• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô tới đây làm gì?!"


Tiêu Mạc Ngôn nghe Hạ Linh Doanh nói xong liền dừng bước, xoay người khoanh tay nhìn nàng, trong mắt phun ra lửa giận.


Tiêu Mạc Ngôn hôm nay bận rộn cả ngày, sáng sớm đã chủ trì cuộc họp hội đồng, buổi trưa lại cùng vài người nước ngoài ăn cơm trao đổi, buổi chiều lại cùng bọn họ làm nhiều việc, ban đêm xử lý xong văn kiện mệt mỏi lái xe về nhà. Bà Từ lại không ngừng lải nhải bên tai cô rằng gần đây Hạ Hạ vẫn thường lui tới bệnh viện và vân vân mây mây. Không chịu được nỗi nhớ trong lòng, cô liền chạy đến bệnh viện nhưng khi đến thì thấy những gì? Hạ Linh Doanh từ trước đến nay luôn cao ngạo lại vì Lam Thần khom lưng đút canh, trên mặt lại không thấy vẻ lạnh lùng, lại còn mỉm cười cưng chiều. Tiêu Mạc Ngôn khó nén chua xót trong lòng, Hạ Linh Doanh đã từng như vậy với cô chưa?!


Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Mạc Ngôn híp lại, lạnh lùng nói:


"Tôi tới làm gì? Thế nào? Chê tôi gây trở ngại cô và Lam Thần ở trong phòng bệnh liếc mắt đưa tình sao?"


"Cô nói cái gì?!"


Hạ Linh Doanh cũng rất kích động, gương mặt ửng đỏ, phản ứng lại rất nhanh. Vì sao Tiêu Mạc Ngôn luôn coi thường nàng như vậy? Lúc nào cũng đem tự ái của nàng chà đạp dưới chân? Bất thình lình, tay truyền đến một trận đau đớn ép Hạ Linh Doanh cắn chặt răng, nàng gắt gao chịu nhịn nhưng nàng không chịu thua, cố gắng ngẩng đầu căm giận nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


Tiêu Mạc Ngôn tức giận cũng không ít, ngực phập phồng. Được lắm! Từ trước đến nay chẳng thèm cùng cô cãi nhau, hôm nay lại vì Lam Thần mà như vậy, còn nói không có gian tình? Tiêu Mạc Ngôn bị lửa ghen làm cho đầu óc mê muội, không kiêng kỵ gì nữa, lửa giận trong lòng trào hết ra ngoài:


"Hạ Linh Doanh, Lam Thần có gì tốt? Vì sao lại khiến cho cô chịu làm trâu làm ngựa vì cô ta nấu canh, đút canh? Hử?!"


Chỉ bằng lời nói cũng không thể hết giận, Tiêu Mạc Ngôn giơ tay phải lên, ngón tay chỉ vào bàn tay trái sưng lên của Hạ Linh Doanh, bằng chứng trước mặt này thì nàng còn gì để nói? Tiêu Mạc Ngôn vừa tức vừa đau lòng, cắn răng nghiến lợi nhìn Hạ Linh Doanh:


"Hạ Linh Doanh, vì Lam Thần cô biến mình thành bộ dạng này có đáng không? Cô có thể hiểu Lam Thần sao? Cô biết bối cảnh của cô ta thế nào sao? Biết rõ mục đích cô ta vì sao mà muốn tiếp cận cô sao? Cô quá mức ngây thơ hay là cô thích cô ta? Cô xem bộ dạng bây giờ của cô, không thấy là rất hạ tiện?"


Hạ Linh Doanh bị lời nói của Tiêu Mạc Ngôn làm cho đầu óc choáng váng, bước sang bên cạnh hai bước, tay phải chống lên tường, ra sức chống đỡ thân thể bủn rủn, cố sức ngăn nước mắt. Hạ Linh Doanh cũng không hiểu mình vì sao lại như vậy, với tính cách lạnh nhạt của nàng, trước giờ dù người khác nói gì cũng không để tâm, nhưng đối với lời Tiêu Mạc Ngôn nói... nàng không thể bỏ qua, ngay cả trong lúc lơ đãng một câu nói của Tiêu Mạc Ngôn cũng sẽ khắc sâu trong lòng nàng, đừng nói chi là những lời lẽ cay nghiệt đó.


Tiêu Mạc Ngôn, cô cứ khinh thường tôi như vậy sao? Mấy ngày trước còn... trước đây dùng lời nói lăng mạ tôi, hôm nay lại đặc biệt đến bệnh viện tìm tôi, cô rốt cuộc muốn làm gì?


Hạ Linh Doanh ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt tràn đầy căm hận:


"Cô có tư cách gì nói như vậy? Lam Thần tiếp cận tôi vì có mục đích, chẳng lẽ Tiêu Mạc Ngôn cô chưa từng sao? Nếu không vì trả thù Tiêu Niên, cô sẽ đối tốt với tôi như vậy sao?! Ngay từ đầu, cô đối tốt với tôi tất cả đều là âm mưu! Chẳng qua là muốn tôi từng bước từng bước lún sâu!!! Tiêu Mạc Ngôn, Cô không nên quá đáng! Hạ Linh Doanh tôi và cô không có liên quan gì hết! Tôi dù thế nào cũng sẽ không thích cô!!!"


Hạ Linh Doanh gần như dùng hết sức hét lên mấy câu, Tiêu Mạc Ngôn nghe xong ngẩn ra, thân thể cứng tại chỗ, cô chợt ngẩng đầu bất lực nhìn Hạ Linh Doanh, Trong mắt tràn đầy bi ai và mệt mỏi rã rời, buông tay phải từ từ xuống. Cô giống như một tượng gỗ vậy, cả người như bị đóng đinh tại chỗ không cử động. Một hồi lâu, Tiêu Mạc Ngôn tự giễu lắc đầu nói:


"Hạ Linh Doanh, hoá ra trong lòng cô, Tiêu Mạc Ngôn tôi kinh khủng như vậy?"


Giọng nói nhè nhẹ của Tiêu Mạc Ngôn đâm vào lòng Hạ Linh Doanh, đôi mắt tràn đầy tức giận trở nên bối rối, nhưng nàng chỉ liếm môi, không biết nên nói gì.


Nàng chưa bao giờ thấy Tiêu Mạc Ngôn như vậy, ở trong mắt nàng, Tiêu Mạc Ngôn là người bá đạo nhất trong đám người kia nhưng mà hôm nay đây, người từ trước đến nay luôn cao ngạo lại cúi đầu, tóc dài nhẹ nhàng buông xuống, cô trở nên yếu đuối, không sợ người khác trông thấy, thân thể chỉ mặc một chiếc váy mỏng nhẹ nhàng run rẩy...


Nước mắt, rốt cục cũng rơi xuống, Hạ Linh Doanh tiến lên vài bước nhìn Tiêu Mạc Ngôn:


"Tiêu, tôi không phải..."


Cho dù cố sức kìm nén nhưng không ngăn được thanh âm run rẩy của Tiêu Mạc Ngôn truyền vào trong tai, Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu lên, gương mặt trắng bệch không tì vết, cô nhìn về phía Hạ Linh Doanh, đôi mắt có phần hoảng hốt, nhẹ nhàng nói:


"Hạ Linh Doanh, em có biết rằng từ sau khi biết em, tôi thực sự rất ghét bản thân mình bây giờ. Tôi không khống chế được bản thân nhớ đến em, lúc nào cũng lén nhìn mọi hành động của em, muốn biết em có khoẻ không, không muốn để em chịu bất cứ thiệt thòi nào, dù là ai cũng không thể. Hạ Linh Doanh trong lòng tôi vĩnh viễn cao cao tại thượng khiến cho người khác yêu mến. Nhưng... tôi không biết... không biết vì sao lại không thể khống chế bản thân mình, lần lượt nói những lời tổn thương em... Hiểu rõ em bị tổn thương thì tôi cũng vậy, nhưng... tôi không có biện pháp nào khác..."


"Tiêu..."


Hạ Linh Doanh lệ rơi đầy mặt nhìn Tiêu Mạc Ngôn lầm bầm, trong lòng như rỉ máu, nàng sớm đã biết... ánh mắt của Tiêu Mạc Ngôn lúc nào cũng tràn đầy thương yêu, ánh mắt luôn giằng co trên người nàng, nàng không ngốc, cũng không phải không biết yêu nhưng nàng không dám tiếp tục. Giữa họ có quá nhiều ngăn cách khiến cho tình cảm vốn yếu ớt đã trở nên mơ hồ, nhìn không thấu, sờ không được. Tình yêu như vậy căn bản là không có tương lai...


Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, tự giễu dường như cười khẽ, sâu đậm nhìn Hạ Linh Doanh, sóng mắt long lanh như mặt hồ gợn sóng, tiến vào lòng nàng:


"Như vậy cũng tốt, Hạ Linh Doanh, từ hôm nay trở đi, Tiêu Mạc Ngôn tôi sẽ không tự mình đa tình xen vào việc của người khác nữa, để cho em tự do, tất cả mọi chuyện đều tuỳ em..."


Tiêu Mạc Ngôn lại cúi đầu, lần đầu tiên ở trước mặt Hạ Linh Doanh rơi lệ, nước mắt nhẹ nhàng lướt qua gò má hoà tan trên mặt, dù cho lòng có kiên định cũng bắt đầu dao động.


Cô thực sự mệt mỏi quá, đúng là như bản thân cô suy tính, người động tâm trước sẽ nhất định là người đau nhất. Lần này, Tiêu Mạc Ngôn cô thua triệt để. Ngay cả lúc tiếp nhận công ty đối mặt với hàng trăm người tràn ngập lòng thù địch cũng chưa từng bất lực như thế này. Ít ra, khi đó cô có tôn nghiêm của mình, trước mặt người ngoài lúc nào cũng cao cao tại thượng không ai bì nổi, cô sẽ không để tâm đến ai cả, sẽ không lo lắng cho ai, sống phóng khoáng thản nhiên. Nhưng hôm nay, đối mặt với Hạ Linh Doanh... cô hoàn toàn mất hết phương pháp, cô dùng tấm lòng chân thật để che chở bảo vệ nàng, nhưng nàng luôn từ chối, lần lượt tránh né, thậm chí bây giờ đã trở thành chán ghét và căm hận... Cô không muốn tiếp tục như vậy nữa, như vậy Tiêu Mạc Ngôn sẽ không còn là bản thân mình, như một khối pha lê trong suốt dễ vỡ không thể chịu nổi bất cứ thương tổn nào, mà Hạ Linh Doanh trở thành người chi phối cảm xúc của nữ vương, cảm giác bị động như vậy khiến cô sợ hãi...


Hạ Linh Doanh che miệng lắc đầu, thân thể vì khóc mà run lên, tiến lên vài bước muốn ôm Tiêu Mạc Ngôn lại bị cô cực nhanh tránh né, Tiêu Mạc Ngôn không nói nữa, lau sạch nước mắt, sâu đậm nhìn Hạ Linh Doanh rồi không quay đầu lại đi ra ngoài.


Cô đánh cược tự tôn của mình đi yêu cô gái này, nhưng lòng của Hạ Linh Doanh trước sau đều không có cô, Tiêu Mạc Ngôn không cần người khác thương hại, loại tình yêu bố thí này, cô thà rằng không có.


Sau khi Tiêu Mạc Ngôn rời đi, trong ao lớn như vậy chỉ để lại thanh âm của một giọt nước, nhiều tiếng vang vọng lại, đập tan nát lòng Hạ Linh Doanh, nàng khóc, đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn Tiêu Mạc Ngôn rời đi, cắn thật chặt môi dưới.


Vì sao? Tiêu Mạc Ngôn, vì sao lần nào cũng không nghe đến cuối cùng tôi muốn nói gì? Vì sao mỗi lần như thế cô đều rời đi mà không kịp chờ đợi?


Tiếng khóc dần dần bị kìm lại, A Sâm vẫn luôn trốn trong góc tối thở dài, từ từ bước ra, đưa tay cầm khăn giấy đưa tới. Thấy có người khác, Hạ Linh Doanh lặp tức lau sạch nước mắt trên mặt, lại khôi phục dáng vẻ lãnh đạm nhưng giọng nói còn có chút khàn khàn:


"Sao anh lại đến đây?"


A Sâm nhìn nàng, thấp giọng trả lời:


"Mấy ngày nay, theo lời dặn của tiểu thư, tôi vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô."


A Sâm vẫn mặc bộ đồ đen của vệ sĩ, hai tay để phía sau, muốn nói lại thôi, nhìn Hạ Linh Doanh một lúc lâu mới chậm rãi nói:


"Hạ tiểu thư, có mấy lời không biết có nên nói hay không...?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK