Đám vệ sĩ cứng họng nhìn nhau trăn trối rồi đồng loạt hướng mắt về phía bóng lưng đang khuất xa dần thở dài. Lần này về chắc chắn bọn họ sẽ được huấn luyện cho tới chết luôn là cái chắc.
.....
Long Mặc Uyên vẫn như mọi hôm tới công ty còn thỏ con thì lười biếng ngủ tới tận trưa mới dậy. Không biết cô xem được bộ ngôn lù ba xu nào rồi lại bắt chước nhân vật chính đưa cơm tới công ty cho anh. Theo như trong bộ phim ngôn lù ba xu kia khi nữ chính mang cơm tới cho nam chính thì chuyện bất ngờ đã xảy ra, nhưng tới đoạn đó thì hết phim. Giống như việc đang vui mà đứt dây đàn nhưng trong thực tế là đang tới đoạn cao trào gay cấn thì hết ngang khiến cho Nguyệt Nguyệt đứng ngồi không yên quyết tâm tự mình thực hành. Tâm tư đơn thuần thỏ con cứ nghĩ là làm nhanh chóng gọi người giúp việc chuẩn bị đồ ăn để bản thân đích thân đem tới cho Long Mặc Uyên.
"Chị ơi chị chuyển lời nói với đầu bếp rằng làm mấy món mà Uyên thích ăn rồi đóng hộp để em đưa tới công ty cho anh ấy nha!"
"Vâng thưa bà chủ!"
Việc hôm qua Long Mặc Uyên đứng trước mặt Long phu nhân tuyên bố chủ quyền nên những người giúp việc bình thường đã cẩn trọng nay đối với Nguyệt Nguyệt lại càng cung kính hơn. Nếu đắc tội ông chủ thì cùng lắm là bị đuổi việc, nhưng đắc tội với phu nhân thì ông chủ chính là người đầu tiên không để yên chuyện này.
Vệ sĩ hôm qua đã bị đuổi việc nhóm vệ sĩ mới sáng sớm đã có mặt trong biệt thự ngoài những nơi cần sự riêng tư còn lại chỉ cần Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu cúi đầu cũng có thể nhìn thấy vệ sĩ đang nghiêm túc giám sát mình. Nhưng nghĩ tới việc sắp được biết trước tính tiết phim khiến cho Nguyệt Nguyệt không hề quan tâm tới bất cứ thứ gì liền xách theo hộp cơm lên đường xuất phát tới Long thị.
....
"Chị ơi cho em hỏi rằng muốn gặp Long Mặc Uyên thì đi theo hướng nào và tầng mấy ạ!"
Tiếp tân vừa thấy một cô gái nhỏ dẫn theo cả mười mấy anh vệ sĩ lực lưỡng thì có chút rén.
Lấy hơi ổn định cô gái tiếp tân dùng một thái độ ân cần rồi khiên nhẫn giải thích cho Nguyệt Nguyệt.
"Không biết ngài có hẹn trước không? Nếu có mời ngài cho tôi biết tên để kiểm tra ạ. Bởi vì Long Mặc Uyên là tên của Tổng Giám đốc nên không phải bất cứ ai muốn gặp là gặp được đâu ạ!"
Tiếp tân vừa nói xong đã thì trong đầu của tưởng tưởng ra được bảy bảy bốn chín cái viễn cảnh cô gái trước mặt sẽ lộ ra bản tính tiểu thư và hành hạ mình đủ kiểu.
Nhưng bạn tiếp tân chỉ đoán đúng một nửa bởi vì tính tình của Nguyệt Nguyệt rất chi là ngang ngược nhưng cô sẽ không làm hại người khác một cách vô duyên vô cớ. Thấy cô tiếp tân cứ nhìn đoàn vệ sĩ phía sau lưng mình nước mắt lưng tròng rồi thở dài nên Nguyệt Nguyệt liền đứng ra an ủi và đảm bảo giống như trong một bộ truyện đã từng miêu tả.
"Chị ơi chị cứ chỉ đường cho em đi, dù sao chỉ cần em muốn tìm thì chắc chắn chị sẽ không ngăn nổi. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra làm ảnh hưởng tới chị em sẽ chịu trách nhiệm cho!"
Cô tiếp tân cũng biết lời của Nguyệt Nguyệt là sự thật nên sau khi đắn đo một lát thì quyết định tự mình ứng cử công việc của hướng dẫn viên đích thân dẫn cô tới phòng tổng giám đốc. Cô tiếp tân hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi còn vệ sĩ thì nghiêm túc xếp thành một hàng đứng chờ ở phía xa. Đúng như bộ phim giới thiệu màn tiếp theo vô cùng bất ngờ, trước mắt Nguyệt Nguyệt đang chuẩn bị trình chiếu hẳn một bộ phim người lớn luôn. Cô tròn mắt nhìn sau đó tay buông thõng vô tình đánh rơi hộp cơm, âm thanh vừa phát ra đã thu hút được ánh nhìn của cặp nam nữ đang quần áo xộc xệch chuẩn bị làm chuyện cấm trẻ con nhìn.
Nam chính Long Mặc Uyên vừa thấy Nguyệt Nguyệt liền đẩy nữ nhân kia ra vội vàng vàng chỉnh lại quần áo muốn chạy tới chỗ cô giải thích. Nữ nhân kia còn không biết xấu hổ cứ bám lên người anh như một con bạch tuộc gỡ mãi không chịu buông.
Lệ trên khóe mắt của Nguyệt Nguyệt cứ thế vô thức rơi xuống lăn dài trên má rồi cô vừa khóc vừa chạy đi. Thật ra từ lúc Bắc Minh Thiên đón Nguyệt Nguyệt đi đã bắt đầu tìm vô số các bác sĩ trong và ngoài nước tới chữa trị cho cô, nên cùng lắm bây giờ cô sẽ có những lúc cư xử và suy nghĩ hệt như những người bình thường, còn lại thì vẫn duy trì cái bộ dáng thỏ con ngốc nghếch.
Long Mặc Uyên cuối cùng cũng gỡ được con bạch tuộc kia ra nên cũng nhanh chóng đuổi theo. Nhưng thang máy đã đi xuống nhưng vì để đuổi kịp Nguyệt Nguyệt thế là anh trực tiếp chạy từ lầu mười sáu xuống lầu một luôn.
Thật trùng hợp là Nguyệt Nguyệt vừa xuống đến lầu một liền nhìn thấy Bắc Minh Thiên dẫn theo một đội vệ sĩ nữa tiến vào. Cô vừa nhìn thấy anh trai liền chạy tới nhào vào lòng hắn khóc lớn. Bắc Minh Thiên cũng cưng chiều an ủi cô và trùng họp nữa là khung cảnh này lại vô tình bị Long Mặc Uyên từ cầu thang bộ chạy xuống bắt gặp. Hai hũ dấm gặp nhau liền nhanh chóng vỡ mùi chua nồng nặc, hai bên dương cung bạt kiếm dường như có thể tùy thời lao vào ẩu đả vậy. Có lẽ đến ông trời cũng phải thốt lên rằng 'Quả là hảo trùng hợp!' mất thôi, trùng hợp tới mức không thể tin được luôn.
Khung cảnh lúc này dường như đã đứng im hai bên chỉ âm thầm nhìn nhau, chỉ có những tiếng khóc nức nở của Nguyệt Nguyệt phá tan mọi thứ. Long Mặc Uyên đi tới muốn kéo cô về phía mình nhưng Bắc Minh Thiên lại ôm Nguyệt Nguyệt tránh đi. Cuối cùng anh đành vội vàng giải thích.
"Thật ra... Thật ra anh không hề cố ý muốn phản bội em! Anh và cô ta không có gì cả, em phải tin tưởng anh!"