"Huynh dậy người của huynh rất tốt, ta rất thích cô nương này, ta sẽ nhận cảm ơn huynh nhiều ".
Thiên Dương mỉm cười nói:
" Giữa ta và muội đừng nói đến ơn huệ, có lẽ mấy ngày nữa ta có việc phải rời kinh thành một chuyến, lúc về ta sẽ có quà cho muội ".
Lúc này Thiên Dương mới yên tâm ra về, A Hoa được A Phù sắp xếp phòng gần xát với phòng của đại tiểu thư.
Hai người gần xấp xỉ tuổi của nhau nên làm quen rất là nhanh, A Phù rất thích vị cô nương mới tới này.
Lúc tắm rửa thay xiêm y xong thì A Phù có nói:
"Tiểu thư lúc nãy Lâu Ngọc Phong cầu kiến nhưng tiểu thư đang tắm nên cậu nhóc đó đã đi về và nói sáng mai gặp cũng được ạ!".
Phi Yến gật đầu nàng nghĩ có lẽ là chuyện có liên quan đến Như Ý đường mà Lâu Ngọc Phong mới mở thời gian qua.
Thật đúng là nàng đã không đặt niềm tin vào sai người, chỉ mới gần một tháng đi vào hoạt động mà Lâu Ngọc Phong đã hoàn chỉnh gần hết không có một sai sót gì đúng là tài năng thiên bẩm.
Bây giờ Như Ý phường tuy không được nổi danh như những trà lâu khác nhưng nó lại có sắc thái rất riêng khiến cho các vị quan lại, các công tử thế gia ai ai cũng muốn đến đó để tăng hãnh diện của mình.
Lâu Ngọc Phong nắm bắt tâm tư của những vị này nên đã phân ra ba loại phòng để thể hiện thân phận của riêng mình.
Phòng chữ thiên sẽ giành cho vương tôn quý tộc, phòng chữ đại giành cho quan lại và thế gia, còn phòng chữ bát là của dân giàu có nhiều tiền muốn khoe khoang, còn sảnh chính là đừng để tiếp khách.
Trà lâu chỉ dùng để thưởng trà và nghe ca múa,không biết từ đâu Ngọc Phong tìm ra được những cô nương vô cùng xinh đẹp và thanh nhã chỉ ca hát chứ không bán mình khiến cho các công tử vô cùng si mê.
Mẫu thân của Lâu Ngọc Phong cũng là một nhân tài trong lĩnh vực kinh doanh,tất cả thu chi đều qua tay bà ấy, sau gần một tháng mà số bạc Phi Yến đưa cho ban đầu trừ tất cả chi phí đi đã gấp mười lần trước đó.
Mỗi phòng đều có một chế độ phòng cách âm rất tốt, tuy nhiên Lâu Ngọc Phong vẫn thiết kế để nghe lén được và đó mới là mục đích ban đầu của nàng mở ra trà lâu này.
Sáng hôm sau khi Phi Yến vừa mới dùng sáng xong thì Ngọc Phong đã xuất hiện từ sớm ở phủ.
Vì để thuận tiện làm việc nên Ngọc Phong và mẫu thân cậu ấy đã chuyển thẳng đến trà lâu.
Khi bàn giao sổ sách và những ghi chép đến những việc vừa sảy ra thời gian gần đây khiến cho Phi Yến thật sự rất hài lòng không ngờ Ngọc Phong thật sự làm được đúng theo ý của nàng.
Lâm Kỳ Thần cuối cùng ngươi cũng bắt đầu hành động, để xem lần này không có sự giúp đỡ của ta, của Thượng Quan gia ta ngươi có thể thành công được mấy phần.
Nhìn vẻ mặt của tiểu thư mà Ngọc Phong cảm thấy rùng mình, từ những gì tiểu thư bảo cậu làm thì cậu đã biết tiểu thư là một người vô cùng tài giỏi trong chuyện này.
Ngọc Phong vẫn nghĩ mãi mà không hiểu nổi vì sao tiểu thư là một tiểu thư khuê các mà lại muốn tìm hiểu sâu xa chuyện triều chính như thế, phải chăng tiểu thư muốn trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Tuy nhiên cậu nhóc lại lắc đầu không đúng, tiểu thư chỉ dặn nghe ngóng những tin tức liên quan đến tứ hoàng tử thôi còn những người khác thì không cần.
Giọng điệu lúc nói về tứ hoàng tử thật điên cuồng và mất tự chủ, chưa bao giờ cậu thấy tiểu thư như vậy cả, không biết vị tứ hoàng tử này đắc tội tiểu thư lúc nào.
Sau khi xem xong sổ sách thì Phi Yến gấp lại và nói:
"Ngươi làm rất tốt, bây giờ ta muốn ngươi huy động người tìm cho ta một người ".
Nàng đưa tờ giấy mà mình đã phác họa ra và nói:
"Hãy tìm người tring hình vẽ, hắn tên Là Lư Đại Hải tuổi trung niên và rất thích chơi bài bậc, nếu tìm thấy hắn thì hãy ầm thầm đi theo và báo cho ta, cẩn thận bị lộ tung tích ".
Ngọc Phong nhận nhiệm vụ rồi trở lại trà lâu, cậu có chỗ thông minh là không bao giờ hỏi cho dù trong lòng có hiếu kỳ như thế nào đi chăng nữa.
Vì vậy biết đôi khi hiếu kỳ sẽ hại chết bản thân mình lúc nào không hay.
Thời gian gần đây rảnh rỗi Phi Yến nghiên cứu sâu hơn về dược lý, nghiên cúu tất cả các loại độc nàng cần hiểu biết hơn về nó, có lẽ là bị cảm giác đó hành hạ trước khi chết nên nàng có tâm niệm cực sâu về độc được.
Thời gian này không hiểu vì có chuyện gì mà phụ thân đã mấy ngày không về phủ toàn lưu lại quân doanh, có lẽ lại có chuyện gì mà nàng không biết.
Sau khi sống lại mọi thứ đều thay đổi không giống như đời trước nữa, có lẽ là do hệ lụy khi nàng trọng sinh trở lại.
Nàng thầm nghĩ không biết An Bình quận chúa sống ở phủ tam hoàng tử thê nào rồi có thuận lợi hay không nữa.