Tuyết Mịch trong tay cầm ngọc bài nhìn về phía Long Thập Thất: "Thập Thất thúc, con đi chơi đây."
Long Thập Thất phất phất tay với y: "Đi thôi, ta ở chỗ này chờ con." Một phụ thân thành thục, chính là phải học được cách buông tay với nhãi con!
Tuyết Mịch mang theo Hoa Triều và Phồn Lũ xuống lầu, sau đó lộc cộc chạy đến đằng sau đội ngũ ngắn nhất chờ.
Lúc xếp hàng ở bên này, luôn có thể nghe được hai đội ngũ xếp hàng khác thỉnh thoảng phát ra tiếng kinh hô.
Tuyết Mịch tò mò quay qua xem, Hoa Triều ở bên cạnh nói: "Chỉ có một chùm tia sáng, hơn nữa ánh sáng cực mạnh, đó chính là Đơn Thiên linh căn, Thiên linh căn cực kỳ khó có được, nếu như đặt ở một vài địa giới, Đơn Thiên linh căn đó sẽ khuynh tẫn tất cả tài nguyên, coi người đó như bảo bối mà bồi dưỡng."
Tuyết Mịch nhìn nhìn Hoa Triều và Phồn Lũ: "Các ngươi là linh căn gì?"
Hoa Triều nói: "Ta là hoa tinh, đương nhiên là mộc hệ linh căn."
Tuyết Mịch: "Toàn bộ hoa tinh đều là mộc hệ linh căn sao?"
Hoa Triều lắc lắc đầu: "Đương nhiên không phải, còn có một ít Thủy linh căn, thậm chí nếu thuộc tính căn nguyên thiên về hỏa hệ, vậy cũng có thể là Hỏa linh căn, nhưng Yêu tộc cùng Nhân tộc không giống nhau, Nhân tộc là xem linh căn thuần túy và mạnh yếu để phán đoán thiên phú, Yêu tộc càng coi trọng huyết mạch hơn, và cả căn nguyên có cường đại hay không nữa."
Tuyết Mịch: "Căn nguyên cường đại?" Vậy căn nguyên của y rốt cuộc là rồng, hay là cỏ a, chính Tuyết Mịch cũng không biết.
Hoa Triều ừ một tiếng: "Cho nên đây cũng là nguyên nhân Yêu tộc chú ý nền móng, nền móng cường hãn, vậy thiên phú đương nhiên là cực mạnh."
Tuyết Mịch lại nhìn về phía Phồn Lũ: "Vậy còn ngươi?"
Phồn Lũ: "Phong thuỷ Song linh căn."
Linh căn này đã hơn xa rất nhiều Nhân tộc, nhưng đối với Thiên tộc mà nói, loại phong thuỷ Song linh căn này cũng không thật sự xuất sắc, không có đặc thù thiên phú, cũng không có lực công kích cường hãn, huyết mạch lại còn hỗn tạp có một nửa Nhân tộc, tự nhiên là gia tộc hận không thể cắt đứt quan hệ với vết nhơ này.
Tuyết Mịch lại rất cổ động nhìn Phồn Lũ: "Oa, Phồn Lũ ngươi thật là lợi hại, Song linh căn nha!"
Người đứng phía trước Tuyết Mịch nghe thấy tiếng động đằng sau không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Có thể đứng ở đây, cơ bản đều là thông qua gia tộc hoặc là một vài con đường riêng lấy được tiến cử đặc thù, trước tình huống ai cũng không biết bối cảnh của nhau, đương nhiên sẽ không tùy tiện đắc tội người ta, cho nên chỉ là nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Phồn Lũ cảm thấy e rằng Tiểu Long Quân đối với chuyện linh căn này không hề có nhận biết rõ ràng nào, Đơn linh căn và Song linh căn, khoảng cách ở giữa chính là cả một vùng trời.
Nhưng thấy Tiểu Long Quân dùng ánh mắt sáng ngời không có sự chê trách nào nhìn mình, làm trong lòng Phồn Lũ dâng lên một trận ấm áp, dường như việc thiên phú bình thường, cũng chẳng phải chuyện gì quá quan trọng.
Lúc này đám người bên kia lại phát ra một trận kinh hô, Tuyết Mịch vội vàng qua xem, Hoa Triều ở bên cạnh giải thích: "Đó là lôi linh căn, một linh căn có lực công kích rất mạnh, là linh căn dị biến của mộc hệ ngũ hành, người nọ là đơn thiên lôi linh căn, một khi tiến tới tu luyện, chú định là bất phàm."
Tuyết Mịch oa một tiếng nhẹ, nhìn thấy người nọ tuy rằng đã kiềm chế, nhưng vẫn khó nén đắc ý, người xung quanh toàn là ao ước nịnh bợ.
Hoa Triều bên cạnh còn tiếp tục nói: "Bình thường loại Đơn linh căn này khi báo danh kiểm tra ra được, danh sách gần như cũng đã báo lên trên rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, cơ bản có thể xác định tư cách nhập học, hơn nữa nói không chừng còn sẽ trở thành nhân vật đứng đầu."
Tuyết Mịch nhìn người nọ ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, mới vừa đi ra ngoài đã bị rất nhiều người vây quanh, cũng không biết đang làm gì, chẳng qua không lâu sau y tiếp tục xem náo nhiệt bên kia, tầm mắt trước mặt lại bị một nữ hài tử chặn.
Nữ sinh thoạt nhìn dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, mặc một thân hồng phấn, lại là cái loại lụa mỏng trùng điệp rườm rà tiên khí phiêu phiêu, ống tay áo trên cổ tay được dải gấm lụa buộc thành hình nơ bướm ép sát, một thân váy ngắn có vẻ hoạt bát đáng yêu, tóc dài thắt thành mấy bím tóc, mặt trên còn được buộc lại bằng những viên trân châu trắng, càng lộ ra vẻ hoạt bát tiếu lệ của thiếu nữ.
Tuyết Mịch chưa từng thấy người này, bị chặn tầm nhìn theo bản năng lui về phía sau hai bước. Hoa Triều và Phồn Lũ lập tức tiến lên định ngăn thiếu nữ kia lại.
Không nghĩ đến thiếu nữ kia ngược lại đến gần Tuyết Mịch vài bước, còn vẻ mặt ta biết bí mật của ngươi nhỏ giọng nói với y: "Ngươi cố tình hóa hình che giấu thú thái ở trên người phải không?"
Tuyết Mịch thiếu nữa theo bản năng giơ tay sờ thái dương, chớp mắt trực tiếp sững sờ tại chỗ, cả đầu đều là người kia là ai, sao lại biết y ẩn giấu long giác, rõ ràng Uyên Uyên nói Thần Khí mà Nam Nguyệt thúc thúc đưa sẽ thay y che lấp hơi thở, sau khi hóa hình cho dù là thượng thần, nếu không ra tay điều tra, cũng sẽ không nhìn ra căn nguyên của y a.
Hoa Triều và Phồn Lũ nhìn nhau, bọn họ không rõ lai lịch thiếu nữ này, nhưng đối phương một câu nói ra thân phận Tiểu Long Quân, cái này làm cho bọn họ không thể không cẩn thận đề phòng, có điều cũng may Tư Vũ Long Quân cũng ở chỗ này, không phải lo lắng thiếu nữ này dám có hành động gì với Tiểu Long Quân.
Phía sau thiếu nữ kia cũng có một thanh niên đi theo, tu vi không thấp, ít nhất thì Hoa Triều Kim Đan kỳ không tra ra tu vi đối phương, hẳn là ở trên hắn ta.
Người nọ chỉ lẳng lặng đi theo phía sau thiếu nữ, đối với sự đề phòng của hai người bọn họ trực tiếp làm như không thấy.
Không đợi Tuyết Mịch nói chuyện, thiếu nữ kia lại nói: "Có phải rất tò mò ta sao lại biết thú thái ngươi ẩn đi rồi hay không? Ta nói cho ngươi biết, cho dù có tiến cử đặc thù của Thánh Linh học viện này, nhưng nếu chưa hóa hình hoàn toàn, vậy học viện cũng sẽ không nhận, Yêu tộc cấp thấp đến hóa hình còn không đầy đủ không vào được Thánh Linh, chẳng qua ngươi yên tâm, ta cũng không phải người nhiều chuyện, ta sẽ không tố giác ngươi."
Tuyết Mịch tức khắc từ khiếp sợ biến thành nghi hoặc, ngây ngốc nghiêng đầu nhìn đối phương, người này đang nói cái gì vậy?
Thiếu nữ thấy mình rõ ràng đã hù dọa được đứa nhỏ này, liền dùng đầu ngón tay quấn một sợi tóc, biểu tình rất đắc ý: "Ta nói cho ngươi đi, ngày ấy ta ở nhà ăn từng để ý qua ngươi, lúc ấy rõ ràng lỗ tai và đuôi ngươi đều còn, sao chỉ ngắn ngủn mấy ngày, lại có thể thu hồi? Khẳng định là ăn vụng Hóa Hình Đan đúng không?"
"Chẳng qua Hóa Hình Đan này có tác dụng trong thời gian rất ngắn, ngươi ẩn giấu nhất thời, lại không giấu được cả đời, ta khuyên ngươi vẫn nên chăm chỉ tu luyện chút, đừng trông chờ vào mấy món ngoại vật đó, bằng không cho dù ngươi vào Thánh Linh học viện, về sau nếu như bị người phát hiện, vẫn sẽ đuổi ngươi ra."
Tuyết Mịch há miệng thở dốc, âm của chữ nào đó còn chưa kịp phát ra, lại bị nàng đánh gãy: "Ta nói ngươi người này vóc dáng nho nhỏ, ăn lại thật sự rất được, một bàn linh thực lớn như vậy, đều bị một mình ngươi ăn sạch, ngươi cũng ăn quá được rồi."
Tuyết Mịch ăn đến căng bụng ngủ ba ngày: "..."
Đột nhiên hơi tức, nhưng đối phương nói đều là sự thật, y không phản bác được.
Nữ hài này hiển nhiên là một người hào sảng lại nói nhiều, vấn đề nhiều lại còn mau, hỏi không hề có khoảng cách làm Tuyết Mịch đến một chút chỗ trống chen lời cũng không có.
"Ngươi là Nhất tộc nào của Thanh Khâu? Nhỏ như thế đã ăn được như vậy, chờ ngươi lại lớn hơn, chẳng phải là càng có thể ăn?"
"Ngươi có mấy đuôi a? Thanh Khâu lấy Cửu Vĩ vi tôn, ngươi có thể lấy được tiến cử của Thánh Linh học viện, khẳng định không phải Hồ tộc bình thường, ngươi là Cửu Vĩ sao? Ngươi nhỏ như thế mà có tận chín cái đuôi, có phải sẽ lê trên mặt đất đến đường cũng không đi được hay không?"
"Ai, ngươi sao lại không nói lời nào a, ngươi có phải người câm hay không? Ta nói cho ngươi biết, ta là Linh tộc, ngươi biết Linh tộc không? Linh tộc là hậu duệ Vu thần, ngươi biết thượng cổ vu không? Ngươi nhỏ như vậy nhất định không biết."
"Ta nói với ngươi, tổ tiên Vu thần chúng ta đặc biệt lợi hại, đó là sự tồn tại mà Thượng thần bây giờ cũng không bằng!"
"Ta là Không Không, Ô Không Không, ngươi tên gì vậy? Ngươi không phải thật sự là người câm chứ?"
"Tiên nhũ ngươi ăn hôm đó ngon không? Cửa hàng đó cũng thật quá đáng, ta chính là hướng về phía tiên nhũ mà đến, kết quả có linh tinh người ta còn không bán, ngươi mua được như thế nào vậy?"
"Người ta không bán cho ta, kết quả vừa quay lại đã thấy ngươi ăn vui vẻ, khá lắm, lúc ấy ta tức giận, thế là ta cũng không đi, một bàn lớn như vậy, ta xem ngươi có thể ăn bao nhiêu, kết quả ngươi ăn hết luôn!"
"Ai ai, đến lượt ngươi rồi, ngươi sao lại ngốc ngơ ra thế?"
Vừa nãy người xếp hàng phía trước Tuyết Mịch đã kiểm tra tư chất xong đi rồi, Tuyết Mịch vội vàng tiến lên, bước qua mấy bậc thang lầu, thấy nữ sinh kia cuối cùng cũng không mở miệng nữa, lúc này mới nói: "Ta có thể nói, ta mới không phải người câm!"
Sau đó cầm ngọc bài kia chạy đến trước mặt linh châu, chuẩn bị trắc thí thiên phú.
Ô Không Không bên dưới phụt một tiếng bật cười, tiểu hồ ly này thật đáng yêu, nàng đương nhiên biết y không phải người câm, ngày đó ở nhà ăn, nàng chính là thật sự ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm bọn họ ăn xong cả bàn đồ ăn kia.
Tuy rằng thiết lập kết giới nàng không nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng miệng nhỏ kia mấp máy nói chuyện với thanh niên ôm y nàng cũng thấy, nói y là người câm chẳng qua là trêu y mà thôi.
Ô Không Không cũng không quay đầu lại dùng cánh tay chọc chọc thanh niên đi theo phía sau nàng: "Ngươi đoán xem hắn là nhất tộc nào của Thanh Khâu? Nhỏ như thế đã bị đưa đi học, cũng quá đáng thương rồi, thoạt nhìn hình như còn chưa cai sữa, chẳng qua lớn lên rất đáng yêu."
Tiểu hài đồng Yêu tộc một hai trăm tuổi kia đều là chưa cai sữa, vừa rồi tiểu hài tử kia nhìn xem cũng chẳng lớn là bao, tuổi còn nhỏ đã phải xa rời quê hương ăn khổ tu luyện, hiện tại lực cạnh tranh trong Yêu tộc đã lớn như vậy rồi sao?
Thanh niên yên lặng đẩy khuỷu tay kia ra, vô tình nhắc nhở nói: "Để ý họa là từ miệng mà ra, người ta chưa chắc là người ngươi có thể chọc vào."
Ô Không Không lúc này mới quay đầu lại nhìn hắn, trong đôi mắt đào hoa kia tỏ ra sự tò mò đơn thuần: "Vì sao? Ngươi biết à?"
Thanh niên lắc đầu: "Không quen biết."
Ô Không Không nhướng mày, thanh niên tiếp tục nói: "Người ta có hai hộ vệ, ngươi chỉ có một, trên nhân số ngươi thua."
Ô Không Không: "..."
Tuyết Mịch đứng trước viên linh châu lớn đến mức hai tay y cũng không ôm được, giao ngọc bài cho người thủ bên cạnh, người nọ đặt ngọc bài lên trên tảng đá, nhìn hoa văn trên ngọc bài, liền biết đây là dựa vào quan hệ tiến vào nội bộ học viện, tức khắc cũng không hỏi nhiều, nói thẳng: "Đặt tay lên phóng thích linh lực là được."
Tuyết Mịch vội vàng làm theo, phóng linh lực y thành thạo a, ngày hôm qua lúc Uyên Uyên giúp y luyện chế dây cột tóc, y liền ở bên cạnh phóng linh lực.
Khi linh lực vừa chạm vào linh châu kia, bên trong linh châu tức khắc hiện lên vằn nước dập dờn, ngay sau đó một đạo ánh sáng màu xanh từ trong linh châu phóng lên trời cao, linh quang kia thật lớn nháy mắt chiếu sáng toàn bộ đại điện, làm hai đội ngũ trắc thí khác kinh ngạc theo bản năng ngừng lại.
Cho dù là lôi hệ Thiên linh căn vừa rồi kia, so sánh với ánh sáng thủy hệ giờ phút này, cũng xa xa không bằng, ngay cả vài vị trưởng lão học viện ở bên trong để giữ gìn trật tự đều kinh động, vội vàng chạy ra ngoài xem xét tình huống.
Chẳng qua đôi tay Tuyết Mịch rất nhanh đã buông lỏng linh châu, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoa Triều: "Hoa Triều Hoa Triều, ta đây là linh căn gì?"
Hoa Triều rất nhanh từ trong kinh ngạc điều chỉnh lại, Tiểu Long Quân nhà hắn, không nói nền móng cường đại, được thần quang soi sáng, đã khai tiên cốt, thiên phú mạnh hơn nữa đều là bình thường: "Là Thủy linh căn."
Tuyết Mịch còn tưởng rằng mình sẽ là Mộc hệ linh căn, dù sao lúc trước y là một cây cỏ mà, có điều bây giờ biến thành rồng, lại còn là Bạch Long, biến thành Thủy linh căn hình như cũng không có gì khó hiểu.
Tuyết Mịch trắc xong, lại vẫy vẫy tay với Hoa Triều và Phồn Lũ: "Các ngươi muốn trắc thử không?"
Hoa Triều nói: "Vậy trắc thử đi."
Nói liền đi lên trước, nhìn về phía ký lục giả đang kinh ngạc còn chưa hoàn hồn bên cạnh: "Đặt lên là được sao?"
Người nọ vội vàng nói: "từ từ!"
Sau đó vội vàng lấy ra một ngọc bài trống, sau khi hỏi tên Hoa Triều, đặt trên tảng đá rồi nói: "Được rồi, đặt tay lên, đưa linh lực vào."
Hoa Triều làm theo, một cổ ánh sáng màu xanh lục vô cùng thuần túy từ linh châu tán phát ra, tuy rằng ánh sáng yếu hơn Tuyết Mịch rất nhiều, nhưng đặt ở bên ngoài, cũng là mộc hệ Thiên linh căn rất khó thấy.
Bên cạnh đã bắt đầu có một vài âm thanh lẩm bẩm, Tuyết Mịch nghe thấy có người nói, linh căn hôm nay cũng quá nhiều rồi, hai ba người liền ra một cái, người không biết còn tưởng rằng Thiên linh căn dễ dàng có được.
Đến khi Phồn Lũ cũng tiến lên, trắc ra phong thủy Song linh căn, người bên cạnh mới theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, còn tốt còn tốt, đây vẫn là thế giới mà bọn họ biết, không có Thiên linh căn chạy khắp nơi.
Ô Không Không đi theo sau Tuyết Mịch chậc chậc chậc cảm thán: "Thảo nào nhỏ như thế đã đưa tới cầu học, thiên phú tốt như vậy, nếu để y chơi vài trăm năm mới tu luyện, chẳng phải là lãng phí."
Nếu trong tộc nàng có một Thủy linh căn mạnh như thế, sao còn phải phiền lòng nhiều chuyện.
Tuyết Mịch từ trên bậc thang tung tăng nhảy nhót đi xuống, sau đó đứng ở trước mặt Ô Không Không: "Ta là Tuyết Mịch, ta không phải Hồ tộc, ngày đó là thúc thúc nhà ta mang ta đi ra ngoài chơi thuận tay cải trang cho ta."
Không Không theo bản năng liền hỏi: "Vậy ngươi là tộc gì?"
Tuyết Mịch thè lưỡi với nàng: "Không nói cho ngươi." Sau đó bóng dáng y vui sướng chạy đi rồi.
Thấy Tuyết Mịch đi rồi, Ô Không Không còn chưa có phản ứng gì lớn, trưởng lão trong đại điện lại theo bản năng muốn đuổi theo, Thiên linh căn thuần túy lại cường đại như thế, trực tiếp vào nội viện là được rồi, căn bản không cần trải qua tầng tầng tuyển chọn.
Chẳng qua trưởng lão còn chưa đuổi theo, đệ tử ghi chép vội vàng tiến lên nói: "Vị kia có quan hệ với Thao trưởng lão." Cho nên vốn dĩ chính là có quan hệ, phỏng chừng cũng đã sớm điều động nội bộ để qua cửa.
Có vài người vây quanh cũng thấy linh quang cực mạnh vừa rồi, vài người càng có vẻ mặt kích động canh giữ ở cửa, nếu có thể mời chào một người tuổi nhỏ thiên phú mạnh mẽ như vậy, đối với trong tộc nhất định vô cùng có ích.
Không ít người đã bắt đầu tính toán trong lòng một thiếu niên có thiên phú như vậy phải dùng điều kiện như thế nào mới có thể mời chào, cho dù tổn thất một ít tài nguyên cũng đáng giá, lại không ngờ người nọ căn bản không đi ra từ cửa chính, mà là trực tiếp vào trong học viện, lần này tất cả ngo ngoe rục rịch đều tắt tâm tư.
Đây rõ ràng là người có quan hệ với học viện, là thế gia thì sớm đã quyết định nội bộ, cũng không phải người bọn họ có thể mời chào được.
Tuyết Mịch một đường chạy lên lầu hai khán đài: "Thập Thất thúc ngươi thấy không, con là Thủy linh căn!"
Long Thập Thất đương nhiên thấy, ánh sáng mạnh như vậy, có thể thấy được thiên phú Tuyết Mịch không tồi, thế là khen nói: "Tuyết Mịch thật lợi hại! Về sau nhất định là tiểu thiên tài tu luyện!"
Về phần các phản ứng khác, đương nhiên là không có, chủng tộc khác lấy thiên phú định đoạt tương lai, tương lai Mịch Mịch nhà hắn ta chính là cất bước từ Thượng tiên, thiên phú như thế nào căn bản không quan trọng.
Nghĩ đến nữ hài vừa rồi, Tuyết Mịch vừa uống nước trái cây Long Thập Thất đưa vừa hỏi: "Thập Thất thúc, Linh tộc là tộc gì a? Không phải nói chỉ có bốn tộc sao, vậy Linh tộc là tộc thứ năm sao?"
Long Thập Thất nói: "Linh tộc là Thiên tộc, tựa như bên trong Yêu tộc cũng có rất nhiều bất đồng, Long tộc này, Hồ tộc này, Điểu tộc này, Thiên tộc cũng có rất nhiều chủng tộc khác nhau, Linh tộc tổ tiên là Vu Thần thượng cổ, từ khi vị Vu thần cuối cùng ngã xuống, Linh tộc cũng dần dần không còn tin tức, thiên phú Linh tộc chính là huyết mạch của bọn họ, cho nên trong Thiên tộc, người Linh tộc rất ít, là một tộc đàn rất nhỏ."
Tuyết Mịch: "Vì sao Vu thần lại ngã xuống?"
Long Thập Thất: "Đó là chuyện rất nhiều rất nhiều năm về trước, phải vài trăm vạn năm đi, khi đó chưa có tam giới, các tộc đều ở bên trong hỗn độn, khi đó khắp nơi đều có hung thú thượng cổ, Thần tộc và Nhân tộc hỗn tạp, sau đó Thiên Đạo sụp đổ, Thần tộc ngã xuống, Nhân tộc huỷ diệt, hung thú thần thú chết thì chết, bị thương thì bị thương, thế là mấy đại thiên thần còn sót lại lấy thân tuẫn đạo, một lần nữa sáng lập Thiên Đạo, phân chia ra tam giới, để các tộc nhân ở địa giới khác nhau nghỉ ngơi lấy lại sức, trong các thiên thần tuẫn đạo, có vị Vu thần cuối cùng đó."
Tuyết Mịch nhịn không được nhẹ nhàng a một tiếng: "Vậy cuối cùng sau đó không còn Vu thần nữa sao?"
Long Thập Thất lắc lắc đầu với y: "Ta cũng không biết, vậy phải xem Linh tộc còn có bao nhiêu huyết mạch của Vu Thần, nói không chừng ngày nào đó có được cơ duyên, một lần nữa thức tỉnh thần mạch, vạn vật thế gian này chính là như vậy, sinh sinh diệt diệt, không có gì vĩnh hằng, sinh sẽ không vĩnh hằng, diệt đương nhiên cũng sẽ không vĩnh hằng."
Tuyết Mịch nhìn Long Thập Thất: "Thập Thất thúc."
Long Thập Thất ừ một tiếng rồi nhìn y: "Xảy ra chuyện gì?"
Tuyết Mịch bò lên trên đùi hắn ta ngồi, hai má cười hiện ra hai lúm đồng tiền: "Dáng vẻ nghiêm túc của ngươi, thật là đẹp!"
Long Thập Thất một tay ôm Tuyết Mịch ném thật mạnh lên trời, lại vững chắc tiếp được vào trong ngực: "Tên nhóc này, Thập Thất thúc lúc nào thì xấu rồi? Lúc nào ta cũng đẹp hết!"
Tuyết Mịch trắc linh căn, chờ trở về Yêu Thần Điện, lại thu hoạch một đống lễ vật lớn Hoàng bá bá đưa y, lúc trước chưa trắc linh căn cho Tuyết Mịch, bởi vì hơn phân nửa Bạch Long đều thiên về thủy, đại bộ phận đều là Thủy linh căn, gần như không cần thiết phải trắc thí, vội vàng tra thân thế Tuyết Mịch, lại bận giành nhóc con với Thời Uyên, liền nhất thời không nhớ tới đi trắc thử.
Hiện tại xác định Tuyết Mịch là Thủy linh căn, mới nhớ tới chuẩn bị đồ tu luyện cho y, mang qua toàn bộ, số lượng đó tương đối khả quan.
Chẳng qua Tuyết Mịch không có thời gian sửa sang lại, mắt thấy trời tối, y vội vàng mang theo Hoa Triều và Phồn Lũ về Vân Khởi.
Lần này Long Thập Thất không ngăn cản, bởi vì đã bàn xong ngày mai Tuyết Mịch sẽ lại qua, về sau Tuyết Mịch phải ở lại bên này đi học, thời gian ở chung sẽ rất nhiều, đương nhiên không vội chút thời gian này.
Một lúc sau Tuyết Mịch đến Thần Điện của Thời Uyên, vừa chạy vừa gào to: "Uyên Uyên! Hôm nay ta trắc linh căn rồi, là Thủy linh căn rất lợi hại, ánh sáng kia cực kỳ cực kỳ sáng!"
"Hoàng bá bá tặng ta rất nhiều đồ vật tu luyện, ta còn chưa kịp sắp xếp lại, đều bỏ vào nhẫn rồi."
"Ta đã bàn xong với Thập Thất thúc, ban ngày qua bên kia, Cổ Khê thúc thúc dạy ta ngự thủy thuật, buổi tối ta liền trở về."
"Hôm nay ta còn gặp một nữ hài Linh tộc, nữ hài kia nói thật nhiều, còn ghét bỏ ta ăn nhiều."
"Uyên Uyên, ta thật sự ăn nhiều sao?"
Lần này tới cái miệng nhỏ kia nói một hồi liền không ngừng, cho đến khi Lạc Linh đưa lên một bình nước trái cây, mới ngăn được cái miệng y lại, Thời Uyên lúc này mới mở miệng: "Ăn nhiều một chút về sau lớn lên cao, không quá nhiều là được."
Tuyết Mịch lập tức vui vẻ, sau khi dính vào trên người Thời Uyên, liền dán ở trên người hắn ngẩng đầu nhìn.
Thời Uyên buồn cười chọc chọc trán y: "Nhìn ta như vậy, mới một ngày không gặp, đã không nhận ra rồi?"
Tuyết Mịch hì hì cười: "Uyên Uyên đẹp!"
Tuyết Mịch dính lần này, liền làm mình dính đến nỗi buồn ngủ.
Tuy rằng Yêu Thần Điện cũng rất tốt, Hoàng bá bá bọn họ đều tốt, bên kia có rất nhiều tiểu tinh linh vô cùng đáng yêu, các tỷ tỷ thị nữ bên kia cũng không im ắng quy quy củ củ giống Uyên Uyên bên này, có đôi khi còn sẽ ở trong đình viện vỗ cánh vui đùa, hoan thanh tiếu ngữ cũng khiến người thả lỏng.
Còn có Thập Thất thúc cả ngày dẫn y đi khắp nơi chơi, các loại linh thú tùy ý để y cưỡi, chơi đùa quả thực rất vui vẻ, thậm chí sẽ vui đến nỗi quên nhớ Uyên Uyên, nhưng khi quay về đây, Tuyết Mịch mới cảm thấy thật sự thả lỏng.
Bên kia có tốt hơn nữa, tất cả mọi người rất thích y, nhưng y cảm thấy, Uyên Uyên bên này mới là nhà, chẳng qua cái này không thể nói với Thập Thất thúc, Thập Thất thúc nếu biết, khẳng định sẽ thương tâm.
Tuyết Mịch mơ mơ màng màng nghĩ trước khi ngủ, sáng mai phải về Triều Thánh Thành, hôm nay đã đồng ý với Thập Thất thúc, ngày mai phải về sớm ăn bữa sáng với hắn ta, có lẽ đây là cái giá của trưởng thành đi, tới tới lui lui rất vất vả nha.
Chờ Tuyết Mịch ở trên người hoàn toàn ngủ say, Thời Uyên mới nhẹ nhàng tháo dây cột tóc ngọc truỵ kia ra, mái tóc mềm mại nháy mắt tản mạn, người ngủ trong lòng ngực lại vô tri vô giác, tùy ý hắn đùa nghịch.
Thời Uyên nhìn ngọc châu ở trên, thuận tay đưa sang bên cạnh: "Cầm đi."
Lạc Linh sửng sốt, vội vàng tiến lên tiếp nhận dây cột tóc, nhìn Thần quân bế Tuyết Mịch về tẩm điện, hơi kỳ quái cúi đầu nhìn nhìn dây cột tóc.
Mới đầu còn tưởng rằng là Thần quân không thích trên người Tiểu Long Quân mang theo đồ vật của Yêu Thần Điện mới như thế, nhìn kĩ lại thì thấy, ngọc châu rũ hai bên đầu dây cột tóc kia, bên trong lại chứa một tia hỏa linh khí, cực kỳ nhợt nhạt, cũng không phải là thuộc tính bản thân ngọc châu tự mang, chắc là ở chung lâu với linh vật hỏa tính mà bị lây dính lên.
Một giấc này Tuyết Mịch ngủ tới nửa đêm, cũng không phải tự nhiên tỉnh ngủ, mà là đói tỉnh.
Ánh trăng ngoài cửa sổ vừa to vừa tròn, Thời Uyên ngủ bên cạnh y, Tuyết Mịch trở mình, ghé vào trên giường gác đầu trên ngực Thời Uyên, nhìn Thời Uyên một hồi lâu, nhịn xuống dục vọng muốn thò tay sờ mặt, lại ngoan ngoãn an tĩnh nhìn trong chốc lát, quyết định vẫn không nên đánh thức Uyên Uyên.
Thế là lại trở mình, gối đầu lên ngực Thời Uyên, cả người nằm ngang trên giường, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra ấm nước chứa Bích Linh Quả, ôm ấm nước bắt đầu uống.
Từ sau khi y bắt đầu ăn thịt, món chính của y không còn là loại Bích Linh Quả này nữa, Lạc Linh sau đó trực tiếp đổ nước Bích Linh Quả vào trong ấm nước cho y, để lúc nào y khát cũng có thể uống, vừa có thể giải khát vừa có thể chắc bụng còn có thể bổ sung linh lực, chính lúc này đang đói có thể uống.
Đầu Tuyết Mịch gác trên người Thời Uyên, trong lòng ngực ôm ấm nước uống, một chân tên nhóc còn không nhịn được mà nhếch lên gác trên đầu gối một chân khác.
Chân mềm mụp kia vừa vặn có thể che khuất mặt trăng lớn ngoài cửa sổ kia, che trước ánh trăng, tựa như chân y cũng sẽ sáng lên vậy.
Tự nghịch chân trong chốc lát, Tuyết Mịch lại không nhịn được mà giày vò viên linh châu lớn bị y đá đến chân giường, chỉ là chân giường cách y hơi xa, y lại không muốn rời khỏi trên người Thời Uyên, thế là nhìn nhìn chân mình, sau đó thử biến ra đuôi rồng.
Không ngờ y chỉ thử một lần đã thành công, hai chân biến thành đuôi rồng, thế là đuôi rồng thon dài nhẹ nhàng động đậy, liền cuốn viên linh châu còn to hơn đầu y lại đây.
Vốn dĩ linh châu an tĩnh không ánh sáng, bị y đụng vào như vậy, châu quang nhu hòa nháy mắt được thắp lên.
Trong phòng ánh sáng nhiều, Tuyết Mịch ngậm ấm nước theo bản năng quay đầu nhìn Thời Uyên, thấy Thời Uyên còn ngủ an ổn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thế là cuộn cuộn ôm linh châu vào trong lòng ngực mình.
Một hơi uống hơn phân nửa nước Bích Linh Quả, Tuyết Mịch ợ một cái, lúc này mới thu lại ấm nước, cuốn linh châu chơi một hồi lâu, chơi xong buồn ngủ lại tới nữa, thế là đẩy linh châu sang bên cạnh, một lần nữa bò lại trong lòng ngực Thời Uyên, lại thử thăm dò dùng cái đuôi cuốn lên người Thời Uyên.
Cho đến khi toàn bộ đuôi rồng đều quấn trên người Thời Uyên, Tuyết Mịch lúc này mới duỗi tay ôm lấy hắn, nằm yên trong lòng ngực một lần nữa nhắm mắt ngủ.
Qua một hồi lâu, Tuyết Mịch ngủ say không duy trì được đuôi, lại biến trở về chân, chỉ là chân kia toàn bộ đều gác trên người Thời Uyên, ngủ cực kỳ thành thật.
Hơi thở ngang sườn hoàn toàn bình ổn lại, Thời Uyên rũ mắt nhìn cái miệng nhỏ khẽ nhếch, nhóc con còn có thể thở ra hơi sữa, tấm thảm mỏng nhỏ không biết lúc nào bị Tuyết Mịch đá văng ra nhẹ nhàng bay lại đây, chậm rãi phủ lên trên hai người.
———————
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyết Mịch kiên cường, đói bụng tự mình ăn!