"Long phu nhân chuyện này tới đây còn chưa có xong đâu. Tốt nhất bà hãy cầu mong rằng những vết thương của Nguyệt Nguyệt không để lại di chứng gì, nếu không tôi sẽ truy cứu chuyện này tới cùng!"
Long Mặc Uyên trước nay tính tình lúc nào cũng lạnh như băng đối với mọi thứ xung quanh đều tỏ ra lạnh nhạt nhưng hiện tại lại không phải như vậy, quả đấm cũng nắm thật chặt, giống như hận không được thay cô trút giận ngay lập tức.
"Ưm... Uyên tay của Nguyệt Nguyệt đau quá!" Vì lúc nãy quá lo lắng cho vết thương của anh nên cô đã không chú ý mà vận động quá mạnh khiến vết thương nhói đau.
"Không đau không đau, bảo bối ngoan ngoan......" Giống như cách dỗ tiểu hài tử anh ôm lấy cô nhỏ giọng an ủi, một lát lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô vợ nhỏ, một lát lại vỗ vỗ lưng của cô tuy người bị đánh là cô nhưng anh lại là người đau lòng nhất.
"Quản gia tiễn khách! Nhà của tôi không phải bãi rác mà cứ để đám ruồi mỗi nhởn nhơ tác oai tác quái được."
Vì không muốn nhìn thấy cái bản mặt đáng ghê tởm của hai người phụ nữ ghét kia thêm bất cứ một giây một phút nào nữa bởi vì Long Mặc Uyên lo sợ rằng sẽ không kìm được cơn giận trong lòng mà lao tới đấm thẳng vào mặt bọn họ ngay và luôn. Nên nói xong anh nhanh chóng dẫn Nguyệt Nguyệt lên lầu cẩn thận xem xét lại vết thương một lần nữa.
Long phu nhân và cháu gái bảo bối của bà ta trước giờ luôn cao cao tại thương nào đã bao giờ chịu qua loại sỉ nhục này. Ấy vậy nên miệng mồm vẫn chua ngoa chửi bới sỉ nhục Nguyệt Nguyệt và nhất quyết không chịu rời đi, thế là quản gia cũng không chút lưu tình dẫn bảo vệ tới khiêng hai người họ không chút thương tiếc ném ra ngoài.
Có lẽ sự sỉ nhục này vẫn còn quá nhẹ nhàng nên Long phu nhân và cô cháu gái yêu dấu Vãn Tư Liễu vẫn chưa rút ra được bài học thành ra trên đường trở về mồm miệng vốn không sạch sẽ gì mấy lại hoạt động liên tục. Bọn họ hết trù ém Nguyệt Nguyệt lại chửi mắng Long Mặc Uyên là bạch nhãn lang. Về tới nhà chính Long gia thì liền đi tìm Long lão gia tố cáo tội của Long Mặc Uyên. Nhưng ông ta vừa nghe tới hai cô cháu nhà này lại tới tìm Long Mặc Uyên gây họa mặt liền biến sắc tát cho vợ mình một bạt tai rồi quát lớn.
"Bà rảnh rỗi quá không có việc gì làm nên ra ngoài gây rắc rối cho tôi với cha đúng không? Tên tiểu tử kia sớm đã cùng Long gia cắt đứt quan hệ bà muốn nó phải bắt tay với người ngoài hại Long gia thê thảm mới vừa lòng đúng không?"
Long phu nhân lúc nào cũng chỉ biết ăn chơi trác táng nên làm sao biết được tình hình của Long gia sau khi Long Mặc Uyên rời đi đã bắt đầu sa sút trầm trọng. Bà ta chịu hết uất ức này đến uất ức khác nên dứt khoát dọn đồ cùng cháu gái về nhà mẹ đẻ hơn nữa còn không quên quy chụp tất cả mọi tội lỗi lên đầu Nguyệt Nguyệt. Long phu nhân âm thầm thề chắc chắn sẽ khiến cô phải trả một cái giá thật đắt.
Chiều tà mặt trời dần ngả về phía tây trải qua một ngày tràn đầy mệt mỏi thì Nguyệt Nguyệt vốn dĩ là đang xem phim và trò chuyện cùng với Long Mặc Uyên thì giọng nói nhỏ dần thay vào đó là tiếng hít thở đều đều sau đó dựa vào người anh ngủ mất. Ánh mắt anh nghiền ngẫm ngắm nhìn khuôn mặt cô nhỏ giọng thì thầm.
"Thế giới của em sẽ thật rộng lớn, nhưng em chính là của tôi. Bảo bối đời này em đừng mong thoát khỏi anh!"
Yêu chiều hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của Nguyệt Nguyệt rồi cẩn thận bế cô trở về phòng một lúc lâu mới rời đi.
Trong phòng khách lúc này quản gia và các vệ sĩ sớm đã đứng ngay ngắn cung kính cúi chào Long Mặc Uyên. Khuôn mặt vừa mới nãy còn dịu dàng đã chuyển thành âm trầm và lạnh lùng hỏi tội. Tì𝓶 đọc thê𝓶 tại ﹏ TrU𝓶t r𝘶yện.V𝐍 ﹏
"Quản gia, tôi vẫn biết ông chính là tay sai của lão bất tử Long gia nhưng trước nay chưa từng đối với ông bạc đãi. Nhưng còn ông lại dám tự tiện để người ngoài vào đây gây chuyện thì ông cũng phải biết tự lãnh lấy hậu quả. Nể tình thời gian qua nên thôi ông hãy thu dọn đồ rời khỏi đây và về quê dưỡng già ngay trong đêm đi!"
"Cảm ơn cậu chủ đã khai ân giơ cao đánh khẽ!"
Dường như sợ anh sẽ đổi ý nên tuy đã qua tuổi trung tuần nhưng tốc độ của quản gia thu dọn đồ đạc và rời đi vô cùng nhanh. Còn đám vệ sĩ thì trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện. Chưa đợi bọn họ kịp bình tâm thì anh lại lần nữa lên tiếng.
"Công việc của các anh là vệ sĩ, là bảo vệ thân chủ của mình nhưng trong lúc thân chủ của anh bị người khác đánh thì các anh ở đâu?"
Đám vệ sĩ nhìn nhau đuối lý bởi vì là do họ đã làm sai quy định. Đội trưởng của đội vệ sĩ im lặng một lúc lâu sau đó lấy hết can đảm dõng dạc trả lời.
"Chúng tôi nghĩ ở trong biệt thự khá an toàn nên đã đi tới khu rừng cạnh biệt thự để huấn luyện!"