• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với chuyện lần trước nên lần này Bắc Minh Thiên đã trực tiếp quyết định để bác sĩ tiêm thuốc mê và loại bỏ đứa bé luôn. Bởi vì bây giờ đó là cách duy nhất nên hắn không thể tiếp tục lưỡng lự được nữa. Vì lượng lự một ngày thì bệnh tình của Tử Du cũng chỉ theo đó mà nặng thêm mà thôi nên Bắc Minh Thiên vô cùng dứt khoát mà quyết định tiền trảm hậu tấu.

Nhưng không biết vị y tá thiên thần nào lại nhiều chuyện đem bệnh tình của Tử Du đi tán phét với đồng nghiệp và khiến nó vô tình truyền tới tai của cô. Tử Du biết lần này lòng Bắc Minh Thiên thực sự đã quyết mà cô muốn bảo vệ đứa trẻ chỉ còn cách bỏ trốn khỏi đây mà thôi. Đối với cô đứa trẻ còn quan trọng hơn cả sinh mạng của bản thân gấp ngàn vạn lần. Thế là đêm hôm đó Tử Du viện cớ thèm ăn món gà bát bảo ở một tiệm cách bệnh viện khá xa để lừa Tử Cẩm Thành rời đi rồi nhân cơ hội đó bỏ trốn.

Nhưng trên người Tử Du lúc này chả có tiền hay đồ vật giá trị gì cả khiến cho cô sau khi trốn đi cũng không biết đi đâu về đâu cả. Lúc đi ngang qua một con phố sầm uất Tử Du vô tình bắt gặp một bóng dáng cô gái rất quen thuộc, mặc dù cố gắng nhớ nhưng không thể nào nhớ ra cô ấy là ai. Ngay giây phút cô ấy quay gót rời đi thì bỗng dưng Tử Du lớn tiếng hô lên một cái tên vừa lạ vừa quen theo sự thôi thúc của trái tim và theo quán tính.



"Hoang Dung! Dung Dung!"

Cô gái đứng ở bên kia đường nghe thấy người ta gọi tên mình theo phản xạ tự nhiên thì ngoái đầu lại nhìn. Sau khi xác định được là thật sự có người gọi mình thì vừa đúng lúc đèn đỏ nên cô ấy cũng vội vàng sang đường hướng tới chỗ Tử Du mà đi.

Hai người mắt đối mắt, mặt đối mặt, cả hai người cứ thế đứng quan sát đối phương một lúc lâu. Bỗng dưng Hoàng Dung ôm chầm lấy Tử Du rồi bắt đầu nói ra hết những tâm sự mà bấy lâu nay bản thân đã chôn dấu.

''Nguyệt Nguyệt bấy lâu nay em ở đâu? Em có khỏe không, có ai ăn hiếp em không? Hôm đó em phát bệnh dọa chị một phen hú hồn đấy biết không hả? Hiện tại em đang sống ở đâu, hơn nữa bầu bí thế này đêm hôm khuya khắt sao không ở nhà mà lại ra đây?"



Lúc Hoàng Dung gặp Tử Du là lúc trước khi cô phẫu thuật thẩm mĩ nên cô ấy chỉ biết được tên trước đây của cô là Nguyệt Nguyệt. Mà sở dĩ hiện tại cô ấy có thể nhận ra Tử Du và Nguyệt Nguyệt là một bởi vì cô ấy bị mù mặt nghiêm trọng. Nhưng một khi cô ấy đã ấn tượng với một ai đó thì dù người kia già đi hoặc thậm chí là phẫu thuật thẩm mĩ thì cô ấy vẫn có thể nhận ra. Bởi vì người được nhớ kia đối với cô ấy chính là những người vô cùng quan trọng.

Tử Du tuy hiện tại không còn đoạn kí ức trước đây khi ở chung với Hoàng Dung, nhưng cô cảm giác bản thân và cô ấy rất thân thiết, hơn nữa cô còn có chút muốn ỷ lại và dựa dẫm vào cô ấy. Thế nên sau vài giây suy nghĩ cô đã kể tóm tắt sơ lược hoàn cảnh hiện tại của bản thân cho cô ấy nghe.

"Em cùng người nhà xảy ra tranh chấp nên... Hiện tại em trên người không có tiền cũng không có thứ gì giá trị cả, nên hiện tại em không biết nên đi đâu về đâu cả!"

Hoàng Dung cũng không nghĩ ngợi nhiều liền ngỏ lời muốn đưa Tử Du về nhà mình và trong lúc cùng đường bí lối cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý. Chỉ là cô không mảy may để ý rằng ánh mắt Hoàng Dung nhìn mình rất khác thường, một ánh mắt tràn ngập sự yêu thương trừu mến. Trước đây cô ấy biết rằng bản thân khác với những người phụ nữ xung quanh bởi vì cô ấy không hề thích, cũng như là hứng thú với đàn ông. Nên Hoàng Dung luôn nghĩ tình cảm của cô sớm đã bị cái xã hội khắc nghiệt này tha hóa rồi nên chắc chắn bản thân sẽ không còn yêu ai được nữa. Nhưng chính Tử Du đã cho cô ấy cảm nhận được rất nhiều thứ và nó còn bao gồm cả tình yêu.

Mà ngay lúc này ở bệnh viện đã loạn cào cào lên vì chuyện Tử Du bỗng dưng biến mất. Tử Cẩm Thành, Bắc Minh Thiên cùng với Long Mặc Uyên cùng chia nhau tỏa ra những nơi Tử Du có thể tới. Nhưng dù có lục tung mọi ngóc ngách trong thành phố suốt một đêm thì ba người vẫn không thể tìm thấy chút tung tích hay dấu vết của Tử Du cả. Nghi ngờ cô bắt cóc hoặc đã xảy ra chuyện không hay nên hạ sách cuối cùng của bọn họ chính là tới đồn cảnh sát báo án. Nhưng Tử Du hiện tại là một người trưởng thành, hơn nữa cô mới chỉ vừa mất tích vài tiếng không thể báo án được.

Chuyện cô mất tích khiến cho Long Mặc Uyên trở nên điên cuồng, nhưng lại khiến cho Lăng Hạ Nhi đang lo lắng bồn chồn có thể thở phào nhẹ nhõm. Vì hiện tại anh sẽ không có thời gian truy cứu những chuyện mà cô ta làm trong khoảng thời gian mất trí nhớ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK