượng lại giống (ND: hiện tượng lại giống: sự biểu hiện những tính trạng của tổ tiên như người có lông, người có đuôi…).Thời xưa thường được gọi là yêu quái núi, tinh núi, cũng gọi là quỷ núi. Xem ra con quỷ núi này sông nhờ vào việc ăn những mảnh xác chết trong ngôi mộ cổ này.”
Lâm Nam cẩn thận quan sát một hồi rồi nói: “Đúng rồi! Ở những bức bích họa trong các lăng mộ khác, tôi cũng đã từng nhìn thấy tranh vẽ cảnh vây đánh bọn quỷ núi, cũng có dáng vẻ như thế này, tay dài chân ngắn đầu to. Nếu quả thực chúng sống nhờ vào cách ăn xác người thì con quỷ núi này chắc chắn có chứa chất kịch độc. Liệu có phải là do con quỷ núi này cứ ăn lên ăn xuống, ăn cả vào phá vị phong thủy của kết cấu vọng long ảnh không? Tôi cứ thấy bứt rứt vì kết cấu phong thủy ở đây chưa hề bị con người dùng sức thay đổi, đáng lẽ ra không thể để chúng ta xông vào một cách dễ dàng như vậy được, hơn nữa lại còn là do mấy người không phải trong nghề như các bạn nữa.” Vừa nói xong Lâm Nam bèn nhìn tôi một cái rồi trợn mắt hạ thấp giọng thì thào: “Đừng cử động, tuyệt đối không được quay đầu lại!”
Tôi thấy dựng hết cả tóc gáy, nhìn về hướng đằng trước. Lâm Nam, Sói con và Vương Ngạn, Trương Vạn Quần toàn bộ đều kinh hãi trợn tròn mắt nhìn tôi. Lẽ nào có tên quỷ núi ăn xác chết nào đã nhanh chân trèo vào rồi? Trước đây tôi nghe vị sĩ quan giáo viên giảng phần bụng của quỷ núi tương đối mềm, có thể giáng đòn chí mạng vào đó. Vậy là không cần suy nghĩ gì nhiều, tôi khe khẽ vẫy tay, con dao ngắn vốn được giấu trong cổ tay liền trượt xuống không gây ra bất cứ tiêng động nào. Con dao ngắn này được chế tạo từ một loại hợp kim cacbon, vừa mỏng vừa nhẹ, vẫn được tôi giấu ở cổ tay, là thứ vũ khí cuôi cùng dùng đến những lúc nguy cấp đến tính mạng.
Chúng tôi đều cảm thấy có một âm thanh rất khẽ đang tiến lại gần. Sói con và Vương Ngạn gần như rút súng ra cùng một lúc, tôi không chờ bọn họ hành động mà tay cầm đao, nhón chân bước sang ngang một bước, mũi dao hướng về phía sau, xoay tay đâm mạnh một cái về phía trước, cảm giác trông rỗng không hề có phản lực. Tôi định thần nhìn kĩ lại, thì ra do tên quỷ núi ăn xác chết quá lùn, chỉ đứng cao đến ngang thắt lưng tôi, bởi vậy nhát dao này của tôi chỉ trượt qua phía trên đầu hắn, đâm vào khoảng không!
Quỷ núi ăn xác chết thấy tôi tránh được đòn tân công đầu tiên của hắn, từ trong cổ họng phát ra một tiếng kêu quái đản, nhanh chóng nhảy bật một cái, tóm trúng phần trên cùng của bức tường đá, nhằm thẳng vào tôi nhảy bổ xuống. Lúc này cả thân hình hắn nằm ngay trước mũi súng của Sói con và Vương Ngạn. Một loạt tiếng nổ đoàng đoàng vang lên, tất cả đạn đều tập trung vào vùng bụng của tên quỷ núi, bắn mạnh đến mức hắn bay hắn ra ngoài, rơi xuống chỗ quan tài giả phía dưới tòa tháp thi thể. Lúc này Lâm Nam đã đứng đợi sẵn bên cạnh cỗ quan tài khổng lổ bằng ngọc, khi tên quỷ núi ăn xác chết vừa bị cỗ quan tài giả hút vào thì quan tài ngọc cũng khẽ rung động một chút. Chỉ dựa vào chút rung động đó, Lâm Nam đã nhanh chóng ném một quả thuốc nổ dẻo vào khe hở giữa cỗ quan tài ngọc và mặt đất.
Tôi cáu tiết quát Lâm Nam một tiếng: “Lâm Nam! Anh cũng chẳng thèm để ý xem tôi suýt chút nữa bị quái vật nuốt sống rồi, chỉ quan tâm tới quan tài của anh thôi! Đúng là chẳng có chút lương tâm nào!”
Lâm Nam cười ngượng nghịu đáp: “Tôi… tôi thấy cô tay đã cầm dao rồi, biết cô sẽ không bị làm sao, hơn nữa súng của tôi cũng không tốt bằng của mấy người bọn Sói con có muốn giúp cũng chẳng được. Đừng giận tôi nữa, tôi cũng chỉ muốn nhanh chóng lấy báu vật rồi thoát ra ngoài mà thôi.
Sau khi tức giận một hồi, tôi cũng biết rằng Lâm Nam đã làm đúng, cũng có chút khâm phục bộ óc nhanh nhạy của anh ta. Mắt mũi chân tay đểu hết sức nhanh nhẹn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã nghĩ ra cách mở nắp quan tài. Tôi cũng đành hậm hực một chút rồi không nói năng gì nữa.
Nấp ở phía bên kia của chiếc quan tài, tôi rút khẩu súng dự phòng của mình ra đưa cho Lâm Nam rồi nói: “Chỗ thuốc nổ của anh thế nào rồi? Nếu sớm biết như vậy thì tôi đã đưa thuốc nổ của mình chia cho anh một ít! Khẩu súng này anh cầm lấy mà dùng, còn có mấy băng đạn nữa, khẩu súng cũ kĩ kia của anh sắp vứt đi được rồi đây.” Đột nhiên một tiếng nổ ầm ầm vang lên, một góc quan tài bằng ngọc đã bị thuốc nổ thổi bay thành từng mảnh vụn.
Chúng tôi soi đèn về phía cỗ quan tài ngọc, thấy ngoài một cái hòm bằng đá thì bên trong trống rỗng chẳng có gì. Mở chiếc hòm đá ra, chúng tôi thấy một cái gậy ngắn làm bằng vàng, trên đầu gậy là hình một bàn tay đang nắm lấy viên ngọc, trông giống hệt như hình một chiếc cúp. Tôi đưa cây gậy vàng cho Lâm Nam bởi tôi thấy để cho anh ta đựng trong cái ba lô sau lưng là thích hợp nhất. Các túi của chúng tôi đều đựng đầy những đạn dược, vũ khí và thuốc men không thích hợp để cầm cây gậy đó.
Phần bên dưới của chiếc quan tài ngọc quả nhiên xuất hiện một miệng hố hình tròn, ở giữa dùng hai chiếc nắp bằng ngọc mỏng đậy lên trên. Hai chiếc nắp này có hình chữ S rất giống với thái cực đồ, Lâm Nam bèn nói: “Xem ra yếu điểm của kết cấu vọng long ảnh chính là ở đây. Chủ nhân của ngôi mộ này rất am hiểu về thuật phong thủy. Cô nhìn xem, ông ta đã dùng cách hóa giải thái cực chứ không dùng nhũng biện pháp khắc chế bằng sức mạnh như trấn áp hoặc phản xạ. Ông ta dùng nét cắt hình chữ S để biểu hiện đường ranh giới giữa âm và đương của thái cực. Biện pháp dẫn dắt để hóa giải hung tinh này rất phù hợp với quan niệm phong thủy của người xưa “đường gấp khúc thì sinh điềm lành, đường thẳng thì sinh điềm hung.”
Tôi liền chen ngang, ngắt lời anh ta: “Thôi anh đừng có khoe khoang nữa, đã xác định được hai cỗ quan tài thật giả rồi, còn bảy cỗ quan tài nữa đang đợi đây! Go! Go! Go!” Lằng nhà lằng nhằng cũng đến quá nửa đêm rồi, tôi đã thây đói rồi.
Tôi vừa bước xuống dưới vừa hỏi Lâm Nam: “Bảy cỗ quan tài có thể biểu hiện cho kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, thiên đường, nhân gian, địa ngục và cuối cùng hợp lại thành một cỗ quan tài thật sự, chúng có thể như thế nào chứ?” Câu đố này đối với một người chưa từng có kinh nghiệm trộm mộ như tôi quả thực là quá khó.
Lâm Nam rút khẩu súng mà tôi đã đưa cho anh ta, cầm trong tay rồi đáp: “Điều này chỉ mang tính tượng trưng mà thôi có những người chủ lăng mộ đi tìm bắt đứa trẻ là kiếp sau của mình để đem đi chôn sống cùng với mình, lại đem những xác chết đào được trong các ngôi mộ cổ mà không bị mục nát, sau khi trải qua những nghi lễ đặc biệt cũng đem chôn trong lăng mộ, coi như là tập trung đủ ba kiếp. Còn những thứ để tượng trưng cho ba cõi thiên đường, nhân gian và địa ngục trong quan tài thì tôi đoán mười phần chắc tám là những thứ châu báu từ thời xa xưa có sức mạnh thần thánh hoặc tà ác. Người chủ của ngôi mộ vọng long ảnh này có lẽ cũng đã làm như vậy, cô thấy thế nào?”
Tôi không hiểu biết nhiều đến như vậy nên thấy những điều mà Lâm Nam nói cũng rất có lý. Sói con và Vương Ngạn chú ý lắng nghe hai người chúng tôi nhỏ to bàn bạc, có thể nhận ra vẻ lo lắng trên gương mặt họ.
Làn không khí ẩm ướt thổi qua mặt khiến Lâm Nam lo lắng cau mày: “Xem ra không ổn, trong lăng mộ đáng lẽ ra phải khô ráo, không khí không lưu thông. Ở đây nếu vốn đã ẩm ướt như vậy thì chẳng thế bảo quản được thứ gì, mười phần chắc tám là do tên quỷ núi ăn xác chết kia đã phá hoại rồi!”
Nhờ có viên pháo sáng soi đường, chúng tôi nhìn thấy trong lăng mộ này không có những cây cột trụ cao to, cũng không có những đồ vàng ngọc lấp lánh để bồi táng, nhưng ở giữa lại sừng sững một tòa tháp màu đen có ba tầng, cao gấp ba lần chiều cao trung bình của một người, trên đinh tháp đang phát ra ánh sáng le lói, xung quanh hai bên vòng cung chia thành hai khu vực bày quan tài. Tôi đếm thử thấy tổng cộng có tám cỗ quan tài, trong lòng nghi ngờ hỏi Lâm Nam: “Lẽ nào chúng ta đã tính sai rồi? Lúc nãy đã nhìn thấy hai cỗ quan tài thật và giả, ở đây đáng lẽ chi có bảy cỗ quan tài nữa thôi mới đúng chứ?”