• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Giọng nói mềm mại dập tắt một bụng lửa giận của Tiêu Mạc Ngôn, cô có chút hết cách nhìn Hạ Linh Doanh, nhìn đôi mắt cười như không cười và khóe miệng nàng hơi nâng lên, lửa giận trong lòng cô vừa dập tắt lại bắt đầu bùng lên.


Hạ Linh Doanh, em cho rằng tôi không dám làm gì em phải không!


Tay phải ôm lấy bả vai Hạ Linh Doanh, tay trái cô mở cửa xe, Hạ Linh Doanh giật mình kêu lên rồi ngã ngồi trên xe. Không để cho nàng thời gian thở dốc, Tiêu Mạc Ngôn bước lên ngồi giữa hai chân nàng, vươn tay ôm lấy cổ Hạ Linh Doanh, hung hăng hôn.


Hơi thở lành lạnh phả lên mặt, trong nháy mắt Hạ Linh Doanh thở gấp, mặt nàng đỏ lên muốn đẩy người phía trên ra, nhưng lại giằng co không biết nên đẩy như thế nào, chỉ một thoáng lơi lỏng liền bị Tiêu Mạc Ngôn chiếm lấy. Cả người nàng tê dại, tay mềm nhũn không có lực.


Cảm giác được người phía dưới đang run nhè nhẹ, Tiêu Mạc Ngôn đắc ý nhếch khóe miệng, ôm chặt cổ Hạ Linh Doanh, dây dưa trên đôi môi mềm mại kia, dùng lực hôn. Mùi hương dâu tây và đôi môi mềm mại kia khiến Tiêu Mạc Ngôn muốn dừng nhưng không được, cô khẽ vươn đầu lưỡi, hình dáng nàng mê người, cảm giác ngọt ngào giống như hương cỏ mai, ăn rồi lại ăn, liếm lại liếm, chiếc lưỡi tinh nghịch kia vẫn nhẹ nhàng dây dưa, khuấy đảo.


"Ưm..."


Cảm giác tê dại trên môi truyền đến khiến Hạ Linh Doanh nghiêng đầu, khẽ ngân lên. Gương mặt nàng lại càng đỏ hơn, lại thêm Tiêu Mạc Ngôn đang không ngừng gây rối.


Tay phải Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi trượt xuống theo cổ nàng, tìm nơi mềm mại kia nhẹ nhàng xoa nắn. Hạ Linh Doanh run lên, đỏ mặt nắm lấy tay cô, cắn môi dưới nhìn cô chằm chằm.


Tiêu Mạc Ngôn bị nàng nắm lấy tay nhưng vẫn không an phận, híp mắt cười như không cười nhìn nàng, Hạ Linh Doanh co quắp cúi đầu không dám nhìn cô, có chút hối hận mình đùa quá trớn. Với tính tình của Tiêu Mạc Ngôn sao có thể bỏ qua cho nàng, mà thủ đoạn thành thục nhất của cô chính là...


Tiêu Mạc Ngôn nhìn bộ dạng của Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng cười, tay nâng cằm nàng, buộc nàng ngẩn đầu nhìn cô. Hạ Linh Doanh ngẩng đầu, đôi môi dây dưa càng thêm đỏ hơn, mí mắt nhẹ nhàng chớp, nàng thẹn thùng nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


Trong xe chật chội tình ý lan tràn, Hạ Linh Doanh khẩn trương nhìn Tiêu Mạc Ngôn đang không nói gì, hai tay nàng nắm chặt, hít sâu một hơi.


Trầm mặc chờ đợi hồi lâu, nữ vương kia rốt cục cũng chịu lên tiếng, hơn nữa lại còn đột nhiên lên tiếng.


"Hạ Hạ, cải thảo rốt cục là bao nhiêu tiền một cân?"


"..."


Dọc theo đường đi, Tiêu Mạc Ngôn xanh mặt lái xe, một câu cũng không thèm nói, Hạ Linh Doanh bên cạnh chỉ ôm bắp cải thảo vào lòng, cũng không thèm nhìn đến cô, trong lòng có chút giận.


Đá chị xuống thì đã sao? Ai bảo lại đi hỏi như vậy trong hoàn cảnh đó? Giả ngơ à!


Tiêu Mạc Ngôn dừng xe, bà Từ ở trong nhà liền đi ra, cười tủm tỉm chờ hai người xuống xe, ánh mắt chăm chú. Nhưng khi bà nhìn thấy Hạ Linh Doanh chỉ ôm một bắp cải thảo bước xuống xe, mặt bà đen đi, tức giận nói:


"Các người rảnh quá? Đi chơi đi dạo rồi mua về một bắp cải thảo là xong rồi à?"


Hạ Linh Doanh không nói gì, chỉ cười cười nhìn bà Từ rồi ôm bắp cải thảo đi vào trong, Tiêu Mạc Ngôn bên cạnh lại liếc bà Từ một cái lạnh buốt, ồm ồm nói:


"Đây là dùng tôn nghiêm của tôi để đổi lấy bắp cải thảo đó, bà Từ, bà nên cảm thấy đủ đi."


Nói xong Tiêu Mạc Ngôn xoay người đi vào nhà, bà Từ hơi sửng sốt một chút, nhớ tới Hạ Linh Doanh lúc nãy cười đầy thâm ý, bà nắm chặt tay, cười thành tiếng.


Nên, nên bị trừng phạt đi!


Hạ Linh Doanh ôm bắp cải thảo đi vào bếp, vừa vào đến cửa, liền nghe thấy tiếng thét chói tai của Phương Nhược Lâm.


"A a a, bắt lấy, Luyến Tuyết, cô bắt lấy đi!"


Tiếp theo là một vài âm thanh kỳ quái, hình như là tiếng gà mái, Hạ Linh Doanh nhất thời ngạc nhiên, bà Từ thật đáng yêu, vì muốn chỉnh đốn Tiêu Mạc Ngôn, còn thực sự mang gà sống về nhà ư?


Thật cẩn thận đẩy cửa phòng bếp, Hạ Linh Doanh vừa nhìn thấy đã sợ ngây người.


Tô Luyến Tuyết hai tay đang bắt con gà mái đang giãy giụa không ngừng, mặt không biến sắc nhìn Phương Nhược Lâm đang cầm con dao đã sợ tới mức hoa dung thất sắc, Tô Luyến Tuyết kêu lên:


"Giết!"


Vừa nói cô ta vừa ấn đầu con gà về phía Phương Nhược Lâm, Phương Nhược Lâm sợ tới mức không ngừng lùi về phía sau, mặt kinh hoảng nhìn Tô Luyến Tuyết. Tô Luyến Tuyết không để ý đến cô, dùng lực đè cánh con gà xuống, lặp lại:


"Giết!"


"Cô giữ chặt nó đi, giữ lấy nó!"


Phương Nhược Lâm thét chói tai, nắm chặt con dao trong tay, không ngừng lùi về sau. Hạ Linh Doanh mở to hai mắt nhìn hai người họ, Tô Luyến Tuyết trông có vẻ lơ đãng nhưng trên mặt than cũng xuất hiện ý cười khó nhìn thấy, kinh ngạc trong mắt nàng tản đi, thay vào đó là ý cười nồng đậm.


"Làm gì vậy?"


Hạ Linh Doanh đang nhìn thì Tiêu Mạc Ngôn đẩy cửa ra, hiếu kì thò đầu vào. Khi cô nhìn rõ vật thể trong tay Tô Luyến Tuyết, tức thì mặt đen lại, không nói gì mà nắm tay Hạ Linh Doanh kéo ra ngoài.


Lúc bà Từ hớt ha hớt hải chạy đến thấy Tiêu Mạc Ngôn đang tức giận lạ thường, bà tủm tỉm, nét mặt già nua nhìn hai người.


"Thế nào, xem tôi cho hai người họ một vật sống , lại còn an bài cho hai người một vật sống, bà Từ đã đủ lương thiện chưa?"


"..."


Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng nhìn bà Từ, mà Hạ Linh Doanh lại nhìn bắp cải thảo đáng thương nằm trong lòng bà Từ, lại nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn đang tức giận im lặng, nàng cười đến cả người run run, không ngừng gật đầu.


Bà Từ chớp mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, xem biểu hiện của cô cũng đủ biết cô bị Hạ Linh Doanh khi dễ không nhẹ, hiếm khi phát thiện tâm,bà ôm bắp cải thảo cười ha ha đi vào phòng bếp.


Bất chợt, eo bị nhéo, Tiêu Mạc Ngôn quay đầu, mở to hai mắt nhìn Hạ Linh Doanh.


"Lại sao nữa?"


"Đi giúp đi..."


"Tôi không đi!"


Không hề nghĩ ngợi, Tiêu Mạc Ngôn cự tuyệt, mặt hung ác nhìn Hạ Linh Doanh. Em lại muốn gì chứ? Vừa mới gạt tôi giả ngốc mua đồ ăn, bây giờ lại muốn tôi vào bếp nấu ăn, quả thực thật xấu xa!


Hạ Linh Doanh nhìn cô, nghiêm mặt.


"Chị ngược đãi người già?"


"Tôi..."


"Tôi cái gì mà tôi? Thức ăn bên ngoài chị ghét bỏ không chịu ăn, chị cũng sẽ không chịu nấu, chẳng lẽ về sau vĩnh viễn muốn một mình em nấu sao?"


"..."


Lại một lần nữa ủ rũ bị kéo vào phòng bếp, Tiêu Mạc Ngôn kinh hồn bạt vía tránh đi chiến trường đẫm máu của Phương Nhược Lâm và Tô Luyến Tuyết, thật cẩn thận đến bên cạnh Hạ Linh Doanh, mặt không hài lòng nhìn chằm chằm bắp cải thảo trong tay nàng.


Hạ Linh Doanh nhìn cô một cái, gương mặt tươi cười, đem cải thảo đặt trong chậu, mở nước rửa sạch rồi đặt trên thớt, lại từ trong ngăn kéo lấy ra con dao, quay đầu cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


"Tiêu, chị đối với mối tình đầu có ý kiến gì không?"


"Không ý kiến!"


Tiêu Mạc Ngôn nhanh chóng trả lời, Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng cười, nâng tay lên, xoẹt một tiếng, bắp cải thảo tròn vo bị cắt thành hai nửa.


"Em cho rằng mối tình đầu này nên cắt sạch sẽ lưu loát một chút, như bắp cải thảo này vậy!"


Tiêu Mạc Ngôn nhìn bắp cải thảo vô tội đang nằm trên thớt kia, hít một ngụm khí lạnh, không lên tiếng.


Hạ Linh Doanh vẫn còn giơ con dao lên, tươi cười híp mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nói:


"Nếu cắt không đứt..."


Vừa dứt lời, Tiêu Mạc Ngôn liền thấy con dao trong tay Hạ Linh Doanh nhanh chóng nêng lên hạ xuống, tấm thớt bị chặt vang mấy tiếng. Ngay cả Tô Luyến Tuyết và Phương Nhược Lâm bên kia cũng ngây ngẩn cả người, ngốc ngốc nhìn Hạ Linh Doanh.


Bà Từ cầm một nắm hạt dưa, kiểng chân dựa vào một bên phòng bếp, ý cười ấm áp nhìn Hạ Linh Doanh, không quên tán dương:


"Ây, xem đao pháp của Hạ Hạ, so với đao phủ e là không kém bao nhiêu!"


"..."


Tiêu Mạc Ngôn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nuốt nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh sau khi phát tiết đủ rồi, nhìn cải thảo đã cắt xong trên thớt, cười ha ha, nàng buông dao xuống, ngửa đầu hôn hai má Tiêu Mạc Ngôn, dặn dò:


"Nấu đi..."


"..."


Sau vài tiếng gà bay chó sủa, bà Từ cười hết sức hiền hậu, một bữa ăn phong phú cũng đã được nấu xong. Tiêu Mạc Ngôn ngồi giữa bàn, nhìn một bàn đầy thức ăn, hít một hơi.


Cải thảo xào, cải thảo chua, gà hầm cải thảo, mề gà xào chua, đùi gà kho, cải thảo hấp...


Phương Nhược Lâm cũng nhìn một bàn đầy thức ăn, nghĩ tới con gà mái lúc nãy cô vật lộn, rồi lại nhìn thức ăn trên bàn liền cầm lấy đũa. Không đợi cô nói gì, Tô Luyến Tuyết bên cạnh gắp một cái đầu gà, đặt trong bát Phương Nhược Lâm, nói đúng một từ.


"Ăn."


Cầm đôi đũa trên bàn, Tiêu Mạc Ngôn lướt tầm mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt bà Từ, cô cười như không cười, chậm rãi mở miệng:


"Bà Từ, ba người các người hợp tác với nhau cùng khi dễ tôi và Nhược Lâm phải không?"


Bà Từ đang ăn cải thảo cao hứng ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn rồi lắc đầu,


"Tiểu thư, đừng lấy dạ tiểu nhân so lòng quân tử, tôi làm sao dám khi dễ cô chứ..."


Dừng một lát, bà Từ quay đầu, nhìn Tô Luyến Tuyết.


"Còn về phần người nào đó khi dễ người khác, hình như là bởi vì lễ tình nhân hôm trước bị cự tuyệt thì phải."


Nghe bà Từ nói, Tô Luyến Tuyết vẫn như cũ bày ra bộ mặt than, còn Phương Nhược Lâm bên cạnh lại ngừng một lúc, ngẩng đầu nhìn cô ta.


Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng nhìn bà Từ, không nói gì. Bà Từ cũng không để ý, vừa ăn còn vừa gắp thức ăn cho Hạ Linh Doanh, mặt đầy hạnh phúc, bà gắp một miếng cải thảo tính giơ lên cho Tiêu Mạc Ngôn nhưng rồi lại đặt trên miệng tinh tế nhấm nháp.


Tiêu Mạc Ngôn nhìn bà, sắc mặt ngày càng khó coi, một lúc sau cô lấy di động, liếc nhìn bà Từ rồi gọi.


"A Sâm."


"..."


"Ừm, lần trước anh nói có một ông lão rất xem trọng bà Từ, ngồi hàn huyên trong công viên cả ngày trời đúng không?"


"..."


"Tốt, mời ông ta đến nhà, ừ, thân phận, cái gì cũng không thành vấn đề."


"..."


"Khụ, khụ, khụ..."


Một ngụm cơm mắc nghẹn, bà Từ vuốt cổ ho khan, Hạ Linh Doanh và Phương Nhược Lâm bên cạnh bận rộn vỗ lưng rót nước. Tiêu Mạc Ngôn không chút sứt mẻ ngồi xem mấy người họ bận việc, gương mặt già nua của bà Từ đỏ lên, nhẹ nhàng lắc đầu.


"Aiz, tự làm bậy không thể sống..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK