Sau khi quay về Yêu Thần Điện, Tinh Hồi thúc thúc cũng không nói gì, chỉ bảo y lấy Phần Thiên ra, sau đó dạy y nếu lần sau lại gặp phải loại chuyện này thì nên sử dụng Phần Thiên như thế nào mới có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất, mặc dù trước đây y cũng đã từng tập dùng roi rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đánh người thực chiến, nên khó tránh khỏi việc ngượng tay.
Long Thập Thất biết y hôm nay đánh nhau ở học viện nhưng không hề chịu thiệt thì vui vẻ đến mức tung y lên trời: "Đứa nhỏ nhà ta trưởng thành rồi, thế mà còn đánh nhau cơ đấy, con làm không tồi!"
Nói xong, hắn ta lại cho Tuyết Mịch một đống đồ chơi mới, tất nhiên là không thể thiếu đồ ăn rồi, bên cạnh đó còn có rất nhiều thứ mang tính công kích nữa: "Đây là Phích Lịch Đan, nếu có lần sau nữa thì con cứ đem cái này quăng ra, một lần ném một viên là được, nổ nát cái mặt kia đi, còn đây là Nhiếp Hồn Phù, sau khi dùng linh lực thúc giục thì có thể khiến đối phương rơi vào mê trận sau đó cởi hết đồ khiêu vũ làm đủ trò hề ngay trước mặt mọi người!"
Cổ Khê liếc mắt khinh thường nhìn cái tên dạy hư người ta kia một cái rồi hỏi Tinh Hồi thêm mấy câu, biết được Chấp Pháp đường thế mà lại bất công trước mặt mọi người thì không vui nhíu mày.
Tinh Hồi cười nói: "Đại nhân vẫn nên ít quan tâm chuyện của bọn nhỏ đi, để Tuyết Mịch thử tự mình giải quyết xem sao, nếu Tuyết Mịch không giải quyết được mà còn bị bắt nạt thì chúng ta lại ra mặt cũng không muộn."
Cổ Khê cũng hiểu được rằng mình nên làm thế, nhưng nếu phải đợi đến khi Tuyết Mịch bị hại bị bắt nạt rồi bọn họ mới ra mặt, thì việc này đã không còn dễ giải quyết như vậy nữa rồi.
Ở Yêu Thần Điện có Long Thập Thất làm ầm ĩ nên Tuyết Mịch cũng không có tâm trạng mà suy nghĩ đến chuyện ngày hôm nay nữa, chờ đến khi trở về Vân Khởi, nhìn thấy Thời Uyên là cảm xúc của y lại bùng lên.
Chẳng qua chuyện lần này cũng đã khiến y bắt đầu suy nghĩ: "Vì sao những người đó phải làm như vậy chứ? Ta cũng đâu có quen biết bọn họ."
Thời Uyên: "Trên đời này không có việc gì là vô duyên vô cớ cả, còn tùy thuộc vào đó là tình thù hay là lợi ích."
Chắc chắn không thể nào là tình thù được, y và cái tên Lư Xuân kia thì có thể có tình thù gì chứ, cho nên Tuyết Mịch càng là khó hiểu: "Ta đoạt ích lợi gì của hắn sao? Chẳng lẽ là vì ta bán đan dược, nên đoạt mối làm ăn của hắn? Nhưng trong chợ nhiều hàng bán đan dược lắm kia mà."
Thời Uyên ôm y lên đùi mình rồi vung tay lên, một cột nước sóng sánh xuất hiện giữa không trung, sau đó có bóng dáng của hai người nhanh chóng hiện lên giữa cột nước.
Tuyết Mịch mở to hai mắt nhìn, thấy mặt của hai người đó thế mà lại là huynh đệ nhà họ Bạch.
Giờ phút này huynh đệ nhà họ Bạch đang ở trong tẩm các, Bạch Thịnh bưng chén trà trong tay vẻ mặt u ám im lặng không nói gì, tộc đệ của hắn Bạch Địch lại vô cùng lo lắng đi qua đi lại như kiến bò trên chảo nóng: "Ngươi nói xem việc ngày hôm nay có thể nào phát sinh thêm chuyện gì không?"
Bạch Thịnh nhẹ nhàng lắc lắc chén trà trong tay, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Có thể có phát sinh gì chứ, việc ngày hôm nay căn bản không liên quan đến chúng ta."
Bạch Thịnh nói xong thì ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Địch: "Rốt cuộc Tuyết Mịch này là người phương nào, sao một chút cũng không điều tra ra được?"
Bạch Địch lắc đầu: "Người gần gũi với Tuyết Mịch nhất chỉ có Ô Không Không kia, lúc này vừa mới nhập học chưa lâu, thời gian quá ngắn, nhưng ngày đó ở Luật Sự các, y vung tiền không tiếc tay là điều không thể giả được, nếu có thể mời chào y vào giúp đỡ một tay, thì ngươi sẽ càng có thêm cơ hội tranh cử chức vị đại đường chủ, đáng tiếc Tuyết Mịch này thế mà lại không chịu sự khống chế."
Bạch Thịnh cười khẽ một tiếng: "Nếu y dễ dàng chịu khống chế rồi mặc cho người khác điều khiển, thì e rằng cũng không có năng lực ném cả trăm vạn linh tinh ở Luật Sự Các."
Bạch Địch thở dài: "Thúc thúc của y có thể chống lại Chấp Pháp đường một cách công khai như vậy, bây giờ Nhung Hạo của Chấp Pháp đường vẫn còn quỳ ở chợ kia kìa, ngay cả trưởng lão học viện cũng không xuất hiện, cứ như cam chịu chuyện này luôn rồi, cũng không biết thúc thúc của y là ai."
Bạch Thịnh: "E rằng đó là người mà ngay cả học viện cũng không thể đắc tội, thân phận của Tuyết Mịch không phải Hoàng tộc thì cũng là Vương tộc."
Thật ra bọn họ hoàn toàn không đoán được đến nhân vật Tiểu Long Quân, y mới bao lớn chứ, chỉ vừa phá vỏ không lâu, mặc dù trước đó có chuyện xây dựng Truyền Tống Trận giữa thành Vân Khởi và thành Triều Thánh cho Tiểu Long Quân, thế nhưng có ai nói Tiểu Long Quân sẽ nhập học Thánh Linh đâu, với tuổi tác của Tiểu Long Quân thì muốn nhập học Thánh Linh cũng phải đợi cả trăm năm sau.
Chủ yếu là vì thời gian khai giảng quá ngắn, chỉ vừa qua mấy ngày thôi nên có rất nhiều thứ chưa điều tra kịp, thấy Tuyết Mịch kia vung tiền hào phóng nên bọn họ mới muốn mời chào, dù sao cũng không có hại gì.
Thế nên hai người cứ đoán già đoán non trong các Vương tộc cao giai, dưới tình huống không có manh mối gì, bọn họ chỉ có thể tạm thời gác chuyện này qua một bên.
Bạch Thịnh: "Việc mời chào tạm thời dừng lại đã, sau việc ngày hôm nay, nếu chúng ta có động thái mới thì không ổn lắm, nếu bị nhận ra gì đó thì có khi mời chào lại thành kết thù ngược đấy."
Bạch Địch cũng nghĩ vậy: "Ai biết Tuyết Mịch trông có vẻ như không biết tức giận là gì thế mà nói ra tay là ra tay luôn vậy chứ, may mà Lư Xuân vốn dĩ là một người kích động vụng về, e rằng cho đến bây giờ, hắn ta vẫn chỉ đang tưởng mình ghen tỵ với việc buôn bán của người khác, nên coi đối phương như người mới mà đùa giỡn ra oai, không ngờ lại tự bê đá đập chân mình."
Bạch Thịnh nói: "Ngươi tạm thời trấn an Hồng Nương bên kia đi, để nàng ta ngậm miệng lại."
Bạch Địch vội vàng nói: "Huynh trưởng yên tâm, giờ phút này có lẽ Lư Xuân và Nhung Hạo vẫn còn quỳ ở phiên chợ nhỏ, Hồng Nương cũng không ngốc, trong lòng nàng ta hiểu rõ dụng ý của việc ta để nàng lơ đãng châm ngòi trước mặt Lư Xuân, vừa xảy ra chuyện này, nàng ta chắc chắn là muốn phủi sạch quan hệ, sợ là sẽ bịt chặt miệng nửa câu cũng không dám thốt ra."
Bạch Thịnh gật đầu: "Như vậy thì tốt."
Thời Uyên vung tay lên, bóng dáng hai người đang nói chuyện dần dần biến mất giữa không trung.
Tuyết Mịch quay đầu nhìn về phía Thời Uyên: "Thế nên việc này là do một tay bọn họ khơi mào để mời chào ta sao?"
Thời Uyên chọt chọt cái trán của y: "Đừng bao giờ xem thường lòng người, có đôi khi việc nhìn như không liên quan, nhưng dây mơ rễ má sau lưng lại vô cùng phức tạp."
Tuyết Mịch im lặng hồi lâu rồi mới mở miệng: "Uyên Uyên, ngay từ đầu ta đã muốn giống người khác, nhập học một cách bình thường, sợ có người có ý đồ xấu muốn nịnh bợ ta nên mới giấu long giác đi, có phải suy nghĩ này của ta là sai rồi không?"
Nếu không giấu long giác đi thì ai ai cũng sẽ biết thân phận của y, chuyện khác thì chưa nói, nhưng mấy chuyện âm thầm tính toán sau lưng e là sẽ không phát sinh.
Thời Uyên cũng không phủ định y ngay: "Cái gì cũng có nhiều mặt, còn tùy thuộc vào việc ngươi muốn nhìn nhận mặt nào nữa, nếu mong muốn của ngươi là được đơn giản nhập học, vậy thì ngươi phải chấp nhận và thích nghi với việc có thể sẽ xuất hiện sự sân si, chèn ép, thậm chí là tính toán sau lưng, còn nếu ngươi chọn cao cao tại thượng, thì phải chấp nhận sự nịnh bợ, nâng đỡ cùng khen tặng mọi lúc mọi nơi, với kiểu người trước có lẽ ngươi sẽ gặp được một hai vị bằng hữu cùng chung hoạn nạn, nhưng người sau cũng không nhất định sẽ phải đứng một mình ở nơi cao đón gió lạnh."
Bắt gặp ánh mắt ngây thơ mờ mịt của Tuyết Mịch, Thời Uyên nhẹ nhàng chọt trán y: "Thân phận bình thường kết bạn, chưa chắc đã gặp được bạn bè chân chính, thân phận cao quý kết bạn, cũng chưa chắc đã toàn là bạn bè giả, tất cả đều phải xem ngươi phân biệt như thế nào đã."
Một mình Tuyết Mịch suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cũng minh bạch được dụng ý của những lời mà Thời Uyên nói, y phát hiện ra mình đã đi nhầm đường mất rồi.
Tuy lúc đó không có cảm nhận sâu sắc gì, vì y còn quá nhỏ, chỉ vừa tiếp xúc với thế giới xa lạ này hơn một tháng mà thôi, dù chưa từng suy nghĩ sâu xa gì, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn đọng lại.
Ban đầu, Tùng Khê và Cảnh Hoán vì biết y là người của Trần Hư Cung nên mới tính kế dẫn y ra ngoài, khi đó y không thể tưởng tượng được đủ loại chuyện thâm sâu, mà chỉ một lòng muốn kết bạn đồng trang lứa rồi cùng ra ngoài chơi, mặc dù sau đó vỡ lẽ, nhưng trong tình huống mạng người treo trước mặt, y cũng không để ý đến mục đích xấu ban đầu đó nữa.
Nhưng ngay cả khi y cảm thấy không nên quan tâm, thì động cơ ban đầu do thân phận này mang lại, vẫn hằn một dấu vết trong lòng y.
Sau khi mọi người biết được thân phận của y, những người bạn đồng trang lứa mà người trong tứ tộc đưa tới đều nịnh bợ tâng bốc, vô tình lại phóng đại cái dấu vết mỏng manh mà trước kia y nghĩ mình sẽ không thèm để ý, vậy nên y càng phản cảm hơn và cảm thấy những người kết bạn với y sau khi biết được thân phận của y đều không phải bạn bè thật lòng, mà là có ý đồ khác.
Bây giờ y mới chính thức minh bạch, có một số chuyện, không phải cứ giấu đi là ổn.
Cũng hiểu được vì sao trước kia ngay từ đầu Thời Uyên đã biết rõ bọn họ có mục đích xấu nhưng vẫn để mặc y đi theo ra ngoài, nói ngàn lời vạn câu cũng không bằng một lần y tự mình cảm nhận.
Nếu trước kia Thời Uyên không để y ra ngoài mà ngăn chặn hết tất cả mọi mục đích xấu, để bên cạnh y chỉ còn lại một đám người nịnh bợ tâng bốc, thì y cũng không biết bây giờ mình sẽ như thế nào nữa.
Y không phải rồng bẩm sinh mà chỉ là ngoài ý muốn kết hợp mà thôi, tính tình tất nhiên cũng không giống rồng, nếu với tính cách ngang ngược của Thập Thất thúc thì không cần lo lắng sẽ có người tính toán sau lưng hắn, bởi vì muốn gần gũi cũng phải dũng cảm lắm mới làm được.
Vì đó là y nên Uyên Uyên mới suy nghĩ nhiều như vậy chăng, nhìn như cái gì cũng không làm, nhưng trên thực tế thì đã chuẩn bị mọi thứ hết rồi, đầu tiên là chôn vào lòng y một hạt mầm, lại dạy y nhìn thẳng vào thân phận của mình, sau này tất nhiên sẽ không dễ bị người khác lừa gạt nữa.
Lúc sắp ra cửa, Tuyết Mịch thò tay ôm lấy Thời Uyên, dùng long giác cọ cọ hai má hắn: "Uyên Uyên, ta thích ngươi nhất!"
Sáng sớm đã được Long tể ôm lấy thổ lộ, dù có là Thời Uyên thì cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Khi Tuyết Mịch trở lại Ngũ Linh Viện, tiếng bàn luận trong học viện Thánh Linh lập tức biến mất, Ô Không Không vội vàng chạy tới: "Ngươi không sao chứ?"
Tuyết Mịch: "Không sao, có chuyện gì thế?"
Ô Không Không nói: "Mấy người ngày hôm qua vẫn còn quỳ ngoài chợ kìa, hôm qua Đường chủ Chấp Pháp đường và Các chủ Luật Sự Các đều cử người đi tìm ngươi nhưng ngươi không ở đây."
Nàng ở cạnh chỗ Tuyết Mịch ở, lại vẫn luôn chú ý đến động tĩnh trong Thấm Thủy Lâu của Tuyết Mịch nên biết được ngày hôm qua có hai đám người đến đây, thậm chí còn có người của các thế lực khác đang âm thầm tìm hiểu nữa.
Tuyết Mịch gật đầu: "Ta đi xem sao, hôm nay sẽ không lên lớp."
Tuyết Mịch nói xong thì xoay người đi ra ngoài, Phồn Lũ và Hoa Triều tất nhiên cũng đuổi theo, Ô Không Không vội vàng xách váy lên chạy cùng: "Ta cũng đi với ngươi!"
Ở lại đây nghe người khác đoán già đoán non không bằng đi theo luôn, dù có phát sinh chuyện gì thì nàng cũng là đương sự trong chuyện ngày hôm qua, nếu cần nhân chứng nàng cũng có thể đứng ra.
Tuyết Mịch cũng không ngăn cản, để mặc Ô Không Không đi theo.
Đám người Nhung Hạo và Lư Xuân còn quỳ trong chợ từ hôm qua, phiên chợ hôm nay vẫn chưa mở, tuy nhiên người vây lại hóng chuyện thì không hề ít, trên đường đi tới đó, Tuyết Mịch nghe thấy không ít người đang trào phúng bọn người Chấp Pháp đường ngày thường cậy quyền mà hành xử ngang ngược, cuối cùng cũng đá phải tấm ván sắt, xem ra có không ít người mang lòng oán hận nặng nề với chúng.
Chờ đến khi đi tới trước mặt mấy người kia, những kẻ ngày hôm qua còn mang dáng vẻ cao cao tại thượng giờ đã mặt mày tái nhợt chật vật bất kham không chịu nổi.
Lư Xuân bị y quất cho một roi, mà roi kia còn mang theo cả hỏa độc nữa, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại luôn đau đớn khó nhịn, hắn ta còn bị linh lực trấn áp bắt quỳ gối không thể động đậy nên không được trị liệu kịp thời, giờ khắc này mặc dù vẫn còn sống nhưng cũng chỉ là một mảnh hơi tàn.
Tên Nhung Hạo kia cũng chẳng khá hơn Lư Xuân là bao, hắn vốn thuộc Hổ tộc, tại Yêu giới, Hổ tộc cũng được xem là một đại gia tộc, huyết mạch trên người càng là dính chút hơi của Bạch Hổ nên tất nhiên thiên phú không giống người thường, từ nhỏ đã có tính cách kiêu ngạo, bản tính còn là một kẻ ngang ngược thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, sau khi vào Chấp Pháp đường, có được quyền thế trên tay, cái tính tình này của hắn lại càng được phóng đại.
Nhung Hạo có thực lực cùng xuất thân, mặc dù hành xử bá đạo nhưng không phải người lỗ mãng, lúc làm việc hắn ta rất để ý đến các quy tắc trong học viện, dù có khiến cho người ta phải hàm oan cũng không thể nói nên lời, người của Chấp Pháp đường bọn họ giỏi nhất là lợi dụng chỗ hổng luật pháp để chui qua.
Giống như hôm qua vậy, hắn ta hoàn toàn có thể đẩy hết mọi chuyện lên người Tuyết Mịch nhưng không đề cập gì tới chuyện mà Lư Xuân gây ra, bằng cách này, mọi hình phạt đều trở nên chính đáng và hợp lý, không ai có thể chỉ ra lỗi sai.
Nhưng không ngờ rằng dù có lợi dụng sơ hở hay âm thầm tính toán, cũng không thắng được sức mạnh tuyệt đối.
Một kẻ kiêu ngạo như hắn, ngày thường luôn được người khác nịnh bợ nâng đỡ, bây giờ lại bị ép phải quỳ xuống đất không dậy nổi ngay trước mặt tất cả mọi người, ai đi qua cũng có thể liếc mắt nhìn một cái, không biết trong lòng còn đang chê cười hắn ta kiểu gì, gần như mỗi một ánh mắt quét qua, đều như đang hung hăng đánh một cái tát lên mặt hắn ta vậy.
Từ ngày hôm qua đến hôm nay, từng phút từng giây trôi qua đều là một sự dày vò khoét sâu từ tim đến xương, càng biết rõ không thể thì hắn ta càng không ngừng vận dụng linh lực, muốn phản kháng lại áp lực đang trấn áp mình.
Vậy nên dưới sự tra tấn trong ngoài như thế, trông dáng vẻ Nhung Hạo còn thảm hơn cả Lư Xuân, ngay cả chiếc pháp y bình thường không dính một hại bụi, cũng bị gấp nếp và bẩn thỉu.
Còn các đệ tử Chấp Pháp đường đi theo hắn ta cũng bị ép quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn ai, có thể vào được Chấp Pháp đường thì ai chẳng phải thiên chi kiêu tử đằng sau có người chống lưng chứ, tình huống mất mặt như vậy e rằng sau này sẽ sinh ra bóng ma trong lòng.
Tuyết Mịch đi tới trước mặt bọn người kia, có người đang hóng chuyện gần đó nhận ra y, có người lại được người khác phổ cập kiến thức cho, biết rằng đứa nhỏ trông có vẻ không lớn lắm này chính là đương sự đã làm cho người của Chấp Pháp đường phải quỳ ở đây cả đêm, cả đám nín thở chờ xem chuyện gì sắp diễn ra tiếp theo.
Tuyết Mịch vừa tới gần, ánh mắt đầy phẫn hận và khát máu như muốn ăn tươi nuốt sống của Nhung Hạo nhanh chóng nhìn sang, Lư Xuân quỳ bên cạnh sau một đêm bị hỏa độc tra tấn đã không chịu đựng nổi nữa, nếu không phải vừa không thể động đậy vừa không thể phát ra tiếng thì Lư Xuân đã mở miệng cầu xin tha thứ từ lâu, bây giờ nhìn thấy Tuyết Mịch, ánh mắt hắn ta không còn sự oán độc nữa mà là đau khổ cầu xin, hắn ta thật sự không chịu nổi sự dày vò này nữa.
Chấp Pháp đường và Luật Sự các đều đã nhận được tin tức của Tuyết Mịch, chân trước y vừa bước tới chợ, thì đằng sau bọn họ đã đuổi tới rồi.
Ô Không Không căng thẳng nhích lại gần người Tuyết Mịch hơn một chút, sợ những người này đột nhiên làm khó bọn họ.
Người vừa tới là Các chủ của Luật Sự các và Đường chủ của Chấp Pháp đường, Chấp Pháp đường có thể xem như là cấp dưới của Luật Sự các, hôm nay bọn họ cùng nhau đến đây, tất nhiên là muốn thăm dò tìm hiểu xem tân sinh mà ngay cả Trưởng lão Học viện cũng phải ngầm đồng ý cho tung hoành này là ai.
Chờ Các chủ Luật Sự các Minh Thiển Du vừa tới chợ, còn chưa lại gần, thì căn nguyên bội kiếm của hắn đã dao động, khi nhìn thấy tân sinh trông còn nhỏ tuổi kia, ánh mắt càng là híp lại trong phút chốc.
Trong căn nguyên bội kiếm của hắn ta có dung hợp một viên Giao Châu, là Giao Châu của người cá, thiện thủy tái sinh, vốn đã là một báu vật hiếm có, thế mà lúc này nó lại cảm nhận được một cỗ lực lượng áp chế mỏng manh từ trên người tân sinh kia, luồng sức mạnh này tất nhiên không phải đến từ tu vi, mà là từ một pháp bảo nào đó trên người y.
Sau khi cẩn thận cảm nhận, Minh Thiển Du hơi nhíu mày, là khí Tịnh Li.
Hơn nữa hắn ta còn cảm nhận được một hơi thở thuộc về dị hỏa từ vết hỏa độc trên người Lư Xuân, vừa là Tịnh Li vừa là dị hỏa, thân phận của tân sinh này quả thật không tầm thường.
Nhưng điều mà Minh Thiển Du đang toan tính cũng không phải là vì lai lịch tân sinh bất phàm nên giữ khoảng cách, mà là muốn cẩn thận điều tra chi tiết để suy tính cho tương lai, nếu gặp phải người có gia thế lợi hại thì tốt nhất là nên tránh đi, sao còn dám ở đây tranh luận nữa.
Trừ phụ trách trật tự pháp luật của toàn bộ học viện Thánh Linh ra, thì Luật Sự các còn có thể lên kế hoạch cho một số nhiệm vụ nữa, thế nên có thể nói rằng quyền thế vô cùng to lớn.
Một khi tân sinh vượt qua được bài kiểm tra đánh giá đầu vào sau khi nhập học sẽ căn cứ vào thực lực mà phân ban một lần nữa, mỗi năm đều phải hoàn thành một nhiệm vụ được giao, trong nhiệm vụ được phát chất chứa rất nhiều nguy hiểm, con đường tu hành chính là nghịch thiên cãi mệnh, tìm kiếm các loại bí cảnh vốn đã là một mối nguy lớn, thế nên nếu có ngoài ý muốn ngã xuống thì cũng là chuyện bình thường.
Các chủ Minh Thiển Du im lặng suy nghĩ không nói gì nên Đường chủ Chấp Pháp đường đến cùng hắn ta tiến lên: "Ta đã nghe nói đến chuyện ngày hôm qua, lỗi là do Lư Xuân gây chuyện trước, Nhung Hạo vì nóng lòng muốn dẹp loạn nên mới có thể chưa kịp hỏi rõ nguyên nhân, Lư Xuân chắc chắn sẽ nhận trừng phạt thích đáng, bọn ta cũng sẽ không phớt lờ chuyện của Nhung Hạo, chỉ là nếu cứ để bọn họ tiếp tục quỳ gối ở chợ phiên thì sẽ tạo thành ảnh hưởng đến người khác, vị tiểu sư đệ này, xin ngươi thủ hạ lưu tình một chút."
Tuyết Mịch nhìn người đàn ông mặc đồ màu lam kia một cái, y không quá thích hơi thở trên người đối phương, sau đó mới quay đầu nhìn người vừa nói chuyện: "Ngươi là ai?"
Người nọ có vẻ hơi hít thở không thông trong giây lát, tựa hồ hắn ta cảm thấy mất hết mặt mũi khi bị hỏi trước mặt công chúng như vậy, sắc mặt lập tức khó coi vô cùng, nhưng thực mau đã thu liễm cảm xúc lại rồi đáp: "Ta là Đường chủ của Chấp Pháp đường, Lâu Cửu Tư."
Nói xong, hắn ta lại giới thiệu người bên cạnh mình một lần, sợ thằng nhóc con này lại hỏi thêm một câu ngươi là ai: "Vị bên cạnh ta chính là Các chủ Luật Sự các."
Tuyết Mịch nhìn về phía Lâu Cửu Tư rồi lại liếc nhìn Nhung Hạo: "Ngươi là Đường chủ thế hắn ta là gì?"
Lâu Cửu Tư đáp: "Hắn ta là một nhánh tiểu Đường chủ ta phân ra."
Tuyết Mịch: "Nếu ta nói hắn là một kẻ không phân biệt đúng sai, không xứng ở lại Chấp Pháp đường thì sao?"
Lâu Cửu Tư nhìn Tuyết Mịch rồi cười nhẹ: "Chuyện hôm qua ta sẽ trả lại sự trong sạch cho ngươi, còn những chuyện khác ngươi không cần bận tâm."
Minh Thiển Du nhìn về phía Tuyết Mịch: "Nơi chấp pháp của Thánh Linh có điều lệ làm việc riêng, không phải lúc nào cũng có thể quyết định bằng một hai lời nói được, tiểu sư đệ là tân sinh vừa nhập học, có lẽ không quá hiểu về những dây mơ rễ má trong đó, nếu sau khi điều tra, chúng ta thấy bọn họ sai thì sẽ để bọn họ tự mình tới giải thích với ngươi, về phần những hình phạt khác thì sẽ xử lý theo quy định trong Các."
Minh Thiển Du nói xong còn cười cười với Tuyết Mịch, ánh mắt cứ như đang rộng lượng nhìn một đứa nhỏ không hiểu chuyện vậy: "Dù là quy định nào thì cũng không thể làm trái, bất kỳ nơi nào cũng đều có nội quy quy định riêng, nếu như người ngoài cuộc có thể tùy ý chỉ trỏ thì sẽ rối loạn lên mất, tiểu sư đệ, ngươi thấy ta nói như vậy có đúng không?"
Tuyết Mịch không thích người này, y cũng không biết tại sao, nhưng không thích chính là không thích, rõ ràng lời nói của đối phương nghe có vẻ rất có đạo lý, nhưng từ trước tới nay chưa từng có người nào không theo ý y, cộng thêm sự phản cảm theo bản năng nên sự ngang ngược của y lại trỗi dậy: "Ngày hôm qua bọn họ muốn dẫn ta tới Luật Sự các, ta cảm thấy các ngươi là rắn chuột một ổ thế nên lười đi, hôm nay ta có hứng thú, cũng vừa lúc muốn nhìn xem các ngươi sẽ phân biệt thị phi để trả lại sự trong sạch cho ta kiểu gì."
Tuyết Mịch nói xong bèn quay người bước đi, lúc y quay người lại, áp lực đè lên mười người đang quỳ trên mặt đất đột nhiên tiêu tán, cả mười người cùng phun ra một ngụm máu tươi sau đó không chống đỡ được nữa mà ngã xuống.
Người của Chấp Pháp đường vội vàng tiến lên đỡ bọn họ dậy, đúng lúc này, người của Minh Kỷ đường vốn từ trước đến nay không quan tâm bất kể chuyện gì lại tới đây, sau khi liếc mắt nhìn đám người bị thương không nhẹ, bọn họ quay sang nói với người phụ trách của Luật Sự các và Chấp Pháp đường: "Làm phiền các vị Luật Sự các đi một chuyến."
Từ trước tới nay Minh Kỷ đường luôn mặc kệ mọi chuyện, nhưng nếu đã quan tâm thì đó không còn là việc nhỏ nữa, bình thường, nếu trong Học viện có chuyện lớn mà ngay cả Luật Sự các cũng không có quyền hỏi đến thì Minh Kỷ đường sẽ ra mặt.
Luật Sự các là do Học viện ủy quyền xuống cho các đệ tử xây dựng nên, còn Minh Kỷ đường là do hộ viện Thánh Linh tạo thành, địa vị của mỗi người thậm chí còn có thể so với Trưởng lão, mặc dù cũng là chọn lựa từ trong các đệ tử mà ra, số lượng tuy ít nhưng lại tinh anh, cũng không phải nơi mà các thế lực khác có thể dễ dàng rót người vào, nếu ngay cả tầng lớp quản lý cũng bị các thế lực chen chân thì Thánh Linh sẽ không thể duy trì được trăm vạn năm huy hoàng và vinh quang như thế.
Thấy ngay cả Minh Kỷ đường cũng ra mặt, Minh Thiển Du và Lâu Cửu Tư liếc nhìn nhau một cái, Lâu Cửu Tư đầy mặt bất an, dù sao thì bọn họ cũng không đủ thực quyền để chống lại Minh Kỷ đường, rất dễ nhận thấy Minh Thiển Du cũng không vui, thậm chí còn cảm thấy bực mình vì chút việc nhỏ này mà Minh Kỷ đường cũng nhúng tay vào, lại càng cảm thấy mình bị xúc phạm, nhưng dù thế nào thì tên Nhung Hạo này cũng khó mà giữ được.
Dễ nhận thấy rằng Nhung Hạo cũng biết rõ tình hình của bản thân, việc này còn nghiêm trọng hơn suy nghĩ của hắn ta nhiều, bây giờ ngay cả Minh Kỷ đường cũng xuất hiện, vậy tất nhiên hắn ta sẽ bị Các chủ và Đường chủ từ bỏ, dù có không cam lòng nhưng hắn ta vẫn phải tính toán cho bản thân, cùng lắm là từ bỏ vị trí này, thậm chí rời bỏ Thánh Linh.
Đoàn người bọn họ tới Luật Sự các còn sớm hơn cả Tuyết Mịch, dù sao thì mỗi ngày hắn đều sẽ ghé qua địa phương này, nên vô cùng quen thuộc.
Lúc Tuyết Mịch đến, bọn họ đang đứng trong đại điện Luật Sự các, bởi vì có người của Minh Kỷ đường ở đây nên Các chủ Minh Thiển Du cũng không dám tùy tiện ngồi lên ghế chủ vị.
Tuyết Mịch đi xuyên qua đám người rồi ngồi xuống vị trí cao nhất, học theo ánh mắt của Thời Uyên, vô cùng có khí thế nhìn xuống bên dưới, y còn cố gắng học theo giọng nói của Uyên Uyên, lạnh lùng không chút tình cảm mở miệng: "Bắt đầu đi, trừng phạt như thế nào, ta ở đây nhìn."
Nếu không phải cái giọng kia còn chút hơi sữa non nớt thì thật sự đã giống Thời Uyên đến tám phần mười rồi.
Ô Không Không không dám vào theo nên đứng ở cửa, còn tránh ở sau lưng Bắc Mục, cảnh tượng này thật đúng là đáng sợ mà.
Hoa Triều và Phồn Lũ mỗi người một bên đứng sau lưng Tuyết Mịch, khí thế của hộ vệ được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Minh Thiển Du hơi nhíu mày nhìn qua, khóe mắt chăm chăm để ý đến người của Minh Kỷ đường, khi thấy bọn họ không có chút phản ứng nào với hành vi của tân sinh kia, cứ như việc y bỏ qua mặt mũi của tất cả mọi người rồi đảo khách thành chủ là hành động rất bình thường, trong lòng chợt cảm thấy kì lạ.
Có khả năng đi được tới địa vị ngày hôm nay ở Thánh viện đứng đầu Tam giới, hắn chắc chắn không phải người ngu ngốc, tất cả những chuyện xảy ra từ hôm qua tới hôm nay đều chứng minh rằng thân phận của tân sinh này rất lợi hại, thế nhưng khai giảng chỉ mới qua mấy ngày mà thôi, dù trong tay có quyền hành thì những người mà hắn ta điều tra để mượn sức không phải đến từ các gia tộc lớn thì cũng là nhân vật nổi bật có thiên phú cực cao.
Vậy nên trước ngày hôm qua thậm chí hắn ta còn không biết tên của vị tân sinh này, sau khi xảy ra chuyện, hắn ta đi điều tra, nhưng do thời gian quá ngắn nên vẫn chưa có chút kết quả nào, lúc nhìn thấy hành vi của y, hắn ta vô thức cảm thấy bị xúc phạm, đến khi ổn định lại tâm trạng muốn kìm nén cảm xúc thì đã chậm một bước rồi.
Tuyết Mịch đã để ý tới ánh mắt của hắn, cũng nhìn thẳng lại: "Sao nào, trông ngươi có vẻ mất hứng nhỉ, chẳng lẽ nghiêm khắc trừng phạt và trả lại trong sạch mà các ngươi nói chỉ là lừa dối ta thôi hả? Lừa ta xong lại tiếp tục thiên vị cho người của mình, cho họ chút trừng phạt nhỏ rồi thả người là xong việc phải không?"
Tốt xấu gì Minh Thiển Du cũng đã sống cả ngàn năm, bây giờ đang ở tu vi Độ Kiếp Kỳ, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi là có thể phi thăng thành Địa tiên, vì một chuyện nhỏ như thế này mà đánh mất một cấp dưới mình đánh giá cao thì cũng thôi đi, còn bị người ta ngồi lên đầu như thế, nếu nói trong lòng hắn ta không có chút bất mãn nào thì tất nhiên là nói láo.
Tuyết Mịch hơi hơi nghiêng đầu sang nhìn hắn ta: "Nếu ngươi muốn bao che khuyết điểm thì ta đây cũng chỉ có thể học theo thôi, không nhìn xanh đỏ đen trắng gì cả, mặc kệ đúng sai mà bênh vực người của mình."
Tuyết Mịch nói xong, long giác trên trán y hiện ra, một luồng long khí mạnh mẽ xông qua lớp Thần khí bảo vệ, y còn không khách khí nói: "Vậy xem xem khuyết điểm ngày hôm nay ai có thể bao che được nhé."
Minh Thiển Du và Lâu Cửu Tư không thể ngờ được tân sinh này thế mà lại là Tiểu Long Quân, trong nháy mắt, vẻ mặt hai người tái nhợt đi.
Ô Không Không ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn sau đó vô thức cầm ống tay áo Bắc Mục nhét vào miệng cắn, Tuyết Mịch thế mà lại là Tiểu Long Quân ư? Thảo nào trước kia dù nàng có hỏi kiểu gì y cũng không nói mình thuộc tộc nào, nếu nàng biết y là Tiểu Long Quân thì sao còn dám láo xược đối xử với Tuyết Mịch như đệ đệ mình như vậy chứ.
Nghĩ đến việc mình đã từng gặp qua gia trưởng của Tuyết Mịch, vậy tất nhiên bọn họ đều là Long Quân, có khi còn là Thượng thần nữa, nghĩ đến đây, Ô Không Không sắp ngất luôn rồi, nàng còn từng khoe khoang Vu thần của bọn họ còn lợi hại hơn Thượng thần nhiều, mặc dù đó là sự thật nhưng bây giờ tộc nhà nàng không còn Vu thần nữa, còn nhà Tuyết Mịch lại có đến mấy vị Thượng thần a!
Nếu không phải cơ thể rất khỏe mạnh thì nàng hận không thể ngất luôn tại đây cho đỡ xấu hổ.
Lư Xuân quỳ bên dưới vừa thấy long giác trên đầu Tuyết Mịch thì gần như là trợn trắng mắt ngất xỉu.
Về phần Nhung Hạo, hắn ta nghĩ đến mọi tình huống có thể xảy ra, chỉ duy nhất tình huống này là không nghĩ tới, thậm chí người hôm qua còn vô cùng có khả năng là một Thượng thần, trong lòng oán hận do bị sỉ nhục liền bị sự sợ hãi thay thế ngay lập tức, hắn ta không nhịn được mà hối hận, vì sao hôm qua lại cứ một hai phải che chở cho tên Lư Xuân kia cơ chứ? Một Lư Xuân nho nhỏ sao đáng để hắn ta chôn vùi cả tương lai của bản thân!
Tuyết Mịch nhìn bọn họ rồi nói: "Trước đây các ngươi luôn cậy thế bắt nạt người khác, nếu ta chỉ là một tân sinh nhỏ nhoi thì ngày hôm qua đã bị cái miệng ăn không nói có của Lư Xuân oan ức chết rồi, tên Nhung Hạo này không hỏi đúng sai đã thiên vị, hôm qua hắn ta cứ một hai muốn mang ta đến Luật Sự các này chơi một ngày, thế nhưng hôm qua ta mà đi thì có mạng trở về nữa hay không còn chưa chắc."
Không chờ bọn họ phản bác, Tuyết Mịch đã nói tiếp: "Các ngươi đối xử với ta như thế nào thì ta sẽ đối xử với các ngươi như thế, ta cảm thấy như vậy rất công bằng."
Minh Thiển Du vội vàng nói: "Tiểu Long Quân..."
Không đợi hắn ta nói hết lời, Tuyết Mịch đã cắt ngang: "Hôm qua thúc thúc ta nói hình phạt cần tăng gấp đôi mới là thích đáng, Lư Xuân năm mươi roi, nên đánh thế nào thì đánh thế đó đi, đánh xong, chuyện giữa ta và hắn xem như chấm dứt."
Người dẫn đầu mà Minh Kỷ đường cử tới là Lạc Phượng của Phượng tộc, tính ra thì hắn còn là tộc huynh của Nghê Hoàng nữa, mặc dù chưa gặp qua Tuyết Mịch, nhưng trước kia Nghê Hoàng từng đi theo Yêu Hoàng bệ hạ đến Tam Trọng Thiên, Lạc Phượng đã từng gửi quà tặng cho Tiểu Long Quân rồi.
Khi đó vì tìm kiếm Tiểu Long Quân bị Thiên Đầu Điểu tha đi mà cả Yêu tộc đều bị lật tung, lúc nghe nói Tiểu Long Quân ở Tam Trọng Thiên, bọn họ lập tức tìm tới, tiếc rằng lúc ấy hắn ta còn có nhiệm vụ ở Thánh Linh nên không thể rời đi được, nếu không thì người hộ tống Yêu Hoàng tới Tam Trọng Thiên khi đó sẽ là hắn mà không phải Nghê Hoàng.
Cứ cho là hắn chưa từng gặp Tuyết Mịch nhưng đã có sự thân thiết trời sinh với y, lúc này thấy Tuyết Mịch tuy tuổi còn nhỏ nhưng khí thế phi phàm, cũng không phải ngang ngược vô lý hành xử bá đạo thì khó nén sự yêu thích trong lòng, thế nên bèn sai cấp dưới lôi Lư Xuân ra ngoài điện đánh năm mươi roi ngay trước mặt mọi người.
Sau khi Lư Xuân chết ngất bị kéo đi rồi, Tuyết Mịch lại nhìn về phía Nhung Hạo: "Trong lòng người này không phân đúng sai, sao có thể đảm nhận vị trí người chấp pháp được, hắn ta chỉ biết vì tình riêng mà làm trái pháp luật, nên miễn chức hắn ta đi, phải để người có đức đảm nhận."
Lạc Phượng gật đầu: "Nên như thế."
Sau đó Lạc Phượng lại cho người kéo Nhung Hạo xuống, còn cách chức hắn ta, về phần những người từng dựa dẫm hắn, những người từng đắc tội hắn rồi bị hắn ta chèn ép, sẽ quay lại phản công như thế nào, thì đó cũng là chuyện hắn tự chuốc lấy.
Xử lý xong hai người này, Tuyết Mịch nhìn về phía Minh Thiển Du và Lâu Cửu Tư.
Minh Thiển Du vội vàng nói: "Việc này là do ta quản lý không nghiêm, dùng người không rõ, bây giờ được Tiểu Long Quân cảnh cáo, sau này Luật Sự các và Chấp Pháp đường chắc chắn sẽ nghiêm túc chấn chỉnh sửa đổi, xem như đây là một bài học!"
Tuyết Mịch nghe vậy thì hừ khẽ một tiếng: "Chẳng phải vừa rồi còn muốn bao che khuyết điểm sao? Sao ngươi sửa miệng nhanh như vậy? Hành vi này của ngươi gọi là gió chiều nào theo chiều ấy, quả nhiên là người có tâm bất chính mới có cấp dưới làm việc trái quy định như vậy."
Tuyết Mịch nhìn về phía người dẫn đầu có ánh mắt sạch sẽ và dáng vẻ anh tuấn của Minh Kỷ đường rồi hỏi: "Nếu ta không hài lòng với hai người kia thì phải làm sao mới đổi được?"
Vẻ mặt Minh Thiển Du và Lâu Cửu Tư ngay lập tức trở nên cực kỳ khó coi, trong lòng hai người bắt đầu tính toán có thể vận dụng lực lượng nào trong tay để cứu vãn tình hình trước mắt.
Người mà Tuyết Mịch hỏi chính là Lạc Phượng, Lạc Phượng bèn mỉm cười nói: "Không cần làm gì cả, chỉ cần Tiểu Long Quân muốn đổi là có thể đổi."
Một Đường chủ nho nhỏ trong Học viện mà thôi, có gì mà không thể đổi chứ, đó là quyền lợi mà Thánh Linh cho, Thánh Linh muốn lấy lại lúc nào thì lấy lại lúc đó, đường đường là một Long Quân mà chút việc nhỏ như vậy cũng không làm được thì sao được gọi là Long Quân nữa.
Huống chi nếu vì chút việc nhỏ này mà từ chối Tiểu Long Quân thì không cần chờ đến ngày mai nữa đâu, ngay lát nữa có khi đoàn người Long tộc do Yêu Hoàng dẫn đầu đã tới thăm hỏi rồi cũng nên, dù có là Thánh Linh cũng không dám đắc tội bọn họ kia kìa.
———————
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyết Mịch: Hôm nay ta thật oai phong!
6,955 từ