Xem ra ông chủ lớn ở phòng VIP đó cũng chỉ đấu giá cho vui thôi.
Hoặc cũng có thể là giá mà Lý Hạo đưa ra nằm ngoài khả năng của ông chủ lớn đó.
Suy đến cùng, một vị thuốc bắc được bán với giá mười triệu tệ đúng là hơi xa xỉ.
Nhưng chỉ cần Bảo Kỳ Vương thích thì giá nào hắn cũng trả được!
Ngay khi Lý Hạo quyết tâm, bất chấp mọi giá để giành được Ngũ Vị Tử thì phía phòng VIP lại có tiếng đấu giá: "Một trăm triệu tệ".
Lúc Trần Bảo Kỳ đưa ra cái giá này, cả hội trường bỗng yên lặng như tờ.
Đây đâu phải là đấu giá chứ?
Làép giá mới đúng!
Đến cả Lý Hạo ban đầu còn quyết tâm giành được Ngũ Vị Tử, giờ cũng vô cùng sững sờ.
Mãi đến lúc này, hắn mới nhận ra là người ở trong phòng VIP kia nãy giờ không chịu ra giá không phải vì do dự mà là vì xem thường trò trả giá này.
"Anh yêu à, chúng ta có trả giá tiếp không?"
Châu Tư Nhã lo lắng hỏi.
"Lấy cái gì mà tiếp tục đây?"
Đáp xong, Lý Hạo tối sầm mặt lại, đứng dậy rời đi.
Khác hẳn với hội trường náo nhiệt, Tô Nhã Linh ngồi trong phòng VIP, nét mặt đầy lo lắng.
"Bảo Kỳ, anh làm gì vậy? Tôi biết là trong lòng anh căm ghét bọn họ, nhưng cũng đừng làm vậy chứ!"
Tô Nhã Linh thấp thỏm lo âu nói: "Đây là buổi đấu giá, không thể tùy tiện đưa ra một cái giá là xong chuyện, mà phải trả tiền thật đấy!"
"Nhã Linh, em hiểu lầm rồi, anh không hề nhằm vào Lý Hạo, anh thật sự cần vị thuốc Ngũ Vị Tử đó".
Trần Bảo Kỳ thong dong nói.
"Cứ cho là anh cần đi, vậy chúng ta lấy đâu ra món tiền lớn như vậy đây?"
"Em yên tâm, anh có tiền!"
Anh vừa dứt lời, nhân viên gõ cửa, cầm theo máy quẹt thẻ từ tốn bước vào.
Trần Bảo Kỳ không nói gì cả, trực tiếp đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên.
Nhân viên đưa hai tay ra nhận lấy thẻ ngân hàng.
"Bảo Kỳ, anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"
.
Danh Sách Chương: