• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lạnh lùng nhìn quản gia và đám vệ sĩ đang quỳ trên mặt đất, mặt không chút biểu cảm lạnh lùng hỏi.

"Chuyện này là như thế nào? không phải tôi vừa rời đi có một lát thôi sao Nguyệt Nguyệt lại xảy ra chuyện rồi. Quản gia nể tình ông đi theo tôi bao năm cũng có công xem như lần này tôi giơ cao đánh khẽ, ông cho người đi xử lý người bắt nạt bảo bối. Rồi cùng đám vệ sĩ này tới hình đường lãnh phạt đi."

Long Mặc Uyên nãy giờ vẫn bình thản ngồi thưởng thức trà. Thấy Lăng lão gia đã xử lí thuộc hạ song anh không nhanh không chậm lên tiếng.

"Chỉ cần Lăng lão gia để Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh Long Mặc Uyên tôi, thì đảm bảo sau này trên thương trường không ai dám làm khó Lăng gia nữa rồi. Không biết Lăng lão gia nghĩ như thế nào?"

Lăng lão gia giờ mới ý thức được sự hiện diện của Long Mặc Uyên. Nhưng cơn tức giận vừa mới đè nén xuống lại bị Long Mặc Uyên khơi dậy. Ông không cần suy nghĩ quát thẳng vào mặt anh.



"Long tổng cậu muốn chơi đùa ai cũng được, nhưng không được đánh chủ ý lên người Nguyệt Nguyệt. Con bé trèo không cao với không tới người ưu tú như Long tổng đây. Tôi cho dù có khuynh gia bại sản cũng không bao giờ đem con bé ra làm giao dịch. Còn bây giờ xin mời Long tổng về cho lão phu mệt rồi, thứ lỗi không tiễn!"

Thấy Lăng lão gia thằng thừng từ chối còn lạnh lùng đuổi khách Long Mặc Uyên cũng chẳng có hành động gì cả thái độ tức giận cũng không có. Đã thế anh còn cười đáp lại Lăng lão gia.

"Lăng lão gia! À không phải, nên gọi là ông nội mới đúng. Hôm tổ chức hôn lễ người cùng tôi cử hành hôn lễ là Lăng Du Nguyệt, người cùng tôi đọc tuyên thệ trước mặt toàn bộ quan khách cũng là Lăng Du Nguyệt. Nên Nguyệt Nguyệt cô ấy chính là vợ của tôi. Hơn cuộc đời của Nguyệt Nguyệt nên để cô ấy tự lựa chọn. Ông nghĩ ông sẽ sống được với Nguyệt Nguyệt mãi sao? Ông nghĩ sau khi ông mất đi đám người ngu xuẩn của Lăng gia kia sẽ thay ông chăm sóc Nguyệt Nguyệt chắc?"

Lăng lão gia nghe Long Mặc Uyên nói xong tức tới đỏ mặt tía tai nhưng chẳng làm được gì cả! Bởi vì lời nói của Long Mặc Uyên không sai, tuổi của ông cũng đã cao rồi sức khỏe cũng không còn tốt nữa. Nếu sau này ông mất đi đám nghịch tử kia chắc chắn sẽ không buông giúp ông chăm sóc Nguyệt Nguyệt mà sẽ còn quay lại hại con bé. Ông thở dài nhìn Long Mặc Uyên nói.

"Được nếu như cậu có thể yêu, bao dung và bảo vệ Nguyệt Nguyệt tôi sẽ đồng ý cho cậu một cơ hội để ở bên cạnh con bé. Nhưng nếu như cậu dám làm tổn thương nó cho dù lão già này có liều mạng cũng sẽ để cậu chết không có chôn thây. Hãy nhớ thế lực của Lăng gia chưa bao giờ thua kém Long gia các người. Mặc dù Nguyệt Nguyệt ngốc nghếch nhưng nó cũng là đại tiểu thư của Lăng gia người thừa kế chính thống của Lăng gia này."

Lăng lão gia nói xong cũng chả thèm quan tâm tới Long Mặc Uyên nữa nhanh chóng chống gậy rời đi. Long Mặc Uyên không có rời đi mà lại đi lên phòng của Nguyệt Nguyệt, anh ngồi đó nắm lấy bàn tay bé nhỏ lạnh ngắt của cô thật lâu như muốn truyền nhiệt độ cho nó vậy.



Lăng Du Nguyệt ngủ một lúc lâu mới dụi dụi mắt tỉnh dậy hệt như con mèo con nhỏ lười biếng lăn lộn trên chiếc giường công chúa của mình. Long Mặc Uyên đang ngồi xem tài liệu ở một góc phòng cũng bị hành động này của cô liền cười chọc ghẹo.

"Bé con à em đang quyến rũ tôi đúng không?"

Ôi bảo bối của anh thật biết hành hạ người khác mà. Bảo bối à em còn nợ anh một đêm động phòng hoa chúc đây sau này xem anh trừng trị em thật nặng mới được.

Nguyệt Nguyệt nghe giọng lạ giật mình nên không chú ý khiến cho trán đập vào thành giường. Trán của cô lập tức u thành một cục thế là Nguyệt Nguyệt khóc òa lên còn mếu máo tố cáo Long Mặc Uyên.

"Hu hu, chú là người xấu, là người xấu. Nguyệt Nguyệt sẽ méc ông là chú lúc nào cũng bắt nạt Nguyệt Nguyệt. Oa hu hu!"

Mặc kệ cô dùng đôi bàn tay nhỏ đánh liên tục vào lồng ngực anh để trút giận. Long Mặc Uyên vẫn nhẹ nhàng ôm Nguyệt Nguyệt vào lòng nhỏ giọng dỗ dành.

"Là anh sai lúc nào cũng dọa sợ bảo bối. Bảo bối mau nín đi anh từ nay trở đi sẽ không làm như thế nữa đâu, anh biết lỗi rồi! Bảo bối tha lỗi cho anh có được không?"

Khi hai người trong phòng đang ở trong tình trạng ái muội thì cửa phòng bỗng dưng bị vệ sĩ một cước đạp hỏng. Quản gia cùng giúp việc sau khi nghe tiếng khóc của Lăng Du Nguyệt thì nhanh chóng bảo vệ sĩ phá cửa xông vào. Nhưng nào ngờ lại nhìn thấy một màn không nên nhìn thế là một đám người như hóa đá ngay tại chỗ đừng nhìn nhau bối rối.

Nguyệt Nguyệt tròn mắt nhìn mọi người đang đứng tập trung ở trong phòng cô, lại nhìn cánh cửa đang nằm lăn lóc trên sàn. Cô nghiêng nghiêng đầu tò mò hỏi quản gia.

"Quản gia mọi người đang chơi trò gì vậy? Còn phá hư cả cửa phòng con mọi người hôm nay không sợ bị ông nội đánh đòn hả?"

Long Mặc Uyên sắc mặt đen thui lườm đám bóng đèn sáng trưng trước mặt. Mọi người một phần vì bị câu hỏi của Nguyệt Nguyệt dọa sợ, còn chín phần còn lại là do vị hung thần ác sát Long Mặc Uyên phía sau lưng Nguyệt Nguyệt dọa sợ nên ai nấy cũng nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK