• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tiêu Mạc Ngôn khoanh tay trước ngực, đôi mắt hẹp dài híp lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm Hồ Phi Phi.


"Cô muốn uy hiếp tôi?"


Hồ Phi Phi hai mắt đẫm lệ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhìn ra hận ý trong mắt cô, nhất thời đau lòng, cô ta lắc đầu, nói nhỏ:


"Không có, em sao lại uy hiếp chị? Chỉ là, chỉ là không muốn chị rơi xuống vực như thế. Tiêu Tiêu... Chị sẽ không như thế đúng không... thấy chị như thế... em đau lòng... rất đau..."


Hồ Phi Phi không phải là một người hay khóc, bên ngoài luôn lạc quan tỏa sáng, chuyện gì lớn thì chỉ để trong lòng. Nhưng giờ trước mặt Tiêu Mạc Ngôn, cô ta lại rơi nước mắt. Biết Hồ Phi Phi là vì cô mới như thế, nhưng cô... Tiêu Mạc Ngôn khẽ thở dài, tiến lên vài bước, đưa tay ôm Hồ Phi Phi vào lòng.


"Được rồi, đừng khóc nữa!"


Ở trong vòng tay của Tiêu Mạc Ngôn, mùi hương bạc hà quen thuộc cùng với da thịt mềm mại, hơi thở ấm áp, Hồ Phi Phi lại càng bùng nổ lo lắng trong lòng. Cô ta khóc lớn thành tiếng, tay trái kéo áo Tiêu Mạc Ngôn, tay phải ôm chặt eo cô, vì đã làm Tiêu Mạc Ngôn giận, cũng vì nỗi nhớ bao lâu nay mà càng xót xa.


Tiêu Mạc Ngôn, vì sao? Vì sao chị vẫn ôm em vào lòng như thế nhưng em lại không cảm nhận được lòng chị?


Hồ Phi Phi ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ánh mắt quấn quít si mê khó tả.


Trước mắt là người cô mong nhớ ngày đêm suốt mấy tháng qua, bất luận là thân phận và địa vị thế nào, Tiêu Mạc Ngôn trong mắt cô vẫn luôn hoàn mỹ. Quần áo tán loạn, mái tóc tùy ý rối tung, da thịt hơi đỏ lên, cùng với đôi mắt đẹp xuất hiện hàng trăm ngàn lần trong mộng của cô, Hồ Phi Phi nhìn chăm chăm, không chịu dời mắt đi.


Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu, nhìn Hồ Phi Phi đang si mê, trong lòng đau xót, đặt cằm lên trán Hồ Phi Phi, không muốn để cô ta nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của cô.


Em biết rõ tôi không yêu em... Vì sao lại còn ngốc như thế?


Hồ Phi Phi ôm Tiêu Mạc Ngôn, vùi đầu vào lòng cô, thì thào nói nhỏ:


"Tiêu Tiêu, chị có thể không yêu em, có thể không chấp nhận tình cảm của em, nhưng xin chị đừng suy sụp, Tiêu Mạc Ngôn trong lòng em mãi mãi là nữ vương cao cao tại thượng."


Hồ Phi Phi có thể cảm nhận được thân thể Tiêu Mạc Ngôn đang ôm cô bỗng cứng đờ, hơi thở cũng có chút dồn dập. Mang một tia hy vọng cuối cùng, Hồ Phi Phi ngẩng đầu, đặt đôi môi mềm nhẹ lên xương quai xanh của Tiêu Mạc Ngôn, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy vòng eo của cô, đầu ngón tay lướt nhẹ trên người cô, hy vọng đem sự dịu dàng của mình nhu hòa đi sự cương ngạnh của cô. Nhưng cuối cùng, cả người cô ta vẫn bị đẩy ra, Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hồ Phi Phi, hít sâu một hơi nói:


"Phi Phi, em là một cô gái tốt. Lời em nói, Tiêu Mạc Ngôn tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, chỉ là, nơi này không phải là nơi em nên đến, em là thiên kim tiểu thư của Nam Dương, không nên cùng tôi..."


Nghe ra hàm ý của Tiêu Mạc Ngôn, Hồ Phi Phi kinh hãi vươn hai tay ra, gắt gao ôm lấy cổ cô, khóc nức nở bên tai cô cầu xin:


"Tiêu Tiêu, đừng bảo em rời đi, không yêu cũng được, để em ở bên cạnh chị, coi như chuộc tội được không?"


Sự cố chấp của Tiêu Mạc Ngôn bị nước mắt của Hồ Phi Phi hòa tan, vươn tay ra, Tiêu Mạc Ngôn ôm cô ta vào lòng, nhẹ nhàng thở dài.


"Ngốc thật..."


Phương Nhược Lâm đang đỡ bà Từ thấy cảnh tượng như thế, dừng bước lại không đi tiếp, Phương Nhược Lâm nhìn Tiêu Mạc Ngôn đỏ ửng hai mắt cùng với Hồ Phi Phi đang tựa vào lòng cô khóc, thở dài, quay đầu đi chỗ khác.


Tô Luyến Tuyết từ phía sau chạy đến đỡ lấy bà Từ, nhìn biểu cảm của cô, ánh mắt có chút ảm đạm.


Hai người lẳng lặng hồi lâu, Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng đẩy Hồ Phi Phi ra, nhìn ba người đứng phía sau, nhẹ nói:


"Về phòng nói đi."


Nhìn bóng dáng Tiêu Mạc Ngôn, bà Từ đang rầu rĩ cũng mỉm cười, nhìn Hồ Phi Phi khóc rối bù, lòng bà tràn đầy cảm kích nhưng không biết phải nói thế nào, chỉ hạ quyết tâm, sau này sẽ không xem thường cô ta nữa.


Phòng ốc ở khu bờ biển bố trí rất đơn giản, năm đó Tiêu Niên giao nơi này cho Tiêu Mạc Ngôn chỉ là một tòa nhà màu trắng bốn tầng, Tiêu Mạc Ngôn bận rộn với Thiên Hoàng nên cũng lười chăm chút, cũng không tu sửa gì lại. Đây cũng là một khách sạn thường ngày du khách hay nghỉ ngơi, bởi vì nơi này cũng không lớn nên so với Thiên Hoàng thật sự không đáng kể.


Bây giờ đang mùa đông, mùa du lịch thưa khách, người cũng không nhiều, Tiêu Mạc Ngôn lại tạm thời không có nơi trú chân, nên nói vài lời với quản lý, mở một phòng khách để nghỉ ngơi. Mấy người cùng đi vào, Tô Luyến Tuyết dìu bà Từ đến bên giường, ngồi ngay ngắn, nhìn xuong quanh rồi đi đến bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn.


Hồ Phi Phi có chút kinh ngạc nhìn Tô Luyến Tuyết, đối diện với đôi mắt sắc bén, trong lòng có chút sợ hãi, cô ta vội quay đầu về phía bà Từ, hỏi:


"Bà Từ, chân bà thế nào rồi?"


Bà Từ gật đầu, nói:


"Không có việc gì, bác sĩ nói nghỉ ngơi vài ngày là có thể khỏi hẳn."


Nói xong bà ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn không để ý lắm cuộc nói chuyện của họ, chỉ nhìn chằm chằm chân bà Từ, con ngươi chuyển sang sậm màu, hận ý nổi lên sâu sắc.


Mặt trời mùa đông trên biển càng chiếu sáng mạnh hơn bình thường, xuyên qua bức màn màu trắng mỏng, chiếu lên người Tiêu Mạc Ngôn, mạ lên người cô một lớp ánh sáng vàng, làn da trắng như trong suốt, mái tóc màu café dài đến hông, đôi mắt hơi sưng đỏ, lông mi thật dài như có vài giọt sương ngưng đọng lại, khí phách trên người cô khiến mọi người chấn động.


Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mấy người trong phòng, chậm rãi mở miệng:


"Thiên Hoàng, vốn không phải của Tiêu gia, Hạ Nhiên đoạt đi, tôi không còn lời nào để nói."


Tiêu Mạc Ngôn dừng một chút, tầm mắt dừng trên người bà Từ.


"Ân oán qua lại, tôi tạm thời không nhắc đến, mối thù của cha mẹ tạm thời cũng có thể không tính đến, nhưng... Lam Thần ngàn vạn lần không nên đụng đến người quan trọng nhất của tôi. Đối với Lam Thần, cô ta chỉ duy nhất nghe lệnh Hạ Nhiên."


Mọi người im lặng không lên tiếng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cũng không phản bác lời cô nói, bà Từ cũng thế. Tính tình Tiêu Mạc Ngôn bà quá rõ, nếu không phải mối thù quá lớn, mấy năm nay cô đã sớm buông mối hận thù của cha và mẹ, tuy rằng bà Từ không mong Tiêu Mạc Ngôn vì bà mà xảy ra chuyện, nhưng bà cũng hiểu, với tính tình của Hạ Nhiên, Tiêu Mạc Ngôn không tìm ông ta, ông ta cũng sẽ tìm đến cô.


Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy băn khoăn trong mắt bà Từ, khẽ lắc đầu, cười lạnh.


"Hạ Nhiên bây giờ chưa động đến tôi. Thiên Hoàng hắn cứ lấy đi, tôi làm sao có thể đoạt lại, huống chi, bây giờ người nhận Thiên Hoàng là cô ấy..."


Hồ Phi Phi và Phương Nhược Lâm nghe được lời này liền nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn nói nhỏ:


"Lần này, tôi sẽ không thủ hạ lưu tình, tôi muốn đào rỗng Thiên Hoàng!"


Nói xong, Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hồ Phi Phi.


"Phi Phi, em..."


Hồ Phi Phi cắt ngang lời cô, vội vàng nói:


"Chỉ cần chị muốn, em có thể đem tất cả những gì em có trao cho chị!"


======================


Trời dần dần tối, xử lý xong văn kiện trong tay, Hạ Linh Doanh nhìn ngoài cửa sổ thở dài, đứng dậy cầm áo khoác ra khỏi phòng giám đốc.


Nàng theo thói quen cúi nhìn điện thoại, đáp lại nàng là màn hình tối đen như cũ, tuy rằng biết rõ sẽ như thế, nhưng cảm giác mất mác từ đáy lòng vẫn dâng lên. Nhìn tấm hình hai người chụp chung, Hạ Linh Doanh ôm điện thoại vào lòng, Tiêu Mạc Ngôn, chị ở đâu, rốt cục chị đang làm gì?


Từ lần gặp nhau ở bờ biển đã được một tuần, Tiêu Mạc Ngôn dường như bốc hơi biến mất, bất luận Hạ Linh Doanh tìm thế nào đi nữa, phái bao nhiêu người đi cũng không thu được tin tức gì từ cô. Ngay cả những phóng viên chuyên săn tin cũng chỉ có được vài tin tức linh tinh, cũng chỉ nói cái gì mà 'nữ vương chuẩn bị trở lại', những thứ linh tinh vô nghĩa, trong lòng Hạ Linh Doanh có chút bất an.


Trong vòng một tuần, Hạ Linh Doanh đã khóc, đã đau. Trong đêm dài, ở trong phòng của Tiêu Mạc Ngôn, ôm đầu gối, nàng yên lặng rơi lệ, bao nhiêu lần mong Tiêu Mạc Ngôn có thể như xưa yêu chiều ôm nàng vào lòng, nhưng mà mỗi khi nàng vươn tay ra, đáp lại nàng là sự lạnh lẽo của không gian xung quanh.


Trong lòng đủ loại giày vò, ở trước mặt mọi người, Hạ Linh Doanh phải bày ra vị thế của một giám đốc, mãi đến lúc này, nàng mới chính thức hiểu được những cái khổ của Tiêu Mạc Ngôn. Có lẽ, vị trí giám đốc Thiên Hoàng cao cao tại thượng kia không phải là thứ Tiêu Mạc Ngôn muốn, cô cũng như nàng, chỉ vì trách nhiệm, vì tâm huyết của cha.


Mấy ngày liền làm việc liên tục khiến Hạ Linh Doanh muốn phá vỡ mọi thứ, mỗi ngày nàng đều phải "thân mật" mỉm cười với mọi người, tham dự các loại hội nghị và lễ. Nhưng khi những ánh đèn flash tắt đi, một mình nàng chìm trong đêm tối yên lặng, nàng khóc, không lúc nào nàng không nhớ đến Tiêu Mạc Ngôn, nhớ cái ôm ấm áp của cô, nhớ mùi hương bạc hà thản nhiên quen thuộc, nhớ những đoạn nói chuyện của hai người.


Trong mộng khóc rồi tỉnh vô số lần, Hạ Linh Doanh dùng hai tay ôm chặt chính mình, ngồi chờ đến sáng. Trong đầu hiện lên những kí ức ngọt ngào của hai người trong quá khứ, nụ cười thản nhiên trên miệng kia lại vô cùng châm chọc đối với hiện thực.


Mấy ngày gần đây, các vị tiền bối thâm niên của Thiên Hoàng đồng loạt từ chức khiến Hạ Nhiên lo lắng, mà Hạ Linh Doanh trong lòng càng dâng lên hy vọng. Nàng mơ hồ cảm nhận sự việc này nhất định có liên quan đến Tiêu Mạc Ngôn, bất luận thế nào, bất luận Tiêu Mạc Ngôn muốn Thiên Hoàng ra sao, muốn biến nàng thành thế nào, Hạ Linh Doanh đều không nói lời nào, bây giờ, nàng chỉ muốn thấy Tiêu Mạc Ngôn, chỉ cần nhìn thấy cô mạnh khỏe cũng cảm thấy mỹ mãn.


"Hạ Hạ..."


Hạ Nhiên đẩy cửa ra, đi đến, cả người mặc bộ vest đen, mặt đầy ý cười.


"Hôm nay không muốn con mệt mỏi, mẹ ở nhà, chờ con về cùng nhau mừng sinh nhật. Không ngờ được, Hạ Nhiên còn có thể cùng con gái trải qua sinh nhật tuổi 24."


Hạ Linh Doanh ngưng một chút, theo bản năng gật đầu, đem ảnh chụp Tiêu Mạc Ngôn bỏ vào ngăn bàn, phủ vài tờ giấy lên, cùng Hạ Nhiên đi ra ngoài.


Ngồi trên xe Hạ Nhiên, xe chạy một mạch, vẫn là một nhà ba người của Hạ Nhiên, không có gì thay đổi, trừ Hạ Linh Doanh trong lòng nhớ đến Tiêu Mạc Ngôn, ai cũng không nói gì. Hạ Nhiên và Khâu Mục Doanh tuy rằng trong lòng có tình, nhưng nhiều năm phu thê bị chia cắt dường như mọi thứ đã bị bào mòn, người một nhà lại có thể như năm năm trước đoàn tụ cùng một nơi...


Đậu xe trong gara, Hạ Linh Doanh và Hạ Nhiên một trước một sau vào nhà, biệt thự Hạ gia là biệt thự trệt, trang trí theo phong cách Châu Âu, bên trong phòng khách treo vài bức tranh phong cảnh, hành lang trang trí vài gốc cây điêu khắc, tạo cảm giác giả cổ lắng đọng. Đèn treo lớn tinh xảo, tạo nên không gian trang nhã. Hạ Linh Doanh vừa đẩy cửa, mùi thức ăn nồng đậm đã bay đến.


Trên bàn bày rất nhiều món ngon miệng, quản gia bên cạnh chào mừng hai người trở về, bận rộn tiếp nhận áo khoác.


"Hạ Hạ, hôm nay đừng nghĩ đến việc ở công ty, thả lỏng một chút!"


Khâu Mục Doanh yêu thương gắp thức ăn vào bát của Hạ Linh Doanh, nàng cúi đầu, yên lặng ăn, không nói gì.


Bất kể Hạ Nhiên và Khâu Mục Doanh hao tổn tâm sức lấy lòng con gái, nàng vẫn mang bộ dạng không yên lòng, ăn qua loa mấy miếng rồi mặc áo khoác đi ra ngoài, chỉ để lại Khâu Mục Doanh than thở cùng vẻ mặt thâm trầm của Hạ Nhiên.


Chạy một mạch thật nhanh đến trước cửa nhà Tiêu gia, Hạ Linh Doanh tay run run mở cửa sắt, trước mắt vẫn là căn phòng tối đen, chìa khóa rơi trên đất, trong lòng nàng đau đớn, dựa sát vào tường, thân thể nàng chậm rãi trượt xuống, vô lực nằm nghiêng trên mặt nền lạnh giá.


Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn...


Chị cuối cùng vẫn không chịu gặp em đúng không?


Hạ Linh Doanh không biết nàng làm sao đến được quán rượu, điều duy nhất có thể làm là nâng tay đem ly rượu cay đổ vào bụng.


Nước mắt lạnh lẽo cùng với chất lỏng màu đỏ, một mảnh gợn sóng, dần dần, Hạ Linh Doanh mờ hồ, thân thể mềm mềm ngã xuống, mông lung nghe người pha chế gọi Tiêu tổng, nàng cố gắng mở hai mắt, đại não lại không chịu hoạt động, nàng hỗn loạn thiếp đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK