Mà không biết trùng hợp như thế nào hôm nay Lăng Hạ Nhi bị ốm muốn Long Mặc Uyên đưa cô ta tới bệnh viện khám bệnh khám mà bệnh viện khám, mà bệnh viện này lại là chính là bệnh viện Tử Du tới khám thai.
Hai người chạm mặt nhau ngay ở cửa bệnh viện Tử Du đứng nhìn Long Mặc Uyên tới thất thần. Ánh mắt của Long Mặc Uyên lóe lên nhu tình muốn tiến tới ôm trầm lấy cô nhưng lại bị sự hiện diện của Lăng Hạ Nhi cắt ngang.
Có một số chuyện người trong nhà chưa biết nhưng ngoài ngõ đã tường bởi vì Lăng Hạ Nhi đã sớm nhận ra rằng cả Long Mặc Uyên và Tử Du đều đã có tình cảm với đối phương từ bấy lâu nay chỉ là không nhận ra mà thôi. Và Lăng Hạ Nhi vừa rồi đứng bên cạnh của Long Mặc Uyên thấy ánh mắt nhu tình tràn ngập yêu thương của anh đang hướng về phía Tử Du. Không cam lòng để tuột mất con rùa vàng béo bở nên Lăng Hạ Nhi liền bật chế diễn xuất, giả bộ loạng choạng sau đó ngã thẳng vào lòng của Long Mặc Uyên ngay trước mặt của Tử Du.
Long Mặc Uyên tuy trong lòng sợ Tử Du giận dỗi nhưng thấy Lăng Hạ Nhi yếu ớt ngã vào người mình vẫn không thể nào nhẫn tâm mà đẩy cô ta ra, nên đành giang tay ra ôm lấy cô ta. Và một màn này tất nhiên là một đòn giáng mạnh vào trái tim đang rỉ máu của Tử Du, cô nén nước mắt bình tĩnh gật đầu chào Long Mặc Uyên rồi nhanh chóng rời đi tránh khung cảnh ngượng ngùng.
Bởi vì hiện tại đang là mùa đông, cái lạnh như cắt vào da, vào thịt nên Tử Du mặc đồ rất dày nên Long Mặc Uyên không hề nhìn thấy được vòng eo nhỏ nhắn của cô đã sớm đại biến do mang thai. Thấy cô rời đi Long Mặc Uyên gấp gáp muốn đuổi theo giải thích mọi chuyện nhưng Lăng Hạ Nhi nào có thể dễ dàng buông tha. Cô ta giả bộ yếu đuối rồi bám chặt lấy anh không buông mặc cho anh gỡ ra hay khuyên nhủ cũng đều vô ích.
"Nguyệt Nguyệt ngoan mau buông tay ra anh có chuyện cần nói với cô gái vừa rồi! Ngoan mau buông tay ra để anh đi nào!’’
Lăng Hạ Nhi càng ôm càng chặt hơn Long Mặc Uyên nổi giận nhưng cố gắng kìm nén không phát tiết lửa giận đang bùng nổ trong cơ thể ra ngoài. Anh kiên nhẫn đem Lăng Hạ Nhi tới phòng bệnh khám để bác sĩ khám bệnh sau đó lấy cớ ra ngoài gọi điện thoại. Rồi sau đó vội vàng chạy ra ngoài đi qua những qua khoa khác nhau của bệnh viện tìm kiếm bóng dáng của Tử Du. Bệnh viện thênh thang rộng lớn bệnh nhân và người nhà bệnh nhân đông nghìn nghịt nên việc tìm người như hạt muối bỏ biển. Nên Long Mặc Uyên mặc dù đã kiên trì kiếm tìm bóng dáng của Tử Du, nhưng lắm lúc cuộc đời vô thường cơ hội cũng sẽ chỉ đến một lần nếu bỏ lỡ thì mãi mãi vẫn là bỏ lỡ mà thôi.
Long Mặc Uyên bằng tất cả niềm tin không hề lung lay vẫn tiếp tục tìm kiếm Tử Du. Tuy anh không có tình cảm với Nguyệt Nguyệt của hiện tại cũng chính là Lăng Hạ Nhi, nhưng hết tình thì còn nghĩa nên đã gọi điện cho quản gia tới bệnh viện đón cô ta.
Lúc đi ngang khoa sản bỗng dưng anh bắt gặp được cảnh Tử Du một tay chống hông đỡ cái bụng lớn bước trong lòng đang nghi hoặc vô cùng. Thì sự chú ý của anh lại va phải sự hiện diện của Bắc Minh Thiên ngay sát bên cạnh cô. Hắn một tay thì cầm áo khoác tay của Tử Du, còn tay kia ân cần dìu cô đi từng bước nhỏ một cách cẩn thận.
Anh dường như hóa đá tại chỗ cứ thế trơ mắt nhìn cô và hắn ân ân ái ái đi vào trong phòng bệnh. Một lúc lâu sau Bắc Minh Thiên cầm theo đơn thuốc của bác sĩ đã kê đi mua thuốc, còn Tử Du vì hiện tại đi lại có chút khó khăn nên đành ngồi chờ anh trai đi mua thuốc quay lại.
