Tóm tắt
Bởi vì đệ thích huynh lắm á.
==================================
Tuyết Mịch tò mò quá nhiều chuyện, vốn là muốn hỏi chủ nhân của Thanh Lộc tại sao lại muốn Tam giới lầm than khốn khổ nhưng thấy Thanh Lộc sắp khóc tới nơi, nhóc con cảm thấy đây có lẽ là chuyện buồn của y nên cũng ngại hỏi, thế là quay sang hỏi chuyện khác.
" Thanh Lộc nè, hình phạt của huynh chừng nào mới xong vậy? "
Thanh Lộc kéo tay áo lên cho nhóc xem ấn ký đỏ như ngọn lửa lúc ẩn lúc hiện trên cánh tay mình.
Tuyết Mịch tò mò tới gần, cẩn thận đưa tay sờ thử: " Đây là cái gì? "
Thanh Lộc đáp: " Đây là ấn Thiên Phạt, đợi khi ấn ký này biến mất thì hình phạt của ta mới kết thúc. Còn không thì ta sẽ vĩnh viễn là kẻ tội nhân. "
Nếu không nhờ vào ấn Thiên Phạt này, cho dù y đã phi thăng thành Tiên, đã ký khế ước linh thú với Lam Xuyên Thượng Thần, y vẫn không có tư cách ở lại Tam Trọng Thiên.
Y biết rõ mình căn bản không đủ khả năng tạo cơ hội giúp chủ nhân trốn thoát nhưng y vẫn làm, mong muốn của y chưa bao giờ là bảo vệ chủ nhân, y chỉ đơn giản là muốn ở lại Tam Trọng Thiên, hy vọng một ngày nào đó có thể gặp lại Lam Xuyên Thượng Thần lần nữa.
Ấn phạt này đối với y vừa là sự trừng phạt, vừa là cơ hội duy nhất còn lại.
Tuyết Mịch nghe vậy không khỏi sờ thêm hai cái nữa, sau đó ngẩng đầu nhìn Thanh Lộc: " Huynh có đau hông? "
Thanh Lộc mỉm cười trước sự quan tâm đơn thuần của nhóc con, lắc đầu: " Không đau. "
Thiên Phạt làm sao có thể không đau cho được, nếu chỉ bị nhốt trong Ngự Thú Viên này để làm vài ba việc quét dọn tầm thường thì sao có thể gọi là Thiên Phạt?
Từ ngày ấn Thiên Phạt này rơi xuống trên người, mỗi khắc sẽ luôn phải chịu đau đớn như thiêu đốt cả xương cốt, nhưng chuyện này cũng không cần thiết để Tiểu Long Quân biết, kẻo khiến ngài ấy càng thêm lưu tâm.
Nghe y nói không đau, Tuyết Mịch mới yên tâm đôi chút. Nghĩ tới chủ nhân của Thanh Lộc, nhóc con lại tò mò hỏi: " Chủ nhân của huynh cũng giống vậy hả, sau khi ấn ký biến mất thì sẽ được thả ra sao? "
Thanh Lộc lắc đầu: " Chủ nhân của ta sẽ bị giam ở U Viên suốt đời. "
Tuyết Mịch ồ một tiếng, thầm nghĩ xem ra chuyện sai phạm này thật sự rất nghiêm trọng.
Thấy Tuyết Mịch không tiếp tục hỏi thêm gì nữa, Thanh Lộc đứng lên nói: " Tiểu Long Quân, ngài nên mau trở về đi, sau này xin ngài đừng tới đây nữa. "
Tuyết Mịch vươn tay nắm lấy vạt áo của y: " Thanh Lộc, nếu huynh muốn ở lại cùng chủ nhân của mình, sau khi ấn ký biến mất, huynh hãy đến ở Trần Hư cung đi. Uyên Uyên nói sau khi Hội nghị Phong Thần kết thúc sẽ trở về Yêu giới nên Trần Hư cung hông có ai ở hết. Huynh ở Trần Hư cung cũng sẽ hông có ai dám lại bắt nạt huynh nữa, mà huynh vẫn có thể ở lại Thiên giới cùng chủ nhân. Sau này đệ về Thiên giới cũng có thể tìm huynh chơi. "
Thanh Lộc khó hiểu cúi đầu nhìn nhóc: " Tại sao, tại sao...ngài lại đối tốt với ta như vậy? "
Tuyết Mịch cười rạng rỡ nói: " Bởi vì đệ thích huynh lắm á. "
Thanh Lộc: " Thích ta? "
Tuyết Mịch kiên định gật đầu: " Đúng nha! Tại huynh đẹp quá trời! "
Thanh Lộc không khỏi bật cười: " Trên đời này còn nhiều người đẹp hơn mà. "
Tuyết Mịch: " Nhưng đệ lại chưa thấy họ. "
Thanh Lộc nhìn Tuyết Mịch, cân nhắc một hồi rồi quỳ xuống trước mặt nhóc: " Tiểu Long Quân, Thanh Lộc có chuyện muốn nhờ ngài. "
Tuyết Mịch từ trên bậc thềm nhảy xuống, không đồng ý ngay mà nhìn Thanh Lộc với vẻ mặt không dám chắc lắm: " Chuyện gì thế? Nếu khó quá chỉ sợ đệ làm hông được. "
Thanh Lộc: " Yêu tộc có một loại rượu tên là Tình Sa, đó là loại rượu chủ nhân ta yêu thích nhất. Vài ngày nữa là lễ mừng thọ mười vạn tuổi của ngài ấy. Ta nghĩ nếu chủ nhân có thể uống rượu Tình Sa vào lễ mừng thọ của ngài, có lẽ chủ nhân sẽ không còn gì luyến tiếc. "
Tuyết Mịch vẫn chưa đủ tuổi uống rượu, nếu là trái cây quý nào đó thì nhóc còn có thể xin Uyên Uyên cho mình, nhưng lần này lại là rượu, không biết Uyên Uyên có cho nhóc hay không thôi.
Lúc Tuyết Mịch đang loay hoay rối rắm, Thanh Lộc lại nói: " Mặc kệ chuyện này có làm được hay không, xin Tiểu Long Quân giữ bí mật cho Thanh Lộc. "
Tuyết Mịch tuy không đồng ý với lời nhờ vả của Thanh Lộc nhưng nhóc vẫn rất muốn giúp đỡ y. Thế là nhóc con tức khắc chạy về Trần Hư cung, về tới lại nghe Lạc Linh báo rằng Nam Nguyệt Thượng Thần có lời mời nên Thần Quân đã rời cung.
Tuyết Mịch không vui bĩu môi, đứng trong sân không có Thời Uyên, tùy tiện nhặt một cành cây khô lên chọc chọc đống lá rơi trên mặt đất.
Lạc Linh thấy nhóc như vậy liền buồn cười hỏi: " Tiểu Long Quân có gì buồn lòng sao? "
Tuyết Mịch kéo tà áo của Lạc Linh, chờ nàng cúi người thấp xuống mới thì thầm hỏi: " Lạc Linh ơi, trong kho của Uyên Uyên có loại rượu nào tên là Tình Sa hông? "
Lạc Linh khẽ cau mày: " Tiểu Long Quân biết được rượu Tình Sa từ đâu? "
Tuyết Mịch đã hứa với Thanh Lộc sẽ giữ bí mật nên đương nhiên sẽ không nói gì, chỉ kéo tà áo Lạc Linh hỏi: " Có hông ạ? "
Lạc Linh lắc đầu: " Trong kho của Thần Quân không có rượu Tình Sa. "
Tuyết Mịch thất vọng thở dài: " Ngay cả Uyên Uyên cũng hông có. Hông lẽ rượu Tình Sa trân quý lắm ạ? "
Lạc Linh nói: " Không phải do rượu Tình Sa quý giá mà là do Thần Quân không cần nó. "
Nhìn ánh mắt tò mò ham học hỏi của Tuyết Mịch, Lạc Linh cẩn thận giải thích: " Rượu Tình Sa được luyện chế từ độc tố của trùng ma, tuy gọi là rượu nhưng cũng là độc. Uống loại rượu này sẽ khiến bản thân đắm chìm trong mộng ảo. Trong mộng ảo người ta có thể có được những thứ bản thân khao khát nhất. Hơn nữa một lần uống sẽ đắm chìm trong đó cả ngàn năm, thứ mê hoặc nhân tâm khiến người ta trốn tránh khỏi thực tại như vậy, Thần Quân tất nhiên sẽ không cần. "
Ra là vậy. Chả trách Thanh Lộc muốn xin Tình Sa cho chủ nhân y.
Tuyết Mịch cảm thấy nếu có thể chìm trong mộng ảo cả ngàn năm như thế, hình như cũng không có gì là xấu.
" Uyên Uyên hông có Tình Sa, vậy thì ở đâu mới có? "
Vừa từ Ngự Thú Viên trở về liền đòi rượu Tình Sa, khỏi cần nghĩ Lạc Linh cũng đủ biết Tiểu Long Quân nhà nàng lại bị ai đó dụ dỗ nữa rồi.
Mặc dù Lạc Linh cảm thấy Tiểu Long Quân không nên tiếp xúc với tên tội tiên kia nhưng chủ là chủ, nô là nô, huống chi Tiểu Long Quân luôn thân cận tin tưởng nàng như vậy, nàng cũng không quên thân phận của kẻ hầu của mình nên chỉ có thể giải đáp: " Nếu Tiểu Long Quân muốn, không bằng đến hỏi Yêu Hoàng bệ hạ, ở chỗ bệ hạ không chừng sẽ có đó. "
Tuyết Mịch nhận được đáp án liền chạy như gió ra ngoài. Hai tiên nga được sắp xếp đi theo Tuyết Mịch hôm nay cũng nhanh chóng đuổi theo.
Lạc Linh nhìn đống lá khô rơi trên mặt đất bị Tuyết Mịch chọc rải rắc lung tung, lông mày hơi nhíu vừa lại vẫn chưa được thả lỏng. Tốt nhất nàng vẫn nên báo cáo chuyện này với Thần Quân.
Tuyết Mịch quen cửa quen nẻo đến Yêu Thần điện, Long Thập Thất vừa từ chỗ Nghê Hoàng ngắt được hai sợi lông Phượng Hoàng có thể biến thành đôi cánh phượng, còn đang định tìm Tuyết Mịch để dẫn nhóc con đi chơi thì lại thấy nhóc con chạy từ đằng xa đến.
Vì thế hắn đứng ở cửa Yêu Thần điện, dang rộng hai tay chờ đợi tiểu Tuyết Mịch lao vào lòng mình.
Long Thập Thất vốn đang hạnh phúc cười híp mắt đợi rồng con nhào vào lòng mình tức khắc trợn tròn hai mắt, vừa quay đầu đã thấy Tuyết Mịch chạy xa, lập tức thở phì phì đuổi theo.
Yêu Hoàng ở Thiên giới bận rộn gấp trăm lần khi ở Yêu giới, khắp nơi trên Tam giới đều có sát linh từ bên ngoài tràn vào liên tục, phải cần thần lực để trấn áp, bốn tộc đều có người trấn thủ, bình thường nếu không có gì phát sinh, người đứng đầu mỗi giới đều sẽ tự quản lý tốt lãnh thổ của mình, không có việc gì thì sẽ không lui tới qua lại.
Hiện tại sắp diễn ra Đại hội Phong Thần, hiếm khi có dịp chúng Thần Tiên đều tề tụ lại nên tất nhiên họ phải họp mặt để trao đổi về tình hình các giới, kiểm tra xem có thiếu sót gì cần bổ sung không.
Thế nên dù Yêu Hoàng đang vô cùng muốn bồi đắp tình cảm với cháu cưng nhà mình nhưng hắn không thể bỏ bê chính sự, bởi vậy mới không thể lúc nào cũng giữ nhóc con bên mình. Điều đó cũng dẫn đến việc mỗi lần Yêu Hoàng trông thấy Tuyết Mịch, hắn nhất định sẽ ôm ôm ấp ấp hun hít một trận đã đời, nhóc con muốn gì cho đó, có không muốn cũng sẽ tự động nhét một đống quà cho nhóc.
Chính vì thế khiến Tuyết Mịch ban đầu còn hơi lạ lẫm mà kháng cự ngày càng yêu thích Yêu Hoàng hơn.
Lúc này Yêu Hoàng đang thảo luận với binh tướng Yêu tộc. Ở Tam giới không phải chỉ có một chỗ bị sát linh tràn vào nên việc bố trí người canh giữ đều phải dùng phương pháp luân phiên nhau. Hơn nữa còn có một chỗ là nơi giao thoa giữa ba giới nên không thể tránh khỏi việc hợp tác với thiên binh và người của Ma tộc, vì vậy giữa binh lính và tướng lĩnh cần có sự phối hợp chặt chẽ.
Nếu hiện tại đã đến Thiên giới, sẵn vậy thì dứt khoác thương lượng ra một hình thức hợp tác cụ thể nên giờ mở ra hội họp vài ngày.
Tuyết Mịch vừa bước vào Yêu Thần điện liền lọt vào tầm mắt Yêu Hoàng, vốn tưởng rằng Tuyết Mịch đến tìm Long Thập Thất chơi cùng, cũng do Long Thập Thất tự nâng cao vai vế mình lên, muốn Tuyết Mịch gọi mình bằng thúc thúc thôi chứ thực ra tuổi hắn không hề lớn như vậy, đầu óc vẫn còn đang trong giai đoạn ham chơi ham vui, bằng không hỏi sao đã mười nghìn tuổi rồi mà tu vi chẳng tiến bộ lên được bao nhiêu.
Nhưng nhờ thế mà hắn mới có thể đi chơi với Tuyết Mịch và Yêu Hoàng cũng rất hài lòng với điều đó. Nếu Long Thập Thất có thể dùng chơi đùa dỗ Tuyết Mịch về đây thì đã là thành tựu lớn rồi.
Đúng lúc hắn chuẩn bị sai thị nữ đi lấy ít điểm tâm yêu thích của Tuyết Mịch đưa tới thì lại thấy Tuyết Mịch vòng qua Long Thập Thất chạy thẳng về phía chính điện, Yêu Hoàng vội phất tay ra lệnh: " Các ngươi hãy thương lượng trước đi, bổn hoàng sẽ trở lại sau. "
Nói xong, hắn nhanh chóng rảo bước rời khỏi đại điện.
Cỗ khí tức rồng vốn đã rất quen thuộc với bọn họ truyền đến, tộc trưởng Phượng tộc Vu Phù Thượng Thần cười nói với Cổ Khê: " Xem ra quan hệ giữa bệ hạ và Tiểu Long Quân ngày càng thân thiết hơn nha, chờ Đại hội Phong Thần kết thúc, mọi chuyện chắc hẳn sẽ như mong muốn của bệ hạ. "
Cổ Khê lắc đầu không nói gì, hắn không nghĩ bọn họ sẽ thành công dỗ được Tuyết Mịch rời khỏi Thời Uyên về đây, hắn chỉ hy vọng hai bên có thể tiếp tục duy trì trạng thái cân bằng này, tới lúc đó Thời Uyên sẽ đưa Tuyết Mịch đến học ở Học viện Thánh Linh như lời hắn đã nói, chỉ như vậy cả hai bên mới cùng đạt được mong muốn của mình.
Yêu Hoàng vừa tới cửa đại điện liền nhìn thấy cháu cưng chạy về phía mình, bèn nhanh chân đến đón nhóc: " Tiểu Mịch nhi!! "
Tuyết Mịch dang hai tay chạy nhanh tới: " Hoàng bá báaaa! "
Yêu Hoàng bế Tuyết Mịch lên ôm chặt vào lòng, hung hăng hôn vài phát lên mặt Tuyết Mịch đến khi thõa mãn mới thôi, hắn bợ lấy mông nhóc để nhóc ngồi lên tay mình: " Tiểu Mịch nhi hôm nay đặc biệt đến gặp Hoàng bá bá sao? "
Về phần Long Thập Thất vừa đuổi tới nơi trực tiếp bị Yêu Hoàng bơ đẹp.
Tuyết Mịch ngoan ngoãn để Yêu Hoàng hôn đủ rồi mới mở miệng: " Hoàng bá bá ơi, bá bá có thể cho con một bình rượu Tình Sa được hông ạ? Là loại rượu uống vào có thể say ngàn năm luôn á. "
Yêu Hoàng vừa mới hít hơi hai má cháu cưng xong, cả thể xác lẫn tinh thần đều ngập tràn sung sướng cùng thõa mãn, không chút nghĩ ngợi đáp ứng: " Không thành vấn đề, con muốn gì Hoàng bá bá cũng cho con hết! "
Vừa đáp ứng xong mới chợt nhớ ra Tuyết Mịch vẫn còn con nít, chưa đủ tuổi để uống rượu Tình Sa nên hỏi thêm một câu: " Tiểu Mịch nhi muốn uống rượu sao? Nhưng Tình Sa không phải là thứ con có thể uống được đâu. Nếu con muốn uống thử rượu, chỗ Hoàng bá bá có rượu Đào Tiên, là rượu trái cây ngọt nồng độ thấp, uống ngon hơn Tình Sa nhiều. "
Tuyết Mịch nói: " Con không muốn uống, con chỉ muốn nó thoi. "
Yêu Hoàng điểm nhẹ lên chóp mũi nhóc: " Con không uống mà lại muốn nó, vậy là con đi xin dùm người khác sao hửm? "
Tuyết Mịch ôm lấy tay Yêu Hoàng, nũng nịu nói: " Đi mà Hoàng bá bá, Hoàng bá bá cho con nhaa, con chỉ cần một bình thoi à, được hông ạ? "
Bị giọng nói non nớt nũng nịu như thế khiến Yêu Hoàng không thể nào cưỡng lại được, dứt khoác lấy một bình rượu Tình Sa từ trong không gian trữ ra.
Tuyết Mịch vui vẻ đưa tay nhận lấy nhưng lại bị Yêu Hoàng giơ bình rượu lên cao, sau đó đưa mặt mình lại gần Tuyết Mịch, ý đồ không thể nào rõ ràng hơn.
Tuyết Mịch vô cùng hiểu chuyện ôm lấy mặt Yêu Hoàng hôn cái chóc lên má khiến Yêu Hoàng càng thêm thõa mãn cười to.
Long Thập Thất ăn bơ từ đầu đến cuối: " ... "
==================================
Làm vội nên chưa kịp beta, có sai sót báo liền nhe ;-;
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~