• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tóm tắt

Nỗi đau thấu trời trước cái chết của một Thượng Thần, làm sao có thể dễ dàng dùng một mạng đổi một mạng được

==================================

Những tia sét lập lòe quấn quanh mệnh tinh trên Thiên Hà dần tiêu tán, Phong Thần đài lơ lửng trong không trung cũng dần ổn định hơn, một lượng ánh sáng chiếu xuống, trong điều kiện ngược sáng, một bóng dáng đang tiến đến gần.

Vốn dĩ xung quanh vẫn còn tiếng nói chuyện rôm rả đột nhiên im bặt, Tuyết Mịch tò mò ló đầu ra khỏi lòng ngực Thời Uyên dòm xem, dãi Thiên Hà điểm tô những viên sao sáng bỗng từ đâu lộ ra thêm dáng người.

Tuy nhìn không rõ nét mặt đối phương, nhưng Tuyết Mịch khẽ khịt khịt mũi, mùi hương này với nhóc có chút quen thuộc, nhưng vì mới khóc một trận đầu óc còn mơ hồ nên nhất thời không nhớ được đó là mùi của ai.

Thời Uyên có hơi kinh ngạc trước vị Thượng Thần mới này, nhưng chuyện trời đã định, trước giờ vẫn luôn khó lường.

Chẳng qua là giờ mối quan hệ giữa Thanh Lộc và Làm Xuyên lại đảo lộn như thế, e rằng nguyên nhân ở giữa không hề đơn giản.

Đã biết được thân phận của vị Thần mới nên Thời Uyên cũng thu hồi tầm mắt, hắn thuận tay lấy ra chiếc khăn ẩm mềm mại lau đi dòng nước mắt đọng lại trên khuôn mặt cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên của Tuyết Mịch.

Mãi đến khi người kia hoàn toàn bước ra khỏi luồng ánh sáng, hai mắt của Tuyết Mịch lập tức mở to, nhìn thoáng qua thôi là đã nhận ra liền: " Thanh Lộc! "

Lúc Thanh Lộc vừa hiện thân là tất cả Thượng Thần trên Tinh Thần đài đều đã nhận ra thân phận của y, nhưng một vài tiểu bối đi theo các Thượng Thần lại không rõ ràng lắm về thân phận của Thanh Lộc.

Mấy kẻ được Thượng Thần dẫn theo đến đây toàn là thiên chi kiêu tử (*), có xuất thân tốt, gia thế cao quý nên làm sao có thể gặp gỡ một Tội Tiên cốt linh lộc hóa hình chứ. Bọn họ khi nghe thấy Tiểu Long Quân dường như buột miệng thốt ra tên của người kia mới kìm lòng không nổi ngó qua xem.

(*) thiên chi kiêu tử: chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác. Ngoài ra, đôi khi cụm từ này còn được dùng để chỉ những thiên tài, có tài năng thiên phú là con cưng của trời.

Tuyết Mịch không để ý đến mấy chuyện đang diễn ra xung quanh lắm, nhóc con đơn thuần chỉ muốn giới thiệu bạn bè của mình cho Uyên Uyên biết mà thôi, chẳng sợ Thời Uyên có khi còn biết Thanh Lộc sớm hơn cả mình.

Tuyết Mịch hưng phấn nắm lấy tay Thời Uyên lắc lắc: " Uyên Uyên, đó là Thanh Lộc á! "

Thời Uyên ngước mắt nhìn tân Thượng Thần dưới biển sao ngân hà, ừm một tiếng coi như đáp lại Tuyết Mịch.

Tuyết Mịch không biết tại sao Thanh Lộc lại ở đây nhưng dù gì vẫn nhớ rõ đây là thời điểm then chốt của Đại hội Phong Thần, nhưng rõ ràng Thanh Lộc là tội tiên mà, nhóc con thắc mắc nhìn Thời Uyên: " Uyên Uyên ơi, Thanh Lộc là Thượng Thần ạ? "

Thời Uyên gật đầu: " Ừa, y là tân Thượng Thần. "

Thì ra vị Thần mới là người quen của nhóc nha, Tuyết Mịch vui lắm luôn, thấy nhóc con dường như ngồi không yên trên tay mình, Thời Uyên mới hỏi: " Muốn qua đó không? "

Tuyết Mịch tức khắc mong chờ hỏi: " Qua được ạ? "

Thời Uyên thả Tuyết Mịch đứng xuống: " Đi đi. "

Tuyết Mịch được Thời Uyên cho phép vội vàng chạy đến chỗ Thanh Lộc. Tuy nhiên, nhóc thì đang đứng trong Tinh Thần đài, còn Thanh Lộc vừa mới phá kiếp thành Thần nên vẫn đang lơ lửng giữa không trung thiên hà, vì thế Tuyết Mịch chỉ có thể chạy đến sát bên rìa Tinh Thần đài, đứng vẫy tay với Thanh Lộc: " Thanh Lộc ơi! "

Thanh Lộc sắc mặt lãnh đạm định đi tới linh đài Phong Thần nghe thấy tiếng gọi thì hơi khựng lại bước chân, y chậm rãi quay đầu nhìn sang Tuyết Mịch đứng đằng xa một hồi rồi mới đưa tay về phía nhóc.

Tuyết Mịch đang đứng ở rìa Tinh Thần đài đột nhiên được một cỗ linh lực nâng lên bay về phía khoảng không của linh đài Phong Thần.

Cổ Khê vẫn luôn chú ý tới từng chuyển động của Tuyết Mịch lập tức muốn ra tay ngăn cản nhưng đã bị Thời Uyên chặn lại kịp thời, thế là trong tích tắc trên linh đài Phong Thần bỗng xuất hiện thêm một Tiểu Long Quân.

Thanh Lộc vừa mới phá kiếp, hơn nữa còn là phá kiếp ở vực Vạn Kính Uyên, y phục trên người đều rách nát, khắp người đâu đâu cũng mang vết thương đỏ tươi.

Đến gần Tuyết Mịch mới nhìn thấy rõ gương mặt của Thanh Lộc, nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt nhóc con liền được thay thế bằng sự lo lắng khi thấy mấy vết thương trên cơ thể y, nhóc muốn chạm vào xem nhưng lại sợ làm y đau nên chỉ e dè hỏi: " Thanh Lộc, sao huynh bị thương nhiều thế, có đau lắm không ạ? "

Thanh Lộc chậm rãi ngồi xổm xuống, nét lạnh lùng trong mắt cũng giảm đi không ít: " Không đau. "

Nhớ tới vừa rồi Uyên Uyên có nói Lam Xuyên chết rồi, hàng mi dày của Tuyết Mịch khẽ cụp xuống, nhóc con đưa tay chạm vào mặt y: " Chủ nhân huynh, ngài ấy đã uống rượu rồi sao? "

Thanh Lộc nghe thế thì mỉm cười đáp: " Uống rồi. Ngài ấy nhờ ta gửi lời cảm ơn vì món quà mừng thọ của Tiểu Long Quân, ngài ấy rất vui. "

Thanh Lộc tuy là đang cười nhưng Tuyết Mịch lại không nhịn được lấy tay che mắt y: " Huynh buồn thì cứ khóc đi, đệ sẽ che lại giúp huynh, sẽ không ai thấy đâu. "

Nhìn cặp mắt đỏ hoe của Tuyết Mịch, cảnh tượng trên Tinh Thần đài từ đầu đến giờ y đều đã quan sát được hết.

Tất cả đều hân hoan mong đợi khoảnh khắc vị Thần mới đăng quang, nhưng niềm hân hoan ấy không phải dành cho y, nó chỉ dành cho sự kiện trọng đại vạn năm có một, là cơ hội hiếm có khó tìm có thể mang lại nhiều sự lĩnh hội, giác ngộ về Thiên Đạo cho các con cháu đệ tử của các Thượng Thần.

Duy nhất có mỗi Tuyết Mịch là khóc, chỉ có nhóc, chỉ có nhóc thật lòng thương tiếc cho Lam Xuyên.

Trước đây Thanh Lộc hoàn toàn không biết khi người trải qua đau thương tột cùng là như thế nào, bây giờ thì y biết rồi, đó chính là nỗi đau dằn xé dày vò nhưng lại không thể khóc.

Thế nên để Tuyết Mịch khóc thay y một trận cũng thật tốt.

Thanh Lộc gỡ bàn tay đang che mắt mình của Tuyết Mịch ra, nhẹ giọng hỏi: " Tiểu Long Quân, ta ôm ngài một cái có được không? "

Tuyết Mịch cảm thấy Thanh Lộc nhất định đang rất thương tâm, mà nhóc lại không biết làm thế nào để an ủi một người đang thương tâm nên khi nghe câu hỏi của Thanh Lộc liền dang rộng hai tay chuẩn bị cho y một cái ôm an ủi.

Nào ngờ Thanh Lộc lại trực tiếp bế nhóc lên, tiếp tục đi về phía Phong Thần đài.

Điều này chưa từng xảy ra trước đây, một khi đã bước tới đỉnh Phong Thần đài và mệnh tinh được thắp sáng, Thiên Đạo sẽ giáng xuống Thần Quang, vị Thần mới sẽ hoàn toàn được chiếu rọi trong ánh hào quang của Trời, là đó món quà Thiên Đạo ban tặng trong lễ phong Thần. Và từ xưa đến nay, chưa có vị Thần nào muốn chia sẻ ánh hào quang của mình với người khác trong đại lễ này cả.

Lúc thấy Thanh Lộc thế mà lại ôm Tiểu Long Quân bước lên tiếp nhận lễ thanh tẩy bằng Thần Quang, chúng Thần trên Tinh Thần đài đều sửng sốt không thôi, có người không nhịn được lén liếc nhìn Thời Uyên một cái, đại khái đang thắc mắc rằng hắn có tính trước điều gì hay không, nếu không thì tại sao hắn lại biết mà thả Tiểu Long Quân xuống đúng lúc như vậy?

Khoan bàn tới mấy người khác, ngay cả bản thân Thời Uyên cũng khá bất ngờ trước hành động của Thanh Lộc, vốn dĩ hắn muốn để Tuyết Mịch đi qua là do hắn nhìn thấy được sự tang thương chán nản trong mắt Thanh Lộc, dòng chảy ngầm gợn sóng bên dưới bề mặt tĩnh lặng.

Tuyết Mịch là một trong số ít ỏi mang thiện ý giúp đỡ y trước khi thành Thần nên hắn hy vọng với chút thiện ý này có thể đánh thức phần nào trong Thanh Lộc, khiến y đối với thế gian này còn sót lại tia lưu luyến cuối cùng. 

Nhưng Tuyết Mịch thì không hề hiểu rõ mấy cái này, nhóc con đã quen với việc được bế đi khắp nơi nên nhóc chẳng chút lo lắng gì về việc Thanh Lộc sẽ ôm mình đi đâu, ngược lại còn mở to cặp mắt tròn xoe hiếu kỳ dòm ngó xung quanh.

Cảnh sắc ở Phong Thần đài hoàn toàn khác xa với những gì nhóc thấy khi đứng trên Tinh Thần đài quan sát, nó thậm chí còn nguy nga tráng lệ hơn, như thể cả người đều hòa vào trong dải Thiên Hà mênh mông tràn ngập ánh sao này.

Khi Thanh Lộc bước lên bậc thang cuối cùng, một luồng sáng trắng xóa nhưng không hề chói mắt từ dải Thiên Hà rọi xuống, Thanh Lộc tắm mình trong ánh Thần Quang rực rỡ, những vết thương hở có thể thấy bằng mắt thường do bị cắt xé trong vực Vạn Kính Uyên đang dần lành lại, kể cả vết thương trong thần hồn không thể thấy bằng mắt cũng đang dần được hồi phục.

Bộ y phục rách rưới nhàu nát cũng đã tan biến trong ánh Thần Quang, thay thế bằng bộ y phục trắng của Thượng Thần với hình vật tổ Thần Lộc được khắc trên nền trắng vải trắng tinh đang được ngưng kết từng chút một lên cơ thể y.

Trên dải Thiên Hà, mệnh tinh thuộc về y tỏa ra ánh sáng chói lóa, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói từ trời giáng xuống.

Tuyết Mịch cũng được tắm trong ánh Thần Quang của Thiên Đạo, nhóc con dựa vào vai Thanh Lộc chìm vào giấc ngủ sâu, vầng hào quang bao bọc khắp người nhóc càng làm tăng thêm vẻ thánh thiện hoàn mỹ của nhóc con.

Thanh Lộc lặng lẽ hạ mắt, tất cả những sự kiện trong quá khứ lần lượt xuất hiện chạy qua trong đầu y, cuối cùng, tất cả những hình ảnh đều dừng lại ở thời điểm y gặp Lam Xuyên lần đầu tiên.

Lam Xuyên nói: " Trông ngươi tràn đầy linh khí như vậy, không bằng tới khuôn viên của ta, làm linh lộc của ta đi. "

Y lúc đó vẫn chưa được khai khẩu, chỉ biết gật đầu, coi như im lặng đồng ý.

Mệnh tinh sáng lên, Thần Quang tiêu tán, linh đài Phong Thần trên dải Thiên Hà từng bước hóa thành ánh sao.

Thanh Lộc từ trên cao bay xuống, những người không biết y đều không dám nhìn thẳng soi xét y, thầm giấu đi sự tò mò của mình. Còn những người biết y thì đều mang vẻ mặt ít nhiều phức tạp, chẳng ai ngờ tới vị Thần mới phong này lại là y chứ.

Thanh Lộc phớt lờ tất cả đi thẳng đến chỗ Thời Uyên trao lại Tuyết Mịch đang ngủ say trong lòng mình cho hắn.

Thời Uyên ôm lấy Tuyết Mịch, đưa tay rà theo dọc sống lưng nhóc thâm nhập vào linh hải của Tuyết Mịch kiểm tra, sau khi xác định Tuyết Mịch vẫn ổn thì mới nhìn sang Thanh Lộc.

Nhưng hắn lại không nói gì, chỉ gật đầu một cái, bởi Thanh Lộc lúc này không muốn nghe bất kì lời chúc mừng nào, cũng như không cần người khác khuyên y hãy nén bi thương.