Trong lúc nhàm chán cô lấy sổ khám thai từ trong túi ra cẩn thận nhìn ngắm bức ảnh siêu âm của em bé. Long Mặc Uyên cũng đã hồi phục lại anh lạnh lùng chạy tới trước mặt của Tử Du để chất vấn. Mà sự xuất hiện đột ngột của anh khiến cho Tử Du không kịp phòng bị làm rơi cuốn sổ khám thai xuống đất. Cô luống cuống tay chân muốn nhặt lên nhưng lại bị Long Mặc Uyên nhanh tay hơn nhặt được anh mới chỉ nhìn lướt qua đã bị Tử Du giành lại và cất đi.
Long Mặc Uyên thấy vậy cũng chỉ cười trừ anh khoanh tay trước ngực trầm ngâm quan sát Tử Du một hồi lâu rồi thở dài bất lực, bỗng trong vô thức hỏi cô.
“Đứa bé là con của tôi đúng không?”
Nghe Long Mặc Uyên hỏi vậy Tử Du bị dọa sợ tái xanh mặt, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh và phủ nhận mọi chuyện ngay lập tức.
“Làm sao có thể chứ? Anh quên là quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp đồng hôn nhân mà thôi!”
Tử Du cười cười cho qua đôi mắt cũng lơ đãng né tránh ánh mắt của Long Mặc Uyên, tuy ở với nhau mới mấy tháng nhưng anh cũng thừa biết đó là biểu hiện thường tình mỗi lần cô nói dối hoặc làm sai cái gì đó nên anh lại lần nữa gặng hỏi.
“Vậy đứa bé trong bụng em là con của ai?”
Hỏi xong anh chăm chú quan sát từng biểu hiện của Tử Du để tìm ra sơ hở. Nhưng ban nãy là do hoảng quá nên Tử Du mới để lộ sơ hở, hiện tại đã khác bởi vì trong lòng cô cũng đã sớm dự đoán được Long Mặc sẽ hỏi câu này nên đã sớm suy nghĩ ra câu trả lời từ trước. Tiếp theo Tử Du tỏ ra vô cùng bình thường và thậm chí còn vui vẻ nhắc tới chuyện của cô và người đàn ông khác trước mặt anh.
“Đứa bé là con của tôi với bạn trai cũ, vốn dĩ trước đó tôi và anh ấy xảy ra chút hiểu lầm nên mới tách ra!”
Long Mặc Uyên nghe đáp án của Tử Du thì mặt cũng có chút nóng bừng lên lại lần nữa hỏi cô.
“Vậy đứa bé hiện tại mấy tháng rồi?”
Đúng là một lời nói dối sẽ kéo theo rất nhiều lời nói dối khác, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao nên đành trợn mắt nói dối lấp liếm cho qua chuyện.
“Đứa bé đã được ba tháng! Ừm, bao giờ chúng tôi cử hành hôn lễ sẽ gửi thiệp tới cho anh. Cũng chúc anh cũng vị hôn thê sớm nên duyên vợ chồng và trăm năm hạnh phúc!” Vì hai người xảy ra quan hệ cách đây bốn tháng mà khoảng tháng trước cô đi công tác nước ngoài cả tháng nên nếu trong khoảng thời gian đó có xảy ra quan hệ thì cũng hợp lý. Dù sao trước anh cũng từng nghi ngờ cô ở ngoài ăn chơi với ngưu lang nên cô cũng không ngại thừa nhận.
Khi anh còn muốn nói thêm gì đó thì Bắc Minh Thiên đã đi mua thuốc trở về cắt ngang và hắn nhanh chóng dẫn Tử Du rời đi. Long Mặc Uyên cũng cảm thấy bản thân mình buồn cười vì sao tự dưng hỏi Tử Du những điều vô lý như vậy được chứ! Thế là Long Mặc Uyên cũng suy đoán ra là người bạn trai trong miệng của Tử Du cũng có thể là Bắc Minh Thiên. Hắn hơn anh rất nhiều thứ và con luôn xuất hiện mỗi khi cô cần, mà anh mỗi lần đều là uy hiếp hoặc làm tổn thương cô nên tất nhiên cô sẽ lựa chọn hắn rồi. Long Mặc Uyên cười tự diễu lững thững rời khỏi bệnh viện, hắn không vội về nhà mà cứ đi lang thang trên đường phố nhộn nhịp. Căn nhà vắng bóng Tử Du nhuốm lên mình một màu cô đơn ảm đạm, còn khiến cho anh nhìn vật nhớ người. Nhưng bây giờ cô đã sắp trở thành mẹ của một thiên thần bé nhỏ chỉ là cha đứa bé không phải là anh và cô cũng sắp lên xe hoa trở thành vợ người ta mất rồi.
Còn Tử Du sau khi rời đi thì trăn trở rất nhiều, cô không biết mình dấu diếm chuyện đứa bé là đúng hay sai nữa! Nhưng cô rất sợ anh sẽ vì đứa bé mà kết hôn với cô để chịu trách nhiệm, một cuộc hôn nhân không có tình yêu sẽ dẫn tới rất nhiều đau khổ và bi kịch cho tất cả mọi người trong tương lai.