Lão sư trong học viện đều hiểu tâm lý của chúng đệ tử, đối với những người chưa bao giờ thử luyện đan, dĩ nhiên sẽ nóng lòng muốn thử sức một chút, cho nên trưa hôm đó không sắp xếp chương trình học mới, môn kiếm thuật cũng được an bài vào ngày mai, như thế sẽ thuận lợi cho các đệ tử mau chóng áp dụng được những gì mình đã học hơn.
Buổi chiều không có lớp, Mặc Đình nhìn Tuyết Mịch: "Muốn quay về tẩm các dùng bữa hay là về cung điện?"
Tuyết Mịch nghĩ cung điện mà Mặc Đình nhắc đến là Yêu Thần Điện, buổi chiều cũng không có lớp nên y cũng không định ở lại, y vẫn còn xa lạ với Thánh Linh lắm cho nên nơi này cũng không thu hút y được, vì vậy bèn nói: "Muốn trở về á."
Mặc Đình gật đầu, khom lưng bế Tuyết Mịch lên, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Hoa Triều và Phồn Lũ ở phía sau nhìn nhau, tu vi của bọn hắn không cao, hoàn toàn không thể theo kịp, ngay khi họ đang nghĩ đến việc lấy Đan Điểu ra bay về Yêu Thần Điện trước, thì đột nhiên một người thanh niên mặc hắc y xuất hiện, sau đó tóm lấy tay của mỗi người đưa về cung của Mặc Đình.
Tuyết Mịch còn chưa bao giờ đến cung điện của Mặc Đình được xếp ở bên cạnh Yêu Thần Điện, vì là lần đầu tiên đến nên không khỏi tò mò với mọi thứ xung quanh.
Vốn y nghĩ rằng cung điện của Mặc Đình thúc thúc sẽ giống với sở thích của hắn, là cái loại tối đen như mực ấy, nhưng không ngờ cung điện lại là màu xanh ngọc sáng sủa, còn có không ít linh thảo và linh quả.
Linh quả này so với những cây mà Tuyết Mịch từng thấy không giống nhau, tương đối thấp bé, quả cũng chỉ có từng viên từng viên màu đỏ rực nhưng thật ra vị lại rất ngọt.
Sau khi Mặc Đình bế Tuyết Mịch vào trong đình viện, huýt sáo một tiếng, rất nhanh liền có một con linh thú chạy từ xa tới.
Đôi mắt của Tuyết Mịch liền sáng rực, Mặc Đình nói: "Đây là Phong Nghê, tên Vẫn, tính tình ngoan ngoãn, là linh thú hệ phong, tốc độ chạy cũng rất nhanh, có muốn thử không?"
Tuyết Mịch nhìn thấy lông mao khắp cả người Vẫn, không nhịn được muốn đưa tay ra xoa xoa thử.
Thiên tính của Vẫn vốn không ngoan ngoãn, do đã được dặn dò nên khi tay của Tuyết Mịch vươn tới, nó cúi thấp đầu xuống tránh đi cặp sừng cứng cáp để cho Tuyết Mịch có thể sờ được bộ lông mềm mại của nó.
Mặc Đình thả Tuyết Mịch lên lưng của Vẫn, Vẫn đứng tại chỗ hạ thấp hai chân xuống, sau khi chắc chắn rằng người đã ngồi ngay ngắn mới thử đứng lên.
Mặc Đình tiện tay phủ một tầng kết giới để đảm bảo Tuyết Mịch ngồi yên trên lưng Vẫn, cho dù tốc độ có nhanh thế nào thì Tuyết Mịch cũng sẽ không ngã, lúc này mới để cho bọn họ tùy ý dạo chơi.
Trong Yêu Thần Điện cũng có rất nhiều linh thú, trong đó có linh mã một sừng rất xinh đẹp, nhưng lại không có loài nào giống như Vẫn vậy, toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt xanh lam trong veo tựa bầu trời, móng vuốt tứ chi được phủ bởi lớp lông rậm, lúc chạy đẹp tựa như bước trên mây.
Quan trọng là Vẫn có thể đạp không mà bay, sau khi Tuyết Mịch thích ứng được với tốc độ của nó, Vẫn liền mang theo Tiểu Long Quân bay nhảy khắp cả cung điện, đùa cho Tuyết Mịch cười khúc khích.
Lúc Vẫn mang Tuyết Mịch đi chơi, ở trong đình viện, hắc y thanh niên đem Hoa Triều và Phồn Lũ về, đang an bài người chuẩn bị đồ ăn.
Tất cả mọi người đều làm việc của mình theo trật tự, Hoa Triều và Phồn Lũ cũng không dám tùy tiện giúp đỡ nên chỉ im lặng đứng một bên chờ Tiểu Long Quân trở về.
Hắc y thanh niên kia vẫy tay cho chúng tỳ nữ lui, sau đó đi đến trước mặt Hoa Triều và Phồn Lũ: "Các ngươi cũng đi dùng bữa đi, có Long Quân ở đây rồi, không cần phải lo cho an nguy của Tiểu Long Quân."
Hai người vội nói vâng, cố gắng nhịn sự sợ hãi do khí tràng của người này tỏa ra, Phồn Lũ lại nói: "Không biết nên xưng hô với vị Tiên Quân này như thế nào?"
Thanh niên cười: "Ta là kiếm linh của Mặc Đình Long Quân, tên Ánh Quy."
Hai người cung kính nói: "Ánh Quy Tiên Quân."
Ánh Quy vốn là linh kiếm thành linh, được Mặc Đình luyện thành linh kiếm bản mạng, năm đó càng là được mang theo trong lúc Mặc Đình phi thăng, sau khi tu thành hình người tuy chưa trải qua thiên kiếp phi thăng, nhưng thực lực cũng có thể so với Địa Tiên, xưng hô một tiếng Tiên Quân cũng là hợp lý.
Ánh Quy nhìn đình viện, nương theo ánh mắt của Mặc Đình hướng về phía chân trời, giữa tầng mây là Vẫn đang mang Tiểu Long Quân đi chơi đùa, hắn ta nói với Hoa Triều và Phồn Lũ: "Hai người các ngươi không cần cẩn thận như vậy, mặc dù trông khuôn mặt của Long Quân lạnh nhạt nhưng lại cực kỳ yêu thích Tiểu Long Quân, chỉ cần các ngươi trông chừng Tiểu Long Quân thật tốt, thì tất nhiên Long Quân sẽ không làm hai ngươi khó xử."
Hoa Triều và Phồn Lũ nghe vậy lại vâng một lần nữa, không dám nhiều lời.
Chờ sau khi Vẫn mang Tiểu Long Quân về, Ánh Quy nói: "Đi thôi, ta đưa các ngươi đi dùng bữa."
Hai người vội theo sau Ánh Quy đi ra ngoài, Ánh Quy đi phía trước đột nhiên nói: "Hai người các ngươi đã đi theo Tiểu Long Quân được nhiều ngày rồi, dũng khí của Tiểu Long Quân như thế nào?"
Hoa Triều và Phồn Lũ nhìn thoáng qua nhau, dũng khí như thế nào đúng là thật khó trả lời, nói là gan lớn, thì Tiểu Long Quân từ trước đến giờ vẫn rất quy củ, nhu thuận nghe lời không gây rối lung tung, cũng không hề có cái tính nết không sợ trời chẳng sợ đất.
Nói là nhát gan thì lần đầu tiên bị dọa khóc ở Phụng Thần Lâu y cũng không hề sợ hãi, cùng lắm chỉ là ngỡ ngàng do chưa từng trải qua thôi, trách nhiệm đảm đương vẫn phải có.
Điều quan trọng nhất là cả ngày y bị vây quanh bởi một đám thần tiên, lời ngon tiếng ngọt dỗ dành người khác, khi chơi đùa xong cũng biết điểm dừng, chẳng mảy may sợ chút nào, vậy nên dũng khí như thế nào thì bọn họ cũng không biết nên định nghĩa sao cho tốt.
Không cần phải quay đầu, dáng vẻ rối rắm của hai người kia cũng đã hiện lên trong thần thức của Ánh Quy, hắn ta cười nói: "Khuôn mặt của Long Quân trông lạnh nhạt, lại luôn mặc hắc y nên không bằng Tư Vũ Long Quân hay mang Tiểu Long Quân đi chơi đùa, cũng không như Húc Dương Long Quân tính cách sôi nổi thẳng thắn, lại càng không giống Vân Li Long Quân dịu dàng dễ gần."
Ánh Quy quay đầu nhìn Hoa Triều và Phồn Lũ, tuy là cười nhưng quanh thân cũng tràn đầy sự sắc bén: "Nếu bên cạnh người còn có một tên kiếm linh được rèn luyện từ chết chóc đi theo thì e là Tiểu Long Quân sẽ sợ đến mức lần sau chẳng dám đến đây nữa."
Vậy nên người thà đưa Vẫn chưa chắc đã có thể làm bạn đến chơi với y, cũng muốn đem hắn đuổi đi, bởi vì bộ lông mềm mại của Vẫn nhìn thôi cũng đã thấy lanh lợi đáng yêu, mà hắn chỉ là một thanh kiếm lạnh lẽo, nên không thể cho hắn xuất hiện trước mặt Tiểu Long Quân, lo lắng sẽ khiến Tiểu Long Quân sợ hãi.
Trong lòng Ánh Quy rất đau khổ, nhưng hắn lại chỉ là một thanh kiếm, không thể nào biến thành dòng nước dịu dàng được, sẽ không bao giờ có một ngày hắn ta có thể thấy được ánh sáng trước mặt Tiểu Long Quân.
Đối với việc này Hoa Triều và Phồn Lũ cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, đành nói: "Hôm nay sau khi trở về chúng ta sẽ nhắc cho Tiểu Long Quân nghe một chút?"
Ánh Quy nhìn bọn họ: "Nếu được vậy thì tốt quá."
Nếu không thì chờ đến lúc Long Quân nhà hắn ta cho hắn xuất hiện trước mặt y sợ là phải đợi trăm năm sau khi Tiểu Long Quân lớn lên.
Vẫn mang Tuyết Mịch bay một vòng ở trên trời, sau đó bay trở về đình viện rồi đứng ở bên chân của Mặc Đình, cả thân của Vẫn ghé sát mặt đất để tiện cho Tiểu Long Quân leo xuống.
Mặc Đình đưa tay bế Tuyết Mịch xuống đất, y ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn ăn, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngon khiến cho y thấy đói bụng.
Mặc Đình khoát tay, lòng bàn tay liền xuất hiện bong bóng nước, Tuyết Mịch nhìn hắn ta không hiểu cho lắm.
Mặc Đình nói: "Đưa tay vào đây, rửa tay trước đã."
Tuyết Mịch à một tiếng, ngoan ngoãn vươn tay thử bỏ vào giữa đám bong bóng kia, thế là hai tay cứ như được bỏ vào trong nước, sau khi lấy ra trong nháy mắt đã gần như khô ráo.
Tuyết Mịch không ngờ ngay cả việc rửa tay cũng có thể chơi đùa như vậy, bình thường Thời Uyên đều lấy khăn ướt lau tay cho y, nhất thời y không nhịn được mà bắt đầu huơ huơ hai tay trong bong bóng nước, cho dù y có huơ như thế nào thì bong bóng vẫn xoắn xoắn trong tay, vừa thả ra thì lại trở về hình dạng ban đầu.
Mặc Đình lại nâng tay lên cho y chơi, chờ y chơi đủ rồi mới vung tay, đám bong bóng nước đó lập tức tan thành màn sương vẩy vào tường hoa phía xa.
Lớp học buổi trưa Tuyết Mịch chưa hề uống nước, lại vừa mới chơi đùa một hồi nên y vừa ngồi xuống đã ôm bình nước hoa quả uống, Mặc Đình gắp một miếng thịt linh thú sốt tương đặt bên miệng của y, Tuyết Mịch vội vàng buông ấm xuống mà hé miệng ăn.
Chờ Tuyết Mịch nhai nuốt xong lại gắp thêm một miếng thịt cho y ăn, cho đến khi nếm hết từng món một trên bàn ăn rồi mới nói: "Có thích món nào nhất hay không?"
Tuyết Mịch chỉ miếng thịt đo đỏ: "Cái này ăn ngon lắm."
Mặc Đình: "Đây là thịt phúc xà thảo."
Tuyết Mịch: "Thảo?"
Mặc Đình nói: "Một loại cỏ giống rắn hổ mang, loại cỏ này thích ăn thú hệ thủy nhất, có phương thức ẩn nấp săn mồi giống như loài rắn, thích siết cổ rồi hút cạn linh lực mới buông ra, vậy nên thịt của phúc xà thảo ăn có vị thanh và giòn."
Mặc Đình nói xong lại cho y ăn thêm một miếng, Tuyết Mịch nhai nhai nghĩ, quả nhiên y vẫn là cây cỏ nên mới thích ăn cây cỏ.
Chờ y ăn xong Mặc Đình mới nói: "Có món nào không thích không?"
Tuyết Mịch lại chỉ miếng thịt giống như cùng loại với thịt cá: "Cái này, cái này chua."
Mặc Đình nói: "Đây là cá mập hổ, linh khí ở đầu quả tim là nồng đậm nhất, nhưng mà vị hơi chua, không thích thì sau này không ăn nữa."
Tuyết Mịch còn nhớ Hoàng bá bá từng nói về cá mập hổ, tiện thể nói: "Đó có phải là cá mập hổ mà Sương Kỳ thúc thúc phải đi bắt không?"
Mặc Đình cảm thấy hơi bất ngờ, lần đầu tiên gặp y là lúc Yêu Hoàng thuận miệng nói Sương Kỳ không đến được vì phải đi diệt cá mập hổ, không ngờ vậy mà Tuyết Mịch vẫn còn nhớ.
"Đúng vậy, chính là con cá mập hổ đó, loài cá mập hổ này hại cả một phương nhưng cả thân đều là báu vật, có thể ăn, có thể làm thuốc, da có thể luyện khí hoặc cũng có thể làm pháp y, máu có thể dùng để vẽ bùa, đan của cá mập hổ là trân bảo có thể giải hàng trăm thứ độc."
Tuyết Mịch: "Vậy giải độc đan lợi hại hơn hay đan cá mập hổ lợi hại hơn?"
Mặc Đình: "Dĩ nhiên là đan cá mập hổ lợi hại hơn rồi, đan cá mập hổ mang theo trong người, nếu như bị ngộ độc thì hạt ngọc sẽ sáng lên để báo hiệu, hơn nữa thông thường nếu không phải độc tố quá quỷ dị thì đều có thể dùng đan mà giải, cho dù là quỷ độc cũng có thể áp chế được mấy phần, đan dược nào quá thịnh hành nhất thời túng thiếu cũng có thể sử dụng đan châu để cứu mạng."
Ăn một bữa cơm mà Tuyết Mịch đã học được rất nhiều kiến thức mới, lúc sắp rời đi Mặc Đình còn tặng y rất nhiều linh quả mới kết trái của vực sâu Tây Hải, tuy Tuyết Mịch chỉ mới ở cùng với Mặc Đình ngắn ngủi vài canh giờ, nhưng y phát hiện Mặc Đình thúc thúc cũng không hề khó gần như y đã nghĩ, tuy ít nói nhưng lại khá kiên nhẫn.
Sau khi được đưa về Yêu Thần Điện, Tuyết Mịch gọi với theo Mặc Đình chuẩn bị rời đi rồi chạy lon ton đến.
Mặc Đình nghĩ y có điều gì muốn nói nên ngồi xổm xuống nhìn y, không ngờ rằng Tuyết Mịch lại giang hai tay ra như muốn được hắn ta bế, còn bảo là: "Mặc Đình thúc thúc, lần sau con đến tìm người để chơi, có thể cưỡi Tiểu Vẫn không ạ?"
Mặc Đình ừ một tiếng, gật đầu nói: "Có thể."
Tuyết Mịch liền cảm thấy vui vẻ, vẫy vẫy tay với hắn ta: "Tạm biệt Mặc Đình thúc thúc." Sau đó lại chạy về bên cạnh Long Thập Thất.
Long Thập Thất bế Tuyết Mịch lên bằng một tay, nói nhỏ: "Không phải hôm nay Húc Dương thúc thúc mời con ăn ngọ thiện à? Sao Mặc Đình thúc thúc lại đưa con về?"
Tuyết Mịch lắc lắc đầu: "Con cũng đâu có biết đâu, Mặc Đình thúc thúc nói hôm nay Húc Dương thúc thúc có việc đột xuất mà."
Tức thời khuôn mặt của Long Thập Thất đầy vẻ ghét bỏ, cái tên Húc Dương này lúc giành nhóc con thì giành đến mức mặt đỏ tai hồng, thế mà ngày đầu tiên giành được lại tặng bữa cơm cho người khác, so với hắn ta thì tên này còn thiếu tin cậy hơn!
Húc Dương thiếu tin cậy đang ở trong cung điện của mình nhìn vết thương trên mặt mà cực kì phẫn nộ, hắn ta đã an bài người nằm vùng quay về báo cáo, buổi chiều hôm nay Tiểu Long Quân vừa vặn không có tiết học, còn bị Mặc Đình mang về cung chơi đến mấy canh giờ, lúc rời đi còn muốn thân mật với Mặc Đình nữa.
Húc Dương tức đến mức suýt bóp nát cả linh kính, cái tên Mặc Đình này quả thật quá tâm cơ! Đánh chỗ nào không đánh lại đánh cho gương mặt của hắn ta bị thương, vết thương còn lưu lại một vệt hỏa linh thạch sâu như này, khó có thể lành chỉ trong một hai ngày, cái dáng vẻ đáng sợ này của hắn sao có thể đi gặp Tuyết Mịch được đây!
Húc Dương vừa thở hồng hộc vừa ra quyết định, hắn nhất định phải lấy nhân đạo trị nhân thân, chờ qua mấy ngày nữa vết thương trên mặt hắn lành lại, dựa theo kết quả hôm ném xúc xắc kia, đi tìm Mặc Đình học hỏi hắn ta không cho hắn ta gặp bé con!
Tuyết Mịch ở lại Yêu Thần Điện dùng bữa tối, bởi vì hôm nay có tiết luyện đan nên Long Thập Thất mang y vào đan các của Yêu Thần Điện để chơi một lát, đến tận bữa tối mới quay về.
Nhưng mà buổi trưa y đã ăn khá nhiều ở chỗ của Mặc Đình nên buổi tối Tuyết Mịch cũng không còn thích thú với mấy loại thịt này nữa, mà đặc biệt tìm trái cây gặm, Cổ Khê và Long Thập Thất phải dỗ dành mãi y mới chịu ăn vài miếng thịt.
Yêu Hoàng nói: "Con không chịu ăn thịt thì sau này sao mà mau lớn được? Làm gì có con rồng nào mà không thích ăn thịt cơ chứ?"
Tuyết Mịch gặm một miếng hoa quả cầm trong tay, suy nghĩ trong giây lát rồi nói: "Có thể mau lớn mà, hồi còn nhỏ con ăn trái cây mà lớn lên đó."
Long Thập Thất cười nói: "Hồi con còn nhỏ ấy à, con có bao lớn đâu mà đã bắt đầu hồi con còn nhỏ rồi."
Cái tên Thời Uyên này quả nhiên không biết dạy nhóc con, từ bé không bồi dưỡng cho Tuyết Mịch thực đơn Long tộc đúng đắn, chắc chắn là khi còn nhỏ cứ mãi cho Tuyết Mịch ăn trái cây nên bây giờ mới khiến cho y không thích ăn thịt.
Nhưng mà mấy lời này Long Thập Thất sẽ không nói ra trước mặt Tuyết Mịch, nhóc con bất công này chỉ biết thiên vị Thời Uyên mà chẳng đoái hoài gì tới người khác.
Yêu Hoàng nói: "Nếu thích ăn hoa quả như vậy thì đợi mấy ngày nữa hỏa triều ở Phượng Tân rút, Hoàng bá bá sẽ sai người mang về cho con chút Viêm Nguyệt Vân Bàn."
Nghe cái tên thôi cũng đã cảm thấy ăn rất ngon, Tuyết Mịch vội vàng tò mò nói: "Phượng Tân phải không ạ? Viêm Nguyệt Vân Bàn ăn có ngon không?"
Cổ Khê giải thích nói: "Phượng Tân là tên một địa phương chỉ khe suối trũng thấp trong cốc, chỗ đó đã từng có một cây Hỏa Thần, khắp nơi sinh ra đá lửa, bởi vì hỏa tính quá mạnh mẽ nên cho dù có là Thượng tiên cũng cần mượn Linh khí cao giai mới có thể ngăn cản một ít nhiệt độ bên trong Phượng Tân, thế nên chỗ đó có rất ít người đặt chân đến, cho đến khi cây Hỏa Thần lịch kiếp, lôi kiếp bổ xuống nham thạch trong lòng đất ở phía dưới Phượng Tân, nham thạch phun trào suýt diệt cả thành Phượng Tân."
Vẻ mặt của Tuyết Mịch trở nên căng thẳng: "Sau đó thì sao?"
Cổ Khê nói: "Sau đó cây Hỏa Thần từ bỏ lôi kiếp, hao phí hết sức mạnh để phong ấn dòng nham thạch vào khe suối trong cốc ở thành Phượng Tân, bảo vệ cả trăm triệu sinh linh ngoài cốc."
Tuyết Mịch không khỏi tán thưởng: "Cây Hỏa Thần thật lợi hại, vậy về sau cây Hỏa Thần như thế nào rồi? Nó chết rồi sao?"
Cổ Khê gật đầu: "Cũng không, sau này có người phát hiện Phượng Tân nham cốc cứ một ngàn năm hỏa triều sẽ rút một lần, nham thạch có thể đốt cháy mọi thứ sẽ lui về trong lòng đất, mặc dù đất vẫn đầy nham thạch nhưng dựa vào tu vi cũng có thể ngăn cản được chút ít, song có người muốn nhân cơ hội đi tìm kiếm một chút hỏa linh thạch, không ngờ lại phát hiện ra một gốc cây Viêm Nguyệt Thần Thụ."
"Trước kia cái cây này không được ghi chép lại trong tam giới, chỗ của cái cây đó là nơi sinh trưởng của cây Hỏa Thần trước kia, tuy nhiên vẻ ngoài của nó lại không giống với cây Hỏa Thần, thế là vì để tưởng niệm dân bản xứ đã gọi nó là cây Viêm Thần để phân biệt, sau này mọi người lại phát hiện cứ mỗi ngàn năm khi hỏa triều rút thì cái cây này sẽ kết ra những trái đào thật to vào ngày trăng tròn, trăng mọc thì sai quả, trăng lặn thì héo tàn, một ngàn năm chỉ ra quả một lần."
Long Thập Thất ở bên cạnh nói: "Viêm Nguyệt Vân Bàn này tuy mọc ra từ trong đất đầy nham thạch nhưng lại không mang thuộc tính gì, bất cứ linh căn nào cũng ăn được, công hiệu lớn nhất của thứ linh quả này là tẩy tủy."
Tuyết Mịch không hiểu lắm: "Tẩy tủy là sao ạ?"
Long Thập Thất: "Một quả Viêm Nguyệt Vân Bàn có thể rửa sạch tạp chất của linh căn, ba quả có thể mở rộng một tia nội linh mạch, đừng tưởng rằng một tia là ít, một tia này là sự chênh lệch giữa trời và đất đấy, nếu có người ăn được bảy quả thì có thể loại bỏ linh căn yếu ớt trời sinh, Tam Linh Căn có thể luyện hóa thành Song Linh Căn, Song Linh Căn có thể luyện hóa thành Thiên Linh Căn."
Vậy nên cứ một ngàn năm khi hỏa triều rút, hầu như tất cả các tộc đều ra ngoài, nếu trong tộc có thể mượn việc này bồi dưỡng ra được con cháu Thiên Linh Căn thì sau này sẽ có hy vọng phi thăng nhiều hơn, nhưng số lượng linh bảo trời sinh vốn là không nhiều, nên đương nhiên mọi người trong tam giới ai cũng không muốn bỏ qua, ngay cả Thiên Đế mỗi năm đều phái người có thực lực bên cạnh mình để đi lấy quả.
Dựa theo mấy ngàn năm trước đây thì Thiên Đế sẽ lấy đi bảy quả, Yêu Hoàng lấy bảy quả, Ma Quân của Ma tộc cũng sẽ lấy đi bảy quả, chỉ có Nhân tộc do các thế lực thế gia bị phân tán nên không có ai thống trị, bởi thế tu chân giả của Nhân tộc chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân mà phấn đấu.
Tuy có rất nhiều vị Thượng tiên, thậm chí là Thượng thần vì con cháu đời sau của mình mà tranh giành Viêm Nguyệt Vân Bàn, nhưng họ sẽ không đích thân ra mặt, chủ yếu là phái các tộc nhân có tu vi Độ Kiếp kỳ đi trước, Địa tiên theo sau, như thế cũng được xem là một tình thế cạnh tranh công bằng, nếu không thì sợ rằng thứ linh quả kia đã bị chúng thần phân chia xong cả rồi.
Thần Thụ duy nhất trong tam giới này, sai quả cũng không nhiều, dựa theo kinh nghiệm những năm trước xem, nhiều nhất chỉ có thể kết mấy ngàn quả, lúc đó các thế lực của bốn tộc đều đến để tranh đoạt, chỉ với số lượng mấy ngàn quả thì thật sự là quá ít.
Tuyết Mịch cũng không cảm thấy loại hoa quả này quan trọng như vậy, nhưng khi nghe Thập Thất thúc nói, nhất thời y lại nghĩ đến Phồn Lũ, y chỉ có một linh căn không cần thay đổi nữa, Hoa Triều cũng chỉ có một linh căn, tuy rằng y cảm thấy Song linh căn của Phồn Lũ rất lợi hại, nhưng nếu có thể biến đổi để trở nên lợi hại hơn thì y cũng muốn.
Vì vậy nên y nhìn Long Thập Thất bằng đôi mắt tràn đầy sự mong chờ, Long Thập Thất cười nói: "Muốn ăn sao?"
Tuyết Mịch gật đầu liên tục: "Muốn ạ!"
Long Thập Thất nhẹ nhàng véo đôi má của y: "Nói cho ta nghe hai câu êm tai chút đi."
Tuyết Mịch bổ nhào vào lòng Long Thập Thất: "Thập Thất thúc trông đẹp mắt nhất ạ, con thích Thập Thất thúc nhất!"
Long Thập Thất cười ha ha thân mật ôm lấy Tuyết Mịch.
Yêu Hoàng dĩ nhiên không cam lòng chịu yếu thế: "Hứ, thích Thập Thất thúc của ngươi nhất thì Hoàng bá bá đâu?"
Tuyết Mịch lại vội vàng dỗ dành Yêu Hoàng nhưng còn không quên Cổ Khê ở bên cạnh: "Con cũng thích Hoàng bá bá nhất, thích Cổ Khê thúc thúc nhất!"
Thật sự có thể nói là giải quyết vấn đề rất công bằng không thiếu sót một ai.
Đoan Thủy đại sư thừa dịp ban đêm quay trở về Vân Khởi, Lạc Linh lau mặt lau tay cho y, thay cho y một đôi giày nhỏ dễ chịu mềm mại hơn, tiện thể hỏi: "Hôm nay là tiết học đầu tiên, Tiểu Long Quân đã thích ứng được chưa?"
Tuyết Mịch liền hoảng sợ kêu lên, Lạc Linh nói: "Sao vậy?"
Tuyết Mịch nhíu mày: "Ta quên luyện đan rồi."
Buổi chiều chơi với Vẫn một chút mà quên luôn cả việc luyện đan.
Cũng may là mấy thứ này kia đều ở trong túi trữ vật của y, vậy nên y dứt khoát đặt đan lô ở trong viện của Thời Uyên, tuy rằng trong cung của Thời Uyên có nơi chuyên dùng để luyện đan luyện khí nhưng bề mặt của nơi đó đều là thiên địa linh hỏa, lão sư nói phải dùng đá đánh lửa bình thường chứ không được dùng mấy đồ vật có phẩm cấp cao.
Thời Uyên vốn định nhường đình viện lại cho y, nhưng lại bị y mạnh mẽ yêu cầu phải ngồi quan sát, hắn dứt khoát ngồi dưới tàng cây, bảo Lạc Linh lấy một quyển sách đọc giết thời gian.
Tuyết Mịch lại lấy bút ký ra, bày đan lô đá lửa đâu ra đấy, sau đó bày ra Bồi Nguyên Đan dược liệu đã được Hoa Triều phân loại sẵn, sau đó hắn ngồi xuống bậc thềm cùng với Phồn Lũ.
Tuyết Mịch dựa theo bút ký mà mình đã viết, đầu tiên y châm đá lửa, sau đó dựa theo trình tự lần lượt bỏ dược liệu vào, căn cứ theo phương pháp của lão sư dùng một chút linh lực cô đọng dược liệu lại thành chất lỏng rồi dung hợp chất lỏng lại.
Toàn bộ quá trình đều làm theo sự dạy bảo nghiêm khắc của lão sư, cuối cùng đến khi dược liệu sắp dung hợp, đột nhiên có vài luồng khí bay tán loạn trong đan lô khiến cho cả lò rung chấn kịch liệt dọa cho Tuyết Mịch oa oa kêu gào lên.
"Uyên Uyên! Uyên Uyên, sắp nổ rồi!"
Y vừa gọi vừa chạy đến chỗ của Thời Uyên mà nhào vào lòng hắn.
Thời Uyên vân vê khuôn mặt của nhóc con đang vùi vào lòng mình hòng muốn trốn đi, bắt y xoay lại nhìn đan lô: "Nổ rồi à?"
Tuyết Mịch quay đầu lại nhìn đan lô ban nãy vừa tỏa khí nay lại trở nên an tĩnh: "Nhưng ban nãy nó suýt nổ đó!"
Thời Uyên phất tay sử dụng linh lực lấy chiếc đan lô sang, mở lô ra cho Tuyết Mịch tự nhìn xem, đáng tiếc là nước thuốc ban nãy vẫn còn rất sạch sẽ giờ đây lại trở thành cặn đen.
Thời Uyên: "Không phải tất cả đan dược khi luyện chế thất bại thì sẽ gây nổ lô, nổ lô là vì có một số xung đột giữa các dược liệu với nhau, ban nãy đan lô có động tĩnh là do nước thuốc đã dung hợp thành công, là phản ứng rất đỗi bình thường."
Tuyết Mịch nói: "Nhưng hôm nay sau khi lão sư luyện đan xong lô của ông ấy cũng không có như vậy."
Thời Uyên: "Đó là do lão sư của các ngươi là luyện đan đại sư, loại đan dược cơ bản này hắn thậm chí không cần dùng sức lực cũng có thể trấn áp."
Hắn cho người đi lấy dược liệu lần nữa: "Thử lại xem."
Tuyết Mịch lại thử lần nữa, cho đến khi nước thuốc lại tiếp tục dung hợp thì đan lô lại rung chấn, Thời Uyên bao bọc lấy đôi tay của Tuyết Mịch bằng đôi tay của mình: "Đừng sợ, không nổ đâu, tiếp tục đi."
Có Thời Uyên ở phía sau Tuyết Mịch chẳng còn sợ nữa, cho dù lô có rung chấn mạnh đến đâu đi nữa thì y vẫn tiếp tục truyền linh lực vào.
Cho đến khi có một luồng đan hương nhỏ nhoi bay ra, Thời Uyên buông tay y, Tuyết Mịch mở nắp đậy ra thì thấy có hai viên dược ở bên trong, y liền lấy nó ra vui mừng nhìn Thời Uyên: "Uyên Uyên! Có hai viên này!"
Bởi vì linh lực truyền vào không đều và mất ổn định nên Bồi Nguyên Đan luyện ra là hạ phẩm, lần thứ hai thử liền thành công, chứng tỏ năng lực luyện đan cũng không tồi.
"Làm tốt lắm, về sau cho dù là luyện đan hay luyện khí thì cũng không cần phải sợ hãi, dù có nổ lô thì cũng không mảy may làm ngươi bị thương."
Toàn thân bảo bối này, đương nhiên một cái đan lô nho nhỏ không thể làm y bị thương được.
Nói thì nói vậy, chứ Tuyết Mịch cũng không dám đảm bảo sau này lúc luyện chế đồ vật có động tĩnh quá lớn, y cũng có thể ngăn được nỗi sợ hãi, nhưng nếu có Thời Uyên bên cạnh dĩ nhiên là sẽ khác rồi: "Nếu có ngươi ở bên cạnh, thì ta sẽ không sợ hãi nữa."
Thời Uyên cười nhẹ: "Ta đang ở cạnh bên ngươi đấy thôi."
Tuyết Mịch cười cong cả mắt: "Về sau cũng muốn như vậy."
Thời Uyên vẫn cười: "Được."