Cả Tam giới đều bị chấn động bởi thiên tượng phong Thần, chẳng bao lâu tin tức về vị tân Thần này đã lan rộng khắp cả Tam giới khiến không ít người dưới Hạ giới cảm thấy tiếc nuối, vị tân Thần này chả còn người thân nào bên cạnh nên bọn họ có muốn tìm đến nịnh bợ cũng không có mà tìm.

Tại khu chợ ở Hạ giới, vị Thần mới được phong chức đang là một chủ đề nóng hổi. Phần lớn do thân phận đặc biệt của y, cùng với ngày mà y được phong Thần cũng là ngày chủ nhân của y chết đi càng góp phần làm tăng thêm sức nóng cho chủ đề này. Thậm chí cả trận chiến Diệt Sát mấy vạn năm trước cũng được lôi ra bàn luận lại một phen.

Nhiếp Kình yên lặng ngồi nghe mọi người bàn tán trong gian trà, ngoại trừ xuất hiện thêm Tiểu Long Quân ra thì tất cả đều giống với kiếp trước.

Kiếp trước sau khi thành Thần, tân Thượng Thần Thanh Lộc liền bặt vô âm tính, thế nhân cho rằng y vì quá thương xót cho Lam Xuyên nên không nguyện ý lưu lại Thiên giới, trực tiếp trở về núi Phi Vân nơi Lam Xuyên từng sống. Nhưng vì y sống quá kín tiếng nên dần dà thế nhân không còn chú ý đến y nữa.

Thẳng đến khi hàng ngàn năm trôi qua, Tam giới lại lần nữa nổ ra trận nội chiến.

Thiên Đế có ý muốn bồi dưỡng Đại Hoàng Tử để kế vị Thiên Đế nên đã phái Đại Hoàng Tử xuống Hạ giới để rèn luyện nhưng lại không ngờ tới Đại Hoàng Tử lại rơi vào Quỷ Vực.

Nhị Hoàng Tử ở Thiên cung bị phục kích, bị lửa Thiên Minh đốt cháy thần hồn, mất hết tu vi không thể tu luyện được nữa.

Lúc Thiên Đế đang trị thương cho hắn thì vô tình bị nhiễm lửa độc dẫn đến bị tổn hại.

Chỉ còn Tam Hoàng Tử được giao trọng trách kế thác thay Thiên Đế ổn định tình hình hỗn loạn trong Tam giới, sau khi chính thức trở thành Thần sẽ thành công kế vị ngai vàng.

Có điều mọi người đều không ngờ đến vị Tam Hoàng Tử vốn không đủ tư chất thành Thần lại thực sự có thể phong Thần, đều do nhờ vào tu luyện tà ma, giết huynh diệt phụ, giết hại vô số dân chúng vô tội hiến tế cho trận đồ Thương Sinh, cuối cùng nhập ma, mang danh Tà Thần.

Tà Thàn tàn ác gây khiến dân chúng lầm than khốn khổ, các chư Thần tất nhiên sẽ không để mặc hắn hoành hành nên đã lên kế hoạch hợp lực tiêu diệt hắn.

Cũng chính lúc này chư Thần mới phát hiện Tam Hoàng Tử Giả Huyên đã biến thành mắt trận của Quỷ Vực, hắn dựa vào tà thuật của quỷ giới để tu luyện tà đạo, chỉ mới mấy ngàn năm mà tu vi đã tăng vọt đáng kể, khiến hắn cùng Quỷ Vực sớm hòa làm một.

Vì thế, tình thế tiến thoái lưỡng nan (*) được đặt trước mặt chư vị Thần, nếu giết Giả Huyên, trận Thiên Sát trong Quỷ Vực sẽ lần nữa nổi dậy, lịch sử Lam Xuyên gây loạn năm đó sẽ tái diễn, hơn hết nếu Quỷ Vực lần này lại bùng nổ sẽ kéo mọi thứ sụp đổ theo, lúc đó không thể trấn áp được nữa.

(*) tiến thoái lưỡng nan: Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Còn nếu lựa chọn trấn áp Quỷ Vực thì trăm vạn sinh linh vô tội sẽ tiếp tục bị Giả Huyên luyện chế, tai họa chồng chất tai họa.

Cuối cùng, mười hai vị Thần liên thủ với nhau dùng chính thần hồn của bản thân làm vật hiến tế để niêm phong Quỷ Vực vĩnh viễn. Gồm hai vị Thần đã vắt cạn thần lực của mình để bảo vệ chúng sinh, chặt đứt việc luyện hóa của Giả Huyên, các vị Thần còn lại thì phải hợp toàn lực mới có thể phong ấn Giả Huyên ở biển Vô Tận.

Mười bốn vị thần ngã xuống mới có thể dẹp yên được thảm họa khủng khiếp này.

Ban đầu cứ nghĩ mọi việc đã lắng xuống rồi, nhưng chẳng ngờ tới người đứng sau tất cả mọi chuyện lại chính là Thượng Thần Thanh Lộc, y đã dành cả ngàn năm tương kế tựu kế để trả mối thù Lam Xuyên phải bỏ mạng năm xưa, trả thù sự vô tình lãnh khốc của thế gian này.

Nhiếp Kình không biết kết cục của Thượng Thần Thanh Lộc ra sao, mặc dù lúc đó hắn đã phi thăng thành Tiên nhưng vẫn còn cách quá xa vị trí thành Thần, chưa kịp chờ tới kết cục của Thanh Lộc thì hắn đã trọng sinh rồi.

Bây giờ quay trở lại lúc Thượng Thần Thanh Lộc vừa được phong Thần, Nhiếp Kình không khỏi thở dài trong lòng, đáng tiếc tu vi của hắn hiện tại quá thấp, không thể lên nổi Tam Trọng Thiên, nhưng mà cũng không sao, còn ít nhất vài ngàn năm nữa lận, có lẽ vẫn còn đủ thời gian.

Trong khi Nhiếp Kình thất thần đắm chìm trong mớ hồi tưởng về những chuyện xảy ra ở kiếp trước, Tùng Khê và Cảnh Hoán đã bán xong mớ thảo dược vừa hái để đổi lấy linh châu đang đi vào quán trà thì nghe thấy đám người bàn luận rôm rả liền nổi lòng tò mò: " Không biết Tuyết Mịch giờ ra sao rồi ha. Nhiếp đại ca, huynh nói thử xem, Tuyết Mịch còn chưa bắt đầu tu luyện đã bị Thanh Lộc Thượng Thần ôm vào Thần Quang làm lễ thanh tẩy rồi, không biết liệu có xảy ra chuyện gì không nữa? "

Thanh danh của Tiểu Long Quân vốn dĩ đã lan rộng khắp Tam giới từ lâu bởi bữa tiệc phá xác. Gần đây có thêm sự kiện phong Thần khiến chủ đề bàn tán của dân chúng chuyển hướng nóng hổi, nhiệt tình suy đoán coi vị Thần mới sẽ là Thượng Tiên nào phi thăng.


Không ngờ sau lễ phong Thần, thanh danh của Tiểu Long Quân lại càng vang dội khắp bốn phương tám hướng. Đây là nhân vật đầu tiên trong lịch sử khai sinh Tam Giới chỉ vừa mới vỡ vỏ không lâu đã được ẵm đi tắm trong Thần Quang cùng tân Thượng Thần.

Hiện tại, danh xưng Tiểu Long Quân Tuyết Mịch thậm chí còn được truyền bá rộng rãi hơn cả Thượng Thần Thanh Lộc. Nhiều người không biết nội tình có khi còn khéo tưởng vị Thần mới chính là Tiểu Long Quân của Long tộc không chừng.

Bọn Tùng Khê vẫn chưa tin được rằng mình đã từng được tiếp xúc với nhân vật chính đứng đầu đề tài nóng bỏng hiện nay, cảm xúc của họ dĩ nhiên sẽ khác với đám người ngoài, bọn họ thật sự lo lắng cho Tuyết Mịch, nhóc con vẫn chưa bắt đầu tu luyện mà lại đi nhận ánh Thần Quang như thế, sợ tương lai sẽ gây hại gì đến việc tu luyện của nhóc.

Nhiếp Kình phục hồi tinh thần, trấn an đáp: " Yên tâm đi, Yêu tộc rất coi trọng Tiểu Long Quân, hơn nữa còn có Yêu Hoàng và mấy vị Thượng Thần Long tộc ở đấy, tự khắc sẽ đảm bảo Tiểu Long Quân được an toàn. "

Cảnh Hoán khẽ thở dài: " Không biết sau này có gặp được Tuyết Mịch không nữa, đệ ấy nói chờ đệ ấy tu luyện xong, không cần người khác bảo hộ nữa thì sẽ tới tìm chúng ta. "

Nhiếp Kình nói: " Không cần đợi y tới, chúng ta có thể chủ động tìm y. "

Tùng Khê: " Chờ đến lúc chúng ta lên được Tam Trọng Thiên, chi bằng ngồi chờ y tới tìm luôn cho rồi. "

Nhiếp Kình lắc đầu giải thích: " Không cần lên Tam Trọng Thiên làm gì, đến thẳng Yêu giới luôn là được. "

Đây là cách tốt nhất mà Nhiếp Kình có thể nghĩ ra, cho dù hắn có được trọng sinh làm lại cuộc đời đi nữa, nếu không đi theo con đường tắc tu tà đạo mà muốn tu luyện thành Thần trong mấy ngàn năm nữa thì chỉ có nằm mơ.

Nhưng nếu có thể đến gần Tiểu Long Quân, không chừng còn được tiếp xúc với Thượng Thần, nhưng sau khi tiếp xúc xong phải làm gì thì để tới lúc đó tính, giờ lo thực hiện được bước đầu tiên trước đã rồi hẳn tính tiếp.

Hoặc đợi tới thời cơ thích hợp rồi nói cho Tiểu Long Quân biết trước chuyện tương lai, lấy được niềm tin của y rồi thì bắt đầu lập kế hoạch dần. Trong thảm họa năm đó, Thượng Thần Thời Uyên là một trong những vị Thần dẫn đầu hy sinh thần cốt để phong ấn Quỷ Vực vĩnh viễn.

Tiểu Long Quân yêu mến Thượng Thần Thời Uyên như vậy, nếu y biết chuyện này, y nhất định sẽ không bỏ qua.

-------------------

Bởi đã biết trước sẽ ở lại Thiên giới không lâu, hơn nữa có nghe Thời Uyên nói muốn trở lại Khải Dương đại lục phải vượt qua biển Minh Hải, mà biển Minh Hải lại vô cùng lớn nên khoảng cách cũng rất xa. Cho dù thuyền bay của Thời Uyên có đi nhanh thế nào thì cũng mất cỡ ba tháng.

Đã ba tháng kể từ khi nhóc con chui ra khỏi vỏ.

Vậy nên kể từ khi Tuyết Mịch có được chiếc nhẫn Tiểu Bạch Long do Thời Uyên luyện chế riêng cho mình là nhóc con đã bắt đầu chuẩn bị hành lý từ sớm, bao gồm đồ ăn, đồ chơi, vài ba bộ y phục cùng vài đôi giày, mấy món phụ kiện cho bản thân và cả những món quà của các vị Thượng Thần Thượng Tiên đã tặng cho nhóc đều được nhóc đóng gói cẩn thận rồi thu vào chiếc nhẫn, sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào.

Lo lắng đường xá xa xôi sẽ nhàm chán nên nhóc còn đặc biệt vơ vét thêm nhiều món bảo bối nhỏ từ chỗ Long Thập Thất. Khi đó, Đại hội Phong Thần còn chưa bắt đầu mà nhóc đã lo xa tính trước cho lộ trình trở về luôn.

Đáng tiếc chuẩn bị nhiều như vậy nhưng lại không có lấy ra dùng, bởi vì từ cái hôm Tuyết Mịch chìm vào ngủ say đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Nếu không phải cả Yêu Hoàng lẫn Thời Uyên đều xác nhận Tuyết Mịch không sao, là do nhóc lĩnh được cơ duyên lớn, giấc ngủ sâu lúc này là để hấp thu thần lực của Thiên Đạo ban cho thì chắc chắn Long Thập Thất sẽ la lối rùm ben lên đi chất vấn Thanh Lộc sao dám cả gan mang cục cưng nhà hắn đi lên linh đài phong Thần cùng y hôm ấy. 

Ban đầu đã thống nhất sau khi đại hội kết thúc, Tuyết Mịch sẽ lựa chọn đi theo Yêu Hoàng hay Thời Uyên, nhưng hiện tại xem ra Tuyết Mịch e là sẽ không tỉnh lại trong nửa tháng mười ngày rưỡi nữa nên Yêu Hoàng đành phải bàn bạc lại với Thời Uyên.

Thời Uyên trước nay luôn tỏ ra thản nhiên không quan tâm gì lắm tới chuyện Tuyết Mịch sẽ đi hay ở, thế mà lần này lại rất kiên quyết muốn đưa Tuyết Mịch đi, nếu Tuyết Mịch tỉnh táo lựa chọn, hắn tuyệt đối sẽ không can thiệp vào quyết định của Tuyết Mịch, nhưng hiện Tuyết Mịch vẫn chưa tỉnh dậy để đưa ra quyết định thì hắn sẽ thực hiện lời hứa dẫn nhóc con về lục đại Khải Dương.

Yêu Hoàng thâm tâm cực kỳ không nỡ, hắn mong mỏi có đứa con mấy vạn năm nay rồi, sao có thể cam lòng để tiểu tâm can của mình đi như thế, nhưng hắn biết rõ, Tuyết Mịch nhất định sẽ muốn đi theo Thời Uyên.

Hơn nữa, Truyền Tống Trận đang bắt đầu thi công, sau khi hoàn thành, Tuyết Mịch có thể đi học ở Học viện Thánh Linh, đến lúc đó nhóc cũng sẽ trở về bên hắn nên Yêu Hoàng mới đành bất đắc dĩ thỏa thiệp.

Long Thập Thất dĩ nhiên sẽ không nỡ rời xa bé con, tuy tiểu Tuyết Mịch xếp hắn đứng thứ sáu lận nhưng hắn vẫn không đành lòng xa nhóc, hai mắt ửng đỏ, không quên luôn miệng dặn dò Thời Uyên: " Ngươi nhất định phải đối xử thật tốt với Tuyết Mịch đấy. Nhóc con thích gì thì cứ mua cho nó, nếu nuôi tốn linh châu nhà ngươi quá thì nói ta, ta tiếp viện thêm cho... "

Hắn còn chưa nói xong đã bị Cổ Khê xách áo mang đi, Long Thập Thất tức giận đá hắn một cước: " Ngươi kéo ta làm gì? Ta còn nhiều lời muốn nói thêm mà! "

Cổ Khê: " Ta sợ nếu nhà ngươi nói xong thì Thời Uyên Thượng Thần sẽ lập tức hạ lệnh đình chỉ thi công Truyền Tống Trận rồi. Hắn ở đại lục Khải Dương giàu có gấp trăm lần so với ngươi, còn cần ở đây nghe ngươi dặn dò hả. "

Long Thập Thất lầm bầm bỏ đi, lục địa Khải Dương giàu thì giàu nhưng ai biết được tên Thời Uyên kia có keo kiệt không chứ. Cục cưng nhà hắn thậm chí tới linh thú còn không dám nuôi sợ tốn tiền vất vả, Long tộc không nghèo tới mức để ấu tể nhà mình phải chịu thiếu thốn thiệt thòi, dựa vào cái gì mà Tuyết Mịch nhà hắn phải chịu uất ức như vậy!

Khi xưa Thời Uyên đi đi về về rất gọn gàng tự do, vì không thích có người vây quanh nên đi đâu cũng đi có một mình nhưng giờ lại có rước thêm một nhóc con nên cũng gặp không ít rắc rối.

Những thứ đặt trong kho ở Thiên cung của hắn đều là những thứ hắn lấy được trên Thiên giới bao năm qua, đó đều là những thứ hắn không dùng đến, vì đã tích cóp từng chút qua mấy vạn năm nên hắn cũng không nhớ rõ bên trong có gì.

Trước đây đống đồ này luôn bị chủ ngó lơ chất chồng ở đấy vì hắn chẳng cần dùng đến nhưng bây giờ hắn lại sai người đi kiểm tra xem, nếu có thứ Tuyết Mịch cần sau này thì hắn sẽ đem theo.

Ngoài ra, hắn còn phải cử người đi mua một số linh vật độc nhất trên Thiên giới mà ở Yêu giới không có. Và nhân dịp chúng Thượng Thần còn ở trên Thiên giới, hắn cũng đã cử người đến trao đổi một vài món đồ chỉ có duy nhất ở lãnh thổ của vị Thần đó.

Vô số lần quay về trước kia đều là một thân một mình phất tay áo lên mà rời đi, còn lần này trước khi rời đi, toàn bộ Trần Hư cung đều bận lu bu cả lên, ra ra vào vào, náo nhiệt hơn bao giờ hết. 

Thời Uyên đang thu dọn vài món đồ mà Tuyết Mịch yêu thích ở trong đình viện, những thứ này đều được Tuyết Mịch bày ra khắp giường, khi đi ngủ là phải dùng đuôi cuộn chúng lại mới có thể ngủ ngon nên nhóc vẫn chưa kịp thu chúng vào nhẫn chứa đồ của mình.

Đống đồ đạc khá lộn xộn nên khi đóng gói không thể tránh khỏi việc những thứ này sẽ bị thất lạc trong đống hỗn loạn kia, vì thế Thời Uyên liền trực tiếp thu chúng vào không gian trữ của mình.

Lúc Lạc Linh dẫn Thanh Lộc đến là Thời Uyên đang chơi với một viên ngọc châu hồng to bằng nắm tay của người lớn. Ẩn chứa trong viên ngọc châu hồng là âm thanh của đàn cá mập nơi đáy biển sâu, mỗi đêm trước khi chìm vào giấc ngủ Tuyết Mịch đều kê nó bên tai lắng nghe một hồi lâu.

Thanh Lộc sau khi phong Thần đã dần mất đi vẻ dịu dàng trước kia mà trở nên sắc sảo hơn, nhưng khi nhìn thấy Thời Uyên, thái độ vẫn đầy cung kính lễ độ: " Thời Uyên Thượng Thần, không biết Tiểu Long Quân thế nào rồi? "

Thời Uyên đem viên ngọc châu hồng cất vào hộp rồi bỏ vào không gian trữ, sau đó ra hiệu cho Thanh Lộc ngồi xuống: " Còn ngủ. "

Thanh Lộc hơi cau mày, có vẻ hơi ảo não: " Ta không ngờ sẽ thành ra như thế. "

Thời Uyên nói: " Không sao, đây đối với Tuyết Mịch cũng là chuyện tốt, thằng bé đã mở ra tiên cốt, tương lai trải qua tiên tiếp sẽ không còn phải chịu đau đớn thấu xương nữa. "

Long tộc mặc dù sinh ra đã có sức mạnh tương đương với Thượng Tiên nhưng việc tu luyện vẫn phải tiến hành từng bước một, đồng thời cũng phải trải qua nhiều kiếp nạn mới có thể thoát phàm trần hóa thành Tiên.

Nhưng bây giờ Tuyết Mịch đã mở được tiên cốt nhờ vào Thần Quang, nói cách khác, từ nay về sau, nhóc con chỉ cần từ từ tu luyện, tích lũy tu vi, thời cơ chín muồi ắt hẳn sẽ tự nhiên phi thăng thành Tiên mà không cần phải vượt qua từng kiếp nạn như những người khác.

Nhưng trước chuyện của Tuyết Mịch, chẳng ai biết chính xác rằng chỉ cần tắm trong Thần Quang là có thể trực tiếp mở ra tiên cốt. Đừng thấy người ở đây không phải Thượng Thần thì cũng là Thượng Tiên mà coi việc thành Thần và thành Tiên dễ dàng như nhau, đơn giản là bởi nơi này chính là Tam Trọng Thiên.

Tam giới tứ tộc, tu sĩ nhiều vô số kể, những vị thật sự thành Tiên thành Thần liền có thể đếm trên đầu ngón tay, đến nay cũng chỉ có 36 vị Thần mà thôi. Bởi vậy, Tuyết Mịch gặp được cơ duyên lần này quả thật là độc nhất vô nhị chốn thiên hạ, thấy nhưng không thể cưỡng cầu.

Biết Thanh Lộc đến đây để từ biệt, Thời Uyên chỉ nói: " Nếu Tuyết Mịch tỉnh lại chắc chắn sẽ tiếc nuối vì không thể nói lời từ biệt với ngươi. Khi biết tin Lam Xuyên đã bỏ mạng, thằng bé đã hỏi ta rằng có thể mang ngươi theo cùng tới Yêu giới không. "

Nghe đến tên Lam Xuyên, cốt nhục của Thanh Lộc vẫn ẩn ẩn đau đớn nhưng y không hề thể hiện ra ngoài: " Có thể được Tiểu Long Quân quan tâm như vậy là vinh hạnh của ta. Nếu Thời Uyên Thượng Thần không phiền thì hãy đợi ta trở về núi Phi Vân giải quyết xong mọi việc sẽ lại tới cửa quấy rầy. "

Ra khỏi Trần Hư cung, thấy tiên khí vẫn trôi lượn lờ, đàn hạc vẫn sải cánh bay, bầy cá vẫn tung tăng bơi lội trong ao hồ, đàn bướm tiên đầy màu sắc sặc sỡ vẫn nhảy múa giữa những đóa hoa rực rỡ, mọi thứ vẫn như thường lệ.

Chẳng vì thế gian đã có thêm một vị Thần, hay mất đi một vị Thần, mà thay đổi.

Tam Hoàng Tử Giả Huyên từ ngày hôm đấy đã trốn chui ở trong cung, không chịu ra ngoài, Thanh Lộc thậm chí có thể tưởng tượng được hắn đã thấp thỏm sợ hãi đến mức nào, sợ bị cáo trạng.

Nhưng Thanh Lộc lại chẳng làm gì cả, cũng chẳng nói gì, nỗi đau thấu trời trước cái chết của một Thượng Thần, làm sao có thể dễ dàng dùng một mạng đổi một mạng được.

Không ai ngờ đại lễ phong Thần sẽ kết thúc trong im lặng như thế, không thông báo gì đến Tam giới, cũng không mở tiệc chiêu đãi tưng bừng gì, ngay cả yến tiệc đã được chuẩn bị sẵn từ lâu cũng bị hủy bỏ.

Bất kể thân phận trước kia của Thanh Lộc có ra làm sao đi nữa thì giờ y đã đắc đạo thành Thần, mặc khác chư vị Thần Tiên cũng không muốn kết thêm thù với y thế nên tất cả đều được giản lược thành đơn giản nhất, sau khi đưa lễ vậy bày tỏ tâm ý của mình xong ai nấy đều phất tay hồi phủ.

Có lẽ cả Tuyết Mịch cũng không lường trước rằng, trước kia khi ngủ nhóc đã được Thời Uyên bế lên tận Thiên giới, sau này cũng trong lúc ngủ, vẫn bị Thời Uyên bế ngược về Yêu giới. Một giấc ngủ thẳng cẳng tới tận lúc về lục địa Khải Dương của Thời Uyên.

==================================

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK