• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Phương Nhược Lâm chấn kinh, đối với tính của Tiêu Mạc Ngôn, mỹ nhân trước mắt như thế, có thể hơn năm ngày không chạm? Nghĩ nghĩ, Phương Nhược Lâm nhìn Hạ Linh Doanh, có vẻ xấu hổ nói:


"Hạ Hạ, cô cũng đừng nghĩ nhiều, không chừng, không chừng..."


"Không chừng cái gì?"


Hạ Linh Doanh vốn không muốn nói chuyện của mình cho người khác biết, nhưng khi liên quan đến Tiêu Mạc Ngôn, nàng rất rối loạn, bởi vì rất quan tâm cho nên mẫn cảm khác thường. Nàng không nghi ngờ gì mà tin rằng người ngoài cuộc sẽ tỉnh táo hơn.


Mặt Phương Nhược Lâm có chút hồng, nhỏ giọng nói:


"Không chừng là bà dì* của Tiêu đến, cho nên mới..."


"..."


*Bà dì: ám chỉ ngày ấy của con gái.


Hạ Linh Doanh không nói gì mà nhìn Phương Nhược Lâm, nhìn hai má của cô hồng lên có chút buồn cười. Trong lòng thầm nghĩ, khó trách Tô Luyến Tuyết lại để ý cô ấy, Phương Nhược Lâm thật là có tính trẻ con ngầm rất đáng yêu.


Nhìn ra tiếu ý trong mắt Hạ Linh Doanh, Phương Nhược Lâm ho nhẹ một tiếng, hơi mím môi nhìn nàng.


"Hạ Hạ, thật ra với tính tình của Tiêu thì không hẳn là giận cô, có thể là có điểm ủy khuất, chung quy hôm sinh nhật ấy mọi người chuẩn bị lâu như vậy, phí sức lớn như vậy. Cái ôm của Cố Viễn kia, đừng nói là cô ấy, ngay cả tôi cũng kích động, Tiêu lúc ấy nhất định là giận đến mức thần trí không tỉnh táo."


Hạ Linh Doanh gật đầu, chăm chú nhìn Phương Nhược Lâm. Phương Nhược Lâm thấy nàng như vậy nhẹ nhàng cười, người khác nói trong tình yêu chỉ số thông minh của con gái thường giảm xuống, quả nhiên, luôn lạnh lùng như Hạ Linh Doanh cư nhiên cũng có lúc lộ ra biểu cảm như vậy. Lạ thật, cô chẳng hề ghen khi thấy tình cảm của hai người họ, chẳng lẽ cô thật sự đã buông tay? Bởi vì Tô Luyến Tuyết? Dùng lực lắc đầu, Phương Nhược Lâm ho khan một tiếng.


"Hạ Hạ này, tính tình của Tiêu cô rõ hơn ai hết, ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần cô dỗ ngọt vài câu sẽ ổn thôi. Đây cũng không phải là chuyện lớn, chẳng qua là chút trẻ con thôi, hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô ấy còn không tin cô sao? Chỉ là không muốn hạ mình mà thôi."


Hạ Linh Doanh lộ ra tia u buồn, nhẹ nhàng lắc đầu.


"Vô dụng thôi, chị ấy căn bản là không để ý đến tôi, trước kia khi giận nhau, cãi một trận là xong, nhưng lần này..."


"Cô ấy có thể cự tuyệt cô một lần nhưng chưa chắc lần hai sẽ cự tuyệt đâu đúng không? Hơn nữa, hai người ở bên nhau lâu như vậy, cô phải biết điểm yếu của cô ấy chứ? Hốt thuốc đúng bệnh thì bệnh sẽ tự khỏi thôi!"


Phương Nhược Lâm nhìn vào mắt Hạ Linh Doanh nói, thật sự thì nhìn Hạ Linh Doanh như vậy cô có chút đau lòng, Tiêu Mạc Ngôn sao lại nhẫn tâm như vậy.


Hạ Linh Doanh cúi đầu không nói, trầm tư hồi lâu rồi gật đầu.


"Được rồi, để tôi thử xem sao."


"Vậy là tốt rồi!"


=======


Buổi tối, Tiêu Mạc Ngôn tắm xong tựa vào bên giường, xem văn kiện, đầu có chút đau.


Mấy ngày nay công ty quá nhiều việc vặt vãnh, bởi vì vấn đề bản quyền nên bị kiện, cô phí tâm không ít, ngược lại không làm gì, người kia cũng khiến cô phí sức...


Thở dài, chú ý tập trung lại, Tiêu Mạc Ngôn cẩn thận duyệt văn kiện, cửa bị đẩy ra cũng không biết, mãi đến khi một thân hình mềm mại ấm áp nép sát vào người, Tiêu Mạc Ngôn mới giật mình, sau khi thấy rõ là ai, cô để văn kiện xuống, trầm mặt.


"Em vào làm gì?"


"Ngủ không được, nhớ chị..."


Hạ Linh Doanh mơ hồ nói, nàng chỉ mặc áo ngủ mỏng manh nhanh chóng vươn tay ôm chặt lấy Tiêu Mạc Ngôn, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.


Cả người Tiêu Mạc Ngôn run lên, giật giật chân nhìn Hạ Linh Doanh.


"Em uống rượu?"


"Không có, chỉ là nhớ chị..."


Tim Hạ Linh Doanh đập kịch liệt, tay ôm Tiêu Mạc Ngôn có chút đổ mồ hôi, trời biết nàng có bao nhiêu khẩn trương, chung quy câu dẫn người ta vốn là sở trường của Tiêu Mạc Ngôn, nàng chưa từng làm vậy. Hạ Linh Doanh nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại lúc trước, hít sâu một hơi, Hạ Linh Doanh ngẩng đầu lên.


Tiêu Mạc Ngôn đã sớm phát hiện nàng bất thường, tuy rằng trong lòng có chút giận, nhưng lại sợ nàng bị bệnh gì, cô hơi cúi người, đưa tay sờ trán Hạ Linh Doanh.


"Thật sự hơi nóng, có phải sốt rồi không? Em..."


Nôn nóng muốn rút tay về, Tiêu Mạc Ngôn đứng dậy muốn lấy di động bên cạnh bàn, lại bị Hạ Linh Doanh nắm chặt tay, nàng thẹn thùng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay cô, thỉnh thoảng liếm nhẹ.


"Em..."


Tiêu Mạc Ngôn cứng đờ nhìn Hạ Linh Doanh, khó có thể tin được, nàng bị làm sao vậy? Chẳng lẽ là câu dẫn người? Nhưng... trước giờ làm gì có câu dẫn người?


Tiêu Mạc Ngôn cứng nhắc và thờ ơ khiến Hạ Linh Doanh hơi bốc hỏa, trước đó để thêm can đảm, nàng cố ý uống vài ly rượu đỏ, không ngờ sau khi uống, nàng cảm giác cơ thể có chút xao động khó nhịn. Nàng lại nhìn hai má Tiêu Mạc Ngôn đỏ ửng, áo ngủ lộ ra xương quai xanh, nuốt nước bọt, cả người từ từ áp sát.


Tiêu Mạc Ngôn dở khóc dở cười nhìn người giống như con sâu trước mặt, trong lòng có chút buồn cười. Kỳ thật cô đã sớm hết giận, cô tin Hạ Linh Doanh, tin nàng và Cố Viễn không có gì, nhớ lại hôm đó nàng cũng có gọi cho cô, chỉ là thế nào thì cô cũng mất cả ngày để chuẩn bị, dù sao cũng phải có khẩu khí chứ. Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn mỗi ngày của Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn cũng có chút đau lòng, cân nhắc mấy ngày sẽ làm hòa... Chỉ là tìm cái cớ nào đó muốn làm hòa sau vài ngày, nhưng không ngờ nàng lại đi trước một bước. Tốt lắm, cô muốn xem Hạ đại tiểu thư lạnh lùng như sương kia khi câu người sẽ như thế nào.


Hạ Linh Doanh gian nan cọ vào cổ Tiêu Mạc Ngôn, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt cô có ẩn ý cười, lập tức nàng đỏ mặt, nhớ đến mục đích của mình nhất thời rối loạn, dứt khoát vùi đầu vào cổ cô như con đà điểu.


Tiêu mạc Ngôn hít sâu một hơi nhịn cười, nhịn hồi lâu, nhìn lỗ tai Hạ Linh Doanh ngày càng đỏ lên, cô dùng lực ho khan, cảm thán.


"Ai... Bận cả ngày, cổ mỏi quá!"


"Em massage cho chị!"


Hạ Linh Doanh ngẩng đầu, kinh hỉ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nàng vốn không biết nên làm gì nhưng giờ thì tốt rồi.


Tiêu Mạc Ngôn không nhịn được, run run bả vai, cô cắn môi giả vờ lạnh lùng không để ý nàng. Hạ Linh Doanh thấy vậy có chút nản lòng, nhưng nhớ đến lời Phương Nhược Lâm nói, nàng cắn môi, thổi phồng dũng khí lên, nàng ngồi dậy, dưới ánh nhìn chăm chú của Tiêu Mạc Ngôn, đẩy nhẹ cô.


Tiêu Mạc Ngôn có chút kinh ngạc, không phải muốn câu dẫn sao, đây là chiêu gì đây?


"Tiêu, em massage cho chị, chị nằm sấp xuống đi."


"..."


Tiêu Mạc Ngôn trong lòng đã sớm nở hoa rồi, cô phát hiện Hạ Hạ quả thật rất dễ thương, rõ ràng là nhược thụ lại còn muốn làm bộ dạng như sói già, được rổi được rồi, nhìn nàng như vậy, Tiêu Mạc Ngôn cũng muốn có lòng tốt, nếu muốn câu người, vậy thì để tôi dạy cho em.


"Không cần em lo..."


Tiêu Mạc Ngôn lập tức lười biếng nghiêng người, tựa vào người Hạ Linh Doanh, nhẹ nhàng cọ vào cổ nàng.


"Tôi rất mệt, em đừng ở đây quấy nhiễu tôi nữa."


Mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Tiêu mạc Ngôn khiến Hạ Linh Doanh cảm giác ngưa ngứa, nàng hít sâu một hơi, vươn tay đặt trên cổ Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng massage.


Tuy rằng thủ pháp không phải rất tốt, nhưng ý tốt trong lòng rất quý, huống hồ là người mình yêu, nhẹ nhàng chạm vào khiến cho Tiêu Mạc Ngôn động tình, cô lẳng lặng tựa vào lòng Hạ Linh Doanh, nôn nóng chờ đợi bước tiếp theo của nàng.


Ai ngờ, nàng chỉ đợi cô ngủ, bàn tay Hạ Linh Doanh tương đối cứng nhắc đặt trên cổ cô massage, một động tác xấu cũng không có, Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hạ Linh Doanh, có chút đau lòng.


"Em về phòng ngủ đi."


Vốn là lời nói ôn nhu nhưng khi đến tai Hạ Linh Doanh lại rất chói tai, nàng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhìn gương mặt cô, tràn đầy ủy khuất, nàng đã làm đến thế cô vẫn không tha thứ sao? Cô không tin nàng sao? Nàng ở đây là làm phiền người khác? Ảo não đứng dậy, Hạ Linh Doanh xoay người đi ra ngoài, tay lại bị người kia dùng lực kéo lại.


"Còn chưa câu dẫn được tôi đã muốn đi?"


Tiêu Mạc Ngôn cười nhìn Hạ Linh Doanh, vốn một bụng ủy khuất, Hạ Linh Doanh nghe vậy im lặng hồi lâu rồi nước mắt chậm rãi chảy xuống, nàng cắn răng căm tức nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


"Chị buông tay ra, không phải giận sao, không phải không thèm để ý em sao? Buông tay!"


Không còn bình tĩnh, Hạ Linh Doanh dùng lực muốn bỏ tay Tiêu Mạc Ngôn ra, nhưng không ngờ, cả người bị kéo, bị Tiêu Mạc Ngôn phản thủ kéo ngã lên người cô, lập tức lời muốn nói ra đều bị nàng nuốt vào bụng.


Không thèm dài dòng, Tiêu Mạc Ngôn trực tiếp vén vảy ngủ của nàng lên, ngoài ý muốn phát hiện nàng không mặc nội y, Tiêu Mạc Ngôn cười xấu xa, trực tiếp trượt tay vào.


"Ưm... Tiêu, chị..."


Hạ Linh Doanh xấu hổ, tuy rằng sớm đã quen với Tiêu Mạc Ngôn bá đạo và mạnh mẽ, nhưng tư thế ngồi xổm trên người cô thì là lần đầu tiên, hai chân chống lên muốn rời đi, nhưng ý nghĩ đó bị Tiêu Mạc Ngôn phản đối.


Tiêu Mạc Ngôn tay trái ôm chặt eo nàng, ngón tay theo động tác nàng đứng lên mà vươn lên theo, lập tức lực vươn lên và lực hướng xuống chạm vào nhau, Hạ Linh Doanh nhíu mày rên khẽ một tiếng, Tiêu Mạc Ngôn tăng động tác trên tay, phần eo nhổm lên, tăng cường độ cao hơn.


Tốc độ ngày càng nhanh cùng với lực tay khiến Hạ Linh Doanh khó nhịn, cả người nàng vô lực, than nhẹ nép vào trên người Tiêu Mạc Ngôn. Mỹ nhân than nhẹ, mê hoặc ba phần, Tiêu Mạc Ngôn sao có thể bỏ qua cơ hội này, dùng miệng cắn vạt áo nàng kéo ra, tìm nơi mềm mại kia, hôn lên.


Phía trên và phía dưới cùng bị đánh chiếm khiến thân thể Hạ Linh Doanh bị vây khốn làm tăng lên cảm giác bên trong, hai tay nắm lấy giường, những âm thanh yêu kiều tràn ra liên tiếp cùng tiếng thở dốc của Tiêu Mạc Ngôn. Không biết qua bao lâu, Tiêu Mạc Ngôn cảm giác tay bị siết chặt, một làn hơi nóng theo đầu ngón tay tràn ra, Hạ Linh Doanh co lại như một đóa hoa mềm mại.


Không cho nàng nghỉ ngơi, Tiêu Mạc Ngôn nghiêng người đặt nàng dưới thân, sử dụng miệng, tìm nơi mẫn cảm của nàng mà hôn.


"Tiêu, dừng lại, dừng lại..."


Tiêu Mạc Ngôn không trả lời, tuy rằng miệng nói vậy nhưng thân thể vừa được thõa mãn rất mẫn cảm, mới chạm vào đã khiến cho nàng như lá khô trước gió. Tiêu Mạc Ngôn tà ác run run ngón tay, nơi chạm vào phát ra âm thanh rất tự nhiên.


Lạc vào trầm luân, Hạ Linh Doanh nhổm lên, ôm chặt lấy Tiêu Mạc Ngôn, run rẩy không ngừng. Tiêu Mạc Ngôn cũng thở gấp, mái tóc dài màu café ướt mồ hôi,trong mắt là một mảnh sương mù.


"Con dám đi cùng người khác, tôi sẽ cho em không bước nổi xuống giường."


Lúc Hạ Linh Doanh buông tay ra, Tiêu Mạc Ngôn gắt gao bám lấy thân thể nàng, ngậm vành tai mềm mại kia, mơ hồ nói. Hạ Linh Doanh gật đầu, ngoan ngoãn nép vào lòng Tiêu Mạc Ngôn, dịu đi hồi lâu mới có chút khí lực.


"Tiêu..."


"Hửm?"


Tiêu Mạc Ngôn hôn lên trán nàng, nhẹ giọng hỏi.


Hạ Linh Doanh có chút ủy khuất nhìn cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh nàng.


"Sao chị lại nhẫn tâm như vậy, nếu em không đến tìm chị, chị cũng không thèm để ý em?"


"Không phải..."


Tiêu Mạc Ngôn trả lời dứt khoát, tay lại không tự chủ trượt xuống, bị Hạ Linh Doanh đánh một cái.


"Chị không nói, thì đừng chạm vào em."


Hạ Linh Doanh đùa giỡn, giận dữ nhìn cô, Tiêu Mạc Ngôn bất đắc dĩ thở dài.


"Được rồi. Tôi nói."


Tuy nói vậy, nhưng khi muốn mở miệng, Tiêu Mạc Ngôn lại đỏ mặt, ngập ngừng nhìn Hạ Linh Doanh.


"Tôi sau hai ngày, thật vất vả mới thuyết phục bản thân không chấp nhặt, đại nhân không thèm chấp tiểu nhân, nhưng..."


"Nhưng cái gì?"


Hạ Linh Doanh truy vấn.


"Bà dì của tôi đến, có thể trách tôi sao?"


"..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK