"Xin Tổng đốc đại nhân lượng thứ chuyện này là thuộc về sinh tồn của Lâu gia thứ cho tại hạ không thể tuân theo ".
Tổng đốc tức giận mắt long lên sòng sọc,mọi người đều nín thở chờ xem sự tình, hắn tức giận quát lên:
"To gan, ngươi dám cãi lời ta, một thương nhân cỏn con như ngươi muốn chống lại mệnh quan triều đình, người đâu bắt lão gia chủ Lâu gia lại cho ta ".
Tổng đốc vừa nói xong thì quân lính vội vàng chạy vào bao vây Lâu Ngọc Đình, Ngọc Phong thấy vậy vội chắn trước mặt phụ thân để che chắn.
Tổng đốc rẽ đám quân lính bước vào và nói:
"Lời của ta ở thành Dương Châu này ai dám không nghe, ngươi rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt, người đâu giải đi ".
Tiếng cười thất thanh vang lên khiến mọi người đều quay lại nhìn thì ra là hai phu thê nam tử trẻ lúc nãy, ai ai cũng lo sợ cho số mệnh sắp tới của họ nhưng chỉ riêng Ngọc Phong và Lâm Mạc Tuyết thì nở cười nhạt.
Lâu Ngọc Đình vẻ mặt lo lắng nhưng nhìn vẻ bình thản của hai mẫu tử trên tự yên ông lại tò mò về gia thế của hai người trẻ tuổi này.
Tổng đốc tức nghẹn trong lòng liền cất tiếng nói:
"Nhãi ranh ta đã nhịn ngươi lâu lắm rồi, lần này thì đừng trách ta, người đâu bắt bọn chúng lại giam vào cho bọn chúng chết giục xương ra ".
Quân lính vội chạy tới bao vây hai người, Thiên Dương lạnh lùng nói:
"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy ta không biết từ lúc nào Tổng đốc thành Dương Châu này lại hống hách lạm dụng chức vụ như thế ngay cả bổn vương và bổn vương phi cũng dám bắt ".
Lúc này tất cả mọi người đều ngớ người ra, người nam nhân này nói vậy là thế nào.
Tên tổng đốc nghe xong cũng hoang mang, tuy nhiên hắn lại gạt phắt đi nếu vương gia và vương phi đến thì hắn đã biết đầu tiên chứ làm gì có chuyện không ai bẩm báo, hắn liền nói:
"Ngươi mạo nhận hoàng gia quốc thích gì chứ, ở thành Dương Châu này ta muốn bắt ai thì bắt chưa ai có thể thoát khỏi tay ta cả, người đâu bắt lấy bọn chúng cho ta ".
Thiên Dương nhếch miệng cười và đưa mắt ra hiệu cho ám vệ, chỉ biết một hồi còi dài vang lên toàn bộ binh lính từ đâu lao vào bao quanh hết sảnh đường của Lâu gia.
Đi đầu không ai khác chính là các quan cấp bậc của Dương Châu cùng các tướng lĩnh.
Bọn họ liền đến gần quỳ xuống và đồng thanh nói:
"Tham kiến vương gia, tham kiến đại tiểu thư ".
Thiên Dương mỉm cười rồi ra hiệu cho bọn họ đứng lên, mọi người ở đây ai cũng mở to mắt ra nhìn còn Tổng đốc lúc này đã hoảng sợ tột cùng, chân đứng không vững, mồ hôi túa ra liên tục.
Có chết ông cũng không ngờ nam tử này lại là Dương Vương gia, là vị vương gia có thực quyền và quân quyền chỉ dưới hoàng thượng.
Hắn liền quỳ xuống giọng run rẩy nói:
"Bỉ chức có mắt như mù không biết Dương Vương tụe mình đến đây đã đắc tội, xin Dương Vương hãy nể mặt hoàng hậu và nhị hoàng tử mà tha cho vi thần lần này ".
Thiên Dương lạnh lùng nói:
"Ngươi còn dám nhắc đến hoàng hậu và nhị hoàng tử, ngươi chỉ là bà con xa mười tám đời của họ, họ còn không biết đến ngươi vậy mà bao nhiêu năm nay ngươi mượn danh tiếng của bọn họ làm bao nhiêu chuyện xấu, vơ vét bao nhiêu bạc trắng nếu luận tội ngươi cho dù mười cái đầu cũng không đủ chặt ".
Mọi người xung quanh đều xì xào:
“Trời ơi vậy là bao năm nay hắn mượn danh tiếng là người thân của hoàng hậu mà lừa chúng ta bao nhiêu năm nay…”
Đủ mọi lời xì xào vang lên, quan tri phủ Dương Châu và các quan lại khác cũng giật mình, hóa ra bấy lâu nay mình đã bị lừa.
Tên Tổng đốc thấy sự việc bị bại lộ, hắn không nghĩ là vị Dương Vương này lại hiểu rõ tường tận đến thế vậy hắn còn thanh minh như thế nào nữa đây.
Vì tránh để hắn kêu la ầm ĩ Dương Vươmg liền hạ lệnh nói:
“Giam tổng đốc vào ngục giam, bắt đầu niêm phong phủ đệ của hắn lại, lần này ta sẽ trực tiếp điều tra hắn để xem con sâu mọt này đã vơ vét được bao nhiêu ngân lượng”.
Dân chúng và mọi người thì reo hò vụ mừng, còn tên Tổng đốc thì bị kéo đi trên nền đất, Lâu phu nhân và Lâu đại công tử thì đứng tai chỗ run bần bật và nhủ thầm không biết mình đã đắc tội với nhân vật nào thế này.
Bọn họ thấy tình hình không ổn vội từ từ lùi xuống nhưng hành vi của bọn họ làm sao qua được mắt của Phi Yến, nàng cất tiếng nói:
"Thật ra chuyện này còn chưa hết, đây là chuyện nhà của Lâu gia thật ra ta không muốn xen vào nhưng Lâu Ngọc Phong lại là đệ đệ kết nghĩa của ta nên ta không thể làm ngơ ".
Nàng quay sang nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Lâu Ngọc Phong rồi trấn an cậu bằng một nụ cười, nàng xoay ra nói tiếp:
"Người đâu, dân toàn bộ đám thuộc hạ đã giam lỏng Lâu gia chủ ra đây để đối chất ".
Mọi người ai cũng vui vẻ ngồi hóng câu chuyện, bởi vì bọn họ biết tranh đấu trong gia trạch khốc liệt như thế nào mà đây lại là Lâu gia nổi danh Dương Châu.