• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Đố hỏa: lòng đố kị


Tiêu Mạc Ngôn tươi cười, bước nhanh đến bên cạnh Hạ Linh Doanh, trực tiếp nắm tay nàng, đan mười ngón vào nhau, nắm thật chặt.


"Sao thế?"


Hạ Linh Doanh đỏ mặt, nhanh chóng rút tay lại, cắn môi, thẹn thùng nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


"Còn có người khác mà..."


Trong mắt chỉ có Hạ Linh Doanh, giờ Tiêu Mạc Ngôn mới phát hiện bên cạnh còn có một mỹ nữ, trong lòng cô có chút không thoải mái, có người thì sao? Không thể nắm tay sao? Tiêu Mạc Ngôn xoay người, mặt không biểu cảm nhìn chướng ngại vật kia. Sau khi thấy rõ, cả người cô run lên, ngẩn ra tại chỗ.


Hạ Linh Doanh không để ý, quay đầu cười cười xin lỗi Phương tổng, giới thiệu:


"Đây là bạn của tôi, Tiêu..."


"Tiêu tổng, tôi biết mà. Xin chào cô, tôi là Phương Nhược Hi."


Phương Nhược Hi nhẹ nhàng nói, nhìn ánh mắt Tiêu Mạc ngôn rưng rưng. Hạ Linh Doanh quay đầu nhìn Phương Nhược Hi ngại ngùng cười, dường như lại thấy trong mắt cô có nước mắt. Nàng ngưng một chút, mím môi ghé sát vào Tiêu Mạc Ngôn, âm thầm vươn tay nhéo cái người nào đó đang đứng ngây người kia.


"Đau..."


Tiêu Mạc Ngôn bị đau hít một ngụm khí lạnh, mở to hai mắt nhìn Hạ Linh Doanh.


Sao thế? Nàng thế này là sao?


Một ánh mắt sắc như dao bay qua, Hạ Linh Doanh không nói gì, Phương Nhược Hi hồi thần xấu hổ cười cười, cũng không nói nhiều, đi trước dẫn đường.


"Hạ Hạ, vài ngày nữa sẽ quen thôi, tuy rằng đây không phải nơi phồn hoa, nhưng cũng náo nhiệt. Buổi trưa nếu không muốn ăn ở căn tin thì có thể ra ngoài ăn."


"Vâng."


Hạ Linh Doanh thuận miệng đáp, ánh mắt vẫn trừng Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn xoa eo bĩu môi, cũng không nói gì mà đi theo hai người vào quán café. Cô bây giờ đã rõ, Hạ Linh Doanh kiêu ngạo lạnh lùng nên lúc này có chút không quen, bây giờ xem ra không phải trở thành người phụ nữ bá đạo rồi sao? Đầu tiên là cắn lên cổ cô, bây giờ lại trực tiếp nhéo cô một cái. Nếu cứ như thế này, có khi cô phải dùng tới Taekwondo mất, trừng trị cô nhóc này.


Phương Nhược Hi và Hạ Linh Doanh mỗi người nói một câu về chuyện ở phòng phát thanh, ánh mắt không hướng về phía Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn bên cạnh chỉ cau mày, tay phải nắm chặt tay Hạ Linh Doanh, không nói gì.


"Hạ Hạ, giọng của cô tương đối nhu hòa, khiến cho người nghe rất thư giãn, tôi cùng mọi người trong đài thương lượng một chút, quyết định để cô thử chương trình phát thanh buổi chiều một lần, còn về khung giờ vàng thì sau này có thể từ từ tính đến."


Phương Nhược Hi mỉm cười nói với Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh nhấp một ngụm café gật đầu, miễn cưỡng cười cười.


"Được."


Hạ Linh Doanh tuy rằng không hoàn toàn hài lòng về sự sắp xếp này, nhưng dù sao nàng cũng là người mới, mọi chuyện đều cần thỏa hiệp. Trong giới giải trí vốn rất hỗn loạn, ủy khuất một chút cũng không sao.


Tiêu Mạc Ngôn nãy giờ vẫn trầm mặc nghe hai người nói chuyện, cô nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phương Nhược Hi.


"Phát thanh buổi chiều? Sau 12 giờ?"


"Đúng vậy."


Phương Nhược Hi nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, bàn tay siết chặt ly sứ. Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, trước mặt Phương Nhược Hi ôm vai Hạ Linh Doanh, không để ý nàng có đôi chút giãy giụa, hơi kéo nàng dựa vào cô, nhướn mày hỏi:


"Có thể giảm thời gian một chút được không? Cô gái của tôi không thể vất vả như vậy."


Tiêu Mạc Ngôn nói thế khiến Hạ Linh Doanh run lên, nàng ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tuy cách làm việc của Tiêu Mạc Ngôn rất mạnh dạn, nhưng đều đắn đo suy nghĩ trước khi làm, bá đạo nhưng lại lí trí, nhưng giờ lại... Trước mặt một người xa lạ lại nói mạnh miệng như thế, chẳng lẽ hai người thật sự như nàng suy đoán?


Nghe Tiêu Mạc Ngôn nói vậy, Phương Nhược Hi cũng rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt có chút phức tạp nhìn Tiêu Mạc Ngôn hồi lâu, cười khẽ.


"Tiêu luôn phải làm khó tôi?"


"Không dám, chỉ là hy vọng Phương tổng có thể nể mặt một chút."


Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười như trên poster quảng cáo, Phương Nhược Hi nhìn thất thần một chút, sau đó đỏ mặt lập tức cúi đầu, không nói gì thêm, nhíu mày như đang cân nhắc gì đó. Sau 12 giờ, ánh nắng chiếu trên người cô một mảng, ánh nắng trong suốt chiếu lên làn da trắng sáng. Hạ Linh Doanh lẳng lặng nhìn cô, không hiểu sao gương mặt tinh xảo kia có chút quen thuộc, đột nhiên trong đầu Hạ Linh Doanh hiện lên một cái tên, Phương Nhược Lâm?


"Ha Ha, nếu Tiêu tổng đã lên tiếng, tôi sao dám không nể mặt, huống hồ Thiên Hoàng và..."


"Không cần, cứ sắp xếp như từ đầu đi."


Hạ Linh Doanh cắt ngang hai người, kiên định nhìn Phương Nhược Hi, nàng không muốn dựa dẫm Tiêu Mạc Ngôn, ít nhất trong công việc nàng muốn hoàn toàn độc lập.


"Này..."


Phương Nhược Hi có chút kinh ngạc nhìn Hạ Linh Doanh, lại lơ đãng nhìn thấy vết sẹo trên cổ Tiêu Mạc Ngôn, cô cắn môi dưới, muốn nói lại thôi.


"Nhưng mà..."


"Tiêu, em luôn phải tích lũy kinh nghiệm."


Hạ Linh Doanh lắc đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, không để cô nói xen vào, Tiêu Mạc Ngôn biết nàng đã quyết, cũng không ép buộc, vẻ mặt bất mãn ngồi im không nói gì. Mà Phương Nhược Hi lại nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh một bụng nghi hoặc, ánh mắt phiêu đãng giữa hai người.


Để không tẻ nhạt, Phương Nhược Hi thường nói với nàng một hai câu, còn Tiêu Mạc Ngôn thì mặt không đổi sắc ngồi bên cạnh không nói gì nhìn hai người, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng. Ba người không mặn không nhạt trò chuyện được nửa giờ, Phương Nhược Hi đứng dậy, cười nhìn hai người.


"Tôi phải về, ở đài còn có nhiều việc."


Nói xong, cô cười như không cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhỏ giọng nói:


"Mong rằng chúng ta còn có thể gặp lại."


Nhẹ nhàng đứng lên, Phương Nhược Hi gật đầu, phất tay rời đi, cuối cùng còn không quên quay đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


Người kia vừa đi, Hạ Linh Doanh và Tiêu Mạc Ngôn lại lâm vào trầm mặc, Hạ Linh Doanh mím môi không nói gì, dựa vào trực giác của phụ nữ, nàng có thể cảm nhận được Tiêu Mạc Ngôn và Phương Nhược Hi có quan hệ mập mờ. Nhưng xuất phát từ sâu trong lòng, nàng lại mong rằng Tiêu Mạc Ngôn có thể chính miệng phủ nhận suy đoán trong lòng nàng. Nhưng nàng lại bị loại mâu thuẫn tâm lý này tra tấn nên không biết phải mở miệng như thế nào. Tiêu Mạc Ngôn uống một ngụm café đã nguội, hai mắt nhìn về phía trước, chậm rãi mở miệng.


"Hạ Hạ, Phương Nhược Hi là mối tình đầu của tôi."


Hạ Linh Doanh yên lặng nghe, không nói gì.


Tiêu Mạc Ngôn nhìn gương mặt rõ ràng không vui của nàng, phục hồi tinh thần,lắc đầu cười.


"Hạ Hạ, mặc kệ như thế nào, em phải tin tưởng, từ nay về sau, Tiêu Mạc Ngôn tôi trong lòng chỉ có một mình em."


"Các người yêu nhau như thế nào?"


Hạ Linh Doanh không để ý, chỉ một lòng muốn biết rõ quan hệ giữa hai người họ.


Với tính tình của Hạ Linh Doanh, biết nàng sẽ hỏi tận gốc vấn đề, Tiêu Mạc Ngôn thở dài, cũng không giấu giếm gì, nói:


"Tôi với cô ấy biết nhau thời đại học, cùng ngành, cùng chung chí hướng ở bên nhau, cùng nhau trải qua thời gian vui vẻ đơn thuần nhất. Sau này, khi tốt nghiệp đại học, đối mặt với tình yêu và sự nghiệp, bọn tôi cùng lựa chọn buông tay người kia, sau này cũng không liên hệ gì với nhau nữa."


Tiêu Mạc Ngôn dùng những từ ngữ đơn giản nhất để nói qua quan hệ giữa hai người, cô đã từng thấy Hạ Linh Doanh ghen, mọi chuyện đang tốt đẹp như vậy, cô không muốn vì người khác mà ảnh hưởng không tốt. Lúc nhìn thấy Phương Nhược Hi, trong lòng Tiêu Mạc Ngôn cũng có chút đau đớn, nhưng cô biết rõ rằng đó không còn là tình yêu, chẳng qua là tiếc nuối mối tình đầu mà thôi.


"Cô ấy và Phương Nhược Lâm có quan hệ thế nào?"


Hạ Linh Doanh tiếp tục truy vấn, nàng híp mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, bộ dạng như muốn nhìn thấu hết mọi chuyện.


Tiêu Mạc Ngôn cười khổ lắc đầu.


"Em đừng nhìn tôi như thế, cứ như tôi là phạm nhân đang bị em hỏi cung vậy. Phương Nhược Lâm là em gái của Phương Nhược Hi, sau này tôi cũng mới biết được chuyện đó."


"Sau này mới biết? Chị không phải nói rằng không có liên hệ gì sao?"


"Tôi nghe Phương Nhược Lâm nói."


"Hai người quan hệ tốt như vậy, sao có thể không biết chị của cô ấy, chắc cũng từng gặp mặt nhau tụ họp rồi."


Hạ Linh Doanh khí thế bức người nói, trong mắt dường như có ánh lửa nhảy lên.


"Em ghen sao?"


Tiêu Mạc Ngôn cười khẽ nhìn nàng, trong mắt cô, Hạ Hạ hơi dẩu môi, đôi mày nhíu lại, bộ dạng ghen tuông lạnh như băng rất dễ thương.


Hạ Linh Doanh hung hăng liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong lòng gợn sóng không thôi.


Không sai, đúng là ghen, nàng ăn giấm chua thật đậm! Chẳng lẽ Tiêu Mạc Ngôn giống như lời bà Từ đã nói, phụ nữ trải rộng khắp thế gian, đi đến đâu cũng gặp người đã từng thân mật, lần này là mối tình đầu, lần sau sẽ là cái gì nữa đây?


"Hạ Hạ, em từng nói sẽ tin tưởng tôi, chẳng qua là nhiều năm không gặp mối tình đầu, không cần để ý nhiều đâu, chúng ta còn phải đi siêu thị nữa? Nhanh đi thôi, không chừng bà Từ chờ đang nóng lòng lắm rồi."


Trong mắt thấy cô gái nhỏ này giận không ít, Tiêu Mạc Ngôn vội nói sang chuyện khác, ý đồ phân tán sự chú ý của nàng. Hạ Linh Doanh mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, tay phải xoa xoa chiếc ly sứ. Tiêu Mạc Ngôn bị nàng nhìn thấy được sự lúng túng, Hạ Linh Doanh lại đột nhiên đưa tay lên, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ngọt ngào cười.


"Được, chúng ta đi siêu thị."


Bỗng dưng, trong lòng Tiêu Mạc Ngôn như có một cơn gió lạnh thổi qua, đối diện với Hạ Linh Doanh đang ngoài cười nhưng trong không cười, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK