"Con phát hiện ra mưu đồ của nó mà không biết lối tránh đi để rơi xuống nước làm gì không biết ".
Nàng mỉm cười rồi nói:
"Con làm gì có biết đâu chẳng qua con liên tưởng hai sự việc vào với nhau nên con mới bắt nọn nhị muội ai ngờ lại là muội ấy thật, lần sau con sẽ chú ý hơn, thôi chúng ta dùng bữa thôi con đã đói lắm rồi ".
Thượng Quan Vũ lắc đầu cưng chiều rồi ngồi xuống bàn đừng bữa, vì tối qua chưa kịp ăn gì mà đã bị ngã xuống nước, cả một bên bụng rỗng khiến Phi Yến ăn nhanh hơn bình thường.
Thượng Quan Vũ nhìn nàng ăn mà thầm cười, bõng như nhớ ra điều gì ông liền nói:
"Dương Vương điện hạ đã không quản trời đông lạnh giá để cứu con, về tình về lý con nên đến phủ cảm ơn lấy một câu để tỏ rõ thành ý ".
Phi Yến ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
"Dạ được, để con khỏe thêm một chút nữa rồi con cùng phụ thân qua. Mà Dương Vương này con còn chưa gặp qua con nghe mọi người nói Dương Vương này còn chưa có thành thân không phải giống như lời đồn đó chứ phụ thân?".
Ông bật cười rồi nói:
"Con thật là, lời đồn có bao giờ là đúng hết đâu, Dương Vương là con út của tiên hoàng nên bây giờ mới hai mươi tuổi, đúng là Y chưa thành thân nhưng lý do thì phụ thân cũng không rõ nhưng phụ thân chỉ biết Y là một người rất tài giỏi được tiên hoàng hết mực ca ngợi."
Phi Yến suy nghĩ bây giờ sức lực nàng yếu đuối nên đối đầu với Lâm Kỳ Thần lúc này chỉ có thiệt. Chỉ có nàng mới biết bề ngoài hắn là một tứ hoàng tử vô danh không có nguy hại gì nhưng ẩn sâu bên trong hắn có rất nhiều thế lực và đội quân ám sát riêng.
Bây giờ cứng đối cứng rất khó, có lẽ nàng thử liên hợp với Dương Vương điện hạ này xem biết đâu nàng sẽ có lợi ích gì.
Điều trước mắt bây giờ là nàng phải tiêu diệt hết phê cánh của Lâm Kỳ Thần trước đã lúc đó mới tính toán tiếp được.
Thấy Phi Tuyết trầm tư ông liền hỏi:
"Con đang nghĩ gì vậy không phải là thấm mên Dương Vương rồi đó chứ, phụ thân thấy người này được đó, phong tư lỗi lạc, làm việc quang minh không như tứ hoàng tử.Lần trước cứu con ta đã nghi ngờ tuy nhiên khi điều tra lại không thấy bằng chứng, càng như thế thì sự việc càng khó lý giải ".
Phi Yến mỉm cười nhìn phụ thân rồi nói:
"Phụ thân xem kìa người nghĩ đi đâu vậy chứ, con còn chưa đến tuổi cập kể người đã muốn đuổi con đi rồi sao, cả đời này con chỉ ở bên người thôi, Dương Vương điện hạ là ai chứ làm sao có thể để ý đến con, người thật là ".
Thượng Quan Vũ cười lớn trả lời:
"Thì ta mới đang nói như thế, có sao đâu mà con phải giật mình chứ, Dương Vương mà lấy được nữ nhi của ta là phước của Y đó ".
Phi Yến biết phụ thân đang trêu mình nên chỉ mỉm cười, đến bây giờ khi sống lại hai đời nàng mới cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc của phụ thân giành cho mình.
Lúc trước nàng đón nhận một cách tự nhiên cho rằng điều đó là đương nhiên, mẫu thân mất sớm là một phần do phụ thân nên người cảm thấy có lỗi với nàng nên phải yêu thương nàng hơn nhưng bây giờ trải qua nhiều việc nàng mới ngộ ra nhiều điều.
Khi hai người ăn uống song xuôi phụ thân còn phải đi làm việc, trước khi đi không quên dặn dò nàng phải ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ.
Kiếp trước cũng thời điểm này Lâm Kỳ Thần thường xuyên đến thăm nàng, hỏi han đủ điều gửi rất nhiều thuốc bổ khiến cho trái tim nhỏ của nàng lung lay và cuối cùng rơi vào kế hoạch của hắn.
Hắn đem tình cảm của nàng ra để mua bán, nàng đã ngu muội một lòng một dạ với hắn.
Bây giờ trước mắt nàng phải từng bước từng bước phá hoại mưu kế của hắn, làm tan rã thế lực của hắn như thế hắn mới không thể lớn mạnh được.
May là ông trời cho nàng trọng sinh đến thời điểm này vẫn còn có thể cứu chữa được, với thân phận nữ nhi ở Thục quốc này quá thấp không thể làm được gì công khai mà phải kín kẽ.
Phi Tuyết nghỉ ngơi được hai ngày thì đúng như đời trước Lâm Kỳ Thần lấy danh nghĩa của mình gửi bao nhiêu là thuốc bổ cho nàng.
Phi yến không nhận bất kỳ một thứ gì đều cho nô tài chuyển về hết, trước khi về nàng còn dõng giạc nói:
"Bảo với chủ tử của các ngươi, ta và hoàng tử không thân quen đừng có gửi nhiều đồ như thế sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của ta ".
Lũ nô tài nhận mệnh về mà run run, nếu bọn họ chuyển đồ mà không thành công về phủ sẽ bị chủ nhân bọn họ trách phạt.
Nhưng Phi Yến dứt khoát sai binh lính mang đồ ra ngoài phủ rồi dứt khoát đóng cửa lại khiến cho nô tài của tứ hoàng tử không nói được gì đành lầm lũi mang đồ về.
Lúc Thượng Quan Vũ nghe binh lính báo lại thì ông vô cùng ngạc nhiên, là đại tướng quân bao năm sao ông không biết là tứ hoàng tử này đang cố gắng lôi kéo thế lực của riêng mình để tranh ngôi vị trữ quân chứ.