• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Phi Yến tỉnh dậy sau một đêm được nghỉ ngơi nàng đã không sốt cao nữa tuy nhiên cảm thấy hơi đói, nàng quay qua gọi A Phù.

Lúc này A Phù vì thức đêm canh nên mệt mỏi đã ngủ quên trên bàn, Phi Yến bước xuống giường rồi mở cửa sổ ra ngắm nhìn bên ngoài.

Một làn gió lạnh ùa vào phòng, cái cảm giác gió lùa vào mặt khiến nàng cảm thấy hưng phấn nó làm cho nàng cảm thấy chân thật hơn.

Sống lại một lần nữa tâm nguyện của nàng là trả thù và sống cho bản thân nàng, kiếp trước nàng đã quá thê lương rồi.

A Phù bị gió lạnh thổi khiến cho bừng tỉnh, nhìn thấy đại tiểu thư đang đứng ở trước cửa sổ vội vàng chạy ra vừa kéo cửa vừa nói:

"Tiểu thư của tôi ơi, người vừa mới rơi vào nước lạnh mà lại mở cửa thế này khí lạnh tràn vào đại tướng quân lại trách phạt nô tỳ ".

Phi Yến cười nói:

"Ta không sao đâu mở một chút cho thoáng cũng được, em lấy chút gì đó cho ta ăn đi, ta có phần hơi đói rồi "

A Phù vui mừng vội nói:

"Tiểu thư người đợi một chút nô tỳ đi lấy ngay đây ".

Nhìn dáng vẻ tất bật của A Phù mà Phi Yến buồn cười, tính cách nha đầu này vẫn thế có chút hậu đậu nhưng lại là một người vô cùng trung thành, nghĩ đến số phận kiếp trước của A Phù nàng lại thở dài.

Chỉ một lúc sau đồ ăn rất nhiều món được mang lên khiến cho Phi Yến lắc đầu nói:

"Em mang nhiều đồ thế làm gì ta có ăn hết được đâu".

A Phù nói:

"Tiểu thư một lát nữa đại tướng quân sẽ đến đây a dùng cơm với người, nô tỳ chỉ làm theo chỉ thị thôi ạ!".

Phi Yến ngẩn người, đúng rồi nàng quên mất thời gian này phụ thân ở phủ không phải xuất chinh, tận hai năm sau khi nàng cập kê phụ thân mới xuất chinh đánh giặc.

Một lúc sau tiếng bước chân bước vào đó không phải là Thượng Quan Vũ phụ thân của nàng hay sao.

Xúc động dâng lên, sự hổ thẹn đối với phụ thân khiến nàng chạy nhanh đến ôm chầm lấy người khiến cho Thượng Quan Vũ có chút bất ngờ.

Ông không nghĩ rằng nữ nhi của ông lại có một phần yếu đuối như thế ông nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc nàng rồi nói:

"Không sao, không sao rồi hôm qua nghe tin con rơi xuống nước phụ thân đã rất là lo lắng, ta sẽ đến tận phủ của Tương Vương để đòi lại công đạo cho con,ta không tin với uy danh Trấn quốc đại tướng quân của ta lại thua một quận chúa nhỏ nhoi của Tương Dương phủ ".

Qua xúc động Phi Yến liền nói:

"Phụ thân con không sao đâu, người đừng vì con mà gây nên xích mích không đáng có, với lại chuyện này cũng không hẳn do lỗi của An Bình quận chúa ".

Tiếng nói thánh thót từ vang lên:

"Đại tỷ nói như vậy là sai rồi, An Bình quận chúa giữa chốn đông người không xem phủ Đại tướng quân ra gì đẩy tỷ xuống hồ nước lạnh khiến tỷ sinh bệnh nếu không đòi lại công đạo thì người ta sẽ nghĩ về phụ thân như thế nào chứ ".

Thượng Quan Vũ vẻ mặt khó chịu hỏi:

"Con qua đây làm gì?".

Thượng Quan Lạc vẻ mặt lo lắng trả lời:

"Con lo cho đại tỷ nên qua đây xem tỷ ấy đã khỏi chưa ".

Phi Tuyết cười mỉa mai nói:

"Quan tâm đến ta, đáng lý ra muội phải hiểu tường tận sự việc này hơn ai hết chứ, vì sao đang yên đang lành ta lại bị An Bình quận chúa đẩy xuống hồ không phải do muội muội ban tặng sao ".

Thượng Quan Lạc giật mình còn Thượng Quan Vũ thì quay lại nghiêm khắc hỏi:

"Chuyện này là sao? Lạc nha đầu chuyện này là như thế nào, đại tỷ con nói thế là sao?".

Thượng Quan Lạc run run ra vẻ đáng thương nói:

"Con cũng không hiểu vì sao tỷ tỷ lại nói như vậy ".

Thượng Quan Phi Yến khinh thường nói:

"Là ai vô duyên vô cớ tự yên gây sự với An Bình quận chúa rồi chạy đến chỗ ta để nàng ấy đẩy nhầm ta xuống dưới hồ, đừng tưởng mưu mô của ngươi qua được mắt ta ".

Thượng Quan Lạc cố cãi lại nói:

"Tỷ Tỷ có phải tỷ hiểu lầm ta không lúc đấy ngốn nháo ta nào có biết gì đâu ".

Phi Yến nói:

"Nếu ngươi đã nói vậy chúng ta cùng tìm An Bình quận chúa để đối chất nếu sự việc không phải như thế thì ta sẽ nhận lỗi với ngươi, ngươi có dám đi không?".

Thượng Quan Lạc lắp bắp nói:

"Cái này...cái này ".

Thượng Quan Vũ là người trải qua sống gió làm sao ông không hiểu ý của đại nữ nhi chứ, ông tức giận quát:

"Nghiệt nữ ngay cả đại tỷ ngươi mà ngươi cũng có thể tính kế hại được, cút về phòng đóng cửa hối lỗi, nếu không có lệnh của ta cấm được ra khỏi phòng "

Thượng Quan Lạc xấu hổ cúi đầu vội chạy nhanh về phòng mình, nàng sợ nếu nàng ở lại đây một lúc sẽ thành cái gai của phụ thân,nàng còn phải dựa dẫm vào ông rất nhiều.

Về đến phòng mình mà nàng vẫn không sao hiểu nổi vì sao người tỷ tỷ kia của nàng lại biết được mọi chuyện, nàng đã làm rất kín kẽ rồi cơ mà.

Thôi kệ vậy nàng sẽ tính lại kế hoạch lấy lại lòng tin của đại tỷ đã rồi tính sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